Thí Thiên Đao
Chương 648: Hành động cứng rắn của Tây Hải phái (1)
Trong lòng Triệu Khánh cũng ngập tràn sung sướng. Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Không tồi, có thể còn sống mà đi ra, mau đem thu hoạch của ngươi trong Quy Khư bỏ ra kiểm kê đi.
Bên kia, sắc mặt của Vương Thông lập tức trở nên rất khó coi, nhưng phải đối mặt với tứ đại phái vô cùng hùng mạnh, y cũng không dám chống đối, chỉ đành vỗ vỗ vai Chu Tuấn, thở dài nói:
- Tuấn nhi, lấy ra đi.
- Được.
Chu Tuấn cũng không quá muốn chống lại, liền lấy toàn bộ khoáng thạch và dược liệu quý báu mà y đoạt được trong Quy Khư ra. Lập tức, một đám người liền xông tới, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ kích động.
Có một số người nhận ra vài loại khoáng thạch và dược liệu trong số đó, thi thoảng cất lời khen ngợi.
- Cái kia hình như là quặng sắt tinh…
Sắt tinh khiết chứ không phải tinh chất sắt, mặc dù hai loại chỉ khác nhau một chữ, nhưng giá trị cũng cách xa nhau một trời một vực.
Tinh chất sắt tuy cũng rất đáng giá tiền, nhưng đến cả thợ rèn caocấp trong nhân gian, cũng có thể nhờ việc rèn mà lấy được. Nhưng sắt tinh khiết… thì ngay cả luyện khí đại sư cao cấp nhất trên thế gian này cũng không thể nào thông qua rèn mà tinh lọc ra được.
Khi rèn vũ khí, chỉ cần bỏ thêm một chút sắt tinh khiết, thì ít nhất chất lượng vũ khí sẽ nâng cao được hẳn một cấp bậc!
Đây quả thực là bảo vật chân chính.
Nhưng, điều càng khiến bọn họ phải giật mình còn đang chờ đợi ở phía sau
- Cái này, hình như là quặng đồng tinh khiết!
- Đây, là bạc tinh trong truyền thuyết?
- Đây đây đây… đây là vàng tinh… trời ạ, ta không hoa mắt đấy chứ? Không ngờ trong Quy Khư quả thật lại có thứ này!
Tiếp theo, chính là các loại dược liệu cực phẩm.
Lại nói, hầu hết mọi người, đều không phân biệt được mấy loại dược liệu này. Kể cả một số luyện đan sư trong tứ đại phái, cũng khó có thể nhận ra đây là những loại dược liệu gì. Nhưng điều này cũng không ngăn cản được họ biết được giá trị của số dược liệu này!
- Đều là bảo vật mà… Đều là bảo vật hiếm có khó tìm mà! Cây thuốc này… tỏa ra mùi hương gần giống như Hồi Long Thảo, nhưng còn tốt hơn Hồi Long Thảo gấp trăm lần! Thật không thể tin nổi, Quy Khư… đúng là một kho vàng!
Một lão già tay vừa vuốt chòm râu dưới cằm, vừa luôn miệng than thở, nhưng trong ánh mắt cũng là toát lên vẻ tham lam. Vẻ mặt mấy người còn lại bên kia cũng chẳng khác là bao, thậm chí kể cả một số bậc nguyên lão của Phi Tiên và Nhất Kiếm cũng thế!
Mấy thứ này đều là bảo vật vô giá, chỉ lấy ba phần ư… bọn họ muốn chiếm hết làm của riêng luôn ấy chứ!
Nhưng bọn họ dù gì cũng luôn tự xưng là người của danh môn chính phái, tuy trong lòng cực kỳ thèm khát, nhưng sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng cho được? Dẫu sao bọn họ cũng là những nhân vật có uy tín danh dự, thân phận địa vị rất cao mà.
Vậy nên, cách tốt nhất là khiến đối phương chủ động dâng ra những bảo vật này!
Vì thế, một lão tổ của Cô Thành liền đưa mắt nhìn về phía trưởng môn Triệu Khánh của Tây Hải phái. Kẻ ngu ngốc làm sao có thể trở thành chưởng môn của một phái chứ? Gần như chỉ trong nháy mắt, Triệu Khánh liền hiểu ra ý tứ của họ là gì, không khỏi mắng thầm trong bụng: Lũ già vô liêm sỉ này!
