Thí Thiên Đao
Chương 686: Sở Hàn chạy trốn
Ngay tiếp theo đó, Hoàng Họa để ý những người đó, nên hắn cũng rất chú ý.
Đáng sợ nhất không chỉ như vậy, mà từ sâu trong lòng Tần Hiểu lại có một loại cảm giác nhận thức như vậy! Cho dù trong lòng hắn nhớ rõ, hắn tiến vào Quy Khư rõ ràng là muốn tới giết chết Sở Mặc.
Đây là thủ đoạn lớn, sự thần thông thật sự!
Mặc kệ ngươi cái gì cũng rõ ràng, cái gì cũng biết, nhưng từ sâu thẳm trong lình hồn người lại cải biến đầy đủ mọi thứ!
- Tần Hiểu, ta có chút không rõ.
Trong tay Sở Hàn nắm viên tiểu cầu màu đen, đó là đồ vật bảo mệnh vị đại nhân kia cho hắn, chỉ cần bóp nát là hắn có thể trốn xa mười vạn dặm. Vốn hắn đã nghĩ kỹ muốn giao thứ này cho Tần Hiểu, bởi vì Tần Hiểu còn sống có giá trị hơn so với hắn còn sống.
Chỉ có Tần Hiểu sống sót, thù của Cô Thành mới có thể được báo, nói cách khác, cho dù hắn sống sót, đời này cũng sẽ không có bất kỳ hy vọng báo thù rửa hận nào.
Nhân phẩm của Sở Hàn như thế nào không cần bình luận, nhưng chỉ số thông minh cũng đủ dùng, thời khắc mấu chốt cũng có thể từ bỏ, xem như cũng là một hạng người kiêu hùng.
Chỉ là hiện tại hắn cũng có chút hồ đồ, nhìn Tần Hiểu mang vẻ mặt thống khổ, không kìm nổi lại hỏi:
- Ngươi hiện tại… thật sự là Tần Hiểu sao?
- Đương nhiên!
Tần Hiểu không chút do dự gật đầu.
- Vậy thì ta an tâm rồi.
Sở Hàn thở phào một cái, trong lòng tuy rằng còn có nhiều chỗ nghi ngờ, nhưng hắn đã không muốn hỏi, hắn nhìn Tần Hiểu, cuối cùng nghiêm túc nói:
- Ngươi cam đoan mình sẽ không chết?
Trên mặt của Tần Hiểu lộ ra một chút cổ quái, mang theo chút chua xót gật đầu.
- Được, vậy ta đi đây, muốn cởi bỏ cấm chế trên người chỉ sợ cũng cần một ít năm.
Sở Hàn thở dài, vẻ mặt buồn bã.
- Không cần phải phiền toái như vậy, ta sẽ truyền cho chưởng môn một đạo khẩu quyết.
Tần Hiểu nói xong, liền nói ra một đạo khẩu quyết.
Hai tượng gỗ Tiên Thiên kia vẫn đờ đẫn đứng ở bên ngoài như trước, không có chút phản ứng nào. Cảnh tượng này nhìn qua hơi có chút buồn cười, cũng có chút châm chọc.
Sở Hàn trên phương diện tu luyện cũng được đánh giá là thiên tài, rất nhanh liền học xong dadoj khẩu quyết này. Trong lòng mặc niệm một lần, trên mặt lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, bởi vì cấm chế trong thân thể hắn không ngờ lại được phá giải!
- Trước kia mà có cơ hội truyền cho người khác hẳn là tốt rồi….
Sở Hàn không kìm nổi thở dài một tiếng.
Tần Hiểu trầm mặc không nói gì thêm. Bởi vì sâu trong lòng hắn cảm thấy Cô Thành thật không tất yếu còn tồn tại. Bằng không kỳ thật hắn có rất nhiều biện pháp có thể giúp Cô Thành tránh khỏi lần nguy cơ này.
Chính Tần Hiểu kỳ thật căn bản không ý thức được đủ loại biến hóa phát sinh trên người hắn, sự cải tạo trên người hắn của vị tồn tại không thể tin nổi kia đã trực tiếp che mắt toàn bộ linh hồn hắn!
Loại thủ đoạn này, nếu là tới Thiên Giới có lẽ sẽ bị người khác phá giải, nhưng ở Nhân Giới lại không có ai có thể giải.
Sở Hàn nhìn thoáng qua hai con rối Tiên Thiên bên kia, trên mặt lộ vẻ băng lãnh, hiện tại hắn đã có đủ năng lượng, có thể dễ dàng đánh chết hai con rối này.
