Thí Thiên Đao
Chương 576: Điên rồi
Thẩm Tinh Tuyết khẩn trương, vẻ mặt cầu xin nhìn Thẩm Ngạo Băng:
- Tiểu… Dì nhỏ…
- Vô dụng!
Thẩm Ngạo Băng lạnh lùng nói:
- Đừng lãng phí võ mồm nữa.
Từ đầu đến cuối, Sở Mặc vẫn luôn đứng ở đó, ánh mắt nhìn chăm chú về phương xa, sau một câu kia nói ra khỏi miệng, hắn vốn không nói thêm câu thứ hai.
Mãi cho đến khi Thẩm Ngạo Băng lạnh băng cự tuyệt Thẩm Tinh Tuyết, Sở Mặc mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Thẩm Ngạo Băng:
- Ta, cũng không muốn mang Nhất Nương đi, nếu lỗ tai của Thẩm chưởng môn không bị điếc… thì hẳn lầ có thể nghe được lúc đó ta từ chối đưa nàng đi cùng ta.
Vẻ mặt Thẩm Ngạo Băng chán ghét nhìn Sở Mặc:
- Thì sao chứ?
- Bây giờ ta đã không còn tương lai nữa, cho nên ta không muốn, cũng sẽ không làm liên lụy đến Nhất Nương.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Trong mắt Diệu Nhất Nương thoáng ánh lệ nhìn Sở Mặc, muốn nói điều gì đó.
Sở Mặc không để cho nàng nói mà nhìn Thẩm Ngạo Băng nói:
- Cho nên mời ngươi thu hồi mệnh lệnh hoang đường mà ngươi vừa nói kia.
- Hoang đường? Ngươi nói ta hoang đường?
Vẻ mặt Thẩm Ngạo Băng không dám tin nhìn Sở Mặc, giận quá hóa cười:
- Ta thấy ngươi mới hoang đường! Tiểu súc sinh, ngươi là đồ “Tang gia chi khuyển”( Chó mất nhà, chó không nhà) mà cũng dám nói ta hoang đường sao? Ngươi có biết đây là chỗ nào hay không? Ngươi có biết ta đã nhịn ngươi bao lâu rồi không?
- Dì nhỏ!
Sắc mặt của Thẩm Tinh Tuyết cũng trở nên trắng bệch, nhìn Thẩm Ngạo Băng:
- Ngài sao có thể nói như vậy?
Lúc này Diệu Nhất Nương cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn Thẩm Ngạo Băng:
- Nếu sư phụ không thu hồi mệnh lệnh vừa rồi thì Nhất Nương nguyện chết!
- Ha ha ha ha
Thẩm Ngạo Băng cười một tiếng lạnh như băng:
- Tốt, thật sự rất tốt, các ngươi từng người đều học được cách đến uy hiếp ta đúng không?
Nói xong nàng nhìn Sở Mặc:
- Tiểu súc sinh, ngươi được lắm, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy mà ngươi còn có thể dễ dàng trộm đi hai đệ tử mà ta tâm đắc nhất. Hôm nay, nếu không thể giết ngươi…
Sở Mặc thở dài:
- Thẩm chưởng môn, ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ đối địch với ngươi, tuy là… ta thừa nhận ta cũng rất chán ghét ngươi nhưng bất kể là bởi vì Tinh Tuyết công chúa hay vì Nhất Nương tỷ thì ta cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với ngươi.
- Bằng ngươi mà cũng đòi sao?
Thẩm Ngạo Băng cười lạnh.
Sở Mặc không để ý tới ả ta, tiếp tục nói:
- Ta tới nơi này chỉ muốn xác định một chuyện, đó chính là Diệu Nhất Nương nàng an toàn! Với ta mà nói thế là đủ rồi.
Diệu Nhất Nương đã ngừng rơi nước mắt rồi lại lần nữa trào ra.
Sở Mặc tiếp tục nói:
- Về phần ở nơi này mấy ngày có phần quấy rầy ta có thể xin lỗi, và, ta sẽ lưu lại một chút bồi thường, nhưng mà… bồi thường này là cho công chúa Tinh Tuyết và Nhất Nương tỷ, nhưng các nàng vẫn là đệ tử của Phi Tiên.
Thẩm Ngạo Băng khinh thường nói:
- Ta lại phải hiếm lạ đồ của loại “tang gia chi khuyển” ngươi sao?
- Không phải ngươi hiếm lạ không thèm, cho dù là ngươi có quỳ xuống cầu xin ta ta cũng không cho ngươi dù chỉ một chút.
Sở Mặc thản nhiên nói, sau đó nói với Diệu Nhất Nương:
- Nhớ kỹ khẩu quyết mà đệ truyền cho tỷ đấy.
