Thí Thiên Đao
Chương 675: Chúng ta không muốn đi
- Vậy thì Phùng tổ sư muốn chúng ta phải làm gì đây? Một lão tổ phái Nhất Kiếm nhìn bạch phát nữ tử, vẻ mặt cung kính hỏi. Theo vai vế mà nói, thân phận của hắn cũng thấp hơn nhiều so với bạch phát nữ tử.
- Phi Tiên và Nhất Kiếm, vì chuyện của Sở Mặc đã gần như trở mặt với Cô Thành và Thiên Ngoại. Môi hở răng lạnh. Ta tin đạo lý đó, các ngươi đều hiểu cả.
Bạch phát nữ tử trầm ngâm nói:
- Nếu bọn chúng muốn động thủ, chắc chắn không chỉ đụng tới bọn ta mà bỏ qua Nhất Kiếm. Cho dù hôm nay cho qua, nhưng tương lại cũng không chắc bỏ qua. Mấy vị lão tổ Nhất Kiếm nhìn nhau, gật đầu thừa nhận lời của bạch phát nữ tử nói có lý.
- Cho nên, ta nghĩ thế này, chúng ta hiện nay trực tiếp hành động.
Đôi mắt của bạch phát nữ tử lóe lên vẻ sắc lạnh:
- Tập hợp toàn bộ sức mạnh của Phi Tiên và Nhất Kiếm các người, hộ tống mấy đứa trẻ của Nhất Kiếm các người lần này đạt được cơ duyên, còn có mấy đứa trẻ của Phi Tiên chúng ta, thêm cả Hoàng Họa cô nương rồi rời khỏi đây. Rời khỏi Bạch Hổ đại lục!
- Cái gì? Bây giờ bỏ đi?
Một lão tổ của Nhất Kiếm kinh ngạc ạch phát nữ tử gật đầu, sau đó nói:
- Phải, lập tức rời khỏi đây! Bởi vì người của chúng ta cũng nên ra rồi, đều đã ra cả rồi! Việc còn lại ta nghĩ Bọn chúng cũng không làm được.
Lời này nghe ra rất lạnh lùng, nhưng thật ra lại rất thực tế.
- Bất kể thế nào, chúng ta phải đảm bảo giữ được gốc rễ. Mà bọn họ lại chính là gốc rễ của chúng ta!
Bạch phát nữ tử nói:
- Nếu sự tình thuận lợi, vậy thì, chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây. Nếu bọn chúng ra tay ngăn cản, hành động của chúng ta chắc chắn sẽ phá vỡnhững định liệu của chúng, làm đảo loạn cả kế hoạch của chúng!
Lúc này Hoàng Họa đột nhiên nói:
- Ta không đồng ý!
Mặc dù bị cắt ngang nhưng bạch phát nữ tử không tức giận mà dịu dàng nhìn Hoàng Họa:
- Hoàng cô nương, ta hiểu nguyên nhân cô không đồng ý. Nhưng cô có thể nghe ta nói hết không.
Hoàng Họa gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bạch phát nữ tử nói:
- Ta biết cô chắc chắn đang lo lắng cho Sở Mặc Sở công tử, nhưng ta nghĩ nếu công tử biết được việc ở đây, nhất định cũng muốn các người rời đi trước, chứ không muốn các người ở lại đây chờ đợi. Hơnnữa ta không cho rằng những người đó có thể giữ được Sở công tử. Năm xưa khi Sở công tử vẫn còn yếu đuối, sự truy sát của trăm ngàn người còn không thể làm gì được. Ta nói không sai chứ?
Những người trong phòng đều mỉm cười.
Lão tổ của Nhất Kiếm, một lão bà bà khẽ mỉm cười:
- Đứa nhỏ này cũng coi như là một truyền kỳ rồi.
Thẩm Ngạo Băng nói:
- Tiểu tử đó nhìn qua có vẻ đơn thuần chất phác, nhưng trong bụng lại có nhiều mưu mẹo, sự an nguy của hắn quả thật không cần phải lolắng.
Hoàng Họa lắc đầu:
- Các người có thể đi, nhưng ta không đi đâu hết.
Bạch phát nữ tử của Phi Tiên nhíu mày có chút lo lắng nhìn Hoàng Họa, khuyên nhủ:
- Hoàng cô nương, ta biết cô không phải phàm trần, nhưng cô có từng nghĩ cô làm vậy chả khác nào thêm phiền toái cho Sở công tử?
