Thí Thiên Đao
Chương 535: Có nghĩ tới chuyện rời đi hay không?
Lúc trước Hứa tướng quân vì tình nghĩa huynh đệ không do dự mà thoát ly Hứa gia, rời khỏi Đại Hạ. Đại Sở có thể thuận lợi kiến quốc, có được giang sơn như ngày hôm nay, ít nhất có một phần ba công lao thuộc về Hứa Phù Phù. Hai năm không gặp, Hứa Phù Phù trở nên thành thục hơn rất nhiều. Vẫn giữ dáng vẻ anh tuấn nhưng vì kinh nghiệm sa trường, vẻ đẹp âm nhu trong quá khứ đã được bổ sung thêm khí khái nam tử hán.
Thậm chí còn có thể cảm nhận một chút sát khí của người từ chiến trường bước ra. Thân làm chủ tướng lãnh binh đánh giặc, nếu không dũng cảm xông lên phía trước thì lấy cái gì để phục binh lính.
Hai huynh đệ không nói gì mà trước tiên ôm nhau thật chặt.
Sau khi tách ra, quan sát nhau nửa ngày. Hứa Phù Phù ngạc nhiên:
- Tiểu hắc ca, có hai năm không gặp mà ngươi thay đổi nhiều quá, có vẻ đẹp trai hơn cả ta rồi nhá.
Sở Mặc bĩu môi, nhìn Hứa Phù Phù còn mặc khôi giáp cảm động nói;
- Hiện tại lại làm tướng quân cơ á?
Hứa Phù Phù cười nói:
- Hơi bị được đấy nhé. Trước đây khi chưa trải nghiệm cuộc sống quân nhân, ta đã nghĩ mình không thể chịu được. Nhưng giờ nếm thử mới phát hiện, đây mới là chỗ nam nhân nên đến.
Sở Mặc cười, vươn tay đập vào bờ vai của Hứa Phù Phù một cái:
- Hứa tướng quân à, không tệ chút nào.
Hứa Phù Phù ngay lập tức đứng nghiêm, hô lớn:
- Tướng quân Đại Sở quốc Hứa Phù Phù bái kiến Sở vương.
- Được, được lắm.
Sở Mặc vỗ vai Hứa Phù Phù, lại cười rộ lên.
- Đi, hai anh em chúng ta phải đi uống một chút mới được.
Hứa Phù Phù kéo tay Sở Mặc.
- Ngươi còn nợ ta một chầu tiệc rượu ở đám cưới lúc trước đó. Giờ đền bù đi
- Ngươi không đi xem Mai Nhi tỷ và đứa nhỏ sao?
Sở Mặc nheo mắt nhìn Hứa Phù Phù:
- Không sợ lúc trở về bị đuổi ra khỏi cửa à?
- Mai Nhi dịu dàng như nước, nàng không như ngươi nghĩ đâu.
Hứa Phù Phù cười ha ha, vẻ mặt hạnh phúc.
- Nghe nói cuối cùng ngươi cũng tiếp nhận tình cảm của Na Y. Hứ, không biết ngươi có gì tốt mà để cho một nữ vương xuất sắc như vậy nhìn trúng chứ, …ngươi còn không chịu người ta…
Sở Mặc khe khẽ thở dài:
- Huynh đệ, ngươi không hiểu được…Hứa Phù Phù liếc mắt:
- Loại chuyện này ca rành hơn ngươi nhiều. Không phải ngươi đã có người mình thích sao? Có sao đâu chứ, chỉ việc chia trái tim của ngươi ra làm vài ngăn là được mà?
- …
Sở Mặc đen mặt, nhìn Hứa Phù Phù trêu:
- Ngươi cũng làm như vậy?
Hứa Phù Phù lập tức chột dạ, nhìn xung quanh ho hai tiếng nói:
- Việc đó ca ngươi…- Caaaaa…
Phía sau vang lên thanh âm nữ tử dịu dàng quyến rũ.
Hứa Phù Phù bị dọa run người, nhe răng nhếch miệng quay trở lại cười:
- Ha ha…Mai Nhi đến rồi à…
Người tới đúng là Liễu Mai Nhi, nàng cười tủm tìm nhìn Hứa Phù Phù nói:
- Nghe nói ngươi đã về, khôi giáp không kịp tháo liền chạy đi. Ta còn tưởng ngươi đi gặp người nào ở mấy ngăn trái tim bên kia chứ, còn đang định méc Sở vương đây…- Ây dà, …hiều lầm mà Mai Nhi. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Ta đây mỏng manh yếu đuối, không chia được trái tim ra làm mấy phần đâu…
Hứa Phù Phù nhìn như con chuột thấy con mèo.
