Thí Thiên Đao
Chương 570: Giết hại
- YAAAAAA… Nha nha nha…. Có chút không bình thường nha.
Tiểu nam hài miệng hừ hừ, đầu nghiêng qua nghiêng lại nhìn cả ba người nhà ông cụ. Sau đó bỗng nhiên giơ tay, không biết từ chỗ xa nào trực tiếp nắm đến một cung nữ trong vương cung.
Cung nữ kia lập tức bị sợ ngây người, ngây ngốc nhìn tiểu nam hài mang theo thanh đao đẫm máu một chút.
- Ngươi nói cho lão ma ta biết, bọn họ đây là tình huống gì?
Đôi mắt của tiểu nam hài nhìn chằm chằm vào mắt cung nữ, chậm rãi hỏi.
Thần thái trong mắt cung nữ kia trong nháy mắt liền biến mất, thì thào nói:
- Hầu gái không biết, hầu gái chỉ biết là các chủ nhân đang luyện công, không cho phép bất cứ kẻ nào đến gần.
- Luyện công? Công gì? Lão ma ta như thế nào chưa nghe nói qua?
Tiểu nam hài lầu bầu phát ra giọng cường điệu, sau đó nhìn thoáng qua cung nữ:
- Ngươi đi chết đi!
Phanh!
Thân thể của cung nữ trong nháy mắt hóa thành một chùm sương máu.
Sau đó, một tia máu tinh tế chui vào giữa thân thể tiểu nam hài.
- Thật sự là nhỏ yếu nha… Nhiều huyết tinh sinh linh như vậy không ngờ một chút tác dụng đối với lão ma ta cũng không có! Yếu ớt! Tiểu tinh linh của ta, làm sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy? Đến nhân giới có thể tìm được người có thể giúp ngươi sao?
Thanh âm của tiểu nam hài trong lúc đó trở nên vô cùng lạnh như băng, không còn giọng nói quái dị nữa, nhưng nghe vào tai lại dường như có thể khiến linh hồn của người ta đông cứng lại, hơn nữa thanh âm vô cùng già nua.
Phát ra từ tiểu nam hài bảy tám tuổi, càng làm cho người ta cảm giác được sự quái dị.
Tiểu nam hài vừa liếc nhìn vào ông cụ và Long Thu Thủy trên giường, đứa bé đã ngủ đang nằm giữa bọn họ.
- Luyện công? Đều đi chết đi!
Nói xong, ông cụ Phàn Vô Địch và Long Thu Thủy cùng với Phàn Chí Viễn nho nhỏ, thân thể tất cả đều nổ lớn hóa thành sương máu.
Ba đạo tơ máu chui vào thân thể tiểu nam hài.
- Ừ? Có chút thú vị… Máu của lão đầu này rốt cục có chút thú vị rồi.
Tiểu nam hài nói xong lại tiếp tục đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, nơi nào đi qua đều là một mảnh huyết sắc.
Đến cuối cùng toàn bộ Sở vương cung, tính cả bên ngoài hoàng cung Hứa phủ, Uất Trì phủ, Đạm Đài phủ bao gồm cả những đệ tử của Phiêu Diêu Cung từng tiếp xúc qua Sở Mặc đều không ngoại lệ… Toàn bộ đều hóa thành sương máu.
Thanh âm già nua của tiểu nam hài lạnh như băng, dường như trở nên có chút táo bạo:
- Người kia đâu? Người kia làm sao không thấy bóng dáng? Vì sao… Người nhà và bằng hữu của hắn, tất cả trong trạng thái giả chết này? Lão ma giết bọn chúng… Không hề sảng khoái. Hơn nữa… Hương vị của mấy loại huyết tinh này ăn một miếng liền ngán, ngán! Ngán!
- Tìm không thấy ngươi… Vậy dùng tòa thành này đến chôn cất! Trăm vạn huyết tinh của con người sẽ có loại hương vị gì? Chắc hẳn sẽ không nhạt nhẽo như vậy đúng không?
Thanh âm già nua của chú bé con vang lên.
Theo thanh âm của y, toàn bộ sinh linh của tất cả mọi ngươi ở vương thành Sở quốc… Không chỉ là người, còn có cả các loại sinh linh khác thân thể giống nhau đều phát nổ!
Toàn bộ vương thành Sở quốc ở trên không trong nháy mắt bị một mảnh huyết sắc bao phủ.
