Thí Thiên Đao
Chương 533: Tiểu thúc thúc của Sở Mặc
Điều này có thể coi là một biểu hiện được thừa nhận năng lực lớn nhất đối với một kỵ sĩ Vương đình. Cũng là vinh dự tối cao một kỵ sĩ có thể đạt được.
Nhưng Đằng Phong Cách Nhĩ không vui nổi. Mọi người không biết vì sao nhìn y cứ như hồn bay phách lạc, nhưng cũng không ai đi an ủi y. Người của Sở quốc nhìn y càng thêm gai mắt. Ngươi dám dùng đao chém Vương của chúng ta, Vương quá nhân từ nên mới không giết ngươi. Không thèm chấp nhặt với ngươi là vì nể mặt nữ vương, chứ người như ngươi là cái thá gì? Minh Tâm Cảnh thì giỏi chắc? Sở quốc của chúng ta đầy cao thủ nhé.
Tùy tiện một phó cung chủ của Phiêu Miểu Cung cũng có thể đập chết ngươi. Không phải chỉ là lời nói khoa trương đâu.
Khi Sở Mặc nhìn thấy Đạm Đài, Uất Trì và lão thái giám vô danh đã vô cùng cảm động. Nhưng cũng không nói gì vì hắn biết, tình cảm này khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, dùng hành động thực tế hồi báo vẫn hơn. Đêm đó, Sở cung tổ chức yến tiệc chào đón Sở vương lần đầu trở về. Mọi người cùng nâng chén chúc mừng.
- Nói thật, ta không nghĩ mới có hai năm mọi người đã gây dựng được cơ nghiệp lớn như thế này.
Sở Mặc bưng chén rượu cảm thán lại cười hỏi:
- Tên Hứa Phù Phù nghiện đánh giặc rồi sao? Đến giờ vẫn còn đánh.
Liễu Mai Nhi nhìn Sở Mặc, dịu dàng cười nói:
- Thưa Sở vương…Sở Mặc hơi nhíu mày, khoát tay nói:
- Mai Nhi tỷ không cần như thế.
- Như vậy sao được chứ. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Ta không thể phá hỏng quy củ.
Liễu Mai Nhi vẫn rất nhỏ nhẹ.
- Phù Phù nói phải đánh lấy một lãnh thổ thật lớn cho con của chúng ta. Lãnh thổ lớn sau này mới đủ để chia.
Nếu người khác nói lời này nhất định sẽ bị quy là đại nghịch bất đạo. Nhưng nếu người nói là Hứa Phù Phù hoặc Liễu Mai Nhi thì chẳng có gì i chẳng biết, Hứa tướng quân và Sở vương là huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ.
- Tên kia…
Sở Mặc hơi hơi lắc đầu, lại nhìn Liễu Mai Nhi nói:
- Cháu của ta đâu, không mang đến cho ta xem một chút. Ta là bác cả mà, nên tặng một phần quà ra mắt chứ nhỉ.
Mặt Liễu Mai Nhi đỏ rực, lại hạ giọng nói:
- Bé vẫn ở chỗ vú nuôi, chắc còn đang ngủ. Vương thượng có thể đưa lễ gặp mặt sau cũng được ạ…Tất cả mọi người cười rộ lên.
Sở Mặc chuyển mắt nhìn về phía bàn của nữ quyến. Nơi đó có một nữ tử khá duyên dáng sang trọng, trong lòng đang ôm một chú nhóc hơn một tuổi. Tên tiểu tử kia cũng không sợ người lạ, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm, có chút giống Phàn Vô Địch, nhưng có vẻ giống mẹ bé là Long Thu Thủy nhiều hơn.
Sở Mặc lập tức mỉm cười:
- Bà nội, để con bế tiểu thúc thúc một chút được không?
Long Thu Thủy đỏ mặt, nhưng vẫn đem đứa nhỏ cho Sở Mặc. Sở Mặc đặt chén rượu xuống, ôm lấy bé con cười ha hả:
- Tiểu thúc thúc, ta là cháu trai lớn của ngươi đó.
- …
Mọi người ở đây đều bị chọc cười.
Mặt già của Phàn Vô Địch đỏ ửng, cười mắng:
- Đủ rồi đó. Có phải ngươi cũng muốn trêu cả ông nội là ta không?
