Thí Thiên Đao
Chương 543: Hoàng Hoàng
Vẻ mặt Lạc Anh và Đổng Ngữ không lời:
- Còn có quy tắc mục nát này nữa? Quy tắc quái gì không biết.
Lạc Ninh thản nhiên nói:
- Nhưng nếu thật sự hắn lấy được, ta tin rằng hắn sẽ nguyện ý kết giao bằng hữu với chúng ta.
Tần Thi gật đầu, ánh mắt nhìn Lạc Ninh có vài phần tán thưởng. Thân là đệ tử đại tộc trên Thiên giới, nhưng Lạc Ninh lại chẳng có khí tức ngạo mạn không thể nào chịu được, mà khí tức của hắn lại rất trầm ổn, bình thản và nhiều tâm cơ.
Một người trẻ tuổi nếu có quá nhiều tâm cơ, sẽ khiến người khác không vui vẻ gì. Nhưng Lạc Ninh thì khác, y là người rất hiền lành. Bất cứ điều gì y nói cũng có thể làm mọi người nở nụ cười, so với những người trẻ tuổi bình thường, cũng không khác biệt nhiều lắm.
Đây là bản lĩnh của Lạc Ninh, lấy thiên kiêu trẻ tuổi như Thượng Quan Nam so sánh, quả đúng là quá nông cạn không thể nào nhìn nổi. Sở Mặc cũng phát hiện bốn thân ảnh trên không trung phía xa, nam tử phong thái như ngọc, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành. Sở Mặc ngẩng đầu thoáng nhìn khoảng không trên bầu trời, giờ này có lẽ đã là hoàng hôn, có một số ngôi sao đã mọc trên bầu trời chiều hôm xâm xẩm tối.
Một lúc nữa, trăng sẽ tròn.
Mà lúc trăng tròn, chính là thời điểm lấy nước ngũ hành tốt nhất.
Tuy nhiên, bốn người bên kia khiến Sở Mặc thầm nói trong lòng.
- Bọn họ ở nơi này làm gì? Chẳng lẽ cũng đến tìm nước Ngũ Hành?Sở Mặc hơi nhíu mày, thoáng nhìn Huyễn Thần hồ giống như mặt biển rộng bình thường dưới chân.
Giờ phút này, mặt hồ gió yên sóng lặng, cả Huyễn Thần hồ như nột chiếc gương.
Sở Mặc biết rằng, chút nữa thôi, đến thời khắc trăng tròn, trên mặt Huyễn Thần hồ sẽ có rất nhiều cánh cửa, chỉ khi bước qua những cảnh cửa ấy mới có thể nhìn thấy nước ngũ hành.
Cánh cửa kia, không chỉ là một cánh cửa bình thường, đằng sau đó mới là nơi hung hiểm thật sự. Đối với đại đa số tu sĩ mà nói, chỉ cánh cửa kia thôi cũng đã đủ ngăn cản bọn họ rồi!
Bởi cánh cửa kia, nếu không có Phá Giới Đan phẩm chất hoàn mỹ thì không thể nào mở được.
Mà Phá Giới Đan phẩm chất hoàn mỹ nào có lấy được dễ dàng như thế?
Sở Mặc dừng bước cách vị trí cách đám người Lạc Ninh hơn mười mấy dặm, hắn không muốn tới gần đám người kia quá. Dù có quy tắc bảo hộ, nhưng Sở Mặc tuyệt không muốn kết thêm quá nhiều kẻ địch.
Vì, sẽ có một ngày, sau khi hắn tới được Trúc cơ, bảo hộ ấy sẽ biến mất.
Điều này, kể cả Giới Linh cũng không chặn được.
Đúng lúc này, từ chân trời xa xôi lại có thêm một thân ảnh bay tới.
Tốc độ cực kỳ nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Sở Mặc. Người này chẳng nhìn Sở Mặc lấy một cái, đi về hướng mấy người Lạc Ninh, miệng phát ra tiếng cười không có hảo ý, giễu cợt nói:
- Ta còn đang hỏi là ai, đây không phải là hai huynh đệ mặt bột nhà họ Gia sao?
Sở Mặc híp mắt, nhìn người từ phương xa tới.
Y phục màu đen, đôi lông mày kiếm, con ngươi như sao sáng, nếu không có vết sẹo từ bên mày trái kéo dài đến khóe miệng mà nói, người này tuyệt đối vô cùng anh tuấn.
Vết sẹo này, gần như phá hủy hoàn toàn hình tượng của y, khiến cho y khi không cười trông mặt vô cùng dữ tợn, lúc cười lên... càng dữ tợn.
- Hoàng Hoàng... Là ngươi?Sở Mặc có chút bất ngờ, huynh họ Gia bị người kia gọi là mặt bột, lại không hề nổi giận, mà vô cùng cảnh giác nhìn người vừa tới, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng.
