Thí Thiên Đao
Chương 437: Chúng ta kết bái đi (1)
Sở Mặc tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn có chút khó chịu, khẽ cười nói:
- Đúng vậy… Ta quá yếu.- Không… không phải, ngươi hiểu lầm ý ta rồi.
Hổ Liệt nghiêm túc nhìn Sở Mặc, vô cùng nghiêm túc:
- Thật sự, ta hoàn toàn… không phải là muốn cười nhạo ngươi, không có một chút nào!
- Vậy là?
Sở Mặc bị làm cho hồ đồ rồi, nhìn Hổ Liệt.
Hổ Liệt nói:
- Tuy nói tiêu chuẩn tiến vào Huyễn Thần Giới là huyết mạch chứ không phải là cảnh giới. Nhưng ta chưa từng thấy có sinh linh nào mới có cảnh giới hoàng cấp… đã có thể đi đến nơi này. Ta vẫn cho là, ngươiít nhất, phải là tu sĩ Trúc Cơ trở lên.
Hổ Liệt nói xong, lại không kìm nổi nhìn Sở Mặc từ đầu đến chân, trong lòng không nén nổi tò mò:
- Không phải là ngươi… từ phàm giới trực tiếp đến nơi này đấy chứ?
Sở Mặc hơi hơi chột dạ, nghĩ đến lúc chính mình tiến vào, câu nói vang lên trong tiềm thức: lối thông qua thần khí đã mở ra…
Hắn nhìn Hổ Liệt:
- Nếu đúng thì sao? Mà không đúng…thì sao?Hổ Liệt nhìn Sở Mặc, chậm rãi nói:
- Nếu quả đúng là như vậy… về sau ngươi không thể nói chuyện này với bất kỳ ai! Thậm chí ngươi cũng không thể để bất cứ ai trong Huyễn Thần Giới biết được cảnh giới của ngươi! Nếu không… trừ khi ngươi ở phàm giới cả đời, bằng không vừa tới Linh Giới, hoặc bên trên Linh Giới là Tiên Giới, nhất định sẽ bị người ta đuổi giết!
- Vì sao?
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt.
Hổ Liệt nghiêm túc nói:
- Cảnh giới hoàng cấp tầng năm, đánh thức được huyết mạch hùngmạnh trong cơ thể, lại đi thẳng từ một nơi như phàm giới đến chỗ này… Đây hoàn toàn không phải là nơi mà ngươi nên đến, điều này chỉ có thể nói lên một việc!
Nói xong, Hổ Liệt chậm rãi nói:
- Trong tay ngươi… có thần khí!
Quả thế!
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt:
- Không có ngoại lệ hay sao?Hổ Liệt lắc đầu:
- Không có ngoại lệ! Bởi vì phàm giới… vốn không thể được coi như một giới! Nơi đó quy luật trời đất không trọn vẹn, linh khí… vốn còn không có linh khí! Hẳn là chỉ có những thứ như nguyên khí. Mà những nơi đến ngay cả linh khí còn không có, vốn không thể nào có cánh cửa dẫn tới Huyễn Thần Giới được!
- Cho nên, nếu từ nơi đó mà vào Huyễn Thần Giới thì chỉ có một cách duy nhất, đó là nhờ thần khí, sau khi đánh thức huyết mạch liền thông qua thần khí để mở cửa ra!
Hổ Liệt nói xong, thì thào lẩm bẩm nói:
- Chẳng trách, ngươi sẽ xuất hiện ở vùng núi Huyễn Thần màkhông phải bên trong Huyễn Thần thành, bởi vì ngươi vốn không đến đây bằng cánh cửa của Huyễn Thần Giới!
- Cửa của Huyễn Thần Giới…
Sở Mặc lại nghe được một từ hoàn toàn mới.
- Đúng vậy, muốn tiến vào hay rời khỏi Huyễn Thần Giới đều cần đọc khẩu quyết, đọc khẩu quyết sẽ tác động đến linh khí trong trời đất, hoặc là tiên khí, đạo khí! Sau đó, một cánh cửa dẫn đến Huyễn Thần Giới sẽ lập tức xuất hiện rồi mở ra.
Hổ Liệt nhìn Sở Mặc:
- Thiên phú của ngươi mạnh mẽ như vậy, sao có thể là người củaphàm giới? Còn có, trong tay ngươi… sao có thể có thần khí được kia chứ?
Sở Mặc im lặng nhìn Hổ Liệt, bởi vì sự thiếu sót về tri thức và cảnh giới… hiện tại trước mặt Hổ Liệt hắn hầu như không còn sót lại bao nhiêu bí mật.