Tần Hiểu lắc đầu:
- Giết hai con này sẽ càng có nhiều hơn, giết bọn chúng không có ý nghĩa.
Sở Hàn oán hận gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Tần Hiểu một cái:
- Lời của ngươi ta nhớ kỹ rồi, ta đi rồi ngươi phải bảo trọng!
Nói xong Sở Hàn trực tiếp bóp nát tiểu cầu màu đen trong tay, thân hình của hắn nháy mắt biến mất tại chỗ.
Lần này rốt cục hai con rối Tiên Thiên kia đã có phản ứng.
Đồng thời cũng có phản ứng chính là bọn người Lý Trúc ở phía xa.
Vèo vèo vèo!
Liên tiếp hơn mười đạo thân ảnh giống như thiểm điện tiến về phía bên này, thời điểm thấy Sở Hàn biến mất, sắc mặt của Lý Trúc trở nên vô cùng khó coi.
Con ngươi của hắn âm lạnh nhìn chằm chằm Tần Hiểu:
- Sở Hàn đâu rồi?
- Không thấy.
Tần Hiểu vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lý Trúc:
- Trên người của hắn có bảo vật.
- Đáng chết!
Sắc mặt của Lý Trúc trở nên càng thêm lạnh như băng.
Hiện giờ hắn tự xưng là người thông minh nhất cũng là hùng mạnh nhất Nhân Giới, lại bị nhân vật lớn tuổi như Sở Hàn xếp đặt, những thứ khác không nói, ít nhất trên phương diện thể diện lại cảm thấy rất khó khăn.
- Mang hắn về, chém!
Lý Trúc vung tay lên, sắc mặt âm trầm nói.
Không biết tại sao, nhìn Sở Hàn chạy thoát rất nhiều Khổ Tu Thiên Ngoại cũng không có bất kỳ phẫn nộ nào, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lẽ ra không nên như vậy, nhưng Lý Trúc hôm nay trở nên rất xa lạ, áp lực mang tới cho bọn họ cũng quá lớn.
Trong lòng của Lý Trúc càng thêm chán ghét mấy con rối Tiên Thiên không có linh khí này, khóe mắt của hắn liếc qua nhìn nhưng người Khổ Tu Thiên Ngoại, con ngươi khẽ lóe lên nhưng thoáng chút suy nghĩ.
Tần Hiểu bị mang về, bị một con rối trực tiếp chém đầu, phun một ngụm máu, bị Lý Trúc thi thuật, trực tiếp rót vào giữa trận huyết sát.
Mắt thấy Tần Hiểu bị chém, trong lòng của Lý Trúc cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, bây giờ thậm chí hắn có chút hoài nghi có phải ban đầu mình lầm rồi không? Nếu Tần Hiểu thật sự bị Mao Lợi Đồng đoạt thân, làm sao có thể dễ dàng bị mình đánh chết như vậy?
Chẳng lẽ sự thật là Tần Hiểu giết chết thần niệm Mao Lợi Đồng, sau đó bản thân bị thương nặng, thế cho nên không có năng lực phản kích mình?
Lý Trúc càng nghĩ càng loạn, nhìn Tần Hiểu đầu một nơi thân một nẻo, lạnh lùng phân phó:
- Đốt thi thể của hắn đi!
- Cái này… thiếu chủ, có lẽ không thích hợp lắm.
Một gã Khổ Tu Thiên Ngoại lớn tuổi rốt cục không kiểm nổi, đứng ra nói với Lý Trúc:
- Người chết hận tiêu, thiếu chủ làm gì mà ngay cả thi thể cũng không lưu lại…
Trong lòng Lý Trúc thầm mắng: Sớm muộn gì cũng sẽ biến các ngươi thành một đám con rối có linh trí! Nhưng lại không thể không giải thích nói:
- Tần Hiểu cắn nuốt thần niệm Ma tộc, cũng nắm giữ thủ đoạn Ma tộc giống như ta, chỉ có điều thời gian hắn từ Quy Khư ra ngoài quá ngắn, không có thời gian để hắn đi làm những chuyện kia! Nếu không hủy xác chết của hắn, hắn chí ít có mười loại phương pháp có thể sống lại!
- Người chết còn có thể sống lại sao?
Người này vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Lý Trúc thầm nghĩ: Người sống còn có thể biến thành con rối, người chết sao có thể không sống lại được chứ?
Mặt âm trầm gật gật đầu:
- Ta đây cũng là vì muốn tốt cho mọi người.
Vài người già của Thiên Ngoại nhìn Lý Trúc vài lần, tất cả đều trầm mặc, sau đó vài người cùng ra tay đốt thi thể và đầu của Tần Hiểu thành tro tàn.