- Thật vậy sao?
Liễu Mai Nhi ra vẻ không tin nhìn Hứa Phù Phù:
- Không phải người ta nói bình thường nam nhân ba vợ bốn nàng hầu sao?
- Ấy…ta đâu có giống người thường.
Hứa Phù Phù nghiến răng nghiến lợi thề, đồng thời nháy mắt cầu cứu Sở Mặc
- Ta nghe nói trước khi ngươi đi đánh trận, tên Vương Đại Phát kia giới thiệu cho ngươi mấy người mỹ nữ cơ mà?
Liễu Mai Nhi cười hỏi.
- Đâu có đâu có. Toàn tin vịt đấy. Ta mà biết ai tung tin, ta liều mạng.
Hứa Phù Phù hiên ngang lẫm liệt nói.
- Ta còn muốn giúp ngươi kiểm tra đó. Trong nhà chỉ có mình ta, ngại lắm cơ.
Liễu Mai Nhi cười cười, nhìn Sở Mặc nói:
- Để bệ hạ chê cười rồi…Sở Mặc không nhịn được liếc mắt. Giữa ba người bọn họ không cần phải nói quá nhiều.
Sở Mặc có chút bất ngờ, không nghĩ Hứa Phù Phù lại bị Liễu Mai Nhi thu phục thành dễ bảo thế kia. Phải biết rằng lúc trước tên kia là Hỗn Thế Ma Vương đó. Không nghĩ thủ đoạn của Liễu Mai Nhi lại cao đến thế.
Nhưng cũng phải nói, với tình tình như Hứa Phù Phù cần phải có người như Liễu Mai Nhi đến trị.
Tiếp đó, Sở Mặc sai người chuẩn bị tiệc rượu cho Hứa Phù Phù đóngió tẩy trần. Đồng thời, Sở Mặc cũng muốn chia sẻ phúc lợi cho những người bên mình. Trong hai năm qua, bọn họ đã không ngại cực khổ, trả giá vì Sở quốc.
Khi hắn trở về, Sở Yên không nói hai lời trao trả toàn bộ vương quyền cho hắn. Nhưng Sở Mặc vẫn để Sở Yên chủ trì. Dù sao, Sở Yên đã làm Sở vương hai năm, quen thuộc mọi chuyện của Sở quốc hơn hắn rất nhiều.
Sở Yên cũng hiểu Sở quốc sau này sẽ thuộc về Phàn gia. Nên tâm nguyện lớn nhất của nàng là được đi theo Sở Mặc, dù mãi mãi chỉ là một thị nữ nàng cũng vui lòng. Vương quyền hay gì đó không có sức hấpdẫn với nàng.
Sở Mặc hiểu tâm tư của nàng, nên trong buổi tiệc rượu đầu tiên khi hắn trở về, hắn không nói đến chuyện của Huyễn Thần giới. Sở Mặc muốn chờ Hứa Phù Phù trở về rồi nói luôn.
Tuy cũng không phải chuyện gì to tát nhưng Sở Mặc không muốn để huynh đệ tốt nhất của mình là người cuối cùng biết chuyện.
- Mọi người có nghĩ một ngày nào đó sẽ rời khỏi thế giới này, tiến vào một thế giới cao hơn không?
Vừa ngồi vào bàn, Sở Mặc nâng chén nói câu đầu tiên.
- Rời khỏi thế giới này? Tất cả đều nhìn Sở Mặc bẳng vẻ mặt kinh ngạc.
Phàn Vô Địch trừng mắt nhìn Sở Mặc, nói:
- Tiểu tử thối, nói nhăng nói cuội gì vậy? Chưa uống mà đã say rồi sao?
Đôi mắt đẹp của Na Y dừng trên người Sở Mặc, trong con ngươi lấp lánh, không biết trong lòng đang suy tư điều gì.
Hứa Phù Phù thì nói:
- Nếu có cơ hội thật, nhất định phải đi thử một lần!
Khóe miệng Vương Đại Phát hơi co rút, trên mặt lộ ra vài phần chua xót, tự giễu:
- Loại người như ta có thể ở nhân gian sống cuộc đời phú quý giàu sang, thực hiện chút dã tâm của mình đã là hạnh phúc lắm rồi. Về phần rời khỏi thế giới này, đúng thật là không dám nghĩ tới.
Từ trước đến nay Sở Yên luôn có một sự tín nhiệm có thể nói mù quáng với Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Nếu có thể, ca ca đi đâu, Yên nhi cũng muốn đi tới đó i cũng biết Sở Yên là nghĩa muội của Sở Mặc, nhưng thực ra mọi người đều hiểu rõ, Sở Yên ái mộ Sở Mặc.