Trầm mặc một lúc, Sở Mặc truyền âm vài câu với Thẩm Tinh Tuyết, sau đó mới hỏi:
- Nhớ kỹ chưa?
Thẩm Tinh Tuyết nhiều ít có chút mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu:
- Nhớ kỹ rồi.
- Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, không được nói cho bất kỳ ai biết, ta sẽ ở chỗ đó lập cấm chế, trừ hai người ra thì những người khác đi vào sẽ lập tức bị pháp trận giết chết!
Lời này của Sở Mặc nói là cho Thẩm Ngạo Băng nghe, miễn cho ả lợi dụng sự thiện lương của Thẩm Tinh Tuyết mà hỏi được chuyện này lại sinh ra ý khác.
Ngược lại cũng phải nói với Giới Linh một tiếng để y hỗ trợ thiết lập pháp trận.
Thẩm Tinh Tuyết mơ mơ màng màng gật đầu. Bây giờ nàng cũng không rõ Sở Mặc dạy cho mình đọc khẩu quyết này là có ý gì.
Thẩm Ngạo Băng vẫn thờ ơ lạnh nhạt ở một bên, trên thực tế sâu trong nội tâm của ả đã tức đến sôi máu rồi.
Thẩm Ngạo Băng ả từ lúc sinh ra đến giờ, lúc trưởng thành cực nhanh, vinh dự là thiên tài ngàn năm mới có một.
Vẫn luôn xuôi chèo mát mái cho đến một lần kia bước vào Nhân giới gặp được Sở Mặc mới xem như lần đầu tiên gặp va vấp trong đời.
Trừ lần đó ra người bình thường nghe thấy hai chữ Phi Tiên này đã trực tiếp quỳ xuống, không quỳ… cũng bị đánh phải quỳ.
Chỉ có người này... Chỉ có người này!
Trong con ngươi của Thẩm Ngạo Băng không khỏi hiện lên một luồng sát ý vô cùng mãnh liệt.
Lúc này Sở Mặc nhìn Thẩm Ngạo Băng một cái:
- Đừng có mà động bất kỳ chút sát niệm nào với ta, ngươi không phải là đối thủ của ta, còn nữa, bảy vị lão tổ nội tông Phi Tiên cũng không phải là đối thủ của ta. Đừng vì một chút tư tâm của mình mà triệu tập họ, lãng phí thọ nguyên của họ ở chỗ này vì ta. Vẫn là giữ lại làm chút chuyện ý nghĩa cho các nàng đi.
Sở Mặc miêu tả sơ lược một câu cũng khiến sắc mặt Thẩm Ngạo Băng đại biến, ả không thể tin nhìn Sở Mặc:
- Ngươi… làm sao ngươi biết?
Nói xong lại căm tức nhìn Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết:
- Không phải là hai ngươi…
Nhưng mà ngay lập tức nàng ta kịp thời phản ứng, không thể nào là các nàng nói được bởi vì người biết được số lão tổ nội tông chỉ có chưởng môn lịch quyền.
Nói cách khác hiện tại toàn bộ trong Phi Tiên ngoại trừ Thẩm Ngạo Băng ả và bảy vị lão tổ nội tông kia, cho dù là những trưởng lão cũng không rõ chuyện này.
Sợ sệt nhìn Sở Mặc một lúc lâu, Thẩm Ngạo Băng mới kịp thời phản ứng, sau đó mới lạnh lùng cười:
- Ta biết rồi, nhất định là sư phụ ngươi trước khi đi, hiểu rõ chuyện này… tiểu súc sinh, thiếu chút thì bị ngươi dọa rồi.
Sở Mặc nghe xong không nhịn được mà giật khóe miệng, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
Nữ nhân này... Điên rồi!
Lại không biết vẻ mặt này của hắn đặt trong mắt của Thẩm Ngạo Băng hoàn toàn là biểu hiện chột dạ của hắn.
Lập tức không nhịn được cười lạnh nói:
- Không còn gì để nói sao? Vậy nạp mạng đi!
Khí thế trên người của Thẩm Ngạo Băng.. đột nhiên trở nên mạnh mẽ tăng tới cảnh giới Tiên Thiên.
Đúng lúc này từ phía sau núi truyền tới một tiếng thở dài sâu kín:
- Muội muội, dừng tay đi.
Thân thể của Thẩm Ngạo Băng lập tức run lên, sau đó trong mắt hiện ra vẻ không dám tin, kinh ngạc nói:
- Ngươi… ngươi sao có thể đi ra? Ngươi… chẳng nhẽ đã đạt tới Tiên Thiên?