Đáng sợ nhất không chỉ như vậy, mà từ sâu trong lòng Tần Hiểu lại có một loại cảm giác nhận thức như vậy! Cho dù trong lòng hắn nhớ rõ, hắn tiến vào Quy Khư rõ ràng là muốn tới giết chết Sở Mặc.
Đây là thủ đoạn lớn, sự thần thông thật sự!
Mặc kệ ngươi cái gì cũng rõ ràng, cái gì cũng biết, nhưng từ sâu thẳm trong lình hồn người lại cải biến đầy đủ mọi thứ!
- Tần Hiểu, ta có chút không rõ.
Trong tay Sở Hàn nắm viên tiểu cầu màu đen, đó là đồ vật bảo mệnh vị đại nhân kia cho hắn, chỉ cần bóp nát là hắn có thể trốn xa mười vạn dặm. Vốn hắn đã nghĩ kỹ muốn giao thứ này cho Tần Hiểu, bởi vì Tần Hiểu còn sống có giá trị hơn so với hắn còn sống.
Chỉ có Tần Hiểu sống sót, thù của Cô Thành mới có thể được báo, nói cách khác, cho dù hắn sống sót, đời này cũng sẽ không có bất kỳ hy vọng báo thù rửa hận nào.
Nhân phẩm của Sở Hàn như thế nào không cần bình luận, nhưng chỉ số thông minh cũng đủ dùng, thời khắc mấu chốt cũng có thể từ bỏ, xem như cũng là một hạng người kiêu hùng.
Chỉ là hiện tại hắn cũng có chút hồ đồ, nhìn Tần Hiểu mang vẻ mặt thống khổ, không kìm nổi lại hỏi:
- Ngươi hiện tại… thật sự là Tần Hiểu sao?
- Đương nhiên!
Tần Hiểu không chút do dự gật đầu.
- Vậy thì ta an tâm rồi.
Sở Hàn thở phào một cái, trong lòng tuy rằng còn có nhiều chỗ nghi ngờ, nhưng hắn đã không muốn hỏi, hắn nhìn Tần Hiểu, cuối cùng nghiêm túc nói:
- Ngươi cam đoan mình sẽ không chết?
Trên mặt của Tần Hiểu lộ ra một chút cổ quái, mang theo chút chua xót gật đầu.
- Được, vậy ta đi đây, muốn cởi bỏ cấm chế trên người chỉ sợ cũng cần một ít năm.
Sở Hàn thở dài, vẻ mặt buồn bã.
- Không cần phải phiền toái như vậy, ta sẽ truyền cho chưởng môn một đạo khẩu quyết.
Tần Hiểu nói xong, liền nói ra một đạo khẩu quyết.
Hai tượng gỗ Tiên Thiên kia vẫn đờ đẫn đứng ở bên ngoài như trước, không có chút phản ứng nào. Cảnh tượng này nhìn qua hơi có chút buồn cười, cũng có chút châm chọc.
Sở Hàn trên phương diện tu luyện cũng được đánh giá là thiên tài, rất nhanh liền học xong dadoj khẩu quyết này. Trong lòng mặc niệm một lần, trên mặt lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, bởi vì cấm chế trong thân thể hắn không ngờ lại được phá giải!
- Trước kia mà có cơ hội truyền cho người khác hẳn là tốt rồi….
Sở Hàn không kìm nổi thở dài một tiếng.
Tần Hiểu trầm mặc không nói gì thêm. Bởi vì sâu trong lòng hắn cảm thấy Cô Thành thật không tất yếu còn tồn tại. Bằng không kỳ thật hắn có rất nhiều biện pháp có thể giúp Cô Thành tránh khỏi lần nguy cơ này.
Chính Tần Hiểu kỳ thật căn bản không ý thức được đủ loại biến hóa phát sinh trên người hắn, sự cải tạo trên người hắn của vị tồn tại không thể tin nổi kia đã trực tiếp che mắt toàn bộ linh hồn hắn!
Loại thủ đoạn này, nếu là tới Thiên Giới có lẽ sẽ bị người khác phá giải, nhưng ở Nhân Giới lại không có ai có thể giải.
Sở Hàn nhìn thoáng qua hai con rối Tiên Thiên bên kia, trên mặt lộ vẻ băng lãnh, hiện tại hắn đã có đủ năng lượng, có thể dễ dàng đánh chết hai con rối này.
Tần Hiểu lắc đầu:
- Giết hai con này sẽ càng có nhiều hơn, giết bọn chúng không có ý nghĩa.
