Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thí Thiên Đao

Chương 655: Người thầy bộ xương khô (2)



Năm đó trên Tiên Giới, sư phụ Ma Quân đã có danh tiếng nhất định, dưới bàn tay truy sát của vô số người mà vẫn thoát được ra ngoài, chứng tỏ khi ấy cảnh giới của Ma Quân ít nhất đã đạt tới Đại Thừa, thậm chí đã gần với Phi Thăng.
Nếu không, y tuyệt đối không thể khơi mào được trận mưa máu giótanh đó trên Tiên Giới.
Với cảnh giới của Ma Quân khi ấy, mà cũng chỉ mới lĩnh ngộ đến đao thứ sáu của U Minh Bát Đao.
Cho nên, cảnh giới của bộ xương khô trước mắt tuyệt đối phải cao hơn Ma Quân rất nhiều, hơn nữa, lại còn có mối quan hệ sâu xa với sư môn của mình.
Nếu không, chẳng có cách giải thích nào hợp lí hơn cho việc bộ xương khô biết hết những thứ này cả? Y lại không phải con giun trong bụng Sở Mặc? Cũng sẽ không đánh cắp ký ức của Sở Mặc. Huống chinhững công pháp này khi được thi triển qua tay của bộ xương khô thì uy lực lớn hơn so với Sở Mặc vô số lần!
Đây cũng không phải cứ bắt chước là được.
Thông qua chiến đấu với bộ xương khô, Sở Mặc đã hiểu rõ được Thiên Trọng Thủ, sau khi phối hợp với Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, rồi thi triển lại lần nữa tuyệt học này, uy lực bộc phát ra khiến Sở Mặc phải liên tiếp giật mình.
Vốn tốc độ của Thiên Trọng Thủ cũng khá nhanh rồi, nhưng nếu đem so với quyền pháp Thiên Địa Nhân Tam Tài thì lại hoàn toàn khôngbì kịp.
Nhưng sau khi học được cách phối hợp tuyệt vời giữa Thiên Trọng Thủ và Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, thì tốc độ tấn công đã tăng lên gấp bội!
Sở Mặc phát hiện, khi tốc độ đã đạt tới một mức nhất định, mà liên tục dùng Thiên Trọng Thủ nện vào cùng một điểm, thì uy lực sản sinh ra còn lớn hơn quyền pháp Thiên Địa Nhân Tam Tài mà hắn thi triển khi trước rất nhiều.
Có thể tạo thành cú đánh chí mạng cho kẻ thù! Lại một khoảng thời gian hơn mười ngày nữa vùn vụt trôi qua, tổng cộng Sở Mặc đã tiến vào Quy Khư được hơn một tháng rồi.
Kinh nghiệm chiến đấu của Sở Mặc cũng không ngừng gia tăng.
Cuối cùng, hắn đã thuần thục mọi kỹ năng chiến đấu, thậm chí nếu bộ xương khô dốc toàn lực, hắn cũng có thể đánh tới đánh lui với y cả buổi trời.
Đương nhiên, đây là phải kể đến việc bộ xương khô không dùng bất cứ sức mạnh nào cả. Nếu không ngay một chưởng của y Sở Mặc cũng không thể nào đỡ nổi.
Ở nơi này, Sở Mặc thậm chí đã quên mất ngày tháng ra sao. Những cuộc chiến diễn ra hàng ngày với bộ xương khô đã trở thành điều mà hắn chờ mong nhất.
Tuy rằng hắn cũng bị thương, cũng có lúc mệt đến rã rời, nhưng chiến ý chôn giấu sâu bên trong con người lại được bộ xương khô hoàn toàn kích ra!
Tuy không nói chẳng rằng, nhưng bộ xương khô khổng lồ chắc chắnlà một người thầy tuyệt vời!
So sánh dưới một góc độ nào đó thì còn có trách nhiệm hơn sư phụ chân chính của Sở Mặc là Ma Quân nhiều.
......
Từ hơn mười ngày trước, tại cửa của Quy Khư liên tục xuất hiện người đi từ bên trong ra.
Hoa Tam Nương, Hạ Phong, Tiếu Vân Liên… trong đó còn có rất nhiều đệ tử khác của Nhất Kiếm và Phi Tiên, những ai đã chiếm được cơduyền hầu như đều xuất hiện ở đó với thời gian không xê xích là bao.
Điều này lập tức khiến những người bên ngoài bị rung động cực kỳ.