Tần Thi và Đổng Ngữ cũng nhíu đôi mi thanh tú lại, tuy không vui nhưng cũng không tỏ thái độ rõ rệt.
Sở Mặc trong lòng rùng mình, thầm nói: “thực lực của người này chắc chắn rất mạnh, nếu không bốn người kia sẽ không phản ứng như vậy”
Đây không phải là lần đầu tiên Sở Mặc tiến vào Huyễn Thần Giới, nên rất rõ tính tình của bọn thiên kiêu này như thế này. Cả một đám, nói dễ nghe chút, thì là kiêu ngạo, nói khó nghe thì là mắt cao hơn trán. Với người không có chút khiêu khích với mình, tuyệt đối sẽ chẳng có thái độ tốt đẹp gì.
- Đúng vậy, nghe nói ở đây có nước ngũ hành, ta tới lấy một chút pha trà.
Trên mặt Hoàng Hoàng lộ ra một nụ cười, vết sẹo bắt mắt kia càng khiến nụ cười của y trở lên quỷ dị.
- Nói dối mà không biết ngượng!
Đổng Ngữ ở bên cuối cùng không nhịn được nữa, khinh thường nói
- Đây không phải thiên chi kiêu nữ của Đổng gia sao?
Hoàng Hoàng mới thấy Đổng Ngữ bình thường, lộ ra một nụ cười tà mị, nhìn chằm chằm vào nàng đến khi hai má Đổng Ngữ ửng hồng muốn nổi giận mới cười ha hả nói:
- Nghe nói ngươi là thể chất cửu âm? Hai tên mặt bột nhà họ Gia này, tính toán kỹ càng, dính chặt lấy không buông, cũng vì thế?
- Ngươi nói bậy, ta với Đổng Ngữ muội muội là lưỡng tình tương duyệt! (Hai người cùng có tình cảm với nhau)
Gương mặt anh tuấn của Lạc Anh tràn đầy vẻ phẫn nộ, bị người trước mặt hâm biếm giễu cợt, mà còn nói trúng tim đen. Lạc Anh cũng không được nữa. Mặc dù có chút kiêng kị Hoàng Hoàng nhưng Lạc Anh cũng không phải loại chịu để im cho người ta sỉ nhục.
- Ha ha ha, lưỡng tình tương duyệt...
Hoàng Hoàng kéo dài giọng, nói:
- cái rắm!
- Ngươi...
Lạc Anh nổi giận, xông lên.
Bị ca ca Lạc Ninh ở bên kéo lại, trầm giọng nói:
- Y cố ý trọc tức đệ đấy! Hoàng Hoàng cười ha hả:
- Muốn làm chó chui gầm chạn cũng phải có kỹ năng đấy. Tiểu tử, học hỏi ca ca người cho hẳn hoi vào, biết chưa?
Con ngươi Lạc Anh như bắn ra một tia lửa, lạnh lùng nhìn Hoàng Hoàng:
- Nhục nhã ngày nay, sau này ta sẽ hoàn lại gấp bội.
- Được rồi đấy, bớt bày ra cái bộ dạng này thôi, ngươi chẳng có cơ hội đâu! Không phục, thì tới đây. Ta chấp hai huynh đệ nhà ngươi cùng một lúc đấy!
Hoàng Hoàng lạnh mặt nói:
- Yên tâm, chết ở đây một lần cũng chẳng có gì to tát lắm. Các ngươi cũncos thể về nhà tìm tỷ tỷ của mình để kể tội mà. Tiểu hài tử bị đánh, không phải đều về nhà mách trưởng bối sao?
Lạc Ninh lạnh lùng nhìn Hoàng Hoàng nói:
- Hoàng Hoàng ngươi nói thế vui lắm sao?
- Vui chứ! Sao lại không vui?
Hoàng Hoàng đưa tay, nhè nhẹ chỉ vào vết sẹo trên mặt:
- Tỷ tỷ của các ngươi tặng ta vết sẹo này, đương nhiên ta phải ghi rõ trong lòng, giờ giờ khắc khắc không bao giờ dám quên. Đây là món quà nàng tặng mà ta thích nhất, mà không kịp đáp lễ lại, ta phải tặng lại nàngmột món quà thật lớn, các ngươi nói phải không?
Sở Mặc ở đằng xa giờ mới hiểu được, người mặc áo đen mang vết sẹo trên mặt, có ân oán vô cùng sâu sắc với tỷ tỷ hai huynh đệ kia.
Lạc Ninh hít sâu một hơi nói:
- Hoàng Hoàng, đấy là chuyện của ngươi với tỷ tỷ ta, tuy rằng năm đó quả thực tỷ tỷ ta có chút quá đáng, nhưng... vốn dĩ hôn sự này cũng là một sai lầm, hà cớ gì ngươi phải như thế?