Sở Hàn oán hận gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Tần Hiểu một cái:
- Lời của ngươi ta nhớ kỹ rồi, ta đi rồi ngươi phải bảo trọng!
Nói xong Sở Hàn trực tiếp bóp nát tiểu cầu màu đen trong tay, thân hình của hắn nháy mắt biến mất tại chỗ.
Lần này rốt cục hai con rối Tiên Thiên kia đã có phản ứng.
Đồng thời cũng có phản ứng chính là bọn người Lý Trúc ở phía xa.
Vèo vèo vèo!
Liên tiếp hơn mười đạo thân ảnh giống như thiểm điện tiến về phía bên này, thời điểm thấy Sở Hàn biến mất, sắc mặt của Lý Trúc trở nên vô cùng khó coi.
Con ngươi của hắn âm lạnh nhìn chằm chằm Tần Hiểu:
- Sở Hàn đâu rồi?
- Không thấy.
Tần Hiểu vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lý Trúc:
- Trên người của hắn có bảo vật.
- Đáng chết!
Sắc mặt của Lý Trúc trở nên càng thêm lạnh như băng.
Hiện giờ hắn tự xưng là người thông minh nhất cũng là hùng mạnh nhất Nhân Giới, lại bị nhân vật lớn tuổi như Sở Hàn xếp đặt, những thứ khác không nói, ít nhất trên phương diện thể diện lại cảm thấy rất khó khăn.
- Mang hắn về, chém!
Lý Trúc vung tay lên, sắc mặt âm trầm nói.
Không biết tại sao, nhìn Sở Hàn chạy thoát rất nhiều Khổ Tu Thiên Ngoại cũng không có bất kỳ phẫn nộ nào, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lẽ ra không nên như vậy, nhưng Lý Trúc hôm nay trở nên rất xa lạ, áp lực mang tới cho bọn họ cũng quá lớn.
Trong lòng của Lý Trúc càng thêm chán ghét mấy con rối Tiên Thiên không có linh khí này, khóe mắt của hắn liếc qua nhìn nhưng người Khổ Tu Thiên Ngoại, con ngươi khẽ lóe lên nhưng thoáng chút suy nghĩ.
Tần Hiểu bị mang về, bị một con rối trực tiếp chém đầu, phun một ngụm máu, bị Lý Trúc thi thuật, trực tiếp rót vào giữa trận huyết sát.
Mắt thấy Tần Hiểu bị chém, trong lòng của Lý Trúc cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, bây giờ thậm chí hắn có chút hoài nghi có phải ban đầu mình lầm rồi không? Nếu Tần Hiểu thật sự bị Mao Lợi Đồng đoạt thân, làm sao có thể dễ dàng bị mình đánh chết như vậy?
Chẳng lẽ sự thật là Tần Hiểu giết chết thần niệm Mao Lợi Đồng, sau đó bản thân bị thương nặng, thế cho nên không có năng lực phản kích mình?
Lý Trúc càng nghĩ càng loạn, nhìn Tần Hiểu đầu một nơi thân một nẻo, lạnh lùng phân phó:
- Đốt thi thể của hắn đi!
- Cái này… thiếu chủ, có lẽ không thích hợp lắm.
Một gã Khổ Tu Thiên Ngoại lớn tuổi rốt cục không kiểm nổi, đứng ra nói với Lý Trúc:
- Người chết hận tiêu, thiếu chủ làm gì mà ngay cả thi thể cũng không lưu lại…
Trong lòng Lý Trúc thầm mắng: Sớm muộn gì cũng sẽ biến các ngươi thành một đám con rối có linh trí! Nhưng lại không thể không giải thích nói:
- Tần Hiểu cắn nuốt thần niệm Ma tộc, cũng nắm giữ thủ đoạn Ma tộc giống như ta, chỉ có điều thời gian hắn từ Quy Khư ra ngoài quá ngắn, không có thời gian để hắn đi làm những chuyện kia! Nếu không hủy xác chết của hắn, hắn chí ít có mười loại phương pháp có thể sống lại!
- Người chết còn có thể sống lại sao?
Người này vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Lý Trúc thầm nghĩ: Người sống còn có thể biến thành con rối, người chết sao có thể không sống lại được chứ?
Mặt âm trầm gật gật đầu:
- Ta đây cũng là vì muốn tốt cho mọi người.
Vài người già của Thiên Ngoại nhìn Lý Trúc vài lần, tất cả đều trầm mặc, sau đó vài người cùng ra tay đốt thi thể và đầu của Tần Hiểu thành tro tàn.