Hoàng Họa liếc nhìn bạch phát nữ tử, nói:
- Ta biết người muốn tốt cho ta, việc lớn như vậy cũng gọi ta tớiđể cùng thương lượng, ta rất cảm kích. Nhưng ta cũng có lý do của riêng ta.
Hoàng Họa nói xong, nhìn mọi người:
- Lý lẽ của các người ta đều hiểu, hơn nữa có điều có lẽ các người vẫn không biết, lần này là do Thiên Ngoại một mình tự hành động, bọn họ đã vứt bỏ Cô Thành qua một bên.
- Cái gì?
- Sao cô biết
- Sao lại như vậy?
- Cô Thành và Thiên Ngoại luôn đồng hành cùng nhau, bọn họ sao lại tách ra chứ?
Những người trong phòng đều kinh ngạc, ngay cả đến Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đều ngạc nhiên nhìn Hoàng Họa.
Hoàng Họa điềm nhiên nói:
- Việc này là sự thật, hơn nữa Thiên Ngoại bên đó có lẽ đã chuẩn bị kỹ lực lượng mới làm vậy, điều này có lẽ xuất phát từ việc Lý Trúc ở trong Quy Khư đã đạt được cơ duyên
- Hoàng cô nương không lẽ biết được điều gì?
Bạch phát nữ tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoàng Họa.
Hoàng Họa gật đầu:
- Biết một chút.
Dứt lời, nàng không nói lòng vòng:
- Lý Trúc trong Quy Khư có lẽ đã đạt được truyền thừa của Ma tộc, loại truyền thừa đó có thể trong thời gian ngắn nhất tạo ra được một loạt cường nhân hùng mạnh. Ừm, dựa vào nguồn lực của Nhân Giới, trong một năm nay, bọn họ tạo ra hơn trăm Tiên Thiên võ giả Có lẽ cũng không phải việc khó
- Điều này Làm sao có thể?
- Chế tạo hàng loạt Tiên Thiên võ giả? Đây chả phải nói giỡn sao?
Đám người trong phòng đều có thân phận địa vị gì chứ? Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy những lời này của Hoàng Họa quả là ly kỳ, khiến họ khó mà tin được.
Sắc mặt của bạch phát nữ tử lộ rõ vẻ suy tư, trong lòng mặc dù có chút không dám tin đây là sự thực, nhưng bà lại nhanh chóng phát hiện khi Hoàng Họa nói những lời này vô cùng chắc chắn! Đó căn bản không phải giọng điệu đoán mò, mà là một lời khẳng định biết rõ chân tướngsự việc. Lại thêm những dự cảm của bà kết hợp lại, như vậy cũng đủ đưa ra đáp án khiến bà cảm thấy kinh hãi.
Thiên Ngoại bên đó thật sự có đủ năng lực đó...
Bạch phát nữ tử hít sâu một hơi, nhìn Hoàng Họa:
- Nếu là như vậy, thế thì Hoàng cô nương càng nên cùng chúng ta rời khỏi đây!
Hoàng Họa lắc đầu:
- Không kịp rồi, nếu chư vị không tin có thể phái người đến bến tàu bờ biển xem thử, ở đó có lẽ sớm đã bị Thiên Ngoại công chiếm rồi. Hơn nữa hiện giờ mọi người có lẽ đến cả thị trấn nhỏ này cũng không ra khỏi được. Thiên Ngoại bên đó có lẽ sớm đã bố trí thiên la địa võng rồi.
Tất cả mọi người sững sờ vì tin tức chấn động vừa được nói ra.
Hoàng Họa tiếp lời:
- Tuy nhiên, bọn chúng cũng không ngờ rằng những việc này lại bị ta biết được. Cho nên nếu các người phản công ngay lúc này thì khả năng đột phá được vòng vây vẫn còn khá lớn. Ta sẽ giúp các người. Nhưng ta sẽ không rời khỏi đây, ta nhất định phải đợi công tử trở ra, rồicùng đi với công tử.
- Hoàng cô nương việc gì phải khổ vậy Biết rõ việc này càng nên sớm rời khỏi đây!
Bạch phát nữ tử cười gượng.
Bà vì hảo tâm muốn đưa Hoàng Họa cùng đi, không ngờ người ta không những không hiểu cho, mà còn nói nhất định không rời đi. Bà không giấu được ánh mắt dõi về phía Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha, mấy nữ tử trẻ tuổi. Mong rằng bọn họ có thể khuyên nhủ Hoàng Họa. Tuy nhiên điều khiến bà không ngờ tới lại là Thẩm Tinh Tuyết, Diệu Nhất Nương, thậm chí cả Hoa Tiểu Nha lại đều không có ý muốn rời đi.
