Thí Thiên Đao
Chương 400: Minh bạch
- Sao?
Khóe miệng ông cụ co giật, nhìn Sở Mặc:
- Ngươi nói lại lần nữa!
- Chuyện là như vậy ạ…
Sở Mặc kể lại cuộc nói chuyện đêm qua với Hứa Trung Lương.
Phàn tướng quân cũng là người khôn khéo nhưng đối với những vấn đề liên quan đến triều đình chính trị lại không quen thuộc:- Thủ Phụ đại nhân cũng không nói gì nhiều, chỉ biểu đạt chút ít cái nhìn của hoàng thất và một số người trong triều thôi mà.
- Chỉ là cái nhìn ạ?
Sở Mặc cười rộ lên, lắc lắc đầu nói:
- Ông nội, trừ khi hiện tại chúng ta tạo phản, giết thẳng đến hoàng cung, chém đầu Hoàng thượng, nếu không, sẽ không còn chỗ dung thân ở Đại Hạ nữa. Thay vì cứ ngồi đây chờ đợi chi bằng rời đi sớm một chút, cho Hoàng thượng an tâm…
- Tại sao chứ?
Phàn Vô Địch không kìm nổi lùi về phía sau hai bước, thần sắc ảmđạm:
- Chúng ta đã làm sai điều gì đâu?
Hứa Phù Phù cũng vận công giải rượu. Lúc nãy chỉ giả vờ say cho người khác xem. Sau khi uống rượu nói chuyện cả đêm với Sở Mặc, Hứa Phù Phù đã hiểu nổi khổ của ông nội mình.
Sâu trong nội tâm, Hứa Trung Lương vẫn rất xem trọng Sở Mặc. Cho dù Sở Mặc thật sự muốn tạo phản, người vẫn quý trọng hắn. Nói cách khác, Hứa gia gia chẳng qua chỉ tìm đại một cái cớ để đuổi Hứa Phù Phù đi.Thân là lão thần lâu năm, Hứa Trung Lương biết rất rõ, gần như không thể khiến Hoàng thượng thay đổi suy nghĩ. Từ việc tích cực sắc phong, khen thưởng đa dạng cho Sở Mặc có thể thấy đương kim Hoàng thượng cũng là người có hùng tài đại lược, lòng dạ rộng lớn…chứ không phải đế vương nhỏ nhen, không dám phong thưởng cho công thần.
Nhưng khuyết điểm lớn nhất của Hoàng thượng là đa nghi. Ai chứ Hứa Trung Lương làm sao không biết, Hoàng thượng còn chẳng tin con trai mình chứ nói gì đến người ngoài. Chuyện Hạ Kinh bị đá khỏi vị trí Thủ Phụ thật sự vì con của y sao, chỉ là lấy cớ thôi.
Hứa Trung Lương chạy tới thành bắc, nhận Long Thu Thủy làmmuội muội cũng là một cách bày tỏ thái độ với Hoàng thượng, cũng là xác nhận với Sở Mặc.
Nếu trong tương lai Sở Mặc làm việc gì đại nghịch bất đạo, Hứa Trung Lương cũng sẽ bị liên lụy vì có danh nghĩa là anh trai của bà nội hắn. Tầng quan hệ này sẽ khiến Hoàng thượng an tâm hơn.
Chuyện này dây mơ rễ má phức tạp. Về cơ bản, cách tốt nhất là Hứa Trung Lương trục xuất Hứa Phù Phù, vạch rõ giới hạn, không có tí xíu quan hệ nào với Sở Mặc.
Nhưng Hứa Trung Lương vẫn chọn nhận thức vị muội muội kia. Từviệc chấp nhận rắc rối này, Hứa Phù Phù cũng hiểu gia gia mình vẫn là người có đảm đương, là thần tượng trong lòng Hứa Phù Phù.
- Phàn gia gia, thật ra người không làm sai gì. Cái sai là vì công lao của người quá lớn, khiến Hoàng thượng bất an, quần thần đỏ mắt, chứ không có gì khác.
