Thí Thiên Đao
Chương 48: Tên ta là lâm bạch (1)
Na Y ra lệnh cho người bên cạnh:
- Mau, nhanh đi giúp hắn! Người này ta nhất định phải có được!
- Công chúa… người cứ đi trước đi, bọn thuộc hạ sẽ mời hắn đến!
Một gã cận vệ bên cạnh Na Y nói.- Không được, thiếu niên này mạnh đến vậy, hắn nhất định có thể giúp chúng ta, ta muốn đích thân đi mời hắn!
Na Y ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt kiên quyết nói, chú bé con trong lòng nàng nhìn chắm chằm phương hướng của Sở Mặc với đôi mắt đen láy tràn ngập tò mò.
- Nguy hiểm lắm công chúa!
Gã cận vệ còn cố khuyên.
Gương mặt xinh đẹp thanh khiết của Na Y lộ ra một nụ cười khổ:
- Có khi nào chúng ta không nguy hiểm đâu? Tên sứ giả Đại Tềkia đã chết, còn lại… đều là người của thảo nguyên chúng ta, lẽ nào các ngươi còn sợ Cách Nhĩ Trát hay sao?
Mấy cận vệ bên cạnh nàng lập tức nổi giận:
- Chúng ta mà lại đi sợ tên phản bội Cách Nhĩ Trát kia hay sao?
- Vậy thì tốt…
Na Y thoáng nhìn chú bé trong lòng:
- Đệ đệ, ngươi có sợ không?
Thanh âm chú bé tuy non nớt nhưng vô cùng kiên định:
- Ta là con cháu Vương Đình, còn lâu ta mới sợ!- Được lắm đệ đệ!
Na Y quát to một tiếng:
- Cùng ta xông trở lại!
- Giết!
Đám đàn ông thảo nguyên vốn đã bị lũ người kia đuổi giết đến mức tức điên mà không làm gì được. Nếu không phải vì còn cần bảo vệ công chúa, bọn y đã sớm quyết một phen sống mái với chúng rồi.
Lúc này thấy công chúa dẫn đầu xông trở về, bọn họ sao còn do dự chút nào? Lập tức gào thét phóng ngựa quay lại chỗ bọn kỵ binh đã bị Sở Mặc chém giết dọa cho sợ vỡ mật.---------
Sở Mặc đã giết đỏ cả mắt.
Trong con ngươi thuần khiết của thiếu niên… là một màu máu ngập tràn.
Những năm gần đây, tuy ngoài mặt thì giữa Đại Hạ và Đại Tề không có chiến sự gì.
Nhưng trên thực tế, lại thường xuyên có binh lính Đại Tề giả trangthành giặc cướp, quấy nhiễu dân chúng ở vùng biên cương Đại Hạ.
Sở Mặc từng cùng ông nội gặp một thôn làng bị bọn lính Đại Tề giả làm cướp tàn sát.
Ngôi làng nhỏ đó, toàn bộ trên dưới hơn năm trăm người chỉ còn lại ba người sống sót.
Đó là ba đứa trẻ, khi kẻ địch tấn công được cha mẹ giấu trong một cái giếng cạn ở sân sau nhà, rồi dùng cỏ rác đem nắp giếng che phủ, mới tránh thoát được một kiếp này.Nhưng nếu không có ông nội khi ngang qua làng nghe thấy tiếng khóc mỏng manh của trẻ con phát ra từ miệng giếng, chỉ sợ mấy đứa trẻ này cũng không tránh khỏi cái chết.
Bởi vì bọn chúng căn bản là không thể tự trèo lên được!
Việc này đã trở thành một cú sốc tâm lý mạnh mẽ với một Sở Mặc còn nhỏ tuổi khi đó.
Trong lòng hắn đã sớm chôn xuống một mầm móng căm thù với binh lính Đại Tề.Bởi giết chóc cũng không dễ như trong tưởng tượng.
Sở Mặc cũng không phải kẻ cuồng sát.
Đối phương cũng không phải đám dê con chỉ biết chờ bị làm thịt!
Sở Mặc giờ đã coi đây như một chiến trường chân chính!
Lúc này trong đầu hắn chỉ còn tồn tại một ý niệm duy nhất: Giết!
Dưới ánh đao, những kỵ sĩ này trong mắt Sở Mặc yếu ớt đến không đỡ nổi một nhát.Công pháp của Sở Mặc trong loại chiến đấu như thế này càng trở nên đơn giản hiệu quả, nhạy bén khiến kẻ khác phải sợ hãi.
