Thí Thiên Đao
Chương 506: Thế giới của ta
Sở Mặc có thể cảm giác được Tiểu Sài Khuyển đang nằm sấp gần chỗ hắn. Nguyên thú cấp chín tự phong ấn này khá thân thuộc với hắn.
Sau khi đã thử hết cách này đến cách khác, Sở Mặc đành bỏ cuộc. Dù hắn dùng biện pháp gì cũng không cách nào khiến thân thể có thể tỉnh lại. Giờ thân thể như trở thành nhà giam, khóa chặt linh hồn của hắn ở bên trong.
Sở Mặc bất đắc dĩ quay trở lại Huyễn Thần giới, đi đến Huyễn Thần điện. Hắn có việc phải hỏi Giới Linh
- Chuyện gì thế?
Thân thể ở Nhân giới của ngươi không thể tỉnh lại?
Giới Linh nghe xong kinh ngạc.
Biểu tình của Giới Linh khiến lòng Sở Mặc trầm xuống. Giới Linh tuy thần bí nhưng là người mạnh nhất Sở Mặc từng biết. Nếu ngay cả Giới Linh cũng không giải thích được chuyện này thì Sở Mặc không biết nên làm gì nữa.
Đúng lúc này, Giới Linh đột nhiên nói:
- Phải trách ta…quên không nói hết cho ngươi
- Chuyện này là thế nào ạ?
Ánh mắt Sở Mặc lộ vẻ kỳ vọng, nhìn Giới Linh.
- Sở dĩ ngươi có thể tiến vào Huyễn Thần giới sớm như vậy vì huyết mạch của ngươi được thức tỉnh.
Giới Linh nhìn Sở Mặc, khi nói đến hai chữ huyết mạch trong giọng nói hơi hơi có thêm vài phần tình cảm.
Nhưng lúc này Sở Mặc cũng không để ý đến đó, hắn dắm khẳng định giữa Giới Linh và phụ mẫu của hắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Nếu không, Giới Linh không thể đối với hắn tốt như vậy. Ngoại trừ nguyên nhân ở huyết mạch, Sở Mặc hoàn toàn không nghĩ ra lý do nàokhác.
- Khi huyết mạch thức tỉnh, bản thân ngươi bị trọng thương có đúng không?
Giới Linh hỏi Sở Mặc.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta bị trọng thương suýt chết, toàn bộ lục phủ ngũ tạng gần như vỡ nát.
- Thế thì đúng rồi. Chỉ trong hoàn cảnh như thế huyết mạch của ngươi mới được khai thông, nếu không phải sau khi ngươi đạt đến TrúcCơ mới có chuyện huyết mạch thức tỉnh. Lúc ấy chắc chắn thương thế của ngươi đặc biệt nghiêm trọng. Huyết mạch này có sức mạnh thần kỳ, bảo vệ tính mạng, chữa trị thân thể cho ngươi. Nhưng kiểu chữa trị này mới chỉ ở bên ngoài thôi…
- Phía bên ngoài là sao ạ?
Sở Mặc hơi nhíu mày.
Giới Linh gật đầu:
- Ta nghĩ ngươi cũng phát hiện, cảm giác bản thân khôi phục bình thường, thậm chí còn mạnh hơn trước đúng không?
Sở Mặc nhìn Giới Linh, không nói gì gật đầu, trong lòng ngẫm nghĩ có chuyện gì mà ngài không biết không thế?
Giới Linh nói:
- Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của ngươi mà thôi. Với cảnh giới hiện tại của ngươi lục phủ ngũ tạng bị dập nát không dễ khôi phục chút nào. Mặc dù huyết mạch hùng mạnh nhưng cảnh giới quá thấp, vẫn cần thời gian để thể xác có thể lành lại.
- Vậy phải mất bao lâu?
Sở Mặc hỏi. Giới Linh nghĩ một chút rồi nói:
- Theo thương tích ngày đó của ngươi, ít nhất cần đến hai năm mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Hai năm á! Sở Mặc mở to mắt, sau đó lại trầm mặc. Thời gian này quá dài rồi. Hai năm đi qua, đủ để thay đổi nhiều chuyện.
Ông nội Phàn Vô Địch và bà nội Long Thu Thủy ở Viêm Hoàng thành có khỏe không?
Hoàng thượng có làm khó bọn họ không?
Không có mình, Sở Yên và những người khác có thể thành công kiến quốc trên địa bàn của Đại Tề không?
Không có mình trấn áp, Vương Đại Phát đàng hoàng làm việc hay sao?
