Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thí Thiên Đao

Chương 412: Bản tôn cho phép ngươi rời đi chưa? (1)



Uất Trì tiên sinh nhìn những kẻ đang đứng trước mặt mình mà nhẹ nhàng nói:
- Nơi này... không phải là Thiên Kiếm Môn, đây là Hoàng thành của Đại Hạ! Chư vị muốn giương oai giễu võ thì tốt nhất nên phân biệt cho rõ ràng địa điểm!
- Ngươi là thứ gì?
Tên lão giả ám hại Sở Mặc lạnh lùng nhìn Uất Trì tiên sinh một cách khinh miệt. Một kẻ mới vừa mới đạt tới Minh Tâm Cảnh mà lại dám ra lệnh này nọ ở đây hay sao?
- Nếu như... tính thêm cả bổn tọa nữa thì sao?
Một giọng nói lạnh như băng vang lên. Tiếp theo đó, dường như có một đuốc lửa... hừng hực cháy trước mặt đám đông.
Một luồng áp lực cường mạnh vô cùng đang bao trùm lấy trời đất nơi đây... Luồng sức mạnh hướng về phía đám người bọn Thiên Kiếm Môn mà dồn ép!
Đám người bọn chúng bất giác ngẩng đầu lên nhìn, thoáng một cái thôi, tất cả bọn chúng đều kinh ngạc thất sắc.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn thất thanh thốt lên:
- Không thể nào!
Một con chim khổng lồ cao hơn chục trượng, toàn thân bùng cháy những đuốc lửa, từ trên trời giáng xuống trước mặt tất cả mọi người ở đó.
Chu Tước!
Tuy rằng tất cả mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy sinh linh này, nhưng tất cả bọn họ đều chẳng khó khăn gì mà chỉ trong một thoáng thôi đã nhận ra ngay thân phận của sinh linh này!
Một vài kẻ bên Thiên Kiếm Môn đều tựa như rớt vào trong hố băng vậy, toàn thân đông cứng lại lạnh buốt, ngay cả đến hơi thở... cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều.
Ánh nhìn của bọn họ hướng về phía Chu Tước chan chứa sự sợ hãi.
- Chu... Chu Tước... Không thể nào! Trên thế giới này không thể nào có sinh linh này được!
Môn chủ Thiên Kiếm Môn nhìn con chim khổng lồ lửa đang cháy hừng hực trên người, y cảm nhận được sự nóng chảy kinh hoàng toát ra từ con chim đó, đầu óc của y hoàn toàn trống rỗng, y lẩm bẩm nói:
- Đây là giả... chỉ là ảo giác mà thôi... nhất định là ảo giác... Giết chết nó!
Môn chủ Thiên Kiếm Môn ra lệnh cho tên lão giả đứng bên cạnh mình:
- Giết chết nó!
Tên lão giả này chính là kẻ đã ám hại Sở Mặc, khi nghe thấy môn chủ của mình ra lệnh như vậy, y chợt trở nên lưỡng lự.
Tuy bọn chúng đều là người của Thanh Long đại lục; tuy thần thú thủy tổ của chúng là Thanh Long, nhưng điều này không có nghĩa rằng đám người này không biết kính sợ thần thú thủy tổ của những đại lục khác.
Những tranh cãi về sự tồn tại của thần thú tứ đại lục đã liên tục duy trì hàng ngàn năm đến nay vẫn chưa kết thúc!
Có người cho rằng sự tồn tại của tứ đại thần thú đại lục chắc chắn là có thật, nếu không thì tứ đại lục này vì sao lại có tên như vậy?
Những người theo phe ý kiến phản đối thì lại cho rằng, tứ đại thần thú đều chỉ là những ảo tưởng của con người mà thôi; chỉ là những sinh linh hư cấu; là biểu tượng để cho Hoàng gia thế tục tiếp tục duy trì quyền lực điều hành của mình mà đơm đặt ra mà thôi! Nếu không thì vì sao chưa từng có một người nào nhìn thấy hình dạng của tứ đại thần thú đó?
Hai bên tranh luận hàng ngàn năm nay, mãi cho tới hiện tại tất cả mọi người của hai phe phái đó đều nhất định không chịu thừa nhận quan điểm của đối phương.
Theo lý thường mà nói thì sự tranh luận đó sẽ tiếp tục tiếp diễn.
Nhưng tới ngày hôm nay thì sự việc đã có một bước ngoặt đáng kể!