Gần như cứ một đao lại lấy mạng một người, đem bọn kỵ binh lần lượt chém ngã ngựa.
Mà ngay cả người cũng đã tiến nhập cảnh giới Nguyên Quan như Cách Nhĩ Trát cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Mặc.
Có thể vì cái chết của em trai gã đã khiến cho tinh thần gã bị chấn động quá lớn, cũng có thể là công pháp của Sở Mặc quá mạnh, mạnh hơn gã nhiều… Chỉ chưa đến năm hiệp, ngực gã liền trúng một quyềncủa Sở Mặc, phun ra một búng máu tươi, ngã lăn từ trên ngựa xuống.
Sở Mặc không chút do dự, giơ cao thanh đao trong tay.
Trong ánh chiều tà, lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
- Tiểu anh hùng, xin ngài tạm thời tha cho hắn một mạng!
Một gã kỵ binh đi theo bên cạnh công chúa Na Y la lên:
- Hắn còn có ích!
Đầu óc của Sở Mặc tỉnh táo lại trong nháy mắt, màu đỏ máu nhuộm đẫm hai con ngươi dần dần biến mất, hướng tới bên cạnh Cách Nhĩ Trátđang sợ hãi tuyệt vọng nhìn hắn nhổ ra một ngụm nước bọt:
- Ta hận nhất chính là loại tiểu nhân bán chủ cầu vinh như ngươi!
Nói rồi, cầm thanh đao sắc bén trong tay quét qua đầu Cách Nhĩ Trát, cắm phập vào nơi cách mặt y… chỉ chút xíu.
Cách Nhĩ Trát sợ quá hét lên, rồi thế mà lại vì sợ quá mà ngất đi.
- Rác rưởi!
Sở Mặc mắng một câu liền không hề quay đầu đi thẳng một mạch về hướng mặt hồ. Trên người hắn bị bắn rất nhiều máu, mùi máu tươi nồngnặc khiến hắn vô cùng khó chịu, định bụng rửa sạch vết máu dính trên người.
Công chúa Na Y và đám thị vệ chưa kịp xông tới nơi đã bị dọa cho hết hồn, mười mấy kẻ truy binh, tất cả đều bị chém chết tại chỗ, hơn nữa gần như… chỉ cần một đao đã bị diệt gọn!
Đây đều là kỵ binh tinh nhuệ của Vương Đình!
Tuy nói bọn chúng đã phản bội Vương Đình để đầu hàng Đại Tề, nhưng thực lực của bọn chúng thì không thể phủ nhận.Nếu không, bọn Na Y sao cần lẩn trốn vất vả như vậy?
Nhưng đứng trước thiếu niên này, bị từng đao một chém chết dễ dàng như thái rau vậy!
Cho dù bọn Na Y cực kỳ căm hận đám phản đồ này, nhưng giờ phút này ánh mắt nhìn phía bóng lưng đang đi về phía mặt hồ của thiếu niên, cũng tràn đầy kính sợ.
Một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc như một văn sĩ, thoạt nhìn càng giống người Đại Hạ hơn, khuôn mặt rõ ràng không giống người trên thảo nguyên, những kỵ binh còn lại vô cùngcung kính với y.
Gã đi tới cạnh công chúa Na Y, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta nhất định phải giữ kẻ này lại!
- Hắn có thể ảnh hưởng đến thành bại của chúng ta khi đoạt lại Vương Đình!
- Nếu hắn đồng ý giúp đỡ chúng ta, phần thắng của chúng ta sẽ tăng thêm ba phần!
- Không biết chừng Hạo Nguyệt trưởng lão còn có thể vì thế màxuất binh giúp chúng ta!
Công chúa Na Y gật gật đầu, trong đôi mắt sáng như sao vẫn còn chút chấn động, nói:
- Nhưng, thân thủ của hắn cao như thế… Chúng ta hiện tại lại như vậy, lấy gì để mà giữ người ta?
Văn sĩ trung niên nhìn thoáng qua Na Y, ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói:
- Ta thấy thiếu niên này cực kỳ trọng nghĩa khí, nhược bằng không cũng sẽ không ra tay giúp chúng ta.- Để ta thử trước, xem xem… hắn có muốn gì không!