Hứa Phù Phù nói.
- Không có gì khác sao?
Phàn Vô Địch không dám tin.
Hứa Phù Phù gật đầu:- Chỉ thế thôi ạ.
Phàn Vô Địch lẩm nhẩm:
- Dù có bất an, dù ghen tị đỏ mắt, cũng không nên ra tay lúc này chứ. Hoàng thượng không sợ nhiễu loạn quân tâm hay sao?
Sở Mặc nói:
- Ông nội à…ngoại trừ đội quân người chỉ huy lúc trước, liệu có nhóm quân tâm nào sẽ bị nhiễu loạn vì chúng ta ạ?
Phàn Vô địch nhất thời nghẹn họng. Trong lòng ông cụ cũng hiểu được một ít, nhưng không thấu triệt. Giờ hai tiểu bối mỗi người một câu,lão gia tử đã thông suốt. Vị lão tướng quân cả đời thẳng lưng không dựa vào ai hiện tại lại ngồi xổm trước cửa nhà mình, vẻ mặt thất vọng, thần sắc ảm đạm, cúi đầu không nói được tiếng nào.
Sở Mặc nhìn mà đau lòng, hạ giọng:
- Đi thôi ông nội. Thật ra đi khỏi đây cũng tốt, trước khi cả hai bên trở mặt.
Lão gia tử gật gật đầu:
- Nghe theo lời ngươi rời đi vậy.
Trong lòng Phàn Vô Địch đang tự trách, nếu lão gia tử không muốncho Long Thu Thủy một thân phận, Sở Mặc sẽ không phải đi cầu Hứa Trung Lương. Như vậy, sẽ không xảy ra một loạt chuyện thế này.
Sở Mặc nhìn ông nội không có tinh thần nói:
- Chuyện này…sớm muộn gì cũng xảy ra. Hứa gia gia…chỉ muốn đem mâu thuẫn trực tiếp bộc lộ ra trong khả năng kiểm soát được với ít tổn thất nhất. Nếu để con và Hoàng thượng đối đầu, sẽ không có kết quả nhẹ nhàng như hiện tại đâu ạ.
- Kết quả như giờ là tốt nhất rồi.
Hứa Phù Phù lẩm bẩm ở bên.- Ta cũng hiểu, nhưng ta không nghĩ được tại sao cứ phải như vậy…
Ông cụ thở dài.
- Không nghĩ ra thì đừng nghĩ làm gì cho mệt. Trước khi rời Viêm Hoàng Thành chúng ta cứ tổ chức hai hôn lễ đã.
Sở Mặc cười nói.
Hứa Phù Phù hùa theo:
- Phải là hôn lễ long trọng nhất luôn.
Sở Mặc gật đầu:
- Đương nhiên rồi.
Đêm đó, Vương Đại Phát lại đến, lần này là lần thứ ba.- Công tử, ta đã sai rồi.
Vừa nhìn thấy Sở Mặc, không thèm bận tâm bên cạnh có người khác hay không, Vương Đại Phát đã trực tiếp quỳ xuống, đầu cúi xuống đất nói:
- Ta thật sự biết sai rồi. Cầu công tử cho ta thêm một cơ hội.
- Ngươi không sai, chẳng qua thuộc hạ của ngươi thay lòng mà thôi.
Sở Mặc thản nhiên.
- Không, dùng người mà không xem xét kỹ, đấy là lỗi của ta.Vương Đại Phát trầm giọng.
- Ta đã tóm được Triệu Nhị, vẫn đang để trong phủ. Công tử muốn xử trí gã như thế nào ta sẽ làm như thế.
- Ồ.
Sở Mặc hơi bất ngờ, không nghĩ Vương Đại Phát có quyết tâm lớn như vậy, đã bắt được Triệu Nhị.
