Thí Thiên Đao
Chương 522: Đừng lừa gạt ta
Gặp lại Sở Mặc, Hạ Kinh vô cùng mừng rỡ, hơn nữa còn thể hiện rõ, vị thân vương đại nhân này bây giờ đã hoàn toàn buông xuôi được những gánh nặng và áp lực trước đây, trên người không còn chút dáng vẻ vương gia nào.
- Vương gia, ta đến thăm người, xem người đã hoàn toàn bình phục chưa.
Sở Mặc cười nói:
- Không cần phải phiền phức vậy, ta ngồi chút là đi ngay. Sở Mặc vẫn còn chút cảm tình với Hạ Kinh thân vương, trước đây khi trị bệnh cho Hạ Kinh, Sở Mặc từng lừa y một phen để luyện ra đan dược giải độc cho Sư phụ Ma Quân, cũng may có Hạ Kinh Nếu không chỉ dựa vào sức của Sở Mặc, không biết tới lúc nào mới thu thập đủ số dược liệu đó.
Điều khiến Sở Mặc vui mừng đó là từ lúc trị khỏi bệnh đến nay, tính tình Hạ Kinh đã thay đổi rất nhiều, y hoàn toàn từ bỏ tranh quyền đoạt lợi, con người cũng trở nên lương thiện hơn nhiều. Ít ra cũng không làm những chuyện gây hại cho người khác.
Cho nên, trước khi đi, Sở Mặc muốn đến gặp y, đồng thời có mấyviệc muốn nhắn nhủ y.
- Sao lại như vậy được?
Ngươi vừa biến mất đã là hai năm, không dễ gì quay lại, sao lại nói đi là đi ngay chứ?
Ban Vương đã lâu không uống rượu, hôm nay, bản Vương muốn cùng ngươi không say không về.
Hạ Kinh mặt mày mừng rỡ.
Lúc này, ben ngoài có người vội vàng chạy vào, thấy Sở Mặc, sắc mặt liền sửng sốt, vẻ lúng túng.
Hạ Kinh khua tay:
- Có việc mau nói, Sở công tử không phải người ngoài! Điều này khiến tên thị vệ tâm phúc của Hạ Kinh bối rối, bỗng chốc không nói nên lời.
Hạ Kinh cau mày, đang định mắng cho một trận, Sở Mặc ngồi bên nói:
- Thôi đi, ngài đừng làm khó hắn, là việc liên quan tới ta phải không?
Người đó liền cảm kích gật đầu.
Hạ Kinh khẽ giật mình. Sở Mặc khoát tay:
- Được rồi, ngươi mau lui ra trước đã, việc này ta sẽ nói rõ cho Vương gia nghe, hơn nữa cũng sẽ không liên lụy tới Vương gia của nhà ngươi đâu.
Thị vệ lập tức mím chặt miệng, mắt nhìn Hạ Kinh.
Hạ Kinh nói:
- Nói ngươi lui thì mau lui ra đi.
Thị vệ đó lập tức như được đại xá, liền lui ra ngoài. Lúc này Hạ Kinh mới trừng mắt nhìn Sở Mặc:
- Những lời này là ý gì?
Cái gì mà liên lụy với không liên lụy?
Bản vương hiện nay sớm đã không màng việc triều chính nữa, có việc gì liên quan tới bản vương chứ?
- Khà khà, vương gia lẽ nào cam tâm cứ sống từng ngày như vậy?
Sở Mặc mỉm cười, nhìn Hạ Kinh nói:
- Theo như những gì ta hiểu về vương gia, vương gia từng là một người có dã tâm to lớn mà!
- Ai da, đừng giễu cợt bản vương nữa, ngươi cũng biết đó là trước kia. Hạ Kinh gượng cười:
- Năm xưa bản vương được Hoàng Huynh tin cậy, cho nên mới dám đao to búa lớn làm một số việc, cũng từng đắc tội không ít nhà quyền quý. Cho nên, những lời đồn đại nhảm nhí biến ta thành kẻ xấu xa không chút lương tâm. Có những việc không phải vậy cũng đổ lỗi lên người ta. Hơn nữa, mấy thứ như quyền lực đều là Hoàng Thượng cho, nếu một ngày nào đó Hoàng Thượng không muốn cho nữa, tự nhiên sẽ thu hồi lại.
Sở Mặc cười:
- Nói cứ như vương gia bị oan uổng lắm vậy! Hạ Kinh cười gượng gạo nói:
- Có nhiều việc không thể nói là oan uổng, tuy nhiên có rất nhiều việc thật sự là bị oan. Nhưng hôm nay ngươi làm sao vậy?
- Không sao, vừa rồi ta có vào Hoàng Cung, giết chết một người cảnh giới Tiên Thiên.
