Thí Thiên Đao
Chương 516: Trở lại Viêm Hoàng Thành
Đại Công Kê hít sâu một hơi, vô cùng kinh hãi nhìn Sở Mặc, một hồi lâu sau mới nói:
- Xem ra số mệnh của Kê gia rốt cuộc cũng được thay đổi rồi!
Tiểu Sài Khuyển ngồi kế bên, đôi mắt thoáng lộ vẻ lo lắng như đang suy nghĩ điều gì.
Đại Công Kê cười nhạo nói:
- Tiểu Phá Cẩu, ta biết ngươi đã hóa giải phong ấn rồi, cạc cạc cạc Ký ức mấy năm nay đều rất rõ ràng chứ?
Làm một vật nuôi yêu thíchcủa con người, cảm giác thế nào?
Sở Mặc hơi ngẩn người, lập tức liếc nhìn Tiểu Sài Khuyển, bỗng hắn phát hiện nhãn thần của Tiểu Sài Khuyển hoàn toàn không giống với trước đây, một vẻ trong sáng vô cùng.
- Đây thật sự đã hóa giải phong ấn rồi sao?
Sở Mặc lẩm bẩm một câu.
- Bà cô đây không phải tên Tiểu Phá Cẩu, cũng không phải là Cẩu, bà cô đây họ Hoàng tên Họa.
Tiểu Sài Khuyển ngồi đó bất thình lình phát ra một câu, âm thanhlanh lảnh, nghe như tiếng những viên trân châu rơi trên đất.
Giọng nói này khiến Sở Mặc nhớ tới năm xưa trước khi hắn gặp Tiểu Sài Khuyển, trận chiến giữa hai Nguyên thú cấp chín đó.
Đại Công Kê quắp miệng, trợn mắt nhìn:
- Rốt cuộc cũng biết nói tiếng người rồi, cảm giác rất sảng khoái phải không?
- Hứ!
Hoàng Họa hứ lên một tiếng, sau đó thân hình khẽ lắc nhẹ một cái liền biến thành một thiếu nữ trẻ trung, mặc bộ váy màu vàng, da trắngnhư tuyết, đôi mắt sáng như sao, rặng lông mày đen như núi, vô cùng xinh đẹp. Hướng về phía Sở Mặc hành lễ:
- Cảm tạ công tử năm xưa đã thu nhận Hoàng Họa lúc gặp nạn, cảm tạ công tử đã đưa Hoàng Họa tiến vào vùng phúc địa này, Hoàng Họa nguyện làm thị nữ ở lại bên cạnh công tử.
Đại Công Kê chế nhạo:
- Thật là một nha đầu thông minh lanh lợi mà!
Hoàng Họa lạnh lùng nhìn Đại Công Kê, giọng điệu coi thường nói:
- Gà trống chết tiệt, ngươi bắt nạt ta suốt hai năm qua, bây giờ có phải nên đến phiên ta rồi không?
Đại Công Kê vèo một cái chạy đến phía sau Sở Mặc, thò đầu ra ngoài, nổi giận:
- Nha đầu chết tiệt, ngươi thật không có lương tâm, hai năm nay Kê gia ta đối với ngươi thế nào?
Ngươi đều quên hết rồi sao?
Hoàng Họa hứ một tiếng:
- Nếu không phải vì nể tình ngươi đối với ta cũng không tồi, vừa rồi ta đã ra tay với ngươi rồi!
Dứt lời, Hoàng Họa quay về phía Sở Mặc mỉm cười ngọt ngào:
- Công tử!
Sở Mặc vẻ mặt u ám, lặng thinh không biết nói gì, thầm nghĩ quả thật là yêu nghiệt. Cảnh tượng này thay đổi quá nhanh, khiến hắn đột nhiên khó mà thích ứng được.
Với Hoàng Họa mà nói, kỳ thực cũng khó thích ứng như thế, đồng thời trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.
Trước mắt chỗ đang đứng đây rõ ràng không phải là Nhân Giới, năng lượng giữa đất trời sung mãn hơn Nhân Giới không biết bao nhiêu lần hỉ mới một lúc như vật, thậm chí nàng ta còn không cố ý tu luyện thì đã có cảm giác thôi thúc muốn đột phá rồi.
Nếu có thể ở lại tu luyện tại nơi thế này, vậy bản thân sẽ trưởng thành đến cảnh giới gì?
Tự nàng cũng không dám nghĩ tới.
Ai cũng nới Nguyên thú cấp chín thông minh không kém gì con người, thậm chí chỉ số thông minh còn cao hơn cả con người.
Trên thực tế, cũng không phải Nguyên thú cấp chín nào cũng thôngminh như vậy, giống như trí tuệ con người cũng có người cao có người thấp, Nguyên thú cấp chín cũng vậy.
