Thí Thiên Đao
Chương 584: Gặp lại như cách một đời
- Ngươi có biết, lúc ấy bọn họ đều đang tu luyện trong Huyễn Thần Giới, thân thể đột nhiên bị hủy, hơn nữa tuy là ta không nhìn thấy nhưng căn cứ vào biểu hiện thần hồn của người nhà ngươi còn sót lại trong Huyễn Thần Giới thì có thể phân tích ra thủ đoạn của hung thủ.
Giới Linh thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Thủ đoạn của đối phương cực kỳ tàn nhẫn, sử dụng…8, 9 phần mười là Hóa huyết đại pháp.
- Hóa huyết đại pháp?
Sở Mặc nhớ tới Vương thành Sở Quốc nồng đậm máu tanh cùng với mấy trăm vạn nhân khẩu đã biến mất.
- Đúng, một thủ đoạn ma đạo vô cùng tàn nhẫn. Tu sĩ chính đạo tuyệt đối sẽ không có ai sử dụng công pháp diệt sạch vô nhân tính như thế. Cho dù là tà đạo, tu luyện loại công pháp này cũng không nhiều, hơn nửa đều là ma đầu thành danh đã lâu, mà ma đầu của tà đạo đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài người mà thôi.
Giới Linh thản nhiên nói rồi nhìn Sở Mặc:
- Nhưng nếu muốn người nhà của ngươi sống lại gần như không còn hy vọng nào, ta khuyên ngươi nên buông tha đi.
- Buông tha sao?
Sắc mặt của Sở Mặc nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, chỉ có điều trong miệng nhẹ giọng nói thầm một câu, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Cứ như vậy mà buông tha thì ta sẽ vĩnh viễn có sự khúc mắc, đời này ta cũng sẽ không thể tự tha thứ cho chính mình.
Sở Mặc nói xong, ngẩng đầu, nhìn Giới Linh:
- Mới rồi ngài nói là, gần như không có bất kỳ hy vọng nào… thì chính là vẫn có hy vọng, đúng không? Cầu xin ngài… nói cho ta biết!
Sở Mặc hơi hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi lại nói:
- Điều này với ta mà nói là rất quan trọng..
- Được rồi.
Giới Linh thở dài một tiếng, trong con ngươi nhìn Sở Mặc mang theo vẻ phức tạp. Năm đó từng có một người cũng nói với hắn một câu như thế, đôi mắt bình tĩnh của người trẻ tuổi kia lại hiện lên trước mắt, trên mặt của Giới Linh đột nhiên hiện ra một nụ cười thản nhiên.
- Chân tướng!
Hắn nói hai chữ.
- Cái gì?
Vẻ mặt Sở Mặc khó hiểu.
- Không có gì.
Ánh mắt của Giới Linh nhìn vào mặt Sở Mặc:
- Lại nói tiếp, điều này coi như vận may của bọn họ, cũng là bất hạnh của họ.
Nói xong, Giới Linh giơ một tay lên, ngay trong căn phòng này, mấy thân ảnh nháy mắt đã xuất hiện trước mặt của Sở Mặc.
Sở Mặc kinh hãi tại chỗ!
Ông nội Phàn Vô Địch, bà nội Long Thu Thủy ôm tiểu thúc thúc Phàn Chí Viễn, Hứa Phù Phù, Liễu Mai Nhi, Sở Yên, Vương Đại Phát, Cao Đại Ngốc, lão thái giám vô danh, Đạm Đài tiên sinh, Uất Trì tiên sinh... Còn có Hà Húc, người thủ hộ của hắn là Tề tiên sinh, cùng với Triệu Tiểu Tiểu, Tiêu Nhất Nguyệt, Quách Nhất Hiểu và mọi người của Phiêu Miểu Cung, tất cả đều hiện ra trước mặt Sở Mặc.
Cuối cùng ở trong góc Sở Mặc còn nhìn thấy một bóng dáng như ẩn như hiện, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Na Y.
Những người này cả người trong suốt như những cái bóng, đứng trong phòng vừa không thể nói cũng không thể động. Nhất là bóng dáng Na Y như ẩn như hiện, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
- Đây là có chuyện gì?
Trong nháy mắt, Sở Mặc nước mắt rơi như mưa, căng thẳng lâu như vậy, rốt cục hắn cũng không thể kìm chế được.