Sở Mặc điềm nhiên nói.
- Cái gì?
Hạ Kinh giật nảy người, nhảy dựng lên, trợn mắt há mồm nhìn Sở Mặc:
- Ngươi giết chết Ân Minh lão tổ?
Sở Mặc gật đầu:
- Phải. Ta còn phế bỏ đôi chân của Tam Hoàng Tử Hạ Hào.
- Ngươi ngươi ngươi lại dám
Sắc mặt Hạ Kinh trở nên trắng bệch, hai tay buông thỏng không chút sức lực, ngồi sụp xuống đó, sau đó lẩm bẩm nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi, hai năm không lộ diện, vừa lộ diện lại gây ra chuyện kinh thiên động địa ngay.
- Vương gia sợ rồi sao?
Sở Mặc cười hỏi
- Liên quan gì đến ta?
Hạ Kinh trừng mắt, lấy tay vỗ vỗ vào ngực, nói:
- Ta lo cho ngươi thôi! Ngươi quả thực đã gây ra chuyện động trời rồi!
- Thiên Kiếm môn sao?
Sở Mặc hỏi.
Hạ Kinh gật đầu:
- Thiên Kiếm môn bề dày lịch sử, đạt cảnh giới Tiên Thiên không phải chỉ có một tên Ân Minh
Nói tới đây, Hạ Kinh đột nhiên nhớ lại một việc, y ngẩng đầu nhìnSở Mặc:
- Ngươi tận tay giết Ân Minh lão tổ sao?
- Phải.
Sở Mặc gật đầu.
- Không ngờ ngươi có thể giết được cảnh giới Tiên Thiên?
Lại còn không chịu chút tổn thương nào?
Hạ Kinh tỏ vẻ không thể tin nổi.
- Phải.
Sở Mặc lại gật đầu hù!
Hạ Kinh phun một hơi dài nặng nề, đôi mắt lóe sáng, không hiểu đang nghĩ gì.
Sở Mặc cười:
- Ngươi nói tên Ân Minh có đáng giết chết không?
- Với ngươi mà nói, đương nhiên đáng giết, nếu ngươi đã ra tay với hắn, hẳn ngươi đã biết được sự việc xảy ra năm xưa.
Hạ Kinh than thở, sắc mặt khó hiểu nhìn Sở Mặc:
- Năm đó ta cũng khuyên nhủ Hoàng Huynh, đừng làm vậy, nhưngngươi cũng biết dù là Phương soái hay Hứa Thủ phủ đều đã già cả rồi.
Sở Mặc không nhịn được cười:
- Vương gia hiện giờ đang độ thanh xuân phơi phới đó, sao lại nói những lời ỉu xìu vậy?
Lúc này Hạ Kinh cũng phải phì cười:
- Tên tiểu tử này, vừa gây họa lớn, còn chạy đến nhà ta, đúng là không an hảo tâm mà
- Vương gia không phải không sợ sao?
Sở Mặc cười
- Vậy phải xem bản vương định làm gì đã.
Lúc này Hạ Kinh mới hoàn toàn bình tâm lại, ánh ămts lanh lẹ nhìn Sở Mặc.
- Vương gia định làm gì?
Sở Mặc mỉm cười, vẻ đầy thâm ý.
Hắn hôm nay tới Thân vương phủ cũng là để dò xem thái độ Hạ Kinh, để xem vị thân vương đại nhân từng quyền lực ngất trời này có phải đã hoàn toàn đánh mất dã tâm năm xưa không.
Bây giờ xem ra vẫn chưa hoàn toàn! Ở nhà vui đùa con thơ cũng chỉ là cách bất đắc dĩ của Hạ Kinh mà thôi.
- Sao không thấy Uất Trì tiên sinh đâu?
Sở Mặc đột nhiên chuyển đề tài.
- Ngươi không biết sao?
Uất Trì tiên sinh nay đã là Phó Cung chủ của Phiêu Diêu Cung rồi
Hạ Kinh cười híp mắt nhìn Sở Mặc:
- Cung chủ như ngươi thật không xứng với chức danh mà!
- Sở Mặc mặt mày u ám:
- Vị Đạm Đài tiên sinh trong Cung thì sao?
- Vị ấy cũng vậy!
Hạ Kinh nghiễm nhiên trả lời.
- Không ngờ bọn họ đều theo đến Sở Quốc?
Sở Mặc ngạc nhiên, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Hoàng Thượng lại kiêng kỵ Sở Quốc tới vậy.
Hắn cảm thấy hai năm vắng mặt của mình, Sở Yên lại có thể gây dựng một Sở Quốc hùng mạnh tới vậy, thậm chí có thể kéo theo haingười từng được Vương gia và Hoàng Cung trọng dụng.