Gần như là trong nháy mắt cả tòa thành… Liền không có một chút tiếng động nào!
Tử khí vô cùng nồng đậm nháy mắt tràn ngập khắp tòan thành.
Trong vương thành có hàng trăm vạn nhân khẩu.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt, tất cả đều chết đi.
Loại sát nghiệt như thế này đối với tiểu nam hài mà nói giống như là hoàn toàn không có một chút cảm giảc nào cả.
Y đứng ở trong sân của Vương cung, hít sâu một hơi vô số tia máu trong nháy mắt tiến vào thân thể của y.
Lúc này, diện mạo của tiểu nam hài cũng bắt đầu thay đổi. Chiều cao… Cũng không ngừng cao lên.
Mãi cho đến khi tất cả tia máu đều hoàn toàn tiến vào trong thân thể của y, tiểu nam hài bảy tám tuổi lúc trước liền trưởng thành thành một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Mi thanh mục tú, tướng mạo vô cùng anh tuấn. Mặc cho ai nhìn qua cũng sẽ không đem y trở thành một ác ma hành tẩu giang hồ.
Thanh đao lấy máu kia vẫn như cũ được mang theo trên tay của y.
Thiếu niên hít sâu một hơi, hình về Vương đình ở hướng bắc, khóe miệng liền lộ ra một nụ cười tà mị:
- Bên kia… Còn có một hơi thở liên quan đến người kia.
Nói xong, thiếu niên liền cất bước đi đến thảo nguyên Vương đình.
Khi y xuất hiện tại hoàng cung của thảo nguyên Vương đình, Na Y cũng đang tu luyện ở Huyễn Thần Giới.
Chỗ ở của nàng vô cùng nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ ai bước vào quấy rầy.
Cho nên đến lúc thiếu niên tiến vào nơi này lại không ngờ rằng không có gặp được một chút lực chống cự nào cả.
Rất nhanh, không chậm trễ một chút, thân thể của Na Y cũng trực tiếp phát nổ, hóa thành một mảnh sương máu.
Sau khi thiếu niên giết Na Y vẫn phẫn nộ như cũ, sắc mặt đều có chút vặn vẹo:
- Vì sao… Vì sao những người này tất cả đều giống nhau? Chuyện gì xảy ra với bọn họ?
Nói xong, y nhắm mắt lại dường như đang tự hỏi điều gì.
Thật lâu sau mới đột nhiên nặn ra ba chữ từ trong kẻ răng:
- Huyễn Thần Giới!
Nói xong, cặp mắt đen như mực của thiếu niên đột lóe lên:
- Không thể tưởng được nha, lão ma ta quả thật có chút khinh thường ngươi rồi… Tuy nhiên, tiến vào Huyễn Thần Giới thân thể lại ở bên ngoài, nhưng tại sao không thấy tăm hơi của ngươi đâu cả? Chẳng lẽ ngươi đã tiến nhập vào Linh giới rồi sao? Là lão ma ta… Đã tìm lầm nơi rồi sao? Không có, lão ma ta đoán thiên cơ là thiên hạ vô song, sẽ không có chuyện tính sai nha. Ngươi chính là đang ở trên đời này.
- Có thể thân thể tiến vào Huyễn Thần Giới, có thể mang theo người nhà và bằng hữu cùng tiến vào… Ngươi chính là kẻ mà tiểu tinh linh kia muốn tìm, nhưng… Vì sao ngươi không có ở đây? Ngươi đang ở nơi nào?
Thiếu niên lại bắt đầu dùng giọng điệu kỳ quái giống như ca hát mà rầm rì.
Thanh âm lạnh như băng, không có một tia tình cảm nào.
- Lão quỷ ở trong Huyễn Thần Giới kia hơi khó đối phó. Lão ma ta cũng không muốn đối đầu với hắn… Đi địa bàn của hắn, lão ma ta cũng không có được chỗ tốt nào.
Thiếu niên nói xong gương mặt trực tiếp nhăn lại:
- Nhưng đến cùng thì ngươi ở nơi nào? Đến cùng thì ở đâu? Ở đâu đây?
Nói xong lại bắt đầu tiếp tục suy nghĩ.
Sau đó, ánh mắt của thiếu niên nhìn về một phía.
Nơi đó đúng là hướng của Phi Tiên.