Người trung niên nói xong lại liếc nhìn Na Y, vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đăng bởi: longnhi
- Mau, nhanh đi giúp hắn! Người này ta nhất định phải có được!
- Công chúa… người cứ đi trước đi, bọn thuộc hạ sẽ mời hắn đến!
Một gã cận vệ bên cạnh Na Y nói.- Không được, thiếu niên này mạnh đến vậy, hắn nhất định có thể giúp chúng ta, ta muốn đích thân đi mời hắn!
Na Y ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt kiên quyết nói, chú bé con trong lòng nàng nhìn chắm chằm phương hướng của Sở Mặc với đôi mắt đen láy tràn ngập tò mò.
- Nguy hiểm lắm công chúa!
Gã cận vệ còn cố khuyên.
Gương mặt xinh đẹp thanh khiết của Na Y lộ ra một nụ cười khổ:
- Có khi nào chúng ta không nguy hiểm đâu? Tên sứ giả Đại Tềkia đã chết, còn lại… đều là người của thảo nguyên chúng ta, lẽ nào các ngươi còn sợ Cách Nhĩ Trát hay sao?
Mấy cận vệ bên cạnh nàng lập tức nổi giận:
- Chúng ta mà lại đi sợ tên phản bội Cách Nhĩ Trát kia hay sao?
- Vậy thì tốt…
Na Y thoáng nhìn chú bé trong lòng:
- Đệ đệ, ngươi có sợ không?
Thanh âm chú bé tuy non nớt nhưng vô cùng kiên định:
- Ta là con cháu Vương Đình, còn lâu ta mới sợ!- Được lắm đệ đệ!
Na Y quát to một tiếng:
- Cùng ta xông trở lại!
- Giết!
Đám đàn ông thảo nguyên vốn đã bị lũ người kia đuổi giết đến mức tức điên mà không làm gì được. Nếu không phải vì còn cần bảo vệ công chúa, bọn y đã sớm quyết một phen sống mái với chúng rồi.
Lúc này thấy công chúa dẫn đầu xông trở về, bọn họ sao còn do dự chút nào? Lập tức gào thét phóng ngựa quay lại chỗ bọn kỵ binh đã bị Sở Mặc chém giết dọa cho sợ vỡ mật.---------
Sở Mặc đã giết đỏ cả mắt.
Trong con ngươi thuần khiết của thiếu niên… là một màu máu ngập tràn.
Những năm gần đây, tuy ngoài mặt thì giữa Đại Hạ và Đại Tề không có chiến sự gì.
Nhưng trên thực tế, lại thường xuyên có binh lính Đại Tề giả trangthành giặc cướp, quấy nhiễu dân chúng ở vùng biên cương Đại Hạ.
Sở Mặc từng cùng ông nội gặp một thôn làng bị bọn lính Đại Tề giả làm cướp tàn sát.
Ngôi làng nhỏ đó, toàn bộ trên dưới hơn năm trăm người chỉ còn lại ba người sống sót.
Đó là ba đứa trẻ, khi kẻ địch tấn công được cha mẹ giấu trong một cái giếng cạn ở sân sau nhà, rồi dùng cỏ rác đem nắp giếng che phủ, mới tránh thoát được một kiếp này.Nhưng nếu không có ông nội khi ngang qua làng nghe thấy tiếng khóc mỏng manh của trẻ con phát ra từ miệng giếng, chỉ sợ mấy đứa trẻ này cũng không tránh khỏi cái chết.
Bởi vì bọn chúng căn bản là không thể tự trèo lên được!
Việc này đã trở thành một cú sốc tâm lý mạnh mẽ với một Sở Mặc còn nhỏ tuổi khi đó.
Trong lòng hắn đã sớm chôn xuống một mầm móng căm thù với binh lính Đại Tề.Bởi giết chóc cũng không dễ như trong tưởng tượng.
Sở Mặc cũng không phải kẻ cuồng sát.
Đối phương cũng không phải đám dê con chỉ biết chờ bị làm thịt!
Sở Mặc giờ đã coi đây như một chiến trường chân chính!
Lúc này trong đầu hắn chỉ còn tồn tại một ý niệm duy nhất: Giết!
Dưới ánh đao, những kỵ sĩ này trong mắt Sở Mặc yếu ớt đến không đỡ nổi một nhát.Công pháp của Sở Mặc trong loại chiến đấu như thế này càng trở nên đơn giản hiệu quả, nhạy bén khiến kẻ khác phải sợ hãi.