Nếu không thì sao có thể cam tâm tình nguyện thay Sở Mặc gầy dựng ngàn dặm giang sơn Sở quốc? Và khi Sở Mặc quay trở về, giao trả toàn bộ binh quyền không chút đắn đo?
Thế gian này, danh lợi động lòng người, vậy danh tiếng đến từ đâu?
Thậm chí còn có thể cảm nhận một chút sát khí của người từ chiến trường bước ra. Thân làm chủ tướng lãnh binh đánh giặc, nếu không dũng cảm xông lên phía trước thì lấy cái gì để phục binh lính.
Hai huynh đệ không nói gì mà trước tiên ôm nhau thật chặt.
Sau khi tách ra, quan sát nhau nửa ngày. Hứa Phù Phù ngạc nhiên:
- Tiểu hắc ca, có hai năm không gặp mà ngươi thay đổi nhiều quá, có vẻ đẹp trai hơn cả ta rồi nhá.
Sở Mặc bĩu môi, nhìn Hứa Phù Phù còn mặc khôi giáp cảm động nói;
- Hiện tại lại làm tướng quân cơ á?
Hứa Phù Phù cười nói:
- Hơi bị được đấy nhé. Trước đây khi chưa trải nghiệm cuộc sống quân nhân, ta đã nghĩ mình không thể chịu được. Nhưng giờ nếm thử mới phát hiện, đây mới là chỗ nam nhân nên đến.
Sở Mặc cười, vươn tay đập vào bờ vai của Hứa Phù Phù một cái:
- Hứa tướng quân à, không tệ chút nào.
Hứa Phù Phù ngay lập tức đứng nghiêm, hô lớn:
- Tướng quân Đại Sở quốc Hứa Phù Phù bái kiến Sở vương.
- Được, được lắm.
Sở Mặc vỗ vai Hứa Phù Phù, lại cười rộ lên.
- Đi, hai anh em chúng ta phải đi uống một chút mới được.
Hứa Phù Phù kéo tay Sở Mặc.
- Ngươi còn nợ ta một chầu tiệc rượu ở đám cưới lúc trước đó. Giờ đền bù đi
- Ngươi không đi xem Mai Nhi tỷ và đứa nhỏ sao?
Sở Mặc nheo mắt nhìn Hứa Phù Phù:
- Không sợ lúc trở về bị đuổi ra khỏi cửa à?
- Mai Nhi dịu dàng như nước, nàng không như ngươi nghĩ đâu.
Hứa Phù Phù cười ha ha, vẻ mặt hạnh phúc.
- Nghe nói cuối cùng ngươi cũng tiếp nhận tình cảm của Na Y. Hứ, không biết ngươi có gì tốt mà để cho một nữ vương xuất sắc như vậy nhìn trúng chứ, …ngươi còn không chịu người ta…
Sở Mặc khe khẽ thở dài:
- Huynh đệ, ngươi không hiểu được…Hứa Phù Phù liếc mắt:
- Loại chuyện này ca rành hơn ngươi nhiều. Không phải ngươi đã có người mình thích sao? Có sao đâu chứ, chỉ việc chia trái tim của ngươi ra làm vài ngăn là được mà?
- …
Sở Mặc đen mặt, nhìn Hứa Phù Phù trêu:
- Ngươi cũng làm như vậy?
Hứa Phù Phù lập tức chột dạ, nhìn xung quanh ho hai tiếng nói:
- Việc đó ca ngươi…- Caaaaa…
Phía sau vang lên thanh âm nữ tử dịu dàng quyến rũ.
Hứa Phù Phù bị dọa run người, nhe răng nhếch miệng quay trở lại cười:
- Ha ha…Mai Nhi đến rồi à…
Người tới đúng là Liễu Mai Nhi, nàng cười tủm tìm nhìn Hứa Phù Phù nói:
- Nghe nói ngươi đã về, khôi giáp không kịp tháo liền chạy đi. Ta còn tưởng ngươi đi gặp người nào ở mấy ngăn trái tim bên kia chứ, còn đang định méc Sở vương đây…- Ây dà, …hiều lầm mà Mai Nhi. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Ta đây mỏng manh yếu đuối, không chia được trái tim ra làm mấy phần đâu…
Hứa Phù Phù nhìn như con chuột thấy con mèo.
- Thật vậy sao?
Liễu Mai Nhi ra vẻ không tin nhìn Hứa Phù Phù:
- Không phải người ta nói bình thường nam nhân ba vợ bốn nàng hầu sao?
- Ấy…ta đâu có giống người thường.