Nhìn từng thân ảnh quen thuộc, lần lượt từng gương mặt quen thuộc kia lại hoàn toàn không thể trao đổi bất cứ cái gì được, tim Sở Mặc như bị dao cắt, tan nát cõi lòng thành nghìn mảnh.
- Nếu lúc ấy bọn họ không tiến vào Huyễn Thần Giới, như thế thì bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất, tan thành mây khói trong thế gian này.
Giới Linh nói:
- Đây đương nhiên là một chuyện rất không may, bọn họ sẽ hồn bay phách lạc ở thế gian này không còn một dấu vết tồn tại nào, đều bị hủy diệt hết. Nhưng cách chết này cũng không có bất kỳ sự thống khổ nào. Rất nhiều người thậm chí lúc đang ngủ mà cứ như thế chết đi, có lẽ, người đó đang ở trong mộng, còn là mộng đẹp. Như thế, trong nháy mắt đó chính là khoảnh khắc vĩnh hằng của người đó.
Sở Mặc lắc đầu tỏ vẻ khó có thể lý giải, cũng hồn phi phách tán rồi thì còn cái gì gọi là vĩnh hằng?
Giới Linh cũng không trông cậy gì vào việc bây giờ Sở Mặc có thể hiểu được, tiếp tục nói:
- Nhưng những người thân bạn bè này của ngươi, lúc ấy bọn họ tất cả đều đang ở bên trong Huyễn Thần Giới, trí nhớ của tất cả bọn họ đều ở trong này! Bởi vậy nên làm nhục thể(Thân thể, máu thịt) của họ trong lúc gặp kiếp nạn chịu lực lượng hóa huyết, xé rách thần hồn của họ, rút thần hồn của họ ra…
Sở Mặc đã chết trong Huyễn Thần Giới vô số lần, hắn biết rõ cảm giác chết như thế nào, một khắc lúc ban đầu là tràn đầy thống khổ. Thần hồn bị xé rách… nói vậy thì càng thêm thống khổ rồi.
Giới Linh nói:
- Lúc ấy, ta cảm nhận được lực lượng tà ác kia nên trực tiếp ra tay can thiệp, lưu thần hồn của họ trong Huyễn Thần Giới. Bởi vì ta biết nếu ta không làm như vậy thì có một ngày ngươi nhất định sẽ trách ta.
Sở Mặc cười khổ:
- Ngài ra tay hỗ trợ, ta làm sao có tư cách oán trách ngài chứ?
- Hãy nghe ta nói hết.
Giới Linh nhìn Sở Mặc:
- Hơn nữa, ngươi có tư cách.
Sở Mặc trầm mặc.
Giới Linh nói:
- Ta bảo tồn thần hồn của họ ở bên trong Huyễn Thần Giới nhưng thủ đoạn của đối phương quá mức tà ác, đã xúc phạm tới một bộ phận thần hồn của họ…
- Nói cách khác, bọn họ sẽ mất đi trí nhớ?
Sở Mặc nhớ tới Tần Thi và Đổng Ngữ, đối với thủ đoạn bậc cao thì lại có cách lý giải mới.
- Không, sẽ không mất trí nhớ.
Giới Linh lại lắc lắc đầu:
- Nhưng trong một thời gian rất dài sẽ vẫn phải chịu sự thống khổ của linh hồn bị xé đứt.
- Linh hồn bị xé đứt?
Sở Mặc nhíu mày, nhìn Giới Linh.
- Nếu thần hồn của bọn họ không bị thương tổn thì khá đơn giản, ta có thể trực tiếp phong ấn linh hồn của họ lại. Như vậy nếu có một ngày ngươi thật sự có được năng lực nhất định có thể trực tiếp làm bọn họ sống lại.
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói:
- Mà bọn họ... Cũng giống như là ngủ một giấc, một năm và mười ngàn năm đối với bọn họ mà nói thì không có gì khác nhau cả.
Sở Mặc gật gật đầu.
Giới Linh nói:
- Nhưng hiện tại... Ta không có cách nào để phong ấn thần hồn của họ, vì nguyên nhân thần hồn của họ bị hao tổn, một khi ra tay phong ấn sẽ rất mạo hiểm, có khả năng… sẽ hoàn toàn làm họ hồn bay phách tán.