Trên mặt nhưng lại để lộ ra nụ cười nói:
- Có vị tiền bối nào giám định được giá trị của mấy thứ này không?
Mọi người tức thì đều nhìn về phía Triệu Khánh, trong con mắt của rất nhiều người đều lộ vẻ chờ xem cuộc vui.
Triệu Khánh xoa xoa tay nói tiếp:
- Không ngờ đệ tử của Tây Hải phái ta lại có thể thành người đầu tiên có thu hoạch và còn sống ra khỏi Quy Khư, tại hạ cảm thấy vô cùng cùng vinh hạnh, đồng thời cũng biết ơn sâu sắc chư vị tiền bối đã cho chúng ta cơ hội lần này, vì vậy…
Tên lão tổ của Cô Thành kia tự đắc thầm trong lòng, nở một nụ cười thản nhiên, cảm thấy nhìn gã chưởng môn này của Tây Hải phái vẫn khá là thuận mắt.
Còn lại những người trong các môn phái thấp hơn tứ đại phái, đều mang tâm tình khác nhau, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khánh cũng chất chứa nhiều nỗi phức tạp ó bất nhẫn, cũng có lo lắng.
Bọn họ rất sợ Triệu Khánh đều dâng cả những bảo vật này lên, như vậy, nếu đệ tử môn phái của họ đi ra, lại phải làm thế nào bây giờ?
Lúc này, tiếng của Triệu Khánh lại vang lên:
- Để tỏ lòng biết ơn với chư vị tiền bối, ta định sẽ, dâng lên bốn phần! Một phần dư ra này, chính là tấm lòng của Tây Hải phái ta!
Câu nói này của Triệu Khánh vừa dứt, mọi người ở đây đều phản ứng khác nhau. Trong nháy mắt, sắc mặt của rất nhiều người bên phía tứ đại phái đều lạnh xuống. Nhất là vị lão tổ của Cô Thành kia, sắc mặt lại càng khó xem, y thậm chí còn cảm thấy bản thân vừa bị đùa cợt. Ánh mắt nhìn về phía Triệu Khánh cũng càng thêm lạnh lẽo.
Người trong những môn phái thấp hơn tứ đại phái thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù phải lấy ra thêm một phần nữa thì cũng rất xót ruột. Nhưng vẫn còn tốt hơn phải dâng nộp hết ra nhiều.
Lúc này, một lão tổ khác của Cô Thành nói với giọng điệu u ám trầmtrầm:
- Những dược liệu và khoáng thạch này, sợ là Tây Hải phái các ngươi không biết cách xử lý chứ?
Chu Tuấn còn trẻ tuổi nhiệt huyết. Tuy rằng để có được những bảo vật này, cũng không hoàn toàn là do y dùng tính mạng để đánh đổi. Nhưng dù gì y cũng đã phải cố gắng và nỗ lực lắm mới giành được.
Phải nộp ba phần, trong lòng đã thấy không thoải mái rồi, giờ xem tình hình này, mấy lão già ra vẻ đạo mạo kia rõ là muốn nuốt trọn mà. Sao y có thể nhịn nổi cơn giận này chứ? Nhưng không đợi Chu Tuấn kịp lên tiếng, y đã bị sư phụ Vương Thông kéo đến sau lưng, khiến những lời y đang định nói bị nghẹn lại.
Triệu Khánh nói nhàn nhạt:
- Tiền bối đừng lo, tuy trình độ luyện đan luyện khí của Tây Hải phái chưa cao như vậy, nhưng vẫn dư sức để xử lý mấy thứ này.
- Ha ha, chỉ sợ không xử lý được thì thật là đáng tiếc.
Tên trưởng lão này của Cô Thành lạnh lùng nhìn Triệu Khánh:
- Nhiều lúc, cố gắng cưỡng ép cũng chẳng mang lại may mắn cho ngươi đâu. Trong lòng của Triệu Khánh cũng tức điên lên được, tuy biết rõ tứ đại phái hùng mạnh cỡ nào, nhưng loại cảm giác bị bắt nạt ngay cửa nhà thế này thực sự quá khó dằn nổi. Y không khỏi thoáng nhìn qua Trường Sinh Thiên và những môn phái khác, nghĩ thầm: Bây giờ các ngươi đứng ngoài xem cuộc vui, lát nữa đợi cho có đệ tử của các ngươi còn sống ra ngoài, xem các ngươi phải làm sao bây giờ!
