Thí Thiên Đao
Chương 669: Sự thay đổi của Thẩm Ngạo Băng
Diệu Nhất Nương không quá để tâm tới những gì diễn ra trước mắt. Trong Quy Khư, nàng đã được mở rộng tầm mắt. Mặc dù thực lực của bản thân vừa rồi mới đột phá đến Tiên Thiên cảnh giới, nhưng khi đôimặt với đám cao thủ Tiên Thiên lão bối của Thiên Ngoại và Cô Thành, nàng không chút e sợ.
Điều nàng lo lắng là Thẩm Tinh Tuyết, Hoàng Họa và Sở Mặc!
Kết quả, hỏi ra mới biết, ba người đó đều chưa đi ra.
Diệu Nhất Nương vốn nghĩ mình là người ra sau cùng, bây giờ mới biết, trong mấy người họ, nàng lại là người ra sớm nhất.
Điều này đồng thời khiến Diệu Nhất Nương phải dở khóc dở cười, sâu thẳm trong lòng còn có chút ấm ức không phục. Nàng biết rằng thời gian ở trong Quy Khư càng lâu thì cơ hội đạt được cơ duyên lại càng lớn.
Lẽ nào cơ duyên để mình trở thành người kế thừa Thiên Đạo còn chưa đủ lớn?
- Nhất Nương, con đừng lo lắng, mấy người họ chắc chắn sẽ không có gì bất trắc cả.
Thẩm Ngạo Băng xúc động kéo tay Diệu Nhất Nương, tác phong cứng rắn ngày xưa chợt thay đổi, khẽ giọng nói.
- Sư phụ, con không lo lắng. Diệu Nhất Nương cũng không phải người không biết có ơn phải báo. Nàng luôn cảm kích và tôn trọng Thẩm Ngạo Băng. Chỉ là Thẩm Ngạo Băng lúc đầu quá cứng rắn, nàng cũng không có cách nào. Bây giờ thái độ của Thẩm Ngạo Băng đã trở nên nhu mì hơn, Diệu Nhất Nương đương nhiên vô cùng vui mừng.
- Tình hình ở mấy môn phái khác thì thế nào?
Diệu Nhất Nương cảm thấy lúc nàng ra, nhiều người của các môn phái khác nhìn nàng với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tị.
- Không tốt lắm, trừ người của Nhất Kiếm và Phi Tiên chúng ta, chỉ có Lý Trúc của Thiên Ngoại đi từ trong ra! Thẩm Ngạo Băng nói, còn cố ý giải thích thêm một câu với Diệu Nhất Nương:
- Con yên tâm, sư phụ bây giờ sẽ không ép con phải gả cho người đó nữa đâu.
Diệu Nhất Nương thản nhiên mỉm cười, gật gật đầu.
Thẩm Ngạo Băng nói:
- Phải rồi, còn một đệ tử Tây Hải phái tên Chu Tuấn nữa, hắn là người đầu tiên bước ra!
- Chu Tuấn, con biết người này. Diệu Nhất Nương khẽ nói:
- Lúc đầu thật ra những đệ tử khác của Tây Hải phái cũng đều có cơ hội rời đi, nhưng chỉ có mình Chu Tuấn nghe lời Sở Mặc, rời khỏi Quy Khư. Bây giờ xem ra những người khác e là đều đã gặp bất trắc rồi.
Thần sắc Thẩm Ngạo Băng có chút u ám, Phi Tiên cũng có không ít đệ tử cho đến bây giờ cũng chưa ra được. Những người này ít có thể có cơ duyên giống như đám người Diệu Nhất Nương được, vậy thì kết quả không nói đã rõ.
Diệu Nhất Nương hơi đồng cảm đối với cảnh ngộ của các môn phái khác, nàng kinh ngạc hỏi:
- Ngoại trừ Chu Tuấn của Tây Hải phái và Lý Trúc của Thiên Ngoại ra, những người của môn phái khác lẽ nào một tên cũng chưa ra? Nhất Kiếm thì sao? Bọn họ thế nào rồi?
- Quả thực chưa có ai ra hết. Hoa Tam Nương và Hạ Phong của Nhất Kiếm, còn có mấy đệ tử khác thì đã ra rồi. Bọn họ cũng tỏ ra rằng lựa chọn phe Sở Mặc thì vận khí sẽ trở nên mạnh hơn.
Nói tới đây, Thẩm Ngạo Băng dường như có chút ngại ngùng, khẽ hỏi:
- Thực sự là vậy sao?
Diệu Nhất Nương gật đầu:
- Thoạt nhìn là vậy, nhưng con không ngờ, môn phái của chúng ta còn có nhiều tỷ muội chưa thể đến được.