Gần như cứ một đao lại lấy mạng một người, đem bọn kỵ binh lần lượt chém ngã ngựa.
Mà ngay cả người cũng đã tiến nhập cảnh giới Nguyên Quan như Cách Nhĩ Trát cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Mặc.
Có thể vì cái chết của em trai gã đã khiến cho tinh thần gã bị chấn động quá lớn, cũng có thể là công pháp của Sở Mặc quá mạnh, mạnh hơn gã nhiều… Chỉ chưa đến năm hiệp, ngực gã liền trúng một quyềncủa Sở Mặc, phun ra một búng máu tươi, ngã lăn từ trên ngựa xuống.
Sở Mặc không chút do dự, giơ cao thanh đao trong tay.
Trong ánh chiều tà, lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
- Tiểu anh hùng, xin ngài tạm thời tha cho hắn một mạng!
Một gã kỵ binh đi theo bên cạnh công chúa Na Y la lên:
- Hắn còn có ích!
Đầu óc của Sở Mặc tỉnh táo lại trong nháy mắt, màu đỏ máu nhuộm đẫm hai con ngươi dần dần biến mất, hướng tới bên cạnh Cách Nhĩ Trátđang sợ hãi tuyệt vọng nhìn hắn nhổ ra một ngụm nước bọt:
- Ta hận nhất chính là loại tiểu nhân bán chủ cầu vinh như ngươi!
Nói rồi, cầm thanh đao sắc bén trong tay quét qua đầu Cách Nhĩ Trát, cắm phập vào nơi cách mặt y… chỉ chút xíu.
Cách Nhĩ Trát sợ quá hét lên, rồi thế mà lại vì sợ quá mà ngất đi.
- Rác rưởi!
Sở Mặc mắng một câu liền không hề quay đầu đi thẳng một mạch về hướng mặt hồ. Trên người hắn bị bắn rất nhiều máu, mùi máu tươi nồngnặc khiến hắn vô cùng khó chịu, định bụng rửa sạch vết máu dính trên người.
Công chúa Na Y và đám thị vệ chưa kịp xông tới nơi đã bị dọa cho hết hồn, mười mấy kẻ truy binh, tất cả đều bị chém chết tại chỗ, hơn nữa gần như… chỉ cần một đao đã bị diệt gọn!
Đây đều là kỵ binh tinh nhuệ của Vương Đình!
Tuy nói bọn chúng đã phản bội Vương Đình để đầu hàng Đại Tề, nhưng thực lực của bọn chúng thì không thể phủ nhận.Nếu không, bọn Na Y sao cần lẩn trốn vất vả như vậy?
Nhưng đứng trước thiếu niên này, bị từng đao một chém chết dễ dàng như thái rau vậy!
Cho dù bọn Na Y cực kỳ căm hận đám phản đồ này, nhưng giờ phút này ánh mắt nhìn phía bóng lưng đang đi về phía mặt hồ của thiếu niên, cũng tràn đầy kính sợ.
Một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc như một văn sĩ, thoạt nhìn càng giống người Đại Hạ hơn, khuôn mặt rõ ràng không giống người trên thảo nguyên, những kỵ binh còn lại vô cùngcung kính với y.
Gã đi tới cạnh công chúa Na Y, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta nhất định phải giữ kẻ này lại!
- Hắn có thể ảnh hưởng đến thành bại của chúng ta khi đoạt lại Vương Đình!
- Nếu hắn đồng ý giúp đỡ chúng ta, phần thắng của chúng ta sẽ tăng thêm ba phần!
- Không biết chừng Hạo Nguyệt trưởng lão còn có thể vì thế màxuất binh giúp chúng ta!
Công chúa Na Y gật gật đầu, trong đôi mắt sáng như sao vẫn còn chút chấn động, nói:
- Nhưng, thân thủ của hắn cao như thế… Chúng ta hiện tại lại như vậy, lấy gì để mà giữ người ta?
Văn sĩ trung niên nhìn thoáng qua Na Y, ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói:
- Ta thấy thiếu niên này cực kỳ trọng nghĩa khí, nhược bằng không cũng sẽ không ra tay giúp chúng ta.- Để ta thử trước, xem xem… hắn có muốn gì không!
Người trung niên nói xong lại liếc nhìn Na Y, vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đăng bởi: longnhi