Hiện tại thì phải xem xem, rốt cuộc trong lòng Hổ Liệt là muốn thế nào rồi.
Đúng lúc này, trên mặt Hổ Liệt lộ ra một chút khổ sở, lẩm bẩm nói:
- Khó khăn lắm mới gặp được một viên ngọc có thể mài, không nghĩ rằng lại là loại chỉ có thể nhìn mà không ăn được... Hơn nữa còn có một gốc gác khó lòng tưởng tượng nổi, hổ tộc vốn dĩ là không thể chứa được ngươi mà...
Nói xong, Hổ Liệt nhìn Sở Mặc hai mắt sáng quắc:
- Người anh em, nếu ngươi không chê, chúng ta kết bái đi!
- Hả?
Trong lòng Sở Mặc còn đang thấp thỏm lo âu, lại lập tức bị nhữnglời này của Hổ Liệt làm cho phát ngốc, ngơ ngác nhìn y:
- Ngươi nói gì cơ?
- Chúng ta kết bái đi!
Hổ Liệt nhắc lại lần nữa.
- Tuy... ta biết... đề nghị này của ta, hơi mạo muội, nhưng nói thật, người anh em à...
Hổ Liệt đột nhiên trở nên lắp bắp, xoa xoa tay, vẻ mặt khó xử nhìn Sở Mặc:
- Đúng là đã với hơi cao...- Chờ chút...
Sở Mặc mắt chữ o miệng chữ a nhìn Hổ Liệt, giật giật khóe môi hỏi:
- Ngươi đang nói cái gì thế? Ngươi đang với cao tới ta? Hay là ta với cao tới ngươi?
- Ta với cao tới ngươi!
Hổ Liệt nói.
- ...
Sở Mặc xạm mặt lại.
- Thế để ta nói cho ngươi biết vậy!Hổ Liệt nhìn Sở Mặc, nói vô cùng nghiêm túc:
- Nếu ta đoán không lầm, ngươi hẳn không phải là người được sinh ra ở phàm giới!
Trong lòng Sở Mặc thoáng qua một ý nghĩ, nhớ tới thân phận trẻ mồ côi của mình, trên mặt cũng không lộ ra nhiều biểu cảm gì nhiều nhặn, nhìn Hổ Liệt.
Hổ Liệt nói:
- Cái chỗ phàm giới đó, ta từng được nghe nói tới, vừa nhỏ hẹp, vừa cằn cỗi, quy tắc của trời đất thì không trọn vẹn, sẽ không ai thèm chú ý tới nơi đó hết, cho nên theo một góc độ khác mà nói, thì nơi ấycũng sẽ là nơi ẩn núp an toàn nhất. Bởi vì cho dù là Đế Chủ Thiên Giới muốn đến đó, cũng phải ngưng kết ra một phân thân có thực lực không quá Tiên Thiên, nhưng nếu sơ sẩy... sẽ gặp phải nguy hiểm. Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu một phân thân của Đế Chủ Thiên Giới bị người ở phàm giới giết chết... thì đúng là một chuyện hài hước nhất trần đời, bọn họ không dám mạo hiểm với sĩ diện của mình như vậy!
- Cái này thì liên quan gì tới việc có thể ta không phải được sinh ra ở phàm giới?
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt.
Hổ Liệt nói:
- Huyết mạch của ngươi, thần khí trong tay ngươi, đó là những điều cho thấy, hẳn là có người cố ý đem ngươi mang tới phàm giới, để ngươi bắt đầu trưởng thành từ đó!
- ...
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt, quả thật không biết phải nói gì.
- Ta không dám nói phán đoán của mình là chính xác trăm phần trăm... nhưng chắc chắn phải tầm tám chín mươi phần trăm!
Hổ Liệt nói với thái độ rất khẳng định:
- Cũng không biết cha mẹ ngươi là ai, nhưng dù sao cũng rất can đảm đấy, dám ném ngươi tới một nơi mà thậm chí đến chúng ta cũngkhông dám động tay vào, thậm chí... ngay cả bọn họ cũng không thể nào can thiệp được. Đúng là to gan lớn mật mà! Nếu nhỡ may ngươi gặp phải điều gì bất trắc... thì cho dù bọn họ có là đấng chí tôn đi chăng nữa cũng không thể nào kịp thời cứu ngươi được!
- Sao ngươi biết ta không có cha mẹ ruột ở phàm giới?
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt.
- Ngươi có không?
Hổ Liệt nhìn Sở Mặc.
- ...Sở Mặc lập tức cứng họng.