- Còn có quy tắc mục nát này nữa? Quy tắc quái gì không biết.
Lạc Ninh thản nhiên nói:
- Nhưng nếu thật sự hắn lấy được, ta tin rằng hắn sẽ nguyện ý kết giao bằng hữu với chúng ta.
Tần Thi gật đầu, ánh mắt nhìn Lạc Ninh có vài phần tán thưởng. Thân là đệ tử đại tộc trên Thiên giới, nhưng Lạc Ninh lại chẳng có khí tức ngạo mạn không thể nào chịu được, mà khí tức của hắn lại rất trầm ổn, bình thản và nhiều tâm cơ.
Một người trẻ tuổi nếu có quá nhiều tâm cơ, sẽ khiến người khác không vui vẻ gì. Nhưng Lạc Ninh thì khác, y là người rất hiền lành. Bất cứ điều gì y nói cũng có thể làm mọi người nở nụ cười, so với những người trẻ tuổi bình thường, cũng không khác biệt nhiều lắm.
Đây là bản lĩnh của Lạc Ninh, lấy thiên kiêu trẻ tuổi như Thượng Quan Nam so sánh, quả đúng là quá nông cạn không thể nào nhìn nổi. Sở Mặc cũng phát hiện bốn thân ảnh trên không trung phía xa, nam tử phong thái như ngọc, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành. Sở Mặc ngẩng đầu thoáng nhìn khoảng không trên bầu trời, giờ này có lẽ đã là hoàng hôn, có một số ngôi sao đã mọc trên bầu trời chiều hôm xâm xẩm tối.
Một lúc nữa, trăng sẽ tròn.
Mà lúc trăng tròn, chính là thời điểm lấy nước ngũ hành tốt nhất.
Tuy nhiên, bốn người bên kia khiến Sở Mặc thầm nói trong lòng.
- Bọn họ ở nơi này làm gì? Chẳng lẽ cũng đến tìm nước Ngũ Hành?Sở Mặc hơi nhíu mày, thoáng nhìn Huyễn Thần hồ giống như mặt biển rộng bình thường dưới chân.
Giờ phút này, mặt hồ gió yên sóng lặng, cả Huyễn Thần hồ như nột chiếc gương.
Sở Mặc biết rằng, chút nữa thôi, đến thời khắc trăng tròn, trên mặt Huyễn Thần hồ sẽ có rất nhiều cánh cửa, chỉ khi bước qua những cảnh cửa ấy mới có thể nhìn thấy nước ngũ hành.
Cánh cửa kia, không chỉ là một cánh cửa bình thường, đằng sau đó mới là nơi hung hiểm thật sự. Đối với đại đa số tu sĩ mà nói, chỉ cánh cửa kia thôi cũng đã đủ ngăn cản bọn họ rồi!
Bởi cánh cửa kia, nếu không có Phá Giới Đan phẩm chất hoàn mỹ thì không thể nào mở được.
Mà Phá Giới Đan phẩm chất hoàn mỹ nào có lấy được dễ dàng như thế?
Sở Mặc dừng bước cách vị trí cách đám người Lạc Ninh hơn mười mấy dặm, hắn không muốn tới gần đám người kia quá. Dù có quy tắc bảo hộ, nhưng Sở Mặc tuyệt không muốn kết thêm quá nhiều kẻ địch.
Vì, sẽ có một ngày, sau khi hắn tới được Trúc cơ, bảo hộ ấy sẽ biến mất.
Điều này, kể cả Giới Linh cũng không chặn được.
Đúng lúc này, từ chân trời xa xôi lại có thêm một thân ảnh bay tới.
Tốc độ cực kỳ nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Sở Mặc. Người này chẳng nhìn Sở Mặc lấy một cái, đi về hướng mấy người Lạc Ninh, miệng phát ra tiếng cười không có hảo ý, giễu cợt nói:
- Ta còn đang hỏi là ai, đây không phải là hai huynh đệ mặt bột nhà họ Gia sao?
Sở Mặc híp mắt, nhìn người từ phương xa tới.
Y phục màu đen, đôi lông mày kiếm, con ngươi như sao sáng, nếu không có vết sẹo từ bên mày trái kéo dài đến khóe miệng mà nói, người này tuyệt đối vô cùng anh tuấn.
Vết sẹo này, gần như phá hủy hoàn toàn hình tượng của y, khiến cho y khi không cười trông mặt vô cùng dữ tợn, lúc cười lên... càng dữ tợn.
- Hoàng Hoàng... Là ngươi?Sở Mặc có chút bất ngờ, huynh họ Gia bị người kia gọi là mặt bột, lại không hề nổi giận, mà vô cùng cảnh giác nhìn người vừa tới, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng.