Vì Chu Tước đã thực sự xuất hiện trước mặt bọn họ một cách rõ mồn một, hơn nữa nó còn xuất hiện để cứu giúp một người phàm trần...
Điều này quả thực khiến cho đám người bọn Thiên Kiếm Môn dường như cảm thấy mình đang nằm mơ vậy.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn quát mắng tên lão giả đó:
- Với thân phận là môn chủ Thiên Kiếm Môn, ta lệnh cho ngươi... ngay lập tức giết chết cái thứ đang hù thần dọa quỷ kia đi!
Lão giả nghiến răng một cái rồi hướng về phía Chu Tước mà bắt đầu ra tay, y hét lớn:
- Cái thứ hù thần dọa quỷ kia... ngươi chết đi cho ta!
Ầm!
Một hỏa cầu khổng lồ vô cùng được bắn ra từ phía Chu Tước, nó hướng thẳng về phía tên lão giả đó mà lao tới.
Ầm!
Toàn thân của tên lão giả cảnh giới Minh Tâm Cảnh đó, đã bị cuốn vào bên trong hỏa cầu. Chưa tới khoảng thời gian của một phần mười hơi thở thì y đã hoàn toàn bị thiêu rụi thành tro tàn!
Không gian chết chóc bao trùm lên toàn bộ hiện trường!
Giọng nói đanh thép lạnh lùng đầy áp lực và cao ngạo của Chu Tước cùng lúc vang lên:
- Dám mạo phạm bản tôn, Chết đi!
Sở Mặc có thể cảm nhận được rằng Tiêu Nhất Nguyệt và Quách Nhất Hiểu, hai tiểu cô nương đang đỡ lấy mình, hai bọn họ đều đang run rẩy. Rõ ràng là bọn họ đã bị sự xuất hiện đột ngột của Chu Tước dọa cho sợ phát khiếp.
Bọn họ đã bị dọa cho sợ đến nỗi này rồi, vài kẻ bên Thiên Kiếm Môn thì còn bị dọa cho sợ đến nỗi gần như muốn vỡ mật.
Bọn chúng há hốc miệng kinh ngạc nhìn đuốc lửa đang từ từ tan biến trong không trung, rồi sau đó nỗ lực tìm cho được tung tích của tên lão giả đồng môn đó.
Nhưng bọn chúng ngay cả đến tro cốt của y cũng không nhìn thấy được một chút xíu nào.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn cất tiếng nói, giọng nói có chút run rẩy:
- Ngài thân là thần thú... thần thú của Chu Tước đại lục... Tại sao ngài lại can dự vào chuyện của Thanh Long đại lục làm gì...?
- Nực cười thật!
Chu Tước cắt ngang câu nói của môn chủ Thiên Kiên Môn với giọng điệu đầy uy lực:
- Trong khăp chốn trong thiên hạ này... làm gì có nơi nào mà bản tôn không tới được? Hơn nữa, thế nào gọi là can dự vào chuyện của Thanh Long đại lục của các ngươi? Bổn tôn là người bảo vệ cho tên thiếu niên này!
Người! Bảo! Vệ!
Ba chữ đó... tựa như ba nhát kiếm sắc lạnh đâm trúng vào trái tim của đám người bọn Thiên Kiếm Môn, khiến cho bọn chúng suýt chút nữa thôi bị dọa cho chết ngất!
Thần thú Chu Tước trong truyền thuyết, thần thú thủy tổ của Chu Tước đại lục... lại là người bảo vệ cho một tên thiếu niên thế tục của Thanh Long đại lục!
Điều này truyền ra bên ngoài thì có tin được cơ chứ?
Nhưng nếu không tin... thì ai dám phản bác lại đây?
Một tên trưởng lão của Thiên Kiếm Môn đã bị thiêu rụi thành tro bụi ngay trước mặt bọn chúng, những tên khác hoàn toàn không còn đủ dũng khí mà tiếp tục xông lên phía trước nữa.
- Công tử.... lão hủ đến muộn một bước rồi, mong công tử lượng thứ!
Một giọng nói già nua vang lên, tiếp theo đó là một lão giả tóc trắng muốt đạp không giáng xuống phía chỗ Sở Mặc. Ông ta nhìn thấy hắn thì bèn hành lễ chào hỏi.
Lão giả đó chính là người mà ngày hôm đó...
- Ngài là
Sở Mặc hơi kinh ngạc hỏi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...