- Thấy chưa, ở hổ tộc ta còn có cả danh hiệu cơ trí vô song đấy nhé!
- Đúng vậy… Ta quá yếu.- Không… không phải, ngươi hiểu lầm ý ta rồi.
Hổ Liệt nghiêm túc nhìn Sở Mặc, vô cùng nghiêm túc:
- Thật sự, ta hoàn toàn… không phải là muốn cười nhạo ngươi, không có một chút nào!
- Vậy là?
Sở Mặc bị làm cho hồ đồ rồi, nhìn Hổ Liệt.
Hổ Liệt nói:
- Tuy nói tiêu chuẩn tiến vào Huyễn Thần Giới là huyết mạch chứ không phải là cảnh giới. Nhưng ta chưa từng thấy có sinh linh nào mới có cảnh giới hoàng cấp… đã có thể đi đến nơi này. Ta vẫn cho là, ngươiít nhất, phải là tu sĩ Trúc Cơ trở lên.
Hổ Liệt nói xong, lại không kìm nổi nhìn Sở Mặc từ đầu đến chân, trong lòng không nén nổi tò mò:
- Không phải là ngươi… từ phàm giới trực tiếp đến nơi này đấy chứ?
Sở Mặc hơi hơi chột dạ, nghĩ đến lúc chính mình tiến vào, câu nói vang lên trong tiềm thức: lối thông qua thần khí đã mở ra…
Hắn nhìn Hổ Liệt:
- Nếu đúng thì sao? Mà không đúng…thì sao?Hổ Liệt nhìn Sở Mặc, chậm rãi nói:
- Nếu quả đúng là như vậy… về sau ngươi không thể nói chuyện này với bất kỳ ai! Thậm chí ngươi cũng không thể để bất cứ ai trong Huyễn Thần Giới biết được cảnh giới của ngươi! Nếu không… trừ khi ngươi ở phàm giới cả đời, bằng không vừa tới Linh Giới, hoặc bên trên Linh Giới là Tiên Giới, nhất định sẽ bị người ta đuổi giết!
- Vì sao?
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt.
Hổ Liệt nghiêm túc nói:
- Cảnh giới hoàng cấp tầng năm, đánh thức được huyết mạch hùngmạnh trong cơ thể, lại đi thẳng từ một nơi như phàm giới đến chỗ này… Đây hoàn toàn không phải là nơi mà ngươi nên đến, điều này chỉ có thể nói lên một việc!
Nói xong, Hổ Liệt chậm rãi nói:
- Trong tay ngươi… có thần khí!
Quả thế!
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt:
- Không có ngoại lệ hay sao?Hổ Liệt lắc đầu:
- Không có ngoại lệ! Bởi vì phàm giới… vốn không thể được coi như một giới! Nơi đó quy luật trời đất không trọn vẹn, linh khí… vốn còn không có linh khí! Hẳn là chỉ có những thứ như nguyên khí. Mà những nơi đến ngay cả linh khí còn không có, vốn không thể nào có cánh cửa dẫn tới Huyễn Thần Giới được!
- Cho nên, nếu từ nơi đó mà vào Huyễn Thần Giới thì chỉ có một cách duy nhất, đó là nhờ thần khí, sau khi đánh thức huyết mạch liền thông qua thần khí để mở cửa ra!
Hổ Liệt nói xong, thì thào lẩm bẩm nói:
- Chẳng trách, ngươi sẽ xuất hiện ở vùng núi Huyễn Thần màkhông phải bên trong Huyễn Thần thành, bởi vì ngươi vốn không đến đây bằng cánh cửa của Huyễn Thần Giới!
- Cửa của Huyễn Thần Giới…
Sở Mặc lại nghe được một từ hoàn toàn mới.
- Đúng vậy, muốn tiến vào hay rời khỏi Huyễn Thần Giới đều cần đọc khẩu quyết, đọc khẩu quyết sẽ tác động đến linh khí trong trời đất, hoặc là tiên khí, đạo khí! Sau đó, một cánh cửa dẫn đến Huyễn Thần Giới sẽ lập tức xuất hiện rồi mở ra.
Hổ Liệt nhìn Sở Mặc:
- Thiên phú của ngươi mạnh mẽ như vậy, sao có thể là người củaphàm giới? Còn có, trong tay ngươi… sao có thể có thần khí được kia chứ?
Sở Mặc im lặng nhìn Hổ Liệt, bởi vì sự thiếu sót về tri thức và cảnh giới… hiện tại trước mặt Hổ Liệt hắn hầu như không còn sót lại bao nhiêu bí mật.