Hoàng Hoa thuộc vào loại có chỉ số thông minh cao.
Thời khắc tiến vào Huyễn Thần Giới, bị chấn động bởi năng lượng cường đại, phong ấn của Hoàng Hoa nháy mắt đã bị hóa giải.
Nói cách khác, từ thời khắc đó trở đi, Hoàng Hoa sau 2 năm làm Tiểu Sài Khuyên giờ đã hoàn toàn thức tỉnh.
Mặc dù 2 năm qua, Hoàng Hoa tự mình phong ấn hoàn toàn, nhưnglúc hóa giải phong ấn, tất cả những sự việc xảy ra hơn hai năm qua nháy mắt đều đã nhớ lại hết.
Nếu Sở Mặc là người bình thường, khả năng lớn nhất của Hoàng Hoa chính là lặng lẽ rời đi.
Nhưng Sở Mặc lại không phải người thường, ở nơi này, đến cả người có kiến thức uyên bác như Đại Công Kê đều vô cùng kinh ngạc, chứ đừng nói một Nguyên thú cấp chín như Hoàng Hoa.
Nàng lập tức cảm nhận được đây quả là thời cơ to lớn đối với nàng. Sở Mặc đã đưa nàng vào nơi thế này, chứng tỏ lòng tin của hắn đối với nàng.
Nguyên thú cấp chín là sinh linh cao cấp nhất trong Nhân Giới, đương nhiên đáng để kiêu ngạo.
Nhưng sự kiêu ngạo ấy cũng phải xem là đối với ai.
Cho nên, Hoàng Hoa quyết định thật nhanh đưa ra lựa chọn.
Hơn nữa nàng tin tương lai mình nhất định sẽ không hối hận vì lựa chọn này
- Ngươi nhớ lại tất cả mọi thứ rồi sao?
Sở Mặc nhìn thiếu nữ xinh đẹp như tranh vẽ đứng trước mặt, nhăn nhó cười hỏi.
- Bẩm công tử, ta đều nhớ lại cả rồi. Năm đó ta đấu với Hắc Xà, bị trọng thương, cực chẳng đã mới tự mình phong ấn, rồi sau gặp gỡ công tử.
Hoàng Hoa mặt ửng hồng, khẽ trả lời:
- Luồng khí trên người công tử khiến ta cảm thấy an toàn, muốn ở lại bên cạnh công tử.
Đại Công Kê nghiêng đầu, nhìn xéo Hoàng Hoa, lẩm bẩm:
- Thật là may mắn, vì họa mà được hưởng phúc tới mức độ như ngươi cũng coi là cực hạn rồi.
- Cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người rồi.
Hoàng Hoa trừng mắt nhìn Đại Công Kê, hai người họ ngay từ lần đầu gặp mặt thì đã không ưa nhau, đến bây giờ vẫn vậy.
Sau đó, Sở Mặc dẫn Hoàng Hoa và Đại Công Kê đi tham quan xung quanh.
Luyện công, vận động, bế quan Phòng nào cũng có cả. Đến cuối cùng, Sở Mặc không thể không thầm cảm tạ Giới Linh. Nếu nói Huyễn Thần Giới này có quan hệ gì đó với mình, thì những gì Giới Linh làm đều đã vẹn toàn rồi.
Sau đó, Sở Mặc đề nghị rời khỏi nơi này, khi hỏi ý kiến của Đại Công Kê và Hoàng Hoa, Đại Công Kê dứt khoát muốn ở lại chỗ này, Hoàng Hoa thì có chút phân vân.
Sở Mặc cũng cảm thấy Hoàng Hoa dường như không muốn rời đi, dù sao năng lượng trong Huyễn Thần Giới quả thực quá sung mãn. Nếu chỉ đơn thuần nói về việc tu luyện, Thiên Giới còn không bằng nơi này, chứ đừng nói là nơi hạ cấp nhất như Nhân Giới. Sở Mặc tự mình cũng hiểu rõ điều này, hắn ở trong Huyễn Thần Giới hai năm, khi vừa trở về Nhân Giới, cho dù là nơi có khá nhiều Nguyên khí như đỉnh Cô Bút, vẫn có cảm giác hít thở không đã, cảm tưởng không khí của Nhân Giới rất bẩn.
Thực ra không phải như vậy, là do không khí của Huyễn Thần Giới quá trong lành, năng lượng phong phú tạo thành loại ảo giác đó.
- Thôi vậy, hai người các ngươi tạm thời ở lại nơi này. Ta trở về sắp xếp ổn thỏa một số việc sau đó sẽ quay lại.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê và Hoàng Hoa:
- Mong là lần sau khi gặp lại hai người, hai người đều đã đột pháđược.