Lúc này, một nữ tử mặc cung trang giống như bước trên mây mà đến, dáng người cực kỳ nổi bật giáng từ trên trời xuống dừng trước mặt mấy người.
- Tiểu… Dì nhỏ…
- Vô dụng!
Thẩm Ngạo Băng lạnh lùng nói:
- Đừng lãng phí võ mồm nữa.
Từ đầu đến cuối, Sở Mặc vẫn luôn đứng ở đó, ánh mắt nhìn chăm chú về phương xa, sau một câu kia nói ra khỏi miệng, hắn vốn không nói thêm câu thứ hai.
Mãi cho đến khi Thẩm Ngạo Băng lạnh băng cự tuyệt Thẩm Tinh Tuyết, Sở Mặc mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Thẩm Ngạo Băng:
- Ta, cũng không muốn mang Nhất Nương đi, nếu lỗ tai của Thẩm chưởng môn không bị điếc… thì hẳn lầ có thể nghe được lúc đó ta từ chối đưa nàng đi cùng ta.
Vẻ mặt Thẩm Ngạo Băng chán ghét nhìn Sở Mặc:
- Thì sao chứ?
- Bây giờ ta đã không còn tương lai nữa, cho nên ta không muốn, cũng sẽ không làm liên lụy đến Nhất Nương.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Trong mắt Diệu Nhất Nương thoáng ánh lệ nhìn Sở Mặc, muốn nói điều gì đó.
Sở Mặc không để cho nàng nói mà nhìn Thẩm Ngạo Băng nói:
- Cho nên mời ngươi thu hồi mệnh lệnh hoang đường mà ngươi vừa nói kia.
- Hoang đường? Ngươi nói ta hoang đường?
Vẻ mặt Thẩm Ngạo Băng không dám tin nhìn Sở Mặc, giận quá hóa cười:
- Ta thấy ngươi mới hoang đường! Tiểu súc sinh, ngươi là đồ “Tang gia chi khuyển”( Chó mất nhà, chó không nhà) mà cũng dám nói ta hoang đường sao? Ngươi có biết đây là chỗ nào hay không? Ngươi có biết ta đã nhịn ngươi bao lâu rồi không?
- Dì nhỏ!
Sắc mặt của Thẩm Tinh Tuyết cũng trở nên trắng bệch, nhìn Thẩm Ngạo Băng:
- Ngài sao có thể nói như vậy?
Lúc này Diệu Nhất Nương cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn Thẩm Ngạo Băng:
- Nếu sư phụ không thu hồi mệnh lệnh vừa rồi thì Nhất Nương nguyện chết!
- Ha ha ha ha
Thẩm Ngạo Băng cười một tiếng lạnh như băng:
- Tốt, thật sự rất tốt, các ngươi từng người đều học được cách đến uy hiếp ta đúng không?
Nói xong nàng nhìn Sở Mặc:
- Tiểu súc sinh, ngươi được lắm, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy mà ngươi còn có thể dễ dàng trộm đi hai đệ tử mà ta tâm đắc nhất. Hôm nay, nếu không thể giết ngươi…
Sở Mặc thở dài:
- Thẩm chưởng môn, ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ đối địch với ngươi, tuy là… ta thừa nhận ta cũng rất chán ghét ngươi nhưng bất kể là bởi vì Tinh Tuyết công chúa hay vì Nhất Nương tỷ thì ta cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với ngươi.
- Bằng ngươi mà cũng đòi sao?
Thẩm Ngạo Băng cười lạnh.
Sở Mặc không để ý tới ả ta, tiếp tục nói:
- Ta tới nơi này chỉ muốn xác định một chuyện, đó chính là Diệu Nhất Nương nàng an toàn! Với ta mà nói thế là đủ rồi.
Diệu Nhất Nương đã ngừng rơi nước mắt rồi lại lần nữa trào ra.
Sở Mặc tiếp tục nói:
- Về phần ở nơi này mấy ngày có phần quấy rầy ta có thể xin lỗi, và, ta sẽ lưu lại một chút bồi thường, nhưng mà… bồi thường này là cho công chúa Tinh Tuyết và Nhất Nương tỷ, nhưng các nàng vẫn là đệ tử của Phi Tiên.
Thẩm Ngạo Băng khinh thường nói:
- Ta lại phải hiếm lạ đồ của loại “tang gia chi khuyển” ngươi sao?
- Không phải ngươi hiếm lạ không thèm, cho dù là ngươi có quỳ xuống cầu xin ta ta cũng không cho ngươi dù chỉ một chút.
Sở Mặc thản nhiên nói, sau đó nói với Diệu Nhất Nương:
- Nhớ kỹ khẩu quyết mà đệ truyền cho tỷ đấy.