Qua sự việc lần trước ở Đại Tề, tronglòng Sở Mặc vẫn còn chút thành kiến với Vương Đại Phát, nên ít tín nhiệm hơn.
Còn Hứa Phù Phù và Liễu Mai Nhi, không thấy hắn, bọn họ và Sở Yên chắc chắn rất lo lắng.
- Nhất Nương tỷ tỷ ở Phi Tiên có được hạnh phúc?
Nữ nhân lạnh lẽo Thẩm Ngạo Băng có thể ép nàng lập gia đình chăng?
Sở Mặc vẫn luôn biết, những người ở thế giới kia có ràng buộc chặt chẽ với hắn. Nhưng đến tận lúc này, cảm giác này mới rõ ràng sâu đậm. Dường như nhìn ra sự lo lắng của Sở Mặc, Giới Linh thâm sâu nói:
- Tiểu tử, đừng nghĩ rằng không có ngươi thì thế giới này sẽ ngừng chuyển động.
Sở Mặc ngẩng đầu nhìn Giới Linh nói:
- Nhưng ta lo cho bọn họ.
- Mọi người tự biết bảo vệ mình. Cho dù là người yếu đuối, qua sự việc như thế cũng sẽ trưởng thành hơn.
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi vốn ở một thế giới cao nhất, một ngày nào đó chắc chắn ngươi phải rời khỏi. Đến lúc đó, dù bọn họ có lo lắng cỡ nào, dù ngươicó lưu luyến cỡ nào, ngươi cũng phải học cách buông tay thôi.
Sở Mặc nhìn Giới Linh, nhất thời không biết nói gì. Nghĩ đến một ngày kia mình muốn ly khai, lòng lại thấy khó chịu.
Trên đời này có nhiều chuyện khó có thể dứt bỏ. Tình thân, tình bạn, tình yêu…đều là những thứ khó có thể bỏ qua. Nếu như dễ dàng buông xuôi các tình cảm đó thì cần gì phải liều mạng tu luyện chứ?
Để trường sinh sao?
Trường sinh để làm gì nào?
Để sống càng lâu chắc?
Có thể nhiều người sẵn sàng từ bỏ tình cảm, như gia chủ của Gia Cát gia Gia Cát Trường Xuân, lòng lang dạ sói, đến con mình cũng giết. Nhưng Sở Mặc không làm được. Hắn cũng sẽ không để những người bên cạnh trở nên như vậy. Sở Mặc âm thầm thề.
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói tiếp:
- Nếu ngươi thật sự muốn bọn họ có thể đuổi kịp bước tiến của ngươi, ngươi lại càng phải cố gắng hơn. Hai năm không dài, để đi đến cảnh giới tối cao có khi phải bế quan mấy trăm năm, thậm chí mấy nghìn năm.
- Hai năm sau ta có thể tỉnh lại ở Nhân giới phải không?
Sở Mặc hỏi
- Đúng vậy.
- Được, vậy ta sẽ dùng hai năm này đề cao cảnh giới của mình.
Vẻ mờ mịt trong mắt Sở Mặc dần thối lui, thay vào đó là sự kiên nghị và nghiêm túc.
Giới Linh mỉm cười gật đầu:
- Tốt lắm, trở lại Huyễn Thần giới, ở nhân tầng cũng có nhiều địa phương đáng để khám phá. Ta cũng không muốn nói nhiều, chính ngươi tự mình lĩnh hội đi.
Sở Mặc gật đầu. Giới Linh nói tiếp:
- Mặt khác, cái cô nương có quan hệ với ngươi kia, nàng đang ở địa tầng, sống cũng khá đó.
- Người…lại dùng việc công làm việc riêng?
Sở Mặc hỏi.
Giới Linh thản nhiên nói:
- Ai bảo là làm việc riêng?
Huyễn Thần giới vì ngươi mà có nên sử dụng nó để làm việc liên quan có lợi cho ngươi thì không phải gọi là việc tư
- Ta biết rồi. Đây là thế giới của ta.
Sở Mặc khoanh tay, cười lớn nói.
Giới Linh cười khẽ, thân hình dần mờ nhạt, biến mất trong không khí. Sở Mặc hít sâu một hơi, lại thấy động lực tràn trề. Bất kể trong tương lai phải đối mặt với cái gì, thời khắc này hắn đã tìm được động lực đi tiếp cho riêng mình.
Những ngày tiếp theo Sở Mặc có rất nhiều trải nghiệm khác nhau.
Lúc ở Huyễn Thần thành, Sở Mặc lẳng lặng tu luyện, không ngừng nâng cao thực lực. Hắn cũng thường xuyên rời khỏi Huyễn Thần thành, đi thăm dò các điểm nguy hiểm. Lúc đầu còn dè dặt cẩn thận, sau càng ngày càng táo bạo hơn.