- Bọn họ không trở về nữa sao?
Sở Mặc vẫn chưa dám tin vào.
- Vương gia, ta đến thăm người, xem người đã hoàn toàn bình phục chưa.
Sở Mặc cười nói:
- Không cần phải phiền phức vậy, ta ngồi chút là đi ngay. Sở Mặc vẫn còn chút cảm tình với Hạ Kinh thân vương, trước đây khi trị bệnh cho Hạ Kinh, Sở Mặc từng lừa y một phen để luyện ra đan dược giải độc cho Sư phụ Ma Quân, cũng may có Hạ Kinh Nếu không chỉ dựa vào sức của Sở Mặc, không biết tới lúc nào mới thu thập đủ số dược liệu đó.
Điều khiến Sở Mặc vui mừng đó là từ lúc trị khỏi bệnh đến nay, tính tình Hạ Kinh đã thay đổi rất nhiều, y hoàn toàn từ bỏ tranh quyền đoạt lợi, con người cũng trở nên lương thiện hơn nhiều. Ít ra cũng không làm những chuyện gây hại cho người khác.
Cho nên, trước khi đi, Sở Mặc muốn đến gặp y, đồng thời có mấyviệc muốn nhắn nhủ y.
- Sao lại như vậy được?
Ngươi vừa biến mất đã là hai năm, không dễ gì quay lại, sao lại nói đi là đi ngay chứ?
Ban Vương đã lâu không uống rượu, hôm nay, bản Vương muốn cùng ngươi không say không về.
Hạ Kinh mặt mày mừng rỡ.
Lúc này, ben ngoài có người vội vàng chạy vào, thấy Sở Mặc, sắc mặt liền sửng sốt, vẻ lúng túng.
Hạ Kinh khua tay:
- Có việc mau nói, Sở công tử không phải người ngoài! Điều này khiến tên thị vệ tâm phúc của Hạ Kinh bối rối, bỗng chốc không nói nên lời.
Hạ Kinh cau mày, đang định mắng cho một trận, Sở Mặc ngồi bên nói:
- Thôi đi, ngài đừng làm khó hắn, là việc liên quan tới ta phải không?
Người đó liền cảm kích gật đầu.
Hạ Kinh khẽ giật mình. Sở Mặc khoát tay:
- Được rồi, ngươi mau lui ra trước đã, việc này ta sẽ nói rõ cho Vương gia nghe, hơn nữa cũng sẽ không liên lụy tới Vương gia của nhà ngươi đâu.
Thị vệ lập tức mím chặt miệng, mắt nhìn Hạ Kinh.
Hạ Kinh nói:
- Nói ngươi lui thì mau lui ra đi.
Thị vệ đó lập tức như được đại xá, liền lui ra ngoài. Lúc này Hạ Kinh mới trừng mắt nhìn Sở Mặc:
- Những lời này là ý gì?
Cái gì mà liên lụy với không liên lụy?
Bản vương hiện nay sớm đã không màng việc triều chính nữa, có việc gì liên quan tới bản vương chứ?
- Khà khà, vương gia lẽ nào cam tâm cứ sống từng ngày như vậy?
Sở Mặc mỉm cười, nhìn Hạ Kinh nói:
- Theo như những gì ta hiểu về vương gia, vương gia từng là một người có dã tâm to lớn mà!
- Ai da, đừng giễu cợt bản vương nữa, ngươi cũng biết đó là trước kia. Hạ Kinh gượng cười:
- Năm xưa bản vương được Hoàng Huynh tin cậy, cho nên mới dám đao to búa lớn làm một số việc, cũng từng đắc tội không ít nhà quyền quý. Cho nên, những lời đồn đại nhảm nhí biến ta thành kẻ xấu xa không chút lương tâm. Có những việc không phải vậy cũng đổ lỗi lên người ta. Hơn nữa, mấy thứ như quyền lực đều là Hoàng Thượng cho, nếu một ngày nào đó Hoàng Thượng không muốn cho nữa, tự nhiên sẽ thu hồi lại.
Sở Mặc cười:
- Nói cứ như vương gia bị oan uổng lắm vậy! Hạ Kinh cười gượng gạo nói:
- Có nhiều việc không thể nói là oan uổng, tuy nhiên có rất nhiều việc thật sự là bị oan. Nhưng hôm nay ngươi làm sao vậy?
- Không sao, vừa rồi ta có vào Hoàng Cung, giết chết một người cảnh giới Tiên Thiên.
Sở Mặc điềm nhiên nói.
- Cái gì?