Thẩm Ngạo Băng khẽ thở dài:
- Cũng hết cách, thời gian con vào môn phái dù ngắn, nhiều việc con cũng không biết tới, những năm nay, người của tứ đại môn phái bị tổn thất trong Quy Khư ít ra cũng có tới hàng ngàn.
Diệu Nhất Nương giật mình ngạc nhiên:
- Nhiều vậy sao?
- Cho nên nói lần này Phi Tiên và Nhất Kiếm của chúng ta cũngcoi như đã có thu hoạch lớn tới mức khó tưởng tượng được rồi!
Thẩm Ngạo Băng nói:
- Trước đây ta còn nghi ngờ, bây giờ gần như có thể khẳng định chắc chắn Sở Mặc con người này quả thật rất thần kỳ!
Nghe sư phụ chính miệng thừa nhận việc này, Diệu Nhất Nương trong lòng vô cùng vui mừng.
- Phải rồi, Nhất Nướng, thu hoạch của con trong Quy Khư không cần phải đem ra cho bất kỳ ai khác.
Thẩm Ngạo Băng đột nhiên nhìn Diệu Nhất Nương, nghiêm túc nói:
- Bao gồm cả Phi Tiên
- Á?
Diệu Nhất Nương trong lòng vẫn luôn đắn đo việc này, không ngờ nàng chưa kịp đề cập tới, Thẩm Ngạo Băng lại mở miệng trước rồi. Hơn nữa thái độ này có thể nói là đã vứt bỏ thân phận một chưởng môn đại môn phái, hoàn toàn suy nghĩ cho nàng.
- Ta biết dã tâm kia của Sở Mặc.
Thẩm Ngạo Băng đột nhiên nói:
- Hắn muốn Phiêu Diêu Cung trở thành môn phái lớn mạnh nhất trên thế gian này, lúc ban đầu ta cũng có chút coi thường.
Diệu Nhất Nương không nói xen vào, lặng lẽ nhìn Thẩm Ngạo Băng. Thẩm Ngạo Băng tự giễu cợt:
- Nói ra thì trước đây ta quá cao ngạo rồi, cho rằng tứ đại môn phái là môn phái lớn mạnh nhất dưới bầu trời này. Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ là do ta vô tri.
- Sư phụ!
Diệu Nhất Nương khẽ kêu lên.
Thẩm Ngạo Băng xua tay:
- Từ lần này, Nhất Kiếm và Phi Tiên chúng ta lựa chọn đứng về phía Sở Mặc, sau đó ngẫm nghĩ lại kết quả thì thấy rằng Sở Mặc hắn thật sự có năng lực biến Phiêu Diêu Cung trở thành môn phái lớn mạnh nhấtthế gian này. Trước đây là ta sai rồi!
- Sư phụ cũng vì muốn tốt cho môn phái và bọn con!
Diệu Nhất Nương nói.
- Con không cần an ủi ta. Mặc dù thời gian con theo ta không dài, nhưng con cũng hiểu ta.
Thẩm Ngạo Băng nhìn Diệu Nhất Nương:
- Con người ta, đúng là đúng, sai là sai, không cần che đậy điều gì. Thực ra quyết định ủng hộ Sở Mặc, ủng hộ Phiêu Diêu Cung cũng không phải quyết định của mình sư phụ. Mấy lão tổ của chúng ta đều hình thành quan điểm thống nhất, chỉ cần Sở Mặc có thể sống sót ra khỏiQuy Khư, vậy thì Phi Tiên chúng ta ngày sau sẽ dốc toàn lực ủng hộ bọn họ!
- Dốc toàn lực ủng hộ?
Diệu Nhất Nương kinh ngạc ngẩng đều nhìn Thẩm Ngạo Băng.
Mấy chữ này thốt ra từ miệng của chưởng môn đại phái đỉnh cao, nói ra với người khác, ý nghĩa thật sự là hoàn toàn khác nhau.
Điều này có nghĩa Phi Tiên bọn họ trăm ngàn năm nay chưa từng cúi đầu cuối cùng cũng đã chịu cúi đầu rồi.
Mặc dù vẫn chưa khoa trương tới mức dốc sức phối hợp, nhưng dốc sức ủng hộ đã coi như là tư thế tự hạ thấp rồi
- Đúng, dốc sức ủng hộ! Thời điểm mấu chốt, có thể dốc sức phối hợp!
Ánh mắt Thẩm Ngạo Băng trở nên thâm thúy khó lường, khẽ giọng nói:
- Phi Tiên chúng ta, trước kia không ngừng có người phi thăng, nhưng từ lúc Quy Khư rơi xuống Nhân Giới chúng ta, khí vận liền bị trấn áp, đã nhiều năm không có ai phi thăng thành công. Lần này đúng là một cơ hội!