Sau khi đã thử hết cách này đến cách khác, Sở Mặc đành bỏ cuộc. Dù hắn dùng biện pháp gì cũng không cách nào khiến thân thể có thể tỉnh lại. Giờ thân thể như trở thành nhà giam, khóa chặt linh hồn của hắn ở bên trong.
Sở Mặc bất đắc dĩ quay trở lại Huyễn Thần giới, đi đến Huyễn Thần điện. Hắn có việc phải hỏi Giới Linh
- Chuyện gì thế?
Thân thể ở Nhân giới của ngươi không thể tỉnh lại?
Giới Linh nghe xong kinh ngạc.
Biểu tình của Giới Linh khiến lòng Sở Mặc trầm xuống. Giới Linh tuy thần bí nhưng là người mạnh nhất Sở Mặc từng biết. Nếu ngay cả Giới Linh cũng không giải thích được chuyện này thì Sở Mặc không biết nên làm gì nữa.
Đúng lúc này, Giới Linh đột nhiên nói:
- Phải trách ta…quên không nói hết cho ngươi
- Chuyện này là thế nào ạ?
Ánh mắt Sở Mặc lộ vẻ kỳ vọng, nhìn Giới Linh.
- Sở dĩ ngươi có thể tiến vào Huyễn Thần giới sớm như vậy vì huyết mạch của ngươi được thức tỉnh.
Giới Linh nhìn Sở Mặc, khi nói đến hai chữ huyết mạch trong giọng nói hơi hơi có thêm vài phần tình cảm.
Nhưng lúc này Sở Mặc cũng không để ý đến đó, hắn dắm khẳng định giữa Giới Linh và phụ mẫu của hắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Nếu không, Giới Linh không thể đối với hắn tốt như vậy. Ngoại trừ nguyên nhân ở huyết mạch, Sở Mặc hoàn toàn không nghĩ ra lý do nàokhác.
- Khi huyết mạch thức tỉnh, bản thân ngươi bị trọng thương có đúng không?
Giới Linh hỏi Sở Mặc.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta bị trọng thương suýt chết, toàn bộ lục phủ ngũ tạng gần như vỡ nát.
- Thế thì đúng rồi. Chỉ trong hoàn cảnh như thế huyết mạch của ngươi mới được khai thông, nếu không phải sau khi ngươi đạt đến TrúcCơ mới có chuyện huyết mạch thức tỉnh. Lúc ấy chắc chắn thương thế của ngươi đặc biệt nghiêm trọng. Huyết mạch này có sức mạnh thần kỳ, bảo vệ tính mạng, chữa trị thân thể cho ngươi. Nhưng kiểu chữa trị này mới chỉ ở bên ngoài thôi…
- Phía bên ngoài là sao ạ?
Sở Mặc hơi nhíu mày.
Giới Linh gật đầu:
- Ta nghĩ ngươi cũng phát hiện, cảm giác bản thân khôi phục bình thường, thậm chí còn mạnh hơn trước đúng không?
Sở Mặc nhìn Giới Linh, không nói gì gật đầu, trong lòng ngẫm nghĩ có chuyện gì mà ngài không biết không thế?
Giới Linh nói:
- Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của ngươi mà thôi. Với cảnh giới hiện tại của ngươi lục phủ ngũ tạng bị dập nát không dễ khôi phục chút nào. Mặc dù huyết mạch hùng mạnh nhưng cảnh giới quá thấp, vẫn cần thời gian để thể xác có thể lành lại.
- Vậy phải mất bao lâu?
Sở Mặc hỏi. Giới Linh nghĩ một chút rồi nói:
- Theo thương tích ngày đó của ngươi, ít nhất cần đến hai năm mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Hai năm á! Sở Mặc mở to mắt, sau đó lại trầm mặc. Thời gian này quá dài rồi. Hai năm đi qua, đủ để thay đổi nhiều chuyện.
Ông nội Phàn Vô Địch và bà nội Long Thu Thủy ở Viêm Hoàng thành có khỏe không?
Hoàng thượng có làm khó bọn họ không?
Không có mình, Sở Yên và những người khác có thể thành công kiến quốc trên địa bàn của Đại Tề không?
Không có mình trấn áp, Vương Đại Phát đàng hoàng làm việc hay sao?
Qua sự việc lần trước ở Đại Tề, tronglòng Sở Mặc vẫn còn chút thành kiến với Vương Đại Phát, nên ít tín nhiệm hơn.