- Không được!
Sở Mặc lập tức nói:
- Không thể như vậy...
- Cho nên ta mới nói, điều này đối với bọn họ rất khó mà nói là may mắn hay là bất hạnh.
Giới Linh thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Thủ đoạn của đối phương cực kỳ tàn nhẫn, sử dụng…8, 9 phần mười là Hóa huyết đại pháp.
- Hóa huyết đại pháp?
Sở Mặc nhớ tới Vương thành Sở Quốc nồng đậm máu tanh cùng với mấy trăm vạn nhân khẩu đã biến mất.
- Đúng, một thủ đoạn ma đạo vô cùng tàn nhẫn. Tu sĩ chính đạo tuyệt đối sẽ không có ai sử dụng công pháp diệt sạch vô nhân tính như thế. Cho dù là tà đạo, tu luyện loại công pháp này cũng không nhiều, hơn nửa đều là ma đầu thành danh đã lâu, mà ma đầu của tà đạo đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài người mà thôi.
Giới Linh thản nhiên nói rồi nhìn Sở Mặc:
- Nhưng nếu muốn người nhà của ngươi sống lại gần như không còn hy vọng nào, ta khuyên ngươi nên buông tha đi.
- Buông tha sao?
Sắc mặt của Sở Mặc nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, chỉ có điều trong miệng nhẹ giọng nói thầm một câu, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Cứ như vậy mà buông tha thì ta sẽ vĩnh viễn có sự khúc mắc, đời này ta cũng sẽ không thể tự tha thứ cho chính mình.
Sở Mặc nói xong, ngẩng đầu, nhìn Giới Linh:
- Mới rồi ngài nói là, gần như không có bất kỳ hy vọng nào… thì chính là vẫn có hy vọng, đúng không? Cầu xin ngài… nói cho ta biết!
Sở Mặc hơi hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi lại nói:
- Điều này với ta mà nói là rất quan trọng..
- Được rồi.
Giới Linh thở dài một tiếng, trong con ngươi nhìn Sở Mặc mang theo vẻ phức tạp. Năm đó từng có một người cũng nói với hắn một câu như thế, đôi mắt bình tĩnh của người trẻ tuổi kia lại hiện lên trước mắt, trên mặt của Giới Linh đột nhiên hiện ra một nụ cười thản nhiên.
- Chân tướng!
Hắn nói hai chữ.
- Cái gì?
Vẻ mặt Sở Mặc khó hiểu.
- Không có gì.
Ánh mắt của Giới Linh nhìn vào mặt Sở Mặc:
- Lại nói tiếp, điều này coi như vận may của bọn họ, cũng là bất hạnh của họ.
Nói xong, Giới Linh giơ một tay lên, ngay trong căn phòng này, mấy thân ảnh nháy mắt đã xuất hiện trước mặt của Sở Mặc.
Sở Mặc kinh hãi tại chỗ!
Ông nội Phàn Vô Địch, bà nội Long Thu Thủy ôm tiểu thúc thúc Phàn Chí Viễn, Hứa Phù Phù, Liễu Mai Nhi, Sở Yên, Vương Đại Phát, Cao Đại Ngốc, lão thái giám vô danh, Đạm Đài tiên sinh, Uất Trì tiên sinh... Còn có Hà Húc, người thủ hộ của hắn là Tề tiên sinh, cùng với Triệu Tiểu Tiểu, Tiêu Nhất Nguyệt, Quách Nhất Hiểu và mọi người của Phiêu Miểu Cung, tất cả đều hiện ra trước mặt Sở Mặc.
Cuối cùng ở trong góc Sở Mặc còn nhìn thấy một bóng dáng như ẩn như hiện, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Na Y.
Những người này cả người trong suốt như những cái bóng, đứng trong phòng vừa không thể nói cũng không thể động. Nhất là bóng dáng Na Y như ẩn như hiện, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
- Đây là có chuyện gì?
Trong nháy mắt, Sở Mặc nước mắt rơi như mưa, căng thẳng lâu như vậy, rốt cục hắn cũng không thể kìm chế được.
Nhìn từng thân ảnh quen thuộc, lần lượt từng gương mặt quen thuộc kia lại hoàn toàn không thể trao đổi bất cứ cái gì được, tim Sở Mặc như bị dao cắt, tan nát cõi lòng thành nghìn mảnh.
