Thí Thiên Đao
Chương 563: Ngũ hành chi thủy
Toàn bộ tiểu thế giới nhìn như một biển nước mênh mông, rừng cây núi đồi trong phút chốc như tan biến.
Tuy chúng vẫn ở nơi đây nhưng ta lại không cảm nhận được sự hiện hữu của chúng. Khắp không gian toàn là nước.
Sau cùng, dòng nước hội tụ đến trên đầu Sở Mặc. Một giọt, hai giọt, rồi ba giọt… trực tiếp rơi vào Thương Khung Thần Giám. Nhưng Sở Mặc lại không cảm thấy gì hết.
Tiếp sau đó, lại có hai giọt nước nhỏ vào người Tần Thi và ĐổngNgữ. Luồng sức mạnh vừa nãy bao vây linh hồn của hai nàng bị giọt nước này đánh tan trong nháy mắt.
Tổng cộng chỉ có năm giọt nước xuất hiện. Sau khi năm giọt này yên vị, tiểu thế giới lại khôi phục yên tĩnh, hầu như không có gì thay đổi.
Sở Mặc đột nhiên mở mắt. Hắn cảm nhận được một sức nước mạnh mẽ từ hư không truyền vào thân thể của hắn.
Loáng một cái đã giúp Sở Mặc tăng lên Tiên Thiên cảnh. Tiên Thiên cảnh như một trạm trung chuyển cho những tu sĩ. Đứng ở bên này là một người tu sĩ, lùi xuống phía sau sẽ chỉ là một người luyện võ mà thôi. Trạm trung chuyển này cũng là điểm kết nối giữa thế giới của thần tiên và con người.
Đến cảnh giới này, dù không vận hành tâm pháp, cơ thể cũng sẽ chậm rãi hấp thu năng lượng của đất trời. Có thể không ăn cơm, chỉ cần dựa vào hít thở mà sống.
Cảnh giới Tiên Thiên có thể nói là một khái niệm không tưởng với người phàm. Có thể bay lượn, dời núi lấp biển, làm những chuyện mà người bình thường không bao giờ làm được. Sở Mặc có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang sản sinh một lực lượng hùng hậu. Lực lượng mạnh mẽ đến nỗi khiến hắn hận không thể lập tức tìm người thử sức.
- Đổng Ngữ tỷ tỷ!
Người đầu tiên Sở Mặc muốn chia sẻ cảm giác này là Đổng Ngữ nhưng hắn lại không thấy người đâu.
Tình huống thế này hắn cũng gặp thường xuyên rồi.
Nha đầu Đổng Ngữ kia, mặc dù lớn hơn hắn vài tuổi nhưng không thích tu luyện, chỉ ham ăn uống… Nếu không phải vì nàng có huyết hảithâm cừu thì có khi nàng còn chẳng tu đến Luyện Thần Kỳ chứ đừng nói là Phi Thăng Kỳ.
- Đúng là đồ tham ăn… Chắc đồ ăn ở bốn phương tám hướng đã bị nàng ăn gần hết rồi cũng nên.
Sở Mặc lắc đầu, lẩm bẩm.
Sở Mặc nói xong lại hơi cau mày. Trong lòng bỗng có cảm giác không thoải mái. Khi con người bước vào Tiên Thiên, sẽ có khả năng cảm ứng rất nhiều sự việc.
Sở Mặc có một dự cảm xấu về chuyện của Đổng Ngữ. Hắn nhìnkhắp bốn phía, nhưng không thấy bất cứ chỗ nào dị thường.
Ảo trận Đổng Ngữ bày ra rất cường đại. Người bên trong có thể thấy cảnh tượng bên ngoài nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy người ở trong. Căn bản Sở Mặc không biết Đổng Ngữ bày ra pháp trận nên hắn hoàn toàn không thấy bất thường tí nào cả.
Đến tận lúc hắn ra khỏi phạm vi trận pháp mới cảm nhận được có sự khác biệt. Vì khi hắn quay đầu lại không thấy lều trại mình ở đâu. Trong mắt hắn chỉ có vùng thảo nguyên bao la, không có gì khác.
Sở Mặc kinh ngạc, đi về chỗ cũ. Hắn có cảm giác dưới chân có gìđó. Dựa vào vị trí lúc trước chạy về chỗ cái lều nhưng lại thấy nơi đó rỗng tuếch.
- Chẳng lẽ đây là pháp trận trong truyền thuyết?
Sở Mặc chấn động. Bảng tin cũng đề cập đến tác dụng của các trận pháp, một trong số đó là để ẩn náu hoặc che dấu.