- Xem ra số mệnh của Kê gia rốt cuộc cũng được thay đổi rồi!
Tiểu Sài Khuyển ngồi kế bên, đôi mắt thoáng lộ vẻ lo lắng như đang suy nghĩ điều gì.
Đại Công Kê cười nhạo nói:
- Tiểu Phá Cẩu, ta biết ngươi đã hóa giải phong ấn rồi, cạc cạc cạc Ký ức mấy năm nay đều rất rõ ràng chứ?
Làm một vật nuôi yêu thíchcủa con người, cảm giác thế nào?
Sở Mặc hơi ngẩn người, lập tức liếc nhìn Tiểu Sài Khuyển, bỗng hắn phát hiện nhãn thần của Tiểu Sài Khuyển hoàn toàn không giống với trước đây, một vẻ trong sáng vô cùng.
- Đây thật sự đã hóa giải phong ấn rồi sao?
Sở Mặc lẩm bẩm một câu.
- Bà cô đây không phải tên Tiểu Phá Cẩu, cũng không phải là Cẩu, bà cô đây họ Hoàng tên Họa.
Tiểu Sài Khuyển ngồi đó bất thình lình phát ra một câu, âm thanhlanh lảnh, nghe như tiếng những viên trân châu rơi trên đất.
Giọng nói này khiến Sở Mặc nhớ tới năm xưa trước khi hắn gặp Tiểu Sài Khuyển, trận chiến giữa hai Nguyên thú cấp chín đó.
Đại Công Kê quắp miệng, trợn mắt nhìn:
- Rốt cuộc cũng biết nói tiếng người rồi, cảm giác rất sảng khoái phải không?
- Hứ!
Hoàng Họa hứ lên một tiếng, sau đó thân hình khẽ lắc nhẹ một cái liền biến thành một thiếu nữ trẻ trung, mặc bộ váy màu vàng, da trắngnhư tuyết, đôi mắt sáng như sao, rặng lông mày đen như núi, vô cùng xinh đẹp. Hướng về phía Sở Mặc hành lễ:
- Cảm tạ công tử năm xưa đã thu nhận Hoàng Họa lúc gặp nạn, cảm tạ công tử đã đưa Hoàng Họa tiến vào vùng phúc địa này, Hoàng Họa nguyện làm thị nữ ở lại bên cạnh công tử.
Đại Công Kê chế nhạo:
- Thật là một nha đầu thông minh lanh lợi mà!
Hoàng Họa lạnh lùng nhìn Đại Công Kê, giọng điệu coi thường nói:
- Gà trống chết tiệt, ngươi bắt nạt ta suốt hai năm qua, bây giờ có phải nên đến phiên ta rồi không?
Đại Công Kê vèo một cái chạy đến phía sau Sở Mặc, thò đầu ra ngoài, nổi giận:
- Nha đầu chết tiệt, ngươi thật không có lương tâm, hai năm nay Kê gia ta đối với ngươi thế nào?
Ngươi đều quên hết rồi sao?
Hoàng Họa hứ một tiếng:
- Nếu không phải vì nể tình ngươi đối với ta cũng không tồi, vừa rồi ta đã ra tay với ngươi rồi!
Dứt lời, Hoàng Họa quay về phía Sở Mặc mỉm cười ngọt ngào:
- Công tử!
Sở Mặc vẻ mặt u ám, lặng thinh không biết nói gì, thầm nghĩ quả thật là yêu nghiệt. Cảnh tượng này thay đổi quá nhanh, khiến hắn đột nhiên khó mà thích ứng được.
Với Hoàng Họa mà nói, kỳ thực cũng khó thích ứng như thế, đồng thời trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.
Trước mắt chỗ đang đứng đây rõ ràng không phải là Nhân Giới, năng lượng giữa đất trời sung mãn hơn Nhân Giới không biết bao nhiêu lần hỉ mới một lúc như vật, thậm chí nàng ta còn không cố ý tu luyện thì đã có cảm giác thôi thúc muốn đột phá rồi.
Nếu có thể ở lại tu luyện tại nơi thế này, vậy bản thân sẽ trưởng thành đến cảnh giới gì?
Tự nàng cũng không dám nghĩ tới.
Ai cũng nới Nguyên thú cấp chín thông minh không kém gì con người, thậm chí chỉ số thông minh còn cao hơn cả con người.
Trên thực tế, cũng không phải Nguyên thú cấp chín nào cũng thôngminh như vậy, giống như trí tuệ con người cũng có người cao có người thấp, Nguyên thú cấp chín cũng vậy.