- Hì hì, con thật tâm thật ý mà. Thật tốt quá, ông nội cố gắng lên, cho con thêm tiểu thúc thúc hoặc tiểu cô cô khác nữa nha…
Sở Mặc cười nói. Đến cuối Sở Mặc vẫn không nhịn được trêu chọc lão gia tử. Nhưng Phàn Vô Địch cũng không mất hứng. Trong lòng lão tướng quân, không người nào có thể thay thế địa vị của Sở Mặc, kể cả con của mình.
Bị chính tôn tử của mình trêu chọc, Phàn Vô Địch lại cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc nhìn Na Y đáp trả:
- Tiểu Mặc, hôn sự của ngươi và nữ vương bệ hạ…
Na Y ngồi cạnh ngượng ngùng:
- Ông nội cứ gọi con là Na Y, ngàn vạn lần không cần gọi con là nữ vương gì đâu ạ. Như thế khác nào chiết sát con đâu…- Ha ha, vậy từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Na Y nhé.
Phàn Vô Địch cũng không phải người quá chú trọng lễ tiết. Chỉ cần là bạn gái của cháu mình, dù có lai lịch gì đi nữa cũng là vãn bối mà thôi.
Na Y vui vẻ gật đầu, sau đó dè dặt nhìn Sở Mặc, dịu dàng nói:
- Ông nội, hôn sự của chúng con cũng không cần vội…dù sao chúng con cũng còn nhỏ mà.
Phàn Vô Địch hừ một tiếng, nhìn Sở Mặc than nhẹ:
- Tiểu Mặc, không cần biết ngươi nghĩ thế nào nhưng Na Y là một cô nương tốt. Ông nội hy vọng ngươi không phụ bạc nó. Sở Mặc có chút bất đắc dĩ. Nhìn Na Y đang cười ngọt ngào bên cạnh lại chỉ có thể thở dài: chuyện của Lưu Vân là ý trời, ta đã có lỗi với Tiểu Vũ. Hơn nữa giờ Lưu Vân đã ở địa tầng, lại là tiểu công chúa của Linh Đan Đường, khó có khả năng gặp lại ta, chuyện bất quá như một giấc mộng mà thôi. Nhưng chuyện của Na Y lại khác…
Đối với một nữ tử có tình thâm ý trọng với mình, nói không có chút cảm động nào là giả. Nhưng nếu cứ như vậy chấp nhận nàng, Sở Mặc không biết nên đối mặt với Kỳ Tiêu Vũ như thế nào.
Nhất là nghĩ lúc này Kỳ Tiêu Vũ có khả năng đang gặp khó khăn, tâm hắn lại vô cùng khẩn trương và thống khổ. Sở Mặc nhìn Na Y, vừa vặn bắt gặp ánh mắt dịu dàng của nàng. Sở Mặc cảm nhận được sự khẩn trương và chờ mong từ đôi mắt ấy. Đôi mắt như đang mong chờ sự phán quyết vận mệnh.
Lúc này, toàn bộ mọi người đều chăm chú nhìn Sở Mặc.
Thái giám vô danh ngồi ở một bên bỗng nhiên nói:
- Mặc dù chúng ta là thái giám nhưng chúng ta cũng là đàn ông. Nếu có một người yêu ta như thế ta sẽ không nói hai lời, cưới ngay về nhà, sủng ái nàng, chiều chuộng nàng. Nam tử hán đại trượng phu điểm ấy đảm lượng không có sao được.
Đạm Đài tiên sinh cười nói:
- Người ở trên đời nên làm như vậy.
Uất Trì tiên sinh cũng hùa theo:
- Đúng là phải như thế a người này vừa mở miệng, những người khác cũng phụ họa theo. Sở Mặc khẽ nhướng mày.
Na Y dịu dàng cười, mặt ửng đỏ nhìn Sở Mặc nói:
- Ta muốn nghe ngươi nói thật lòng. Mặc dù ta hy vọng ngươi có thể đồng ý, nhưng ta càng mong ngươi sống theo ý mình thì tốt hơn.
Sở Mặc đột nhiên cười nói:
- Được giai nhân như công chúa ưu ái quả thực là phúc đức mấy đời mới có. Nghe thấy hai chữ công chúa, trong con ngươi của Na Y vụt sáng, có chút thẹn thùng nhưng ngay sau đó lại ảm đạm. Nàng là người thông minh, nàng đã hiểu ý tứ của Sở Mặc. Na Y run giọng hỏi:
- Vì thế nên ngươi…?
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Không có tiếp theo.
- Không có?
Na Y ngẩn ra, ánh mắt lộ vẻ chờ mong, ngây ngốc nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc thương tiếc nhìn Na Y:
- Ta không tốt như ngươi tưởng.
- Nhưng ta nguyện ý.