- Nơi đó còn có một người có quan hệ với hắn? Không, không không... không chỉ một, là hai!
Tiểu nam hài miệng hừ hừ, đầu nghiêng qua nghiêng lại nhìn cả ba người nhà ông cụ. Sau đó bỗng nhiên giơ tay, không biết từ chỗ xa nào trực tiếp nắm đến một cung nữ trong vương cung.
Cung nữ kia lập tức bị sợ ngây người, ngây ngốc nhìn tiểu nam hài mang theo thanh đao đẫm máu một chút.
- Ngươi nói cho lão ma ta biết, bọn họ đây là tình huống gì?
Đôi mắt của tiểu nam hài nhìn chằm chằm vào mắt cung nữ, chậm rãi hỏi.
Thần thái trong mắt cung nữ kia trong nháy mắt liền biến mất, thì thào nói:
- Hầu gái không biết, hầu gái chỉ biết là các chủ nhân đang luyện công, không cho phép bất cứ kẻ nào đến gần.
- Luyện công? Công gì? Lão ma ta như thế nào chưa nghe nói qua?
Tiểu nam hài lầu bầu phát ra giọng cường điệu, sau đó nhìn thoáng qua cung nữ:
- Ngươi đi chết đi!
Phanh!
Thân thể của cung nữ trong nháy mắt hóa thành một chùm sương máu.
Sau đó, một tia máu tinh tế chui vào giữa thân thể tiểu nam hài.
- Thật sự là nhỏ yếu nha… Nhiều huyết tinh sinh linh như vậy không ngờ một chút tác dụng đối với lão ma ta cũng không có! Yếu ớt! Tiểu tinh linh của ta, làm sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy? Đến nhân giới có thể tìm được người có thể giúp ngươi sao?
Thanh âm của tiểu nam hài trong lúc đó trở nên vô cùng lạnh như băng, không còn giọng nói quái dị nữa, nhưng nghe vào tai lại dường như có thể khiến linh hồn của người ta đông cứng lại, hơn nữa thanh âm vô cùng già nua.
Phát ra từ tiểu nam hài bảy tám tuổi, càng làm cho người ta cảm giác được sự quái dị.
Tiểu nam hài vừa liếc nhìn vào ông cụ và Long Thu Thủy trên giường, đứa bé đã ngủ đang nằm giữa bọn họ.
- Luyện công? Đều đi chết đi!
Nói xong, ông cụ Phàn Vô Địch và Long Thu Thủy cùng với Phàn Chí Viễn nho nhỏ, thân thể tất cả đều nổ lớn hóa thành sương máu.
Ba đạo tơ máu chui vào thân thể tiểu nam hài.
- Ừ? Có chút thú vị… Máu của lão đầu này rốt cục có chút thú vị rồi.
Tiểu nam hài nói xong lại tiếp tục đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, nơi nào đi qua đều là một mảnh huyết sắc.
Đến cuối cùng toàn bộ Sở vương cung, tính cả bên ngoài hoàng cung Hứa phủ, Uất Trì phủ, Đạm Đài phủ bao gồm cả những đệ tử của Phiêu Diêu Cung từng tiếp xúc qua Sở Mặc đều không ngoại lệ… Toàn bộ đều hóa thành sương máu.
Thanh âm già nua của tiểu nam hài lạnh như băng, dường như trở nên có chút táo bạo:
- Người kia đâu? Người kia làm sao không thấy bóng dáng? Vì sao… Người nhà và bằng hữu của hắn, tất cả trong trạng thái giả chết này? Lão ma giết bọn chúng… Không hề sảng khoái. Hơn nữa… Hương vị của mấy loại huyết tinh này ăn một miếng liền ngán, ngán! Ngán!
- Tìm không thấy ngươi… Vậy dùng tòa thành này đến chôn cất! Trăm vạn huyết tinh của con người sẽ có loại hương vị gì? Chắc hẳn sẽ không nhạt nhẽo như vậy đúng không?
Thanh âm già nua của chú bé con vang lên.
Theo thanh âm của y, toàn bộ sinh linh của tất cả mọi ngươi ở vương thành Sở quốc… Không chỉ là người, còn có cả các loại sinh linh khác thân thể giống nhau đều phát nổ!
Toàn bộ vương thành Sở quốc ở trên không trong nháy mắt bị một mảnh huyết sắc bao phủ.