Vương Đại Phát chưa nói dùng biện pháp gì để bắt, cũng không nói để bắt được đã phải trả giá những gì vì những điều này Sở Mặc không quan tâm mà cũng không cần biết.- Đã gây phiền phức cho ngươi…
Sở Mặc nói.
- Đấy là việc ta phải làm mà.
- Ngươi không biết tình cảnh của ta hiện tại sao?
Sở Mặc chợt hỏi.
Vương Đại Phát gật đầu:
- Thuộc hạ biết.
- Ngươi nguyện ý bỏ hết tất cả cùng ta rời khỏi mảnh đất phồn hoanày, đi đến một nơi hoang dã làm lại từ đầu ư?
Sở Mặc nhìn Vương Đại Phát lại nói thêm:
- Có lẽ đến một mảnh đất hoang dã…ta cũng chẳng có.
Vương Đại Phát ngẩng đầu nhìn Sở Mặc, vẻ mặt thành thật:
- Thuộc hạ nguyện ý, cam tâm tình nguyện theo công tử.
- Rất tốt. Ngươi đứng lên đi, chuyện cũ ta không nói nữa.
Sở Mặc vươn tay, dìu Vương Đại Phát dậy:
- Ngươi đã có lòng quyết tâm, tương lai ta sẽ đáp lại một phần xứng đáng.- Thuộc hạ nguyện vì công tử làm tiên phong, vượt mọi chông gai, đi trước trải đường.
Vương Đại Phát nói chắc chắn.
- Vậy ngươi trở về chuẩn bị đi. Trước giúp ta chuẩn bị một phủ thật lớn, ta muốn tổ chức đồng thời hôn lễ của huynh đệ tốt nhất và gia gia của ta.
- Chuyện này cứ giao cho thuộc hạ.
Vương Đại Phát bình tĩnh đáp.
- Sau đó, ngươi bắt đầu xử lý sản nghiệp ở Đại Hạ, tận lực tránh dòm ngó, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Như vậy có vấn đề gì không?
Sở Mặc hỏi Vương Đại Phát.
Khóe miệng ông cụ co giật, nhìn Sở Mặc:
- Ngươi nói lại lần nữa!
- Chuyện là như vậy ạ…
Sở Mặc kể lại cuộc nói chuyện đêm qua với Hứa Trung Lương.
Phàn tướng quân cũng là người khôn khéo nhưng đối với những vấn đề liên quan đến triều đình chính trị lại không quen thuộc:- Thủ Phụ đại nhân cũng không nói gì nhiều, chỉ biểu đạt chút ít cái nhìn của hoàng thất và một số người trong triều thôi mà.
- Chỉ là cái nhìn ạ?
Sở Mặc cười rộ lên, lắc lắc đầu nói:
- Ông nội, trừ khi hiện tại chúng ta tạo phản, giết thẳng đến hoàng cung, chém đầu Hoàng thượng, nếu không, sẽ không còn chỗ dung thân ở Đại Hạ nữa. Thay vì cứ ngồi đây chờ đợi chi bằng rời đi sớm một chút, cho Hoàng thượng an tâm…
- Tại sao chứ?
Phàn Vô Địch không kìm nổi lùi về phía sau hai bước, thần sắc ảmđạm:
- Chúng ta đã làm sai điều gì đâu?
Hứa Phù Phù cũng vận công giải rượu. Lúc nãy chỉ giả vờ say cho người khác xem. Sau khi uống rượu nói chuyện cả đêm với Sở Mặc, Hứa Phù Phù đã hiểu nổi khổ của ông nội mình.
Sâu trong nội tâm, Hứa Trung Lương vẫn rất xem trọng Sở Mặc. Cho dù Sở Mặc thật sự muốn tạo phản, người vẫn quý trọng hắn. Nói cách khác, Hứa gia gia chẳng qua chỉ tìm đại một cái cớ để đuổi Hứa Phù Phù đi.Thân là lão thần lâu năm, Hứa Trung Lương biết rất rõ, gần như không thể khiến Hoàng thượng thay đổi suy nghĩ. Từ việc tích cực sắc phong, khen thưởng đa dạng cho Sở Mặc có thể thấy đương kim Hoàng thượng cũng là người có hùng tài đại lược, lòng dạ rộng lớn…chứ không phải đế vương nhỏ nhen, không dám phong thưởng cho công thần.