Trầm mặc một lúc, Sở Mặc truyền âm vài câu với Thẩm Tinh Tuyết, sau đó mới hỏi:
- Nhớ kỹ chưa?
Thẩm Tinh Tuyết nhiều ít có chút mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu:
- Nhớ kỹ rồi.
- Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, không được nói cho bất kỳ ai biết, ta sẽ ở chỗ đó lập cấm chế, trừ hai người ra thì những người khác đi vào sẽ lập tức bị pháp trận giết chết!
Lời này của Sở Mặc nói là cho Thẩm Ngạo Băng nghe, miễn cho ả lợi dụng sự thiện lương của Thẩm Tinh Tuyết mà hỏi được chuyện này lại sinh ra ý khác.
Ngược lại cũng phải nói với Giới Linh một tiếng để y hỗ trợ thiết lập pháp trận.
Thẩm Tinh Tuyết mơ mơ màng màng gật đầu. Bây giờ nàng cũng không rõ Sở Mặc dạy cho mình đọc khẩu quyết này là có ý gì.
Thẩm Ngạo Băng vẫn thờ ơ lạnh nhạt ở một bên, trên thực tế sâu trong nội tâm của ả đã tức đến sôi máu rồi.
Thẩm Ngạo Băng ả từ lúc sinh ra đến giờ, lúc trưởng thành cực nhanh, vinh dự là thiên tài ngàn năm mới có một.
Vẫn luôn xuôi chèo mát mái cho đến một lần kia bước vào Nhân giới gặp được Sở Mặc mới xem như lần đầu tiên gặp va vấp trong đời.
Trừ lần đó ra người bình thường nghe thấy hai chữ Phi Tiên này đã trực tiếp quỳ xuống, không quỳ… cũng bị đánh phải quỳ.
Chỉ có người này... Chỉ có người này!
Trong con ngươi của Thẩm Ngạo Băng không khỏi hiện lên một luồng sát ý vô cùng mãnh liệt.
Lúc này Sở Mặc nhìn Thẩm Ngạo Băng một cái:
- Đừng có mà động bất kỳ chút sát niệm nào với ta, ngươi không phải là đối thủ của ta, còn nữa, bảy vị lão tổ nội tông Phi Tiên cũng không phải là đối thủ của ta. Đừng vì một chút tư tâm của mình mà triệu tập họ, lãng phí thọ nguyên của họ ở chỗ này vì ta. Vẫn là giữ lại làm chút chuyện ý nghĩa cho các nàng đi.
Sở Mặc miêu tả sơ lược một câu cũng khiến sắc mặt Thẩm Ngạo Băng đại biến, ả không thể tin nhìn Sở Mặc:
- Ngươi… làm sao ngươi biết?
Nói xong lại căm tức nhìn Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết:
- Không phải là hai ngươi…
Nhưng mà ngay lập tức nàng ta kịp thời phản ứng, không thể nào là các nàng nói được bởi vì người biết được số lão tổ nội tông chỉ có chưởng môn lịch quyền.
Nói cách khác hiện tại toàn bộ trong Phi Tiên ngoại trừ Thẩm Ngạo Băng ả và bảy vị lão tổ nội tông kia, cho dù là những trưởng lão cũng không rõ chuyện này.
Sợ sệt nhìn Sở Mặc một lúc lâu, Thẩm Ngạo Băng mới kịp thời phản ứng, sau đó mới lạnh lùng cười:
- Ta biết rồi, nhất định là sư phụ ngươi trước khi đi, hiểu rõ chuyện này… tiểu súc sinh, thiếu chút thì bị ngươi dọa rồi.
Sở Mặc nghe xong không nhịn được mà giật khóe miệng, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
Nữ nhân này... Điên rồi!
Lại không biết vẻ mặt này của hắn đặt trong mắt của Thẩm Ngạo Băng hoàn toàn là biểu hiện chột dạ của hắn.
Lập tức không nhịn được cười lạnh nói:
- Không còn gì để nói sao? Vậy nạp mạng đi!
Khí thế trên người của Thẩm Ngạo Băng.. đột nhiên trở nên mạnh mẽ tăng tới cảnh giới Tiên Thiên.
Đúng lúc này từ phía sau núi truyền tới một tiếng thở dài sâu kín:
- Muội muội, dừng tay đi.
Thân thể của Thẩm Ngạo Băng lập tức run lên, sau đó trong mắt hiện ra vẻ không dám tin, kinh ngạc nói:
- Ngươi… ngươi sao có thể đi ra? Ngươi… chẳng nhẽ đã đạt tới Tiên Thiên?
Lúc này, một nữ tử mặc cung trang giống như bước trên mây mà đến, dáng người cực kỳ nổi bật giáng từ trên trời xuống dừng trước mặt mấy người.