- Phi Tiên và Nhất Kiếm, vì chuyện của Sở Mặc đã gần như trở mặt với Cô Thành và Thiên Ngoại. Môi hở răng lạnh. Ta tin đạo lý đó, các ngươi đều hiểu cả.
Bạch phát nữ tử trầm ngâm nói:
- Nếu bọn chúng muốn động thủ, chắc chắn không chỉ đụng tới bọn ta mà bỏ qua Nhất Kiếm. Cho dù hôm nay cho qua, nhưng tương lại cũng không chắc bỏ qua. Mấy vị lão tổ Nhất Kiếm nhìn nhau, gật đầu thừa nhận lời của bạch phát nữ tử nói có lý.
- Cho nên, ta nghĩ thế này, chúng ta hiện nay trực tiếp hành động.
Đôi mắt của bạch phát nữ tử lóe lên vẻ sắc lạnh:
- Tập hợp toàn bộ sức mạnh của Phi Tiên và Nhất Kiếm các người, hộ tống mấy đứa trẻ của Nhất Kiếm các người lần này đạt được cơ duyên, còn có mấy đứa trẻ của Phi Tiên chúng ta, thêm cả Hoàng Họa cô nương rồi rời khỏi đây. Rời khỏi Bạch Hổ đại lục!
- Cái gì? Bây giờ bỏ đi?
Một lão tổ của Nhất Kiếm kinh ngạc ạch phát nữ tử gật đầu, sau đó nói:
- Phải, lập tức rời khỏi đây! Bởi vì người của chúng ta cũng nên ra rồi, đều đã ra cả rồi! Việc còn lại ta nghĩ Bọn chúng cũng không làm được.
Lời này nghe ra rất lạnh lùng, nhưng thật ra lại rất thực tế.
- Bất kể thế nào, chúng ta phải đảm bảo giữ được gốc rễ. Mà bọn họ lại chính là gốc rễ của chúng ta!
Bạch phát nữ tử nói:
- Nếu sự tình thuận lợi, vậy thì, chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây. Nếu bọn chúng ra tay ngăn cản, hành động của chúng ta chắc chắn sẽ phá vỡnhững định liệu của chúng, làm đảo loạn cả kế hoạch của chúng!
Lúc này Hoàng Họa đột nhiên nói:
- Ta không đồng ý!
Mặc dù bị cắt ngang nhưng bạch phát nữ tử không tức giận mà dịu dàng nhìn Hoàng Họa:
- Hoàng cô nương, ta hiểu nguyên nhân cô không đồng ý. Nhưng cô có thể nghe ta nói hết không.
Hoàng Họa gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bạch phát nữ tử nói:
- Ta biết cô chắc chắn đang lo lắng cho Sở Mặc Sở công tử, nhưng ta nghĩ nếu công tử biết được việc ở đây, nhất định cũng muốn các người rời đi trước, chứ không muốn các người ở lại đây chờ đợi. Hơnnữa ta không cho rằng những người đó có thể giữ được Sở công tử. Năm xưa khi Sở công tử vẫn còn yếu đuối, sự truy sát của trăm ngàn người còn không thể làm gì được. Ta nói không sai chứ?
Những người trong phòng đều mỉm cười.
Lão tổ của Nhất Kiếm, một lão bà bà khẽ mỉm cười:
- Đứa nhỏ này cũng coi như là một truyền kỳ rồi.
Thẩm Ngạo Băng nói:
- Tiểu tử đó nhìn qua có vẻ đơn thuần chất phác, nhưng trong bụng lại có nhiều mưu mẹo, sự an nguy của hắn quả thật không cần phải lolắng.
Hoàng Họa lắc đầu:
- Các người có thể đi, nhưng ta không đi đâu hết.
Bạch phát nữ tử của Phi Tiên nhíu mày có chút lo lắng nhìn Hoàng Họa, khuyên nhủ:
- Hoàng cô nương, ta biết cô không phải phàm trần, nhưng cô có từng nghĩ cô làm vậy chả khác nào thêm phiền toái cho Sở công tử?
Hoàng Họa liếc nhìn bạch phát nữ tử, nói:
- Ta biết người muốn tốt cho ta, việc lớn như vậy cũng gọi ta tớiđể cùng thương lượng, ta rất cảm kích. Nhưng ta cũng có lý do của riêng ta.