Nữ nhân trên thảo nguyên dám yêu dám hận. Tuy thẹn thùng nhưng vẫn dứt khoát nói rõ ràng.
Nhưng Đằng Phong Cách Nhĩ không vui nổi. Mọi người không biết vì sao nhìn y cứ như hồn bay phách lạc, nhưng cũng không ai đi an ủi y. Người của Sở quốc nhìn y càng thêm gai mắt. Ngươi dám dùng đao chém Vương của chúng ta, Vương quá nhân từ nên mới không giết ngươi. Không thèm chấp nhặt với ngươi là vì nể mặt nữ vương, chứ người như ngươi là cái thá gì? Minh Tâm Cảnh thì giỏi chắc? Sở quốc của chúng ta đầy cao thủ nhé.
Tùy tiện một phó cung chủ của Phiêu Miểu Cung cũng có thể đập chết ngươi. Không phải chỉ là lời nói khoa trương đâu.
Khi Sở Mặc nhìn thấy Đạm Đài, Uất Trì và lão thái giám vô danh đã vô cùng cảm động. Nhưng cũng không nói gì vì hắn biết, tình cảm này khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, dùng hành động thực tế hồi báo vẫn hơn. Đêm đó, Sở cung tổ chức yến tiệc chào đón Sở vương lần đầu trở về. Mọi người cùng nâng chén chúc mừng.
- Nói thật, ta không nghĩ mới có hai năm mọi người đã gây dựng được cơ nghiệp lớn như thế này.
Sở Mặc bưng chén rượu cảm thán lại cười hỏi:
- Tên Hứa Phù Phù nghiện đánh giặc rồi sao? Đến giờ vẫn còn đánh.
Liễu Mai Nhi nhìn Sở Mặc, dịu dàng cười nói:
- Thưa Sở vương…Sở Mặc hơi nhíu mày, khoát tay nói:
- Mai Nhi tỷ không cần như thế.
- Như vậy sao được chứ. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Ta không thể phá hỏng quy củ.
Liễu Mai Nhi vẫn rất nhỏ nhẹ.
- Phù Phù nói phải đánh lấy một lãnh thổ thật lớn cho con của chúng ta. Lãnh thổ lớn sau này mới đủ để chia.
Nếu người khác nói lời này nhất định sẽ bị quy là đại nghịch bất đạo. Nhưng nếu người nói là Hứa Phù Phù hoặc Liễu Mai Nhi thì chẳng có gì i chẳng biết, Hứa tướng quân và Sở vương là huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ.
- Tên kia…
Sở Mặc hơi hơi lắc đầu, lại nhìn Liễu Mai Nhi nói:
- Cháu của ta đâu, không mang đến cho ta xem một chút. Ta là bác cả mà, nên tặng một phần quà ra mắt chứ nhỉ.
Mặt Liễu Mai Nhi đỏ rực, lại hạ giọng nói:
- Bé vẫn ở chỗ vú nuôi, chắc còn đang ngủ. Vương thượng có thể đưa lễ gặp mặt sau cũng được ạ…Tất cả mọi người cười rộ lên.
Sở Mặc chuyển mắt nhìn về phía bàn của nữ quyến. Nơi đó có một nữ tử khá duyên dáng sang trọng, trong lòng đang ôm một chú nhóc hơn một tuổi. Tên tiểu tử kia cũng không sợ người lạ, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm, có chút giống Phàn Vô Địch, nhưng có vẻ giống mẹ bé là Long Thu Thủy nhiều hơn.
Sở Mặc lập tức mỉm cười:
- Bà nội, để con bế tiểu thúc thúc một chút được không?
Long Thu Thủy đỏ mặt, nhưng vẫn đem đứa nhỏ cho Sở Mặc. Sở Mặc đặt chén rượu xuống, ôm lấy bé con cười ha hả:
- Tiểu thúc thúc, ta là cháu trai lớn của ngươi đó.
- …
Mọi người ở đây đều bị chọc cười.
Mặt già của Phàn Vô Địch đỏ ửng, cười mắng:
- Đủ rồi đó. Có phải ngươi cũng muốn trêu cả ông nội là ta không?
- Hì hì, con thật tâm thật ý mà. Thật tốt quá, ông nội cố gắng lên, cho con thêm tiểu thúc thúc hoặc tiểu cô cô khác nữa nha…
Sở Mặc cười nói. Đến cuối Sở Mặc vẫn không nhịn được trêu chọc lão gia tử. Nhưng Phàn Vô Địch cũng không mất hứng. Trong lòng lão tướng quân, không người nào có thể thay thế địa vị của Sở Mặc, kể cả con của mình.