Còn Hứa Phù Phù và Liễu Mai Nhi, không thấy hắn, bọn họ và Sở Yên chắc chắn rất lo lắng.
- Nhất Nương tỷ tỷ ở Phi Tiên có được hạnh phúc?
Nữ nhân lạnh lẽo Thẩm Ngạo Băng có thể ép nàng lập gia đình chăng?
Sở Mặc vẫn luôn biết, những người ở thế giới kia có ràng buộc chặt chẽ với hắn. Nhưng đến tận lúc này, cảm giác này mới rõ ràng sâu đậm. Dường như nhìn ra sự lo lắng của Sở Mặc, Giới Linh thâm sâu nói:
- Tiểu tử, đừng nghĩ rằng không có ngươi thì thế giới này sẽ ngừng chuyển động.
Sở Mặc ngẩng đầu nhìn Giới Linh nói:
- Nhưng ta lo cho bọn họ.
- Mọi người tự biết bảo vệ mình. Cho dù là người yếu đuối, qua sự việc như thế cũng sẽ trưởng thành hơn.
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi vốn ở một thế giới cao nhất, một ngày nào đó chắc chắn ngươi phải rời khỏi. Đến lúc đó, dù bọn họ có lo lắng cỡ nào, dù ngươicó lưu luyến cỡ nào, ngươi cũng phải học cách buông tay thôi.
Sở Mặc nhìn Giới Linh, nhất thời không biết nói gì. Nghĩ đến một ngày kia mình muốn ly khai, lòng lại thấy khó chịu.
Trên đời này có nhiều chuyện khó có thể dứt bỏ. Tình thân, tình bạn, tình yêu…đều là những thứ khó có thể bỏ qua. Nếu như dễ dàng buông xuôi các tình cảm đó thì cần gì phải liều mạng tu luyện chứ?
Để trường sinh sao?
Trường sinh để làm gì nào?
Để sống càng lâu chắc?
Có thể nhiều người sẵn sàng từ bỏ tình cảm, như gia chủ của Gia Cát gia Gia Cát Trường Xuân, lòng lang dạ sói, đến con mình cũng giết. Nhưng Sở Mặc không làm được. Hắn cũng sẽ không để những người bên cạnh trở nên như vậy. Sở Mặc âm thầm thề.
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói tiếp:
- Nếu ngươi thật sự muốn bọn họ có thể đuổi kịp bước tiến của ngươi, ngươi lại càng phải cố gắng hơn. Hai năm không dài, để đi đến cảnh giới tối cao có khi phải bế quan mấy trăm năm, thậm chí mấy nghìn năm.
- Hai năm sau ta có thể tỉnh lại ở Nhân giới phải không?
Sở Mặc hỏi
- Đúng vậy.
- Được, vậy ta sẽ dùng hai năm này đề cao cảnh giới của mình.
Vẻ mờ mịt trong mắt Sở Mặc dần thối lui, thay vào đó là sự kiên nghị và nghiêm túc.
Giới Linh mỉm cười gật đầu:
- Tốt lắm, trở lại Huyễn Thần giới, ở nhân tầng cũng có nhiều địa phương đáng để khám phá. Ta cũng không muốn nói nhiều, chính ngươi tự mình lĩnh hội đi.
Sở Mặc gật đầu. Giới Linh nói tiếp:
- Mặt khác, cái cô nương có quan hệ với ngươi kia, nàng đang ở địa tầng, sống cũng khá đó.
- Người…lại dùng việc công làm việc riêng?
Sở Mặc hỏi.
Giới Linh thản nhiên nói:
- Ai bảo là làm việc riêng?
Huyễn Thần giới vì ngươi mà có nên sử dụng nó để làm việc liên quan có lợi cho ngươi thì không phải gọi là việc tư
- Ta biết rồi. Đây là thế giới của ta.
Sở Mặc khoanh tay, cười lớn nói.
Giới Linh cười khẽ, thân hình dần mờ nhạt, biến mất trong không khí. Sở Mặc hít sâu một hơi, lại thấy động lực tràn trề. Bất kể trong tương lai phải đối mặt với cái gì, thời khắc này hắn đã tìm được động lực đi tiếp cho riêng mình.
Những ngày tiếp theo Sở Mặc có rất nhiều trải nghiệm khác nhau.
Lúc ở Huyễn Thần thành, Sở Mặc lẳng lặng tu luyện, không ngừng nâng cao thực lực. Hắn cũng thường xuyên rời khỏi Huyễn Thần thành, đi thăm dò các điểm nguy hiểm. Lúc đầu còn dè dặt cẩn thận, sau càng ngày càng táo bạo hơn.