- Không tồi, có thể còn sống mà đi ra, mau đem thu hoạch của ngươi trong Quy Khư bỏ ra kiểm kê đi.
Bên kia, sắc mặt của Vương Thông lập tức trở nên rất khó coi, nhưng phải đối mặt với tứ đại phái vô cùng hùng mạnh, y cũng không dám chống đối, chỉ đành vỗ vỗ vai Chu Tuấn, thở dài nói:
- Tuấn nhi, lấy ra đi.
- Được.
Chu Tuấn cũng không quá muốn chống lại, liền lấy toàn bộ khoáng thạch và dược liệu quý báu mà y đoạt được trong Quy Khư ra. Lập tức, một đám người liền xông tới, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ kích động.
Có một số người nhận ra vài loại khoáng thạch và dược liệu trong số đó, thi thoảng cất lời khen ngợi.
- Cái kia hình như là quặng sắt tinh…
Sắt tinh khiết chứ không phải tinh chất sắt, mặc dù hai loại chỉ khác nhau một chữ, nhưng giá trị cũng cách xa nhau một trời một vực.
Tinh chất sắt tuy cũng rất đáng giá tiền, nhưng đến cả thợ rèn caocấp trong nhân gian, cũng có thể nhờ việc rèn mà lấy được. Nhưng sắt tinh khiết… thì ngay cả luyện khí đại sư cao cấp nhất trên thế gian này cũng không thể nào thông qua rèn mà tinh lọc ra được.
Khi rèn vũ khí, chỉ cần bỏ thêm một chút sắt tinh khiết, thì ít nhất chất lượng vũ khí sẽ nâng cao được hẳn một cấp bậc!
Đây quả thực là bảo vật chân chính.
Nhưng, điều càng khiến bọn họ phải giật mình còn đang chờ đợi ở phía sau
- Cái này, hình như là quặng đồng tinh khiết!
- Đây, là bạc tinh trong truyền thuyết?
- Đây đây đây… đây là vàng tinh… trời ạ, ta không hoa mắt đấy chứ? Không ngờ trong Quy Khư quả thật lại có thứ này!
Tiếp theo, chính là các loại dược liệu cực phẩm.
Lại nói, hầu hết mọi người, đều không phân biệt được mấy loại dược liệu này. Kể cả một số luyện đan sư trong tứ đại phái, cũng khó có thể nhận ra đây là những loại dược liệu gì. Nhưng điều này cũng không ngăn cản được họ biết được giá trị của số dược liệu này!
- Đều là bảo vật mà… Đều là bảo vật hiếm có khó tìm mà! Cây thuốc này… tỏa ra mùi hương gần giống như Hồi Long Thảo, nhưng còn tốt hơn Hồi Long Thảo gấp trăm lần! Thật không thể tin nổi, Quy Khư… đúng là một kho vàng!
Một lão già tay vừa vuốt chòm râu dưới cằm, vừa luôn miệng than thở, nhưng trong ánh mắt cũng là toát lên vẻ tham lam. Vẻ mặt mấy người còn lại bên kia cũng chẳng khác là bao, thậm chí kể cả một số bậc nguyên lão của Phi Tiên và Nhất Kiếm cũng thế!
Mấy thứ này đều là bảo vật vô giá, chỉ lấy ba phần ư… bọn họ muốn chiếm hết làm của riêng luôn ấy chứ!
Nhưng bọn họ dù gì cũng luôn tự xưng là người của danh môn chính phái, tuy trong lòng cực kỳ thèm khát, nhưng sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng cho được? Dẫu sao bọn họ cũng là những nhân vật có uy tín danh dự, thân phận địa vị rất cao mà.
Vậy nên, cách tốt nhất là khiến đối phương chủ động dâng ra những bảo vật này!
Vì thế, một lão tổ của Cô Thành liền đưa mắt nhìn về phía trưởng môn Triệu Khánh của Tây Hải phái. Kẻ ngu ngốc làm sao có thể trở thành chưởng môn của một phái chứ? Gần như chỉ trong nháy mắt, Triệu Khánh liền hiểu ra ý tứ của họ là gì, không khỏi mắng thầm trong bụng: Lũ già vô liêm sỉ này!