Bị chính tôn tử của mình trêu chọc, Phàn Vô Địch lại cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc nhìn Na Y đáp trả:
- Tiểu Mặc, hôn sự của ngươi và nữ vương bệ hạ…
Na Y ngồi cạnh ngượng ngùng:
- Ông nội cứ gọi con là Na Y, ngàn vạn lần không cần gọi con là nữ vương gì đâu ạ. Như thế khác nào chiết sát con đâu…- Ha ha, vậy từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Na Y nhé.
Phàn Vô Địch cũng không phải người quá chú trọng lễ tiết. Chỉ cần là bạn gái của cháu mình, dù có lai lịch gì đi nữa cũng là vãn bối mà thôi.
Na Y vui vẻ gật đầu, sau đó dè dặt nhìn Sở Mặc, dịu dàng nói:
- Ông nội, hôn sự của chúng con cũng không cần vội…dù sao chúng con cũng còn nhỏ mà.
Phàn Vô Địch hừ một tiếng, nhìn Sở Mặc than nhẹ:
- Tiểu Mặc, không cần biết ngươi nghĩ thế nào nhưng Na Y là một cô nương tốt. Ông nội hy vọng ngươi không phụ bạc nó. Sở Mặc có chút bất đắc dĩ. Nhìn Na Y đang cười ngọt ngào bên cạnh lại chỉ có thể thở dài: chuyện của Lưu Vân là ý trời, ta đã có lỗi với Tiểu Vũ. Hơn nữa giờ Lưu Vân đã ở địa tầng, lại là tiểu công chúa của Linh Đan Đường, khó có khả năng gặp lại ta, chuyện bất quá như một giấc mộng mà thôi. Nhưng chuyện của Na Y lại khác…
Đối với một nữ tử có tình thâm ý trọng với mình, nói không có chút cảm động nào là giả. Nhưng nếu cứ như vậy chấp nhận nàng, Sở Mặc không biết nên đối mặt với Kỳ Tiêu Vũ như thế nào.
Nhất là nghĩ lúc này Kỳ Tiêu Vũ có khả năng đang gặp khó khăn, tâm hắn lại vô cùng khẩn trương và thống khổ. Sở Mặc nhìn Na Y, vừa vặn bắt gặp ánh mắt dịu dàng của nàng. Sở Mặc cảm nhận được sự khẩn trương và chờ mong từ đôi mắt ấy. Đôi mắt như đang mong chờ sự phán quyết vận mệnh.
Lúc này, toàn bộ mọi người đều chăm chú nhìn Sở Mặc.
Thái giám vô danh ngồi ở một bên bỗng nhiên nói:
- Mặc dù chúng ta là thái giám nhưng chúng ta cũng là đàn ông. Nếu có một người yêu ta như thế ta sẽ không nói hai lời, cưới ngay về nhà, sủng ái nàng, chiều chuộng nàng. Nam tử hán đại trượng phu điểm ấy đảm lượng không có sao được.
Đạm Đài tiên sinh cười nói:
- Người ở trên đời nên làm như vậy.
Uất Trì tiên sinh cũng hùa theo:
- Đúng là phải như thế a người này vừa mở miệng, những người khác cũng phụ họa theo. Sở Mặc khẽ nhướng mày.
Na Y dịu dàng cười, mặt ửng đỏ nhìn Sở Mặc nói:
- Ta muốn nghe ngươi nói thật lòng. Mặc dù ta hy vọng ngươi có thể đồng ý, nhưng ta càng mong ngươi sống theo ý mình thì tốt hơn.
Sở Mặc đột nhiên cười nói:
- Được giai nhân như công chúa ưu ái quả thực là phúc đức mấy đời mới có. Nghe thấy hai chữ công chúa, trong con ngươi của Na Y vụt sáng, có chút thẹn thùng nhưng ngay sau đó lại ảm đạm. Nàng là người thông minh, nàng đã hiểu ý tứ của Sở Mặc. Na Y run giọng hỏi:
- Vì thế nên ngươi…?
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Không có tiếp theo.
- Không có?
Na Y ngẩn ra, ánh mắt lộ vẻ chờ mong, ngây ngốc nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc thương tiếc nhìn Na Y:
- Ta không tốt như ngươi tưởng.
- Nhưng ta nguyện ý.
Nữ nhân trên thảo nguyên dám yêu dám hận. Tuy thẹn thùng nhưng vẫn dứt khoát nói rõ ràng.