- Nếu lúc ấy bọn họ không tiến vào Huyễn Thần Giới, như thế thì bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất, tan thành mây khói trong thế gian này.
Giới Linh nói:
- Đây đương nhiên là một chuyện rất không may, bọn họ sẽ hồn bay phách lạc ở thế gian này không còn một dấu vết tồn tại nào, đều bị hủy diệt hết. Nhưng cách chết này cũng không có bất kỳ sự thống khổ nào. Rất nhiều người thậm chí lúc đang ngủ mà cứ như thế chết đi, có lẽ, người đó đang ở trong mộng, còn là mộng đẹp. Như thế, trong nháy mắt đó chính là khoảnh khắc vĩnh hằng của người đó.
Sở Mặc lắc đầu tỏ vẻ khó có thể lý giải, cũng hồn phi phách tán rồi thì còn cái gì gọi là vĩnh hằng?
Giới Linh cũng không trông cậy gì vào việc bây giờ Sở Mặc có thể hiểu được, tiếp tục nói:
- Nhưng những người thân bạn bè này của ngươi, lúc ấy bọn họ tất cả đều đang ở bên trong Huyễn Thần Giới, trí nhớ của tất cả bọn họ đều ở trong này! Bởi vậy nên làm nhục thể(Thân thể, máu thịt) của họ trong lúc gặp kiếp nạn chịu lực lượng hóa huyết, xé rách thần hồn của họ, rút thần hồn của họ ra…
Sở Mặc đã chết trong Huyễn Thần Giới vô số lần, hắn biết rõ cảm giác chết như thế nào, một khắc lúc ban đầu là tràn đầy thống khổ. Thần hồn bị xé rách… nói vậy thì càng thêm thống khổ rồi.
Giới Linh nói:
- Lúc ấy, ta cảm nhận được lực lượng tà ác kia nên trực tiếp ra tay can thiệp, lưu thần hồn của họ trong Huyễn Thần Giới. Bởi vì ta biết nếu ta không làm như vậy thì có một ngày ngươi nhất định sẽ trách ta.
Sở Mặc cười khổ:
- Ngài ra tay hỗ trợ, ta làm sao có tư cách oán trách ngài chứ?
- Hãy nghe ta nói hết.
Giới Linh nhìn Sở Mặc:
- Hơn nữa, ngươi có tư cách.
Sở Mặc trầm mặc.
Giới Linh nói:
- Ta bảo tồn thần hồn của họ ở bên trong Huyễn Thần Giới nhưng thủ đoạn của đối phương quá mức tà ác, đã xúc phạm tới một bộ phận thần hồn của họ…
- Nói cách khác, bọn họ sẽ mất đi trí nhớ?
Sở Mặc nhớ tới Tần Thi và Đổng Ngữ, đối với thủ đoạn bậc cao thì lại có cách lý giải mới.
- Không, sẽ không mất trí nhớ.
Giới Linh lại lắc lắc đầu:
- Nhưng trong một thời gian rất dài sẽ vẫn phải chịu sự thống khổ của linh hồn bị xé đứt.
- Linh hồn bị xé đứt?
Sở Mặc nhíu mày, nhìn Giới Linh.
- Nếu thần hồn của bọn họ không bị thương tổn thì khá đơn giản, ta có thể trực tiếp phong ấn linh hồn của họ lại. Như vậy nếu có một ngày ngươi thật sự có được năng lực nhất định có thể trực tiếp làm bọn họ sống lại.
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói:
- Mà bọn họ... Cũng giống như là ngủ một giấc, một năm và mười ngàn năm đối với bọn họ mà nói thì không có gì khác nhau cả.
Sở Mặc gật gật đầu.
Giới Linh nói:
- Nhưng hiện tại... Ta không có cách nào để phong ấn thần hồn của họ, vì nguyên nhân thần hồn của họ bị hao tổn, một khi ra tay phong ấn sẽ rất mạo hiểm, có khả năng… sẽ hoàn toàn làm họ hồn bay phách tán.
- Không được!
Sở Mặc lập tức nói:
- Không thể như vậy...
- Cho nên ta mới nói, điều này đối với bọn họ rất khó mà nói là may mắn hay là bất hạnh.