Hoàng Họa nói xong, nhìn mọi người:
- Lý lẽ của các người ta đều hiểu, hơn nữa có điều có lẽ các người vẫn không biết, lần này là do Thiên Ngoại một mình tự hành động, bọn họ đã vứt bỏ Cô Thành qua một bên.
- Cái gì?
- Sao cô biết
- Sao lại như vậy?
- Cô Thành và Thiên Ngoại luôn đồng hành cùng nhau, bọn họ sao lại tách ra chứ?
Những người trong phòng đều kinh ngạc, ngay cả đến Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đều ngạc nhiên nhìn Hoàng Họa.
Hoàng Họa điềm nhiên nói:
- Việc này là sự thật, hơn nữa Thiên Ngoại bên đó có lẽ đã chuẩn bị kỹ lực lượng mới làm vậy, điều này có lẽ xuất phát từ việc Lý Trúc ở trong Quy Khư đã đạt được cơ duyên
- Hoàng cô nương không lẽ biết được điều gì?
Bạch phát nữ tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoàng Họa.
Hoàng Họa gật đầu:
- Biết một chút.
Dứt lời, nàng không nói lòng vòng:
- Lý Trúc trong Quy Khư có lẽ đã đạt được truyền thừa của Ma tộc, loại truyền thừa đó có thể trong thời gian ngắn nhất tạo ra được một loạt cường nhân hùng mạnh. Ừm, dựa vào nguồn lực của Nhân Giới, trong một năm nay, bọn họ tạo ra hơn trăm Tiên Thiên võ giả Có lẽ cũng không phải việc khó
- Điều này Làm sao có thể?
- Chế tạo hàng loạt Tiên Thiên võ giả? Đây chả phải nói giỡn sao?
Đám người trong phòng đều có thân phận địa vị gì chứ? Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy những lời này của Hoàng Họa quả là ly kỳ, khiến họ khó mà tin được.
Sắc mặt của bạch phát nữ tử lộ rõ vẻ suy tư, trong lòng mặc dù có chút không dám tin đây là sự thực, nhưng bà lại nhanh chóng phát hiện khi Hoàng Họa nói những lời này vô cùng chắc chắn! Đó căn bản không phải giọng điệu đoán mò, mà là một lời khẳng định biết rõ chân tướngsự việc. Lại thêm những dự cảm của bà kết hợp lại, như vậy cũng đủ đưa ra đáp án khiến bà cảm thấy kinh hãi.
Thiên Ngoại bên đó thật sự có đủ năng lực đó...
Bạch phát nữ tử hít sâu một hơi, nhìn Hoàng Họa:
- Nếu là như vậy, thế thì Hoàng cô nương càng nên cùng chúng ta rời khỏi đây!
Hoàng Họa lắc đầu:
- Không kịp rồi, nếu chư vị không tin có thể phái người đến bến tàu bờ biển xem thử, ở đó có lẽ sớm đã bị Thiên Ngoại công chiếm rồi. Hơn nữa hiện giờ mọi người có lẽ đến cả thị trấn nhỏ này cũng không ra khỏi được. Thiên Ngoại bên đó có lẽ sớm đã bố trí thiên la địa võng rồi.
Tất cả mọi người sững sờ vì tin tức chấn động vừa được nói ra.
Hoàng Họa tiếp lời:
- Tuy nhiên, bọn chúng cũng không ngờ rằng những việc này lại bị ta biết được. Cho nên nếu các người phản công ngay lúc này thì khả năng đột phá được vòng vây vẫn còn khá lớn. Ta sẽ giúp các người. Nhưng ta sẽ không rời khỏi đây, ta nhất định phải đợi công tử trở ra, rồicùng đi với công tử.
- Hoàng cô nương việc gì phải khổ vậy Biết rõ việc này càng nên sớm rời khỏi đây!
Bạch phát nữ tử cười gượng.
Bà vì hảo tâm muốn đưa Hoàng Họa cùng đi, không ngờ người ta không những không hiểu cho, mà còn nói nhất định không rời đi. Bà không giấu được ánh mắt dõi về phía Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha, mấy nữ tử trẻ tuổi. Mong rằng bọn họ có thể khuyên nhủ Hoàng Họa. Tuy nhiên điều khiến bà không ngờ tới lại là Thẩm Tinh Tuyết, Diệu Nhất Nương, thậm chí cả Hoa Tiểu Nha lại đều không có ý muốn rời đi.