Hoàng Hoa thuộc vào loại có chỉ số thông minh cao.
Thời khắc tiến vào Huyễn Thần Giới, bị chấn động bởi năng lượng cường đại, phong ấn của Hoàng Hoa nháy mắt đã bị hóa giải.
Nói cách khác, từ thời khắc đó trở đi, Hoàng Hoa sau 2 năm làm Tiểu Sài Khuyên giờ đã hoàn toàn thức tỉnh.
Mặc dù 2 năm qua, Hoàng Hoa tự mình phong ấn hoàn toàn, nhưnglúc hóa giải phong ấn, tất cả những sự việc xảy ra hơn hai năm qua nháy mắt đều đã nhớ lại hết.
Nếu Sở Mặc là người bình thường, khả năng lớn nhất của Hoàng Hoa chính là lặng lẽ rời đi.
Nhưng Sở Mặc lại không phải người thường, ở nơi này, đến cả người có kiến thức uyên bác như Đại Công Kê đều vô cùng kinh ngạc, chứ đừng nói một Nguyên thú cấp chín như Hoàng Hoa.
Nàng lập tức cảm nhận được đây quả là thời cơ to lớn đối với nàng. Sở Mặc đã đưa nàng vào nơi thế này, chứng tỏ lòng tin của hắn đối với nàng.
Nguyên thú cấp chín là sinh linh cao cấp nhất trong Nhân Giới, đương nhiên đáng để kiêu ngạo.
Nhưng sự kiêu ngạo ấy cũng phải xem là đối với ai.
Cho nên, Hoàng Hoa quyết định thật nhanh đưa ra lựa chọn.
Hơn nữa nàng tin tương lai mình nhất định sẽ không hối hận vì lựa chọn này
- Ngươi nhớ lại tất cả mọi thứ rồi sao?
Sở Mặc nhìn thiếu nữ xinh đẹp như tranh vẽ đứng trước mặt, nhăn nhó cười hỏi.
- Bẩm công tử, ta đều nhớ lại cả rồi. Năm đó ta đấu với Hắc Xà, bị trọng thương, cực chẳng đã mới tự mình phong ấn, rồi sau gặp gỡ công tử.
Hoàng Hoa mặt ửng hồng, khẽ trả lời:
- Luồng khí trên người công tử khiến ta cảm thấy an toàn, muốn ở lại bên cạnh công tử.
Đại Công Kê nghiêng đầu, nhìn xéo Hoàng Hoa, lẩm bẩm:
- Thật là may mắn, vì họa mà được hưởng phúc tới mức độ như ngươi cũng coi là cực hạn rồi.
- Cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người rồi.
Hoàng Hoa trừng mắt nhìn Đại Công Kê, hai người họ ngay từ lần đầu gặp mặt thì đã không ưa nhau, đến bây giờ vẫn vậy.
Sau đó, Sở Mặc dẫn Hoàng Hoa và Đại Công Kê đi tham quan xung quanh.
Luyện công, vận động, bế quan Phòng nào cũng có cả. Đến cuối cùng, Sở Mặc không thể không thầm cảm tạ Giới Linh. Nếu nói Huyễn Thần Giới này có quan hệ gì đó với mình, thì những gì Giới Linh làm đều đã vẹn toàn rồi.
Sau đó, Sở Mặc đề nghị rời khỏi nơi này, khi hỏi ý kiến của Đại Công Kê và Hoàng Hoa, Đại Công Kê dứt khoát muốn ở lại chỗ này, Hoàng Hoa thì có chút phân vân.
Sở Mặc cũng cảm thấy Hoàng Hoa dường như không muốn rời đi, dù sao năng lượng trong Huyễn Thần Giới quả thực quá sung mãn. Nếu chỉ đơn thuần nói về việc tu luyện, Thiên Giới còn không bằng nơi này, chứ đừng nói là nơi hạ cấp nhất như Nhân Giới. Sở Mặc tự mình cũng hiểu rõ điều này, hắn ở trong Huyễn Thần Giới hai năm, khi vừa trở về Nhân Giới, cho dù là nơi có khá nhiều Nguyên khí như đỉnh Cô Bút, vẫn có cảm giác hít thở không đã, cảm tưởng không khí của Nhân Giới rất bẩn.
Thực ra không phải như vậy, là do không khí của Huyễn Thần Giới quá trong lành, năng lượng phong phú tạo thành loại ảo giác đó.
- Thôi vậy, hai người các ngươi tạm thời ở lại nơi này. Ta trở về sắp xếp ổn thỏa một số việc sau đó sẽ quay lại.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê và Hoàng Hoa:
- Mong là lần sau khi gặp lại hai người, hai người đều đã đột pháđược.