Hiện tại thì phải xem xem, rốt cuộc trong lòng Hổ Liệt là muốn thế nào rồi.
Đúng lúc này, trên mặt Hổ Liệt lộ ra một chút khổ sở, lẩm bẩm nói:
- Khó khăn lắm mới gặp được một viên ngọc có thể mài, không nghĩ rằng lại là loại chỉ có thể nhìn mà không ăn được... Hơn nữa còn có một gốc gác khó lòng tưởng tượng nổi, hổ tộc vốn dĩ là không thể chứa được ngươi mà...
Nói xong, Hổ Liệt nhìn Sở Mặc hai mắt sáng quắc:
- Người anh em, nếu ngươi không chê, chúng ta kết bái đi!
- Hả?
Trong lòng Sở Mặc còn đang thấp thỏm lo âu, lại lập tức bị nhữnglời này của Hổ Liệt làm cho phát ngốc, ngơ ngác nhìn y:
- Ngươi nói gì cơ?
- Chúng ta kết bái đi!
Hổ Liệt nhắc lại lần nữa.
- Tuy... ta biết... đề nghị này của ta, hơi mạo muội, nhưng nói thật, người anh em à...
Hổ Liệt đột nhiên trở nên lắp bắp, xoa xoa tay, vẻ mặt khó xử nhìn Sở Mặc:
- Đúng là đã với hơi cao...- Chờ chút...
Sở Mặc mắt chữ o miệng chữ a nhìn Hổ Liệt, giật giật khóe môi hỏi:
- Ngươi đang nói cái gì thế? Ngươi đang với cao tới ta? Hay là ta với cao tới ngươi?
- Ta với cao tới ngươi!
Hổ Liệt nói.
- ...
Sở Mặc xạm mặt lại.
- Thế để ta nói cho ngươi biết vậy!Hổ Liệt nhìn Sở Mặc, nói vô cùng nghiêm túc:
- Nếu ta đoán không lầm, ngươi hẳn không phải là người được sinh ra ở phàm giới!
Trong lòng Sở Mặc thoáng qua một ý nghĩ, nhớ tới thân phận trẻ mồ côi của mình, trên mặt cũng không lộ ra nhiều biểu cảm gì nhiều nhặn, nhìn Hổ Liệt.
Hổ Liệt nói:
- Cái chỗ phàm giới đó, ta từng được nghe nói tới, vừa nhỏ hẹp, vừa cằn cỗi, quy tắc của trời đất thì không trọn vẹn, sẽ không ai thèm chú ý tới nơi đó hết, cho nên theo một góc độ khác mà nói, thì nơi ấycũng sẽ là nơi ẩn núp an toàn nhất. Bởi vì cho dù là Đế Chủ Thiên Giới muốn đến đó, cũng phải ngưng kết ra một phân thân có thực lực không quá Tiên Thiên, nhưng nếu sơ sẩy... sẽ gặp phải nguy hiểm. Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu một phân thân của Đế Chủ Thiên Giới bị người ở phàm giới giết chết... thì đúng là một chuyện hài hước nhất trần đời, bọn họ không dám mạo hiểm với sĩ diện của mình như vậy!
- Cái này thì liên quan gì tới việc có thể ta không phải được sinh ra ở phàm giới?
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt.
Hổ Liệt nói:
- Huyết mạch của ngươi, thần khí trong tay ngươi, đó là những điều cho thấy, hẳn là có người cố ý đem ngươi mang tới phàm giới, để ngươi bắt đầu trưởng thành từ đó!
- ...
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt, quả thật không biết phải nói gì.
- Ta không dám nói phán đoán của mình là chính xác trăm phần trăm... nhưng chắc chắn phải tầm tám chín mươi phần trăm!
Hổ Liệt nói với thái độ rất khẳng định:
- Cũng không biết cha mẹ ngươi là ai, nhưng dù sao cũng rất can đảm đấy, dám ném ngươi tới một nơi mà thậm chí đến chúng ta cũngkhông dám động tay vào, thậm chí... ngay cả bọn họ cũng không thể nào can thiệp được. Đúng là to gan lớn mật mà! Nếu nhỡ may ngươi gặp phải điều gì bất trắc... thì cho dù bọn họ có là đấng chí tôn đi chăng nữa cũng không thể nào kịp thời cứu ngươi được!
- Sao ngươi biết ta không có cha mẹ ruột ở phàm giới?
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt.
- Ngươi có không?
Hổ Liệt nhìn Sở Mặc.
- ...Sở Mặc lập tức cứng họng.
- Thấy chưa, ở hổ tộc ta còn có cả danh hiệu cơ trí vô song đấy nhé!