Lúc ấy Sở Mặc vẫn chưa biết chỗ tinh diệu của pháp trận, giờ mới thật sự hiểu nó cường đại như thế nào. Hắn cảm thấy thật ấm áp, vì hắn biết Đổng Ngữ vì đề phòng hắn bị người khác phát hiện mới bày pháp trận này
- Cảnh giới của nàng đã áp chế xuống Tiên Thiên. Muốn bày được pháp trận này chắc chắn phải tiêu hao rất lớn, có khi nàng phải dùng đến thiên tinh thạch cũng nên?
Sở Mặc tự thì thào.
Dù thế nào, hắn lại thiếu Đổng Ngữ một cái đại ân tình.
Nhưng rốt cuộc Đổng tiểu thư chạy đi đâu rồi? Không biết có gặp phải chuyện gì bất ngờ phát sinh hay không? Sở Mặc nói thầm trong lòng.
Đúng lúc này, một thần niệm vang lên trong đầu Sở Mặc
- Cô nương ngốc nghếch kia đang ở gần ngươi thôi.
- Ủa, Giới Linh à?
Sở Mặc thực sự cả kinh. Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới Giới Linh không những có thể truyền tin cho hắn mà còn có thể hiểu rõ những sự việc xảy ra ở trong tiểu thế giới này.
- À cái gì mà à. Ngươi là đồ ngu, còn không biết mình vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan đó.
Giọng Giới Linh có vẻ hơi mệt mỏi.
- Có chuyện gì vậy? Sở Mặc vừa bước về chỗ có tiếng của Giới Linh vừa hỏi.
- May mà ta lưu lại trên người ngươi một đạo thần thức. Cũng may cho ngươi không gặp chuyện gì bất trắc nhưng hai cô nương kia thì không xong rồi. Cũng thật đáng tiếc.
Giới Linh kể lại chuyện lúc Sở Mặc đang đột phá cho hắn nghe.
Lúc này, Sở Mặc cũng tới trước chỗ Tần Thi và Đổng Ngữ. Thân thể của hai người vẫn ở đó, nhìn thoáng qua lại tưởng như đang ngủ nếu không kể đến vệt máu trên người các nàng.
Sở Mặc không nhịn được tức giận:
- Tên Lạc Ninh đúng là đồ súc sinh!
- Giờ nói cũng vô dụng. Ngươi chưa phải đối thủ của y.
Giới Linh nói.
- Hai người này thì thế nào?
Sở Mặc nhìn hai người nằm đó. Theo lời của Giới Linh, hai người này có thể chưa chết hẳn. Nhưng Sở Mặc lại không biết chuyện gì đang xảy ra hay nên làm gì bây giờ.
Giới Linh lại nói:
- Đáng nhẽ các nàng chắc chắn đã chết ở Huyễn Thần giới. Trướcgiờ không phải không có việc như vậy. Ngay cả ta là Giới Linh cũng không thể tùy tiện can thiệp vào. Nhưng không biết tại sao, hai nha đầu này lại khiến cho ngũ hành chi thủy ở tiểu thế giới này chấn động…
- Ngài nói vậy là có ý gì?
Sở Mặc khó hiểu.
- Có lẽ là hai người oan khuất quá nặng, sâu trong nội tâm không cam lòng… Không biết là ai trong hai người đã tác động đến sức mạnh quy luật ở thế giới của ngũ hành chi thủy.
- Sau đó thì sao? Sở Mặc nóng lòng muốn biết tình hình của Tần Thi và Đổng Ngữ.
- Thế giới ngũ hành chi thủy tự vận động, cư nhiên lại ban cho hai nàng mỗi người một giọt ngũ hành chi thủy, phá vỡ tán hồn dịch trên người các nàng.
Giới Linh thở dài:
- Chỉ tiếc là chậm một bước, trí nhớ của hai cô nương này gần như mất sạch.
- Hả?
Sở Mặc trợn mắt há mồm.
- Vậy bây giờ phải làm sao
- Tiểu tử ngươi còn may mắn hơn. Trên Thương Khung Thần Giám của ngươi được những ba giọt ngũ hành chi thủy. Mà ngươi muốn xây ngũ hành đạo cơ cũng chỉ cần một giọt mà thôi.
Giới Linh đột nhiên chuyển đề tài.
- Có chuyện này nữa sao?
Khóe miệng Sở Mặc co giật, nhìn vào bên trong Thương Khung Thần Giám, quả nhiên phát hiện có ba giọt nước trong suốt, đang lơ lửng bên trong không gian của Thương Khung Thần Giám.