Tần Thi và Đổng Ngữ cũng nhíu đôi mi thanh tú lại, tuy không vui nhưng cũng không tỏ thái độ rõ rệt.
Sở Mặc trong lòng rùng mình, thầm nói: “thực lực của người này chắc chắn rất mạnh, nếu không bốn người kia sẽ không phản ứng như vậy”
Đây không phải là lần đầu tiên Sở Mặc tiến vào Huyễn Thần Giới, nên rất rõ tính tình của bọn thiên kiêu này như thế này. Cả một đám, nói dễ nghe chút, thì là kiêu ngạo, nói khó nghe thì là mắt cao hơn trán. Với người không có chút khiêu khích với mình, tuyệt đối sẽ chẳng có thái độ tốt đẹp gì.
- Đúng vậy, nghe nói ở đây có nước ngũ hành, ta tới lấy một chút pha trà.
Trên mặt Hoàng Hoàng lộ ra một nụ cười, vết sẹo bắt mắt kia càng khiến nụ cười của y trở lên quỷ dị.
- Nói dối mà không biết ngượng!
Đổng Ngữ ở bên cuối cùng không nhịn được nữa, khinh thường nói
- Đây không phải thiên chi kiêu nữ của Đổng gia sao?
Hoàng Hoàng mới thấy Đổng Ngữ bình thường, lộ ra một nụ cười tà mị, nhìn chằm chằm vào nàng đến khi hai má Đổng Ngữ ửng hồng muốn nổi giận mới cười ha hả nói:
- Nghe nói ngươi là thể chất cửu âm? Hai tên mặt bột nhà họ Gia này, tính toán kỹ càng, dính chặt lấy không buông, cũng vì thế?
- Ngươi nói bậy, ta với Đổng Ngữ muội muội là lưỡng tình tương duyệt! (Hai người cùng có tình cảm với nhau)
Gương mặt anh tuấn của Lạc Anh tràn đầy vẻ phẫn nộ, bị người trước mặt hâm biếm giễu cợt, mà còn nói trúng tim đen. Lạc Anh cũng không được nữa. Mặc dù có chút kiêng kị Hoàng Hoàng nhưng Lạc Anh cũng không phải loại chịu để im cho người ta sỉ nhục.
- Ha ha ha, lưỡng tình tương duyệt...
Hoàng Hoàng kéo dài giọng, nói:
- cái rắm!
- Ngươi...
Lạc Anh nổi giận, xông lên.
Bị ca ca Lạc Ninh ở bên kéo lại, trầm giọng nói:
- Y cố ý trọc tức đệ đấy! Hoàng Hoàng cười ha hả:
- Muốn làm chó chui gầm chạn cũng phải có kỹ năng đấy. Tiểu tử, học hỏi ca ca người cho hẳn hoi vào, biết chưa?
Con ngươi Lạc Anh như bắn ra một tia lửa, lạnh lùng nhìn Hoàng Hoàng:
- Nhục nhã ngày nay, sau này ta sẽ hoàn lại gấp bội.
- Được rồi đấy, bớt bày ra cái bộ dạng này thôi, ngươi chẳng có cơ hội đâu! Không phục, thì tới đây. Ta chấp hai huynh đệ nhà ngươi cùng một lúc đấy!
Hoàng Hoàng lạnh mặt nói:
- Yên tâm, chết ở đây một lần cũng chẳng có gì to tát lắm. Các ngươi cũncos thể về nhà tìm tỷ tỷ của mình để kể tội mà. Tiểu hài tử bị đánh, không phải đều về nhà mách trưởng bối sao?
Lạc Ninh lạnh lùng nhìn Hoàng Hoàng nói:
- Hoàng Hoàng ngươi nói thế vui lắm sao?
- Vui chứ! Sao lại không vui?
Hoàng Hoàng đưa tay, nhè nhẹ chỉ vào vết sẹo trên mặt:
- Tỷ tỷ của các ngươi tặng ta vết sẹo này, đương nhiên ta phải ghi rõ trong lòng, giờ giờ khắc khắc không bao giờ dám quên. Đây là món quà nàng tặng mà ta thích nhất, mà không kịp đáp lễ lại, ta phải tặng lại nàngmột món quà thật lớn, các ngươi nói phải không?
Sở Mặc ở đằng xa giờ mới hiểu được, người mặc áo đen mang vết sẹo trên mặt, có ân oán vô cùng sâu sắc với tỷ tỷ hai huynh đệ kia.
Lạc Ninh hít sâu một hơi nói:
- Hoàng Hoàng, đấy là chuyện của ngươi với tỷ tỷ ta, tuy rằng năm đó quả thực tỷ tỷ ta có chút quá đáng, nhưng... vốn dĩ hôn sự này cũng là một sai lầm, hà cớ gì ngươi phải như thế?