Trên mặt nhưng lại để lộ ra nụ cười nói:
- Có vị tiền bối nào giám định được giá trị của mấy thứ này không?
Mọi người tức thì đều nhìn về phía Triệu Khánh, trong con mắt của rất nhiều người đều lộ vẻ chờ xem cuộc vui.
Triệu Khánh xoa xoa tay nói tiếp:
- Không ngờ đệ tử của Tây Hải phái ta lại có thể thành người đầu tiên có thu hoạch và còn sống ra khỏi Quy Khư, tại hạ cảm thấy vô cùng cùng vinh hạnh, đồng thời cũng biết ơn sâu sắc chư vị tiền bối đã cho chúng ta cơ hội lần này, vì vậy…
Tên lão tổ của Cô Thành kia tự đắc thầm trong lòng, nở một nụ cười thản nhiên, cảm thấy nhìn gã chưởng môn này của Tây Hải phái vẫn khá là thuận mắt.
Còn lại những người trong các môn phái thấp hơn tứ đại phái, đều mang tâm tình khác nhau, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khánh cũng chất chứa nhiều nỗi phức tạp ó bất nhẫn, cũng có lo lắng.
Bọn họ rất sợ Triệu Khánh đều dâng cả những bảo vật này lên, như vậy, nếu đệ tử môn phái của họ đi ra, lại phải làm thế nào bây giờ?
Lúc này, tiếng của Triệu Khánh lại vang lên:
- Để tỏ lòng biết ơn với chư vị tiền bối, ta định sẽ, dâng lên bốn phần! Một phần dư ra này, chính là tấm lòng của Tây Hải phái ta!
Câu nói này của Triệu Khánh vừa dứt, mọi người ở đây đều phản ứng khác nhau. Trong nháy mắt, sắc mặt của rất nhiều người bên phía tứ đại phái đều lạnh xuống. Nhất là vị lão tổ của Cô Thành kia, sắc mặt lại càng khó xem, y thậm chí còn cảm thấy bản thân vừa bị đùa cợt. Ánh mắt nhìn về phía Triệu Khánh cũng càng thêm lạnh lẽo.
Người trong những môn phái thấp hơn tứ đại phái thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù phải lấy ra thêm một phần nữa thì cũng rất xót ruột. Nhưng vẫn còn tốt hơn phải dâng nộp hết ra nhiều.
Lúc này, một lão tổ khác của Cô Thành nói với giọng điệu u ám trầmtrầm:
- Những dược liệu và khoáng thạch này, sợ là Tây Hải phái các ngươi không biết cách xử lý chứ?
Chu Tuấn còn trẻ tuổi nhiệt huyết. Tuy rằng để có được những bảo vật này, cũng không hoàn toàn là do y dùng tính mạng để đánh đổi. Nhưng dù gì y cũng đã phải cố gắng và nỗ lực lắm mới giành được.
Phải nộp ba phần, trong lòng đã thấy không thoải mái rồi, giờ xem tình hình này, mấy lão già ra vẻ đạo mạo kia rõ là muốn nuốt trọn mà. Sao y có thể nhịn nổi cơn giận này chứ? Nhưng không đợi Chu Tuấn kịp lên tiếng, y đã bị sư phụ Vương Thông kéo đến sau lưng, khiến những lời y đang định nói bị nghẹn lại.
Triệu Khánh nói nhàn nhạt:
- Tiền bối đừng lo, tuy trình độ luyện đan luyện khí của Tây Hải phái chưa cao như vậy, nhưng vẫn dư sức để xử lý mấy thứ này.
- Ha ha, chỉ sợ không xử lý được thì thật là đáng tiếc.
Tên trưởng lão này của Cô Thành lạnh lùng nhìn Triệu Khánh:
- Nhiều lúc, cố gắng cưỡng ép cũng chẳng mang lại may mắn cho ngươi đâu. Trong lòng của Triệu Khánh cũng tức điên lên được, tuy biết rõ tứ đại phái hùng mạnh cỡ nào, nhưng loại cảm giác bị bắt nạt ngay cửa nhà thế này thực sự quá khó dằn nổi. Y không khỏi thoáng nhìn qua Trường Sinh Thiên và những môn phái khác, nghĩ thầm: Bây giờ các ngươi đứng ngoài xem cuộc vui, lát nữa đợi cho có đệ tử của các ngươi còn sống ra ngoài, xem các ngươi phải làm sao bây giờ!