Tuy chúng vẫn ở nơi đây nhưng ta lại không cảm nhận được sự hiện hữu của chúng. Khắp không gian toàn là nước.
Sau cùng, dòng nước hội tụ đến trên đầu Sở Mặc. Một giọt, hai giọt, rồi ba giọt… trực tiếp rơi vào Thương Khung Thần Giám. Nhưng Sở Mặc lại không cảm thấy gì hết.
Tiếp sau đó, lại có hai giọt nước nhỏ vào người Tần Thi và ĐổngNgữ. Luồng sức mạnh vừa nãy bao vây linh hồn của hai nàng bị giọt nước này đánh tan trong nháy mắt.
Tổng cộng chỉ có năm giọt nước xuất hiện. Sau khi năm giọt này yên vị, tiểu thế giới lại khôi phục yên tĩnh, hầu như không có gì thay đổi.
Sở Mặc đột nhiên mở mắt. Hắn cảm nhận được một sức nước mạnh mẽ từ hư không truyền vào thân thể của hắn.
Loáng một cái đã giúp Sở Mặc tăng lên Tiên Thiên cảnh. Tiên Thiên cảnh như một trạm trung chuyển cho những tu sĩ. Đứng ở bên này là một người tu sĩ, lùi xuống phía sau sẽ chỉ là một người luyện võ mà thôi. Trạm trung chuyển này cũng là điểm kết nối giữa thế giới của thần tiên và con người.
Đến cảnh giới này, dù không vận hành tâm pháp, cơ thể cũng sẽ chậm rãi hấp thu năng lượng của đất trời. Có thể không ăn cơm, chỉ cần dựa vào hít thở mà sống.
Cảnh giới Tiên Thiên có thể nói là một khái niệm không tưởng với người phàm. Có thể bay lượn, dời núi lấp biển, làm những chuyện mà người bình thường không bao giờ làm được. Sở Mặc có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang sản sinh một lực lượng hùng hậu. Lực lượng mạnh mẽ đến nỗi khiến hắn hận không thể lập tức tìm người thử sức.
- Đổng Ngữ tỷ tỷ!
Người đầu tiên Sở Mặc muốn chia sẻ cảm giác này là Đổng Ngữ nhưng hắn lại không thấy người đâu.
Tình huống thế này hắn cũng gặp thường xuyên rồi.
Nha đầu Đổng Ngữ kia, mặc dù lớn hơn hắn vài tuổi nhưng không thích tu luyện, chỉ ham ăn uống… Nếu không phải vì nàng có huyết hảithâm cừu thì có khi nàng còn chẳng tu đến Luyện Thần Kỳ chứ đừng nói là Phi Thăng Kỳ.
- Đúng là đồ tham ăn… Chắc đồ ăn ở bốn phương tám hướng đã bị nàng ăn gần hết rồi cũng nên.
Sở Mặc lắc đầu, lẩm bẩm.
Sở Mặc nói xong lại hơi cau mày. Trong lòng bỗng có cảm giác không thoải mái. Khi con người bước vào Tiên Thiên, sẽ có khả năng cảm ứng rất nhiều sự việc.
Sở Mặc có một dự cảm xấu về chuyện của Đổng Ngữ. Hắn nhìnkhắp bốn phía, nhưng không thấy bất cứ chỗ nào dị thường.
Ảo trận Đổng Ngữ bày ra rất cường đại. Người bên trong có thể thấy cảnh tượng bên ngoài nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy người ở trong. Căn bản Sở Mặc không biết Đổng Ngữ bày ra pháp trận nên hắn hoàn toàn không thấy bất thường tí nào cả.
Đến tận lúc hắn ra khỏi phạm vi trận pháp mới cảm nhận được có sự khác biệt. Vì khi hắn quay đầu lại không thấy lều trại mình ở đâu. Trong mắt hắn chỉ có vùng thảo nguyên bao la, không có gì khác.
Sở Mặc kinh ngạc, đi về chỗ cũ. Hắn có cảm giác dưới chân có gìđó. Dựa vào vị trí lúc trước chạy về chỗ cái lều nhưng lại thấy nơi đó rỗng tuếch.
- Chẳng lẽ đây là pháp trận trong truyền thuyết?
Sở Mặc chấn động. Bảng tin cũng đề cập đến tác dụng của các trận pháp, một trong số đó là để ẩn náu hoặc che dấu.