Bởi người của tứ đại phái như bọn họ, thì không cần phải nộp ra ba phần phí vào cửa.
Sau khi họ đi ra, những nhân vật cấp bậc trưởng bối của Nhất Kiếm và Phi Tiên đều tức khắc mang họ đi trước.
Người của Thiên Ngoại và Cô Thành thì đều kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy buồn bực vô cùng. Bọn họ không biết trongQuy Khư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao mà đệ tử của họ lại không có lấy một mống sống sót ra ngoài.
Thế nhưng hai môn phái Nhất Kiếm và Phi Tiên lại có nhiều người đi ra như vậy?
Tuy rằng vì chuyện của Sở Mặc mà khiến tứ đại phái có chút hiềm khích không vui, nhưng vẫn là có thể kết nối được.
Tuy nhiên sau khi kết nối xong, đáp án thu được lại khiến cho họ càng thêm buồn bực, thậm chí muốn hộc máu nữa kìa
- Cái gì, ngươi nói là… đám người các ngươi sau khi tiến vào Quy Khư liền vẫn cứ theo sát tên tiểu súc… khụ khụ, Sở Mặc kia? Sau đó gần như không gặp phải… bất cứ nguy hiểm nào?
Một gã lão tổ của Cô Thành mặt xám nghoét nhìn Hạ Phong mà hỏi.
Gã có tư cách ăn nói như vậy với Hạ Phong bởi vì tính theo vai vế, gã còn cao hơn Hạ Phong mấy thế hệ kìa.
Hạ Phong gật gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta vẫn đi theo Sở công tử, vận mệnh của Sở công tử rất hùng mạnh, đi với hắn cực kỳ an toàn. Lão tổ Cô Thành mặt đen sì sì nhìn bọn Tiếu Vân Liên:
- Các ngươi cũng vậy sao?
Tiếu Vân Liên nhàn nhạt gật đầu, cho dù phải đối mặt với lão tổ của Cô Thành có vai vế cao hơn nàng rất nhiều, thì đệ tử Phi Tiên vẫn đều có thể duy trì vẻ mặt này.
- Vậy ngươi thử kể lại một cách cụ thể xem bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đã chiếm được cơ duyên gì?
Lão tổ Cô Thành tiếp tục giữ bộ mặt mây đen mù mịt hỏi.
Một cô gái đầu bạc cũng thuộc cấp bậc lão tổ của Phi Tiên, nghe xong mấy lời này liền cảm thấy rất bất mãn, liếc xéo tên lão tổ của Cô Thành kia một cái, lạnh lùng nói:
- Đoạt được cơ duyên nào thì có can hệ gì đến ngươi?
Gã lão tổ của Cô Thành hơi ngẩn ra, sau đó nói với vẻ không vui:
- Tứ đại phái như cây liền cành, đoạt được truyền thừa gì cũng phải chia xẻ lẫn nhau, ngươi nói xem có can hệ tới ta hay không?
- Ha ha….
Cô gái đầu bạc của Phi Tiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Đó chỉ là trước kia thôi!
- Sao? Phi Tiên các ngươi muốn phá vỡ hiệp nghị ư?
Gã lão tổ của Cô Thành có chút bực tức.
- Phá vỡ hiệp nghị?
Cô gái tóc bạc của Phi Tiên khinh thường liếc đối phương một cái:
- Lời này nghe lạ tai quá nhỉ? Môn phái chúng ta chẳng phải đã trở mặt thành thù rồi hay sao? Nếu đã trở mặt, thì làm gì còn hiệp nghị nào nữa?
- Ngươi…Gã lão tổ của Cô Thành bị nói cho tức nghẹn lời không thốt lên được, nhìn đối phương đầy cáu giận:
- Ngươi phải chịu trách nhiệm với những lời ngươi vừa nói đấy!
- Đương nhiên.
Năm xưa cô gái tóc bạc của Phi Tiên cũng từng là con cưng một thời, tính tình vốn dĩ nóng nảy, điều đó không bởi vì bao năm đã trôi qua mà thay đổi được mấy, nàng nhìn gã lão tổ Cô Thành một cách lạnh lùng:
- Về sau có người của Cô Thành các ngươi đi ra, chúng ta cũng sẽ chẳng bắt các ngươi phải chia xẻ cái phần truyền thừa nào hết. Việc không biết xấu hổ như vậy, chúng ta không làm được đâu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...