Thẩm Ngạo Băng dứt lời, khẽ mỉm cười:
- Một năm nay, ta đã nghĩ rất nhiều
- Sư phụ quả thực thay đổi rồi.
Diệu Nhất Nương nhẹ nhàng nói.
Điều nàng lo lắng là Thẩm Tinh Tuyết, Hoàng Họa và Sở Mặc!
Kết quả, hỏi ra mới biết, ba người đó đều chưa đi ra.
Diệu Nhất Nương vốn nghĩ mình là người ra sau cùng, bây giờ mới biết, trong mấy người họ, nàng lại là người ra sớm nhất.
Điều này đồng thời khiến Diệu Nhất Nương phải dở khóc dở cười, sâu thẳm trong lòng còn có chút ấm ức không phục. Nàng biết rằng thời gian ở trong Quy Khư càng lâu thì cơ hội đạt được cơ duyên lại càng lớn.
Lẽ nào cơ duyên để mình trở thành người kế thừa Thiên Đạo còn chưa đủ lớn?
- Nhất Nương, con đừng lo lắng, mấy người họ chắc chắn sẽ không có gì bất trắc cả.
Thẩm Ngạo Băng xúc động kéo tay Diệu Nhất Nương, tác phong cứng rắn ngày xưa chợt thay đổi, khẽ giọng nói.
- Sư phụ, con không lo lắng. Diệu Nhất Nương cũng không phải người không biết có ơn phải báo. Nàng luôn cảm kích và tôn trọng Thẩm Ngạo Băng. Chỉ là Thẩm Ngạo Băng lúc đầu quá cứng rắn, nàng cũng không có cách nào. Bây giờ thái độ của Thẩm Ngạo Băng đã trở nên nhu mì hơn, Diệu Nhất Nương đương nhiên vô cùng vui mừng.
- Tình hình ở mấy môn phái khác thì thế nào?
Diệu Nhất Nương cảm thấy lúc nàng ra, nhiều người của các môn phái khác nhìn nàng với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tị.
- Không tốt lắm, trừ người của Nhất Kiếm và Phi Tiên chúng ta, chỉ có Lý Trúc của Thiên Ngoại đi từ trong ra! Thẩm Ngạo Băng nói, còn cố ý giải thích thêm một câu với Diệu Nhất Nương:
- Con yên tâm, sư phụ bây giờ sẽ không ép con phải gả cho người đó nữa đâu.
Diệu Nhất Nương thản nhiên mỉm cười, gật gật đầu.
Thẩm Ngạo Băng nói:
- Phải rồi, còn một đệ tử Tây Hải phái tên Chu Tuấn nữa, hắn là người đầu tiên bước ra!
- Chu Tuấn, con biết người này. Diệu Nhất Nương khẽ nói:
- Lúc đầu thật ra những đệ tử khác của Tây Hải phái cũng đều có cơ hội rời đi, nhưng chỉ có mình Chu Tuấn nghe lời Sở Mặc, rời khỏi Quy Khư. Bây giờ xem ra những người khác e là đều đã gặp bất trắc rồi.
Thần sắc Thẩm Ngạo Băng có chút u ám, Phi Tiên cũng có không ít đệ tử cho đến bây giờ cũng chưa ra được. Những người này ít có thể có cơ duyên giống như đám người Diệu Nhất Nương được, vậy thì kết quả không nói đã rõ.
Diệu Nhất Nương hơi đồng cảm đối với cảnh ngộ của các môn phái khác, nàng kinh ngạc hỏi:
- Ngoại trừ Chu Tuấn của Tây Hải phái và Lý Trúc của Thiên Ngoại ra, những người của môn phái khác lẽ nào một tên cũng chưa ra? Nhất Kiếm thì sao? Bọn họ thế nào rồi?
- Quả thực chưa có ai ra hết. Hoa Tam Nương và Hạ Phong của Nhất Kiếm, còn có mấy đệ tử khác thì đã ra rồi. Bọn họ cũng tỏ ra rằng lựa chọn phe Sở Mặc thì vận khí sẽ trở nên mạnh hơn.
Nói tới đây, Thẩm Ngạo Băng dường như có chút ngại ngùng, khẽ hỏi:
- Thực sự là vậy sao?
Diệu Nhất Nương gật đầu:
- Thoạt nhìn là vậy, nhưng con không ngờ, môn phái của chúng ta còn có nhiều tỷ muội chưa thể đến được.
Thẩm Ngạo Băng khẽ thở dài:
- Cũng hết cách, thời gian con vào môn phái dù ngắn, nhiều việc con cũng không biết tới, những năm nay, người của tứ đại môn phái bị tổn thất trong Quy Khư ít ra cũng có tới hàng ngàn.