Nhưng khuyết điểm lớn nhất của Hoàng thượng là đa nghi. Ai chứ Hứa Trung Lương làm sao không biết, Hoàng thượng còn chẳng tin con trai mình chứ nói gì đến người ngoài. Chuyện Hạ Kinh bị đá khỏi vị trí Thủ Phụ thật sự vì con của y sao, chỉ là lấy cớ thôi.
Hứa Trung Lương chạy tới thành bắc, nhận Long Thu Thủy làmmuội muội cũng là một cách bày tỏ thái độ với Hoàng thượng, cũng là xác nhận với Sở Mặc.
Nếu trong tương lai Sở Mặc làm việc gì đại nghịch bất đạo, Hứa Trung Lương cũng sẽ bị liên lụy vì có danh nghĩa là anh trai của bà nội hắn. Tầng quan hệ này sẽ khiến Hoàng thượng an tâm hơn.
Chuyện này dây mơ rễ má phức tạp. Về cơ bản, cách tốt nhất là Hứa Trung Lương trục xuất Hứa Phù Phù, vạch rõ giới hạn, không có tí xíu quan hệ nào với Sở Mặc.
Nhưng Hứa Trung Lương vẫn chọn nhận thức vị muội muội kia. Từviệc chấp nhận rắc rối này, Hứa Phù Phù cũng hiểu gia gia mình vẫn là người có đảm đương, là thần tượng trong lòng Hứa Phù Phù.
- Phàn gia gia, thật ra người không làm sai gì. Cái sai là vì công lao của người quá lớn, khiến Hoàng thượng bất an, quần thần đỏ mắt, chứ không có gì khác.
Hứa Phù Phù nói.
- Không có gì khác sao?
Phàn Vô Địch không dám tin.
Hứa Phù Phù gật đầu:- Chỉ thế thôi ạ.
Phàn Vô Địch lẩm nhẩm:
- Dù có bất an, dù ghen tị đỏ mắt, cũng không nên ra tay lúc này chứ. Hoàng thượng không sợ nhiễu loạn quân tâm hay sao?
Sở Mặc nói:
- Ông nội à…ngoại trừ đội quân người chỉ huy lúc trước, liệu có nhóm quân tâm nào sẽ bị nhiễu loạn vì chúng ta ạ?
Phàn Vô địch nhất thời nghẹn họng. Trong lòng ông cụ cũng hiểu được một ít, nhưng không thấu triệt. Giờ hai tiểu bối mỗi người một câu,lão gia tử đã thông suốt. Vị lão tướng quân cả đời thẳng lưng không dựa vào ai hiện tại lại ngồi xổm trước cửa nhà mình, vẻ mặt thất vọng, thần sắc ảm đạm, cúi đầu không nói được tiếng nào.
Sở Mặc nhìn mà đau lòng, hạ giọng:
- Đi thôi ông nội. Thật ra đi khỏi đây cũng tốt, trước khi cả hai bên trở mặt.
Lão gia tử gật gật đầu:
- Nghe theo lời ngươi rời đi vậy.
Trong lòng Phàn Vô Địch đang tự trách, nếu lão gia tử không muốncho Long Thu Thủy một thân phận, Sở Mặc sẽ không phải đi cầu Hứa Trung Lương. Như vậy, sẽ không xảy ra một loạt chuyện thế này.
Sở Mặc nhìn ông nội không có tinh thần nói:
- Chuyện này…sớm muộn gì cũng xảy ra. Hứa gia gia…chỉ muốn đem mâu thuẫn trực tiếp bộc lộ ra trong khả năng kiểm soát được với ít tổn thất nhất. Nếu để con và Hoàng thượng đối đầu, sẽ không có kết quả nhẹ nhàng như hiện tại đâu ạ.