Lúc ấy Sở Mặc vẫn chưa biết chỗ tinh diệu của pháp trận, giờ mới thật sự hiểu nó cường đại như thế nào. Hắn cảm thấy thật ấm áp, vì hắn biết Đổng Ngữ vì đề phòng hắn bị người khác phát hiện mới bày pháp trận này
- Cảnh giới của nàng đã áp chế xuống Tiên Thiên. Muốn bày được pháp trận này chắc chắn phải tiêu hao rất lớn, có khi nàng phải dùng đến thiên tinh thạch cũng nên?
Sở Mặc tự thì thào.
Dù thế nào, hắn lại thiếu Đổng Ngữ một cái đại ân tình.
Nhưng rốt cuộc Đổng tiểu thư chạy đi đâu rồi? Không biết có gặp phải chuyện gì bất ngờ phát sinh hay không? Sở Mặc nói thầm trong lòng.
Đúng lúc này, một thần niệm vang lên trong đầu Sở Mặc
- Cô nương ngốc nghếch kia đang ở gần ngươi thôi.
- Ủa, Giới Linh à?
Sở Mặc thực sự cả kinh. Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới Giới Linh không những có thể truyền tin cho hắn mà còn có thể hiểu rõ những sự việc xảy ra ở trong tiểu thế giới này.
- À cái gì mà à. Ngươi là đồ ngu, còn không biết mình vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan đó.
Giọng Giới Linh có vẻ hơi mệt mỏi.
- Có chuyện gì vậy? Sở Mặc vừa bước về chỗ có tiếng của Giới Linh vừa hỏi.
- May mà ta lưu lại trên người ngươi một đạo thần thức. Cũng may cho ngươi không gặp chuyện gì bất trắc nhưng hai cô nương kia thì không xong rồi. Cũng thật đáng tiếc.
Giới Linh kể lại chuyện lúc Sở Mặc đang đột phá cho hắn nghe.
Lúc này, Sở Mặc cũng tới trước chỗ Tần Thi và Đổng Ngữ. Thân thể của hai người vẫn ở đó, nhìn thoáng qua lại tưởng như đang ngủ nếu không kể đến vệt máu trên người các nàng.
Sở Mặc không nhịn được tức giận:
- Tên Lạc Ninh đúng là đồ súc sinh!
- Giờ nói cũng vô dụng. Ngươi chưa phải đối thủ của y.
Giới Linh nói.
- Hai người này thì thế nào?
Sở Mặc nhìn hai người nằm đó. Theo lời của Giới Linh, hai người này có thể chưa chết hẳn. Nhưng Sở Mặc lại không biết chuyện gì đang xảy ra hay nên làm gì bây giờ.
Giới Linh lại nói:
- Đáng nhẽ các nàng chắc chắn đã chết ở Huyễn Thần giới. Trướcgiờ không phải không có việc như vậy. Ngay cả ta là Giới Linh cũng không thể tùy tiện can thiệp vào. Nhưng không biết tại sao, hai nha đầu này lại khiến cho ngũ hành chi thủy ở tiểu thế giới này chấn động…
- Ngài nói vậy là có ý gì?
Sở Mặc khó hiểu.
- Có lẽ là hai người oan khuất quá nặng, sâu trong nội tâm không cam lòng… Không biết là ai trong hai người đã tác động đến sức mạnh quy luật ở thế giới của ngũ hành chi thủy.
- Sau đó thì sao? Sở Mặc nóng lòng muốn biết tình hình của Tần Thi và Đổng Ngữ.
- Thế giới ngũ hành chi thủy tự vận động, cư nhiên lại ban cho hai nàng mỗi người một giọt ngũ hành chi thủy, phá vỡ tán hồn dịch trên người các nàng.
Giới Linh thở dài:
- Chỉ tiếc là chậm một bước, trí nhớ của hai cô nương này gần như mất sạch.
- Hả?
Sở Mặc trợn mắt há mồm.
- Vậy bây giờ phải làm sao
- Tiểu tử ngươi còn may mắn hơn. Trên Thương Khung Thần Giám của ngươi được những ba giọt ngũ hành chi thủy. Mà ngươi muốn xây ngũ hành đạo cơ cũng chỉ cần một giọt mà thôi.
Giới Linh đột nhiên chuyển đề tài.
- Có chuyện này nữa sao?
Khóe miệng Sở Mặc co giật, nhìn vào bên trong Thương Khung Thần Giám, quả nhiên phát hiện có ba giọt nước trong suốt, đang lơ lửng bên trong không gian của Thương Khung Thần Giám.