Hạ Kinh giật nảy người, nhảy dựng lên, trợn mắt há mồm nhìn Sở Mặc:
- Ngươi giết chết Ân Minh lão tổ?
Sở Mặc gật đầu:
- Phải. Ta còn phế bỏ đôi chân của Tam Hoàng Tử Hạ Hào.
- Ngươi ngươi ngươi lại dám
Sắc mặt Hạ Kinh trở nên trắng bệch, hai tay buông thỏng không chút sức lực, ngồi sụp xuống đó, sau đó lẩm bẩm nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi, hai năm không lộ diện, vừa lộ diện lại gây ra chuyện kinh thiên động địa ngay.
- Vương gia sợ rồi sao?
Sở Mặc cười hỏi
- Liên quan gì đến ta?
Hạ Kinh trừng mắt, lấy tay vỗ vỗ vào ngực, nói:
- Ta lo cho ngươi thôi! Ngươi quả thực đã gây ra chuyện động trời rồi!
- Thiên Kiếm môn sao?
Sở Mặc hỏi.
Hạ Kinh gật đầu:
- Thiên Kiếm môn bề dày lịch sử, đạt cảnh giới Tiên Thiên không phải chỉ có một tên Ân Minh
Nói tới đây, Hạ Kinh đột nhiên nhớ lại một việc, y ngẩng đầu nhìnSở Mặc:
- Ngươi tận tay giết Ân Minh lão tổ sao?
- Phải.
Sở Mặc gật đầu.
- Không ngờ ngươi có thể giết được cảnh giới Tiên Thiên?
Lại còn không chịu chút tổn thương nào?
Hạ Kinh tỏ vẻ không thể tin nổi.
- Phải.
Sở Mặc lại gật đầu hù!
Hạ Kinh phun một hơi dài nặng nề, đôi mắt lóe sáng, không hiểu đang nghĩ gì.
Sở Mặc cười:
- Ngươi nói tên Ân Minh có đáng giết chết không?
- Với ngươi mà nói, đương nhiên đáng giết, nếu ngươi đã ra tay với hắn, hẳn ngươi đã biết được sự việc xảy ra năm xưa.
Hạ Kinh than thở, sắc mặt khó hiểu nhìn Sở Mặc:
- Năm đó ta cũng khuyên nhủ Hoàng Huynh, đừng làm vậy, nhưngngươi cũng biết dù là Phương soái hay Hứa Thủ phủ đều đã già cả rồi.
Sở Mặc không nhịn được cười:
- Vương gia hiện giờ đang độ thanh xuân phơi phới đó, sao lại nói những lời ỉu xìu vậy?
Lúc này Hạ Kinh cũng phải phì cười:
- Tên tiểu tử này, vừa gây họa lớn, còn chạy đến nhà ta, đúng là không an hảo tâm mà
- Vương gia không phải không sợ sao?
Sở Mặc cười
- Vậy phải xem bản vương định làm gì đã.
Lúc này Hạ Kinh mới hoàn toàn bình tâm lại, ánh ămts lanh lẹ nhìn Sở Mặc.
- Vương gia định làm gì?
Sở Mặc mỉm cười, vẻ đầy thâm ý.
Hắn hôm nay tới Thân vương phủ cũng là để dò xem thái độ Hạ Kinh, để xem vị thân vương đại nhân từng quyền lực ngất trời này có phải đã hoàn toàn đánh mất dã tâm năm xưa không.
Bây giờ xem ra vẫn chưa hoàn toàn! Ở nhà vui đùa con thơ cũng chỉ là cách bất đắc dĩ của Hạ Kinh mà thôi.
- Sao không thấy Uất Trì tiên sinh đâu?
Sở Mặc đột nhiên chuyển đề tài.
- Ngươi không biết sao?
Uất Trì tiên sinh nay đã là Phó Cung chủ của Phiêu Diêu Cung rồi
Hạ Kinh cười híp mắt nhìn Sở Mặc:
- Cung chủ như ngươi thật không xứng với chức danh mà!
- Sở Mặc mặt mày u ám:
- Vị Đạm Đài tiên sinh trong Cung thì sao?
- Vị ấy cũng vậy!
Hạ Kinh nghiễm nhiên trả lời.
- Không ngờ bọn họ đều theo đến Sở Quốc?
Sở Mặc ngạc nhiên, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Hoàng Thượng lại kiêng kỵ Sở Quốc tới vậy.
Hắn cảm thấy hai năm vắng mặt của mình, Sở Yên lại có thể gây dựng một Sở Quốc hùng mạnh tới vậy, thậm chí có thể kéo theo haingười từng được Vương gia và Hoàng Cung trọng dụng.
- Bọn họ không trở về nữa sao?
Sở Mặc vẫn chưa dám tin vào.