Diệu Nhất Nương giật mình ngạc nhiên:
- Nhiều vậy sao?
- Cho nên nói lần này Phi Tiên và Nhất Kiếm của chúng ta cũngcoi như đã có thu hoạch lớn tới mức khó tưởng tượng được rồi!
Thẩm Ngạo Băng nói:
- Trước đây ta còn nghi ngờ, bây giờ gần như có thể khẳng định chắc chắn Sở Mặc con người này quả thật rất thần kỳ!
Nghe sư phụ chính miệng thừa nhận việc này, Diệu Nhất Nương trong lòng vô cùng vui mừng.
- Phải rồi, Nhất Nướng, thu hoạch của con trong Quy Khư không cần phải đem ra cho bất kỳ ai khác.
Thẩm Ngạo Băng đột nhiên nhìn Diệu Nhất Nương, nghiêm túc nói:
- Bao gồm cả Phi Tiên
- Á?
Diệu Nhất Nương trong lòng vẫn luôn đắn đo việc này, không ngờ nàng chưa kịp đề cập tới, Thẩm Ngạo Băng lại mở miệng trước rồi. Hơn nữa thái độ này có thể nói là đã vứt bỏ thân phận một chưởng môn đại môn phái, hoàn toàn suy nghĩ cho nàng.
- Ta biết dã tâm kia của Sở Mặc.
Thẩm Ngạo Băng đột nhiên nói:
- Hắn muốn Phiêu Diêu Cung trở thành môn phái lớn mạnh nhất trên thế gian này, lúc ban đầu ta cũng có chút coi thường.
Diệu Nhất Nương không nói xen vào, lặng lẽ nhìn Thẩm Ngạo Băng. Thẩm Ngạo Băng tự giễu cợt:
- Nói ra thì trước đây ta quá cao ngạo rồi, cho rằng tứ đại môn phái là môn phái lớn mạnh nhất dưới bầu trời này. Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ là do ta vô tri.
- Sư phụ!
Diệu Nhất Nương khẽ kêu lên.
Thẩm Ngạo Băng xua tay:
- Từ lần này, Nhất Kiếm và Phi Tiên chúng ta lựa chọn đứng về phía Sở Mặc, sau đó ngẫm nghĩ lại kết quả thì thấy rằng Sở Mặc hắn thật sự có năng lực biến Phiêu Diêu Cung trở thành môn phái lớn mạnh nhấtthế gian này. Trước đây là ta sai rồi!
- Sư phụ cũng vì muốn tốt cho môn phái và bọn con!
Diệu Nhất Nương nói.
- Con không cần an ủi ta. Mặc dù thời gian con theo ta không dài, nhưng con cũng hiểu ta.
Thẩm Ngạo Băng nhìn Diệu Nhất Nương:
- Con người ta, đúng là đúng, sai là sai, không cần che đậy điều gì. Thực ra quyết định ủng hộ Sở Mặc, ủng hộ Phiêu Diêu Cung cũng không phải quyết định của mình sư phụ. Mấy lão tổ của chúng ta đều hình thành quan điểm thống nhất, chỉ cần Sở Mặc có thể sống sót ra khỏiQuy Khư, vậy thì Phi Tiên chúng ta ngày sau sẽ dốc toàn lực ủng hộ bọn họ!
- Dốc toàn lực ủng hộ?
Diệu Nhất Nương kinh ngạc ngẩng đều nhìn Thẩm Ngạo Băng.
Mấy chữ này thốt ra từ miệng của chưởng môn đại phái đỉnh cao, nói ra với người khác, ý nghĩa thật sự là hoàn toàn khác nhau.
Điều này có nghĩa Phi Tiên bọn họ trăm ngàn năm nay chưa từng cúi đầu cuối cùng cũng đã chịu cúi đầu rồi.
Mặc dù vẫn chưa khoa trương tới mức dốc sức phối hợp, nhưng dốc sức ủng hộ đã coi như là tư thế tự hạ thấp rồi
- Đúng, dốc sức ủng hộ! Thời điểm mấu chốt, có thể dốc sức phối hợp!
Ánh mắt Thẩm Ngạo Băng trở nên thâm thúy khó lường, khẽ giọng nói:
- Phi Tiên chúng ta, trước kia không ngừng có người phi thăng, nhưng từ lúc Quy Khư rơi xuống Nhân Giới chúng ta, khí vận liền bị trấn áp, đã nhiều năm không có ai phi thăng thành công. Lần này đúng là một cơ hội!
Thẩm Ngạo Băng dứt lời, khẽ mỉm cười:
- Một năm nay, ta đã nghĩ rất nhiều
- Sư phụ quả thực thay đổi rồi.
Diệu Nhất Nương nhẹ nhàng nói.