Gần như là trong nháy mắt cả tòa thành… Liền không có một chút tiếng động nào!
Tử khí vô cùng nồng đậm nháy mắt tràn ngập khắp tòan thành.
Trong vương thành có hàng trăm vạn nhân khẩu.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt, tất cả đều chết đi.
Loại sát nghiệt như thế này đối với tiểu nam hài mà nói giống như là hoàn toàn không có một chút cảm giảc nào cả.
Y đứng ở trong sân của Vương cung, hít sâu một hơi vô số tia máu trong nháy mắt tiến vào thân thể của y.
Lúc này, diện mạo của tiểu nam hài cũng bắt đầu thay đổi. Chiều cao… Cũng không ngừng cao lên.
Mãi cho đến khi tất cả tia máu đều hoàn toàn tiến vào trong thân thể của y, tiểu nam hài bảy tám tuổi lúc trước liền trưởng thành thành một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Mi thanh mục tú, tướng mạo vô cùng anh tuấn. Mặc cho ai nhìn qua cũng sẽ không đem y trở thành một ác ma hành tẩu giang hồ.
Thanh đao lấy máu kia vẫn như cũ được mang theo trên tay của y.
Thiếu niên hít sâu một hơi, hình về Vương đình ở hướng bắc, khóe miệng liền lộ ra một nụ cười tà mị:
- Bên kia… Còn có một hơi thở liên quan đến người kia.
Nói xong, thiếu niên liền cất bước đi đến thảo nguyên Vương đình.
Khi y xuất hiện tại hoàng cung của thảo nguyên Vương đình, Na Y cũng đang tu luyện ở Huyễn Thần Giới.
Chỗ ở của nàng vô cùng nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ ai bước vào quấy rầy.
Cho nên đến lúc thiếu niên tiến vào nơi này lại không ngờ rằng không có gặp được một chút lực chống cự nào cả.
Rất nhanh, không chậm trễ một chút, thân thể của Na Y cũng trực tiếp phát nổ, hóa thành một mảnh sương máu.
Sau khi thiếu niên giết Na Y vẫn phẫn nộ như cũ, sắc mặt đều có chút vặn vẹo:
- Vì sao… Vì sao những người này tất cả đều giống nhau? Chuyện gì xảy ra với bọn họ?
Nói xong, y nhắm mắt lại dường như đang tự hỏi điều gì.
Thật lâu sau mới đột nhiên nặn ra ba chữ từ trong kẻ răng:
- Huyễn Thần Giới!
Nói xong, cặp mắt đen như mực của thiếu niên đột lóe lên:
- Không thể tưởng được nha, lão ma ta quả thật có chút khinh thường ngươi rồi… Tuy nhiên, tiến vào Huyễn Thần Giới thân thể lại ở bên ngoài, nhưng tại sao không thấy tăm hơi của ngươi đâu cả? Chẳng lẽ ngươi đã tiến nhập vào Linh giới rồi sao? Là lão ma ta… Đã tìm lầm nơi rồi sao? Không có, lão ma ta đoán thiên cơ là thiên hạ vô song, sẽ không có chuyện tính sai nha. Ngươi chính là đang ở trên đời này.
- Có thể thân thể tiến vào Huyễn Thần Giới, có thể mang theo người nhà và bằng hữu cùng tiến vào… Ngươi chính là kẻ mà tiểu tinh linh kia muốn tìm, nhưng… Vì sao ngươi không có ở đây? Ngươi đang ở nơi nào?
Thiếu niên lại bắt đầu dùng giọng điệu kỳ quái giống như ca hát mà rầm rì.
Thanh âm lạnh như băng, không có một tia tình cảm nào.
- Lão quỷ ở trong Huyễn Thần Giới kia hơi khó đối phó. Lão ma ta cũng không muốn đối đầu với hắn… Đi địa bàn của hắn, lão ma ta cũng không có được chỗ tốt nào.
Thiếu niên nói xong gương mặt trực tiếp nhăn lại:
- Nhưng đến cùng thì ngươi ở nơi nào? Đến cùng thì ở đâu? Ở đâu đây?
Nói xong lại bắt đầu tiếp tục suy nghĩ.
Sau đó, ánh mắt của thiếu niên nhìn về một phía.
Nơi đó đúng là hướng của Phi Tiên.
- Nơi đó còn có một người có quan hệ với hắn? Không, không không... không chỉ một, là hai!