Hứa Phù Phù nghiến răng nghiến lợi thề, đồng thời nháy mắt cầu cứu Sở Mặc
- Ta nghe nói trước khi ngươi đi đánh trận, tên Vương Đại Phát kia giới thiệu cho ngươi mấy người mỹ nữ cơ mà?
Liễu Mai Nhi cười hỏi.
- Đâu có đâu có. Toàn tin vịt đấy. Ta mà biết ai tung tin, ta liều mạng.
Hứa Phù Phù hiên ngang lẫm liệt nói.
- Ta còn muốn giúp ngươi kiểm tra đó. Trong nhà chỉ có mình ta, ngại lắm cơ.
Liễu Mai Nhi cười cười, nhìn Sở Mặc nói:
- Để bệ hạ chê cười rồi…Sở Mặc không nhịn được liếc mắt. Giữa ba người bọn họ không cần phải nói quá nhiều.
Sở Mặc có chút bất ngờ, không nghĩ Hứa Phù Phù lại bị Liễu Mai Nhi thu phục thành dễ bảo thế kia. Phải biết rằng lúc trước tên kia là Hỗn Thế Ma Vương đó. Không nghĩ thủ đoạn của Liễu Mai Nhi lại cao đến thế.
Nhưng cũng phải nói, với tình tình như Hứa Phù Phù cần phải có người như Liễu Mai Nhi đến trị.
Tiếp đó, Sở Mặc sai người chuẩn bị tiệc rượu cho Hứa Phù Phù đóngió tẩy trần. Đồng thời, Sở Mặc cũng muốn chia sẻ phúc lợi cho những người bên mình. Trong hai năm qua, bọn họ đã không ngại cực khổ, trả giá vì Sở quốc.
Khi hắn trở về, Sở Yên không nói hai lời trao trả toàn bộ vương quyền cho hắn. Nhưng Sở Mặc vẫn để Sở Yên chủ trì. Dù sao, Sở Yên đã làm Sở vương hai năm, quen thuộc mọi chuyện của Sở quốc hơn hắn rất nhiều.
Sở Yên cũng hiểu Sở quốc sau này sẽ thuộc về Phàn gia. Nên tâm nguyện lớn nhất của nàng là được đi theo Sở Mặc, dù mãi mãi chỉ là một thị nữ nàng cũng vui lòng. Vương quyền hay gì đó không có sức hấpdẫn với nàng.
Sở Mặc hiểu tâm tư của nàng, nên trong buổi tiệc rượu đầu tiên khi hắn trở về, hắn không nói đến chuyện của Huyễn Thần giới. Sở Mặc muốn chờ Hứa Phù Phù trở về rồi nói luôn.
Tuy cũng không phải chuyện gì to tát nhưng Sở Mặc không muốn để huynh đệ tốt nhất của mình là người cuối cùng biết chuyện.
- Mọi người có nghĩ một ngày nào đó sẽ rời khỏi thế giới này, tiến vào một thế giới cao hơn không?
Vừa ngồi vào bàn, Sở Mặc nâng chén nói câu đầu tiên.
- Rời khỏi thế giới này? Tất cả đều nhìn Sở Mặc bẳng vẻ mặt kinh ngạc.
Phàn Vô Địch trừng mắt nhìn Sở Mặc, nói:
- Tiểu tử thối, nói nhăng nói cuội gì vậy? Chưa uống mà đã say rồi sao?
Đôi mắt đẹp của Na Y dừng trên người Sở Mặc, trong con ngươi lấp lánh, không biết trong lòng đang suy tư điều gì.
Hứa Phù Phù thì nói:
- Nếu có cơ hội thật, nhất định phải đi thử một lần!
Khóe miệng Vương Đại Phát hơi co rút, trên mặt lộ ra vài phần chua xót, tự giễu:
- Loại người như ta có thể ở nhân gian sống cuộc đời phú quý giàu sang, thực hiện chút dã tâm của mình đã là hạnh phúc lắm rồi. Về phần rời khỏi thế giới này, đúng thật là không dám nghĩ tới.
Từ trước đến nay Sở Yên luôn có một sự tín nhiệm có thể nói mù quáng với Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Nếu có thể, ca ca đi đâu, Yên nhi cũng muốn đi tới đó i cũng biết Sở Yên là nghĩa muội của Sở Mặc, nhưng thực ra mọi người đều hiểu rõ, Sở Yên ái mộ Sở Mặc.
Nếu không thì sao có thể cam tâm tình nguyện thay Sở Mặc gầy dựng ngàn dặm giang sơn Sở quốc? Và khi Sở Mặc quay trở về, giao trả toàn bộ binh quyền không chút đắn đo?
Thế gian này, danh lợi động lòng người, vậy danh tiếng đến từ đâu?