- Kết quả như giờ là tốt nhất rồi.
Hứa Phù Phù lẩm bẩm ở bên.- Ta cũng hiểu, nhưng ta không nghĩ được tại sao cứ phải như vậy…
Ông cụ thở dài.
- Không nghĩ ra thì đừng nghĩ làm gì cho mệt. Trước khi rời Viêm Hoàng Thành chúng ta cứ tổ chức hai hôn lễ đã.
Sở Mặc cười nói.
Hứa Phù Phù hùa theo:
- Phải là hôn lễ long trọng nhất luôn.
Sở Mặc gật đầu:
- Đương nhiên rồi.
Đêm đó, Vương Đại Phát lại đến, lần này là lần thứ ba.- Công tử, ta đã sai rồi.
Vừa nhìn thấy Sở Mặc, không thèm bận tâm bên cạnh có người khác hay không, Vương Đại Phát đã trực tiếp quỳ xuống, đầu cúi xuống đất nói:
- Ta thật sự biết sai rồi. Cầu công tử cho ta thêm một cơ hội.
- Ngươi không sai, chẳng qua thuộc hạ của ngươi thay lòng mà thôi.
Sở Mặc thản nhiên.
- Không, dùng người mà không xem xét kỹ, đấy là lỗi của ta.Vương Đại Phát trầm giọng.
- Ta đã tóm được Triệu Nhị, vẫn đang để trong phủ. Công tử muốn xử trí gã như thế nào ta sẽ làm như thế.
- Ồ.
Sở Mặc hơi bất ngờ, không nghĩ Vương Đại Phát có quyết tâm lớn như vậy, đã bắt được Triệu Nhị.
Vương Đại Phát chưa nói dùng biện pháp gì để bắt, cũng không nói để bắt được đã phải trả giá những gì vì những điều này Sở Mặc không quan tâm mà cũng không cần biết.- Đã gây phiền phức cho ngươi…
Sở Mặc nói.
- Đấy là việc ta phải làm mà.
- Ngươi không biết tình cảnh của ta hiện tại sao?
Sở Mặc chợt hỏi.
Vương Đại Phát gật đầu:
- Thuộc hạ biết.
- Ngươi nguyện ý bỏ hết tất cả cùng ta rời khỏi mảnh đất phồn hoanày, đi đến một nơi hoang dã làm lại từ đầu ư?
Sở Mặc nhìn Vương Đại Phát lại nói thêm:
- Có lẽ đến một mảnh đất hoang dã…ta cũng chẳng có.
Vương Đại Phát ngẩng đầu nhìn Sở Mặc, vẻ mặt thành thật:
- Thuộc hạ nguyện ý, cam tâm tình nguyện theo công tử.
- Rất tốt. Ngươi đứng lên đi, chuyện cũ ta không nói nữa.
Sở Mặc vươn tay, dìu Vương Đại Phát dậy:
- Ngươi đã có lòng quyết tâm, tương lai ta sẽ đáp lại một phần xứng đáng.- Thuộc hạ nguyện vì công tử làm tiên phong, vượt mọi chông gai, đi trước trải đường.
Vương Đại Phát nói chắc chắn.
- Vậy ngươi trở về chuẩn bị đi. Trước giúp ta chuẩn bị một phủ thật lớn, ta muốn tổ chức đồng thời hôn lễ của huynh đệ tốt nhất và gia gia của ta.
- Chuyện này cứ giao cho thuộc hạ.
Vương Đại Phát bình tĩnh đáp.
- Sau đó, ngươi bắt đầu xử lý sản nghiệp ở Đại Hạ, tận lực tránh dòm ngó, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Như vậy có vấn đề gì không?
Sở Mặc hỏi Vương Đại Phát.