Thí Thiên Đao
Chương 333: Chúng ta trúng kế rồi (2)
Những binh sĩ Đại Hạ tinh thông công việc đào mỏ đã sớm mai phục sẵn trong thông đạo sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn đầu tiên vang lên thì bèn nhanh chóng khởi động những cơ quan đã được bố trí trên thông đạo.
Không thể phủ nhận năng lực của Trương Vinh trong lĩnh vực đào huyệt này, quả thực có thể dùng bốn chữ Độc Bộ Thiên Hạ để mà ca ngợi.
Bên phía quân Đại Tề không phải là không có những người giỏi trong lĩnh vực đào huyệt này, nhưng bọn chúng trước trước sau sau đã kiểm tra kỹ càng không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thể phát hiện ra bất cứ một điều gì khác thường.
Nhưng chính vào lúc bọn chúng cho rằng hai đầu thông đạo hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, thì những nói đó lại ẩn giấu một mối nguy hiểm cực lớn.
Đáng sợ nhất đó là những thứ này chỉ cần người khác bước nhẹ một cái, đá trúng một hòn đá thôi cũng đủ phát động ra một chuỗi phản ứng đáng sợ.
Một lượng lớn những tảng đá khổng lồ và bùn đất đang liên tiếp không ngừng rớt xuống ở khắp nơi trong thông đạo.
Khiến cho thông đạo khổng lồ mà hơn vạn tinh binh hao tốn mười năm trời đào thông bỗng chốc bị chia cắt thành hàng trăm đoạn.
Vô số binh sĩ Đại Tề thậm chí còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị dập nát đầu, toàn thân bị nghiền nát.
Bị đá lớn rơi trúng chết ngay tại chỗ.
Còn một số khác thì thốt lên những tiếng kêu thảm thiết và khóc lóc kêu gào, tay hoặc chân bị đá rớt trúng nghiền nát, bọn chúng ngã trên mặt đất và không bò dậy được, kết quả là đã bị bùn đất chôn sống ngay tại chỗ.
Tiếng kêu khóc thảm thiết, tiếng hét hoảng sợ vang lên tứ phía.
Cả đại quân bỗng chốc bị hoảng loạn.
Phương Đông Minh tức giận thét lên, y liều mình điều khiển chiến mã né chạy khỏi những tảng đá và bùn đất đang không ngừng trút xuống. Phương Đông Minh cố gắng bảo vệ cho vị Tam Hoàng Tử, Khương Thu Dương, đang đứng bên cạnh. Lúc này vị chủ tướng của bách vạn đại quân trông thật yếu ớt vô cùng.
Vì ngoại trừ những điều này ra thì y không thể làm gì khác hơn được nữa.
Giấc mộng đẹp được thăng quan phát tài, mở mang bờ cõi, đang quanh quẩn trong đầu óc của y, lúc này đây đã tan biến như mây khói.
- Chuyện này là sao đây.
Khương Thu Dương cũng vừa sợ hãi vừa giận dữ mà hét lên:
- Không phải người của chúng ta đã kiểm tra và báo rằng không có bất cứ vấn đề gì hay sao.
- Nhanh, bên cạnh có một nhánh thông đạo trong mỏ, có thể tạm thời núp mình ở đó.
Một tên tướng lĩnh hô lớn.
Tuy nhiên chính vào lúc đó thì có rất nhiều sương mù tuôn ra từ bên trong nhánh thông đạo đó. Một vài người vừa mới lao tới bên đó thì ngay lập tức đã bị hun khói cho phải quay trở lại, bọn chúng giận giữ thét lên:
- Mai phục, ở đây có mai phục.
Phương Đông Minh lúc này cảm thấy sợ hãi và chán nản, cái đầu của y như muốn nổ tung ra rồi. Phương Đông Minh hoảng hốt thốt lên:
- Chúng ta trúng kế rồi..
Chuyện đã đến mức này thì không cần vị chủ tướng là Phương Đông Minh phải lên tiếng, tất cả mọi người đều đã hiểu rõ rằng bọn chúng đã bị trúng kế của đối phương rồi!
Khương Thu Dương nghiến răng chửi bới:
- Tên khốn kiếp Hạ Anh! Súc sinh! Ngươi dám lừa gạt bọn ta như vậy sao?
Phương Đông Minh lúc này mới bình tĩnh trở lại, y lẩm bẩm:
- Chắc là không phải chứ... Chúng ta đã đồng ý sẽ chữa khỏi mắt cho y, đồng thời cũng đã khiến cho y cảm thấy có hy vọng sẽ được lành bệnh, thị lực của y rồi sẽ dần dần hồi phục lại. Chúng ta sau đó cũng đã cho y dùng một viên thuốc độc, trên thế gian này, chỉ có duy nhất chúng ta mới có thuốc giải độc... Trừ phi Hạ Anh thực sự chán sống rồi thì y mới dám bán đứng chúng ta...
- Người của chúng ta vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Hạ Anh ở Đại Hạ cũng không phát hiện được bất cứ điều gì bất thường của bọn chúng hết... Sao chúng ta lại có thể trúng kế của kẻ địch được? Lẽ nào... ngay từ khi đào thông đạo này thì bọn chúng đã bố trí mai phục rồi hay sao? Nhưng bọn chúng sao có thể biết được chúng ta sẽ đi qua đây cơ chứ?
Một viên tướng đứng bên cạnh Phương Đông Minh vẻ mặt đầy phẫn nộ, y nhìn chủ tướng của mình và hỏi:
- Nguyên Soái, hiện giờ chúng ta nên làm như thế nào đây?
Phương Đông Minh nhìn xung quanh chỗ mình đứng một cái, lúc này lửa khói bốc lên nghi ngút trong thông đạo này, có rất nhiều cường giả xông lên để dập lửa. Hiện tại bọn chúng chỉ còn chưa đủ ba vạn người! Những người khác đều đã bị đá lớn và bùn đất san bằng rồi, sống chết còn chưa rõ!
- Đào! Đào một thông đạo!
Phương Đông Minh nghiến răng và nói:
- Ngay lập tức đào một thông đạo khác! Mọi người cùng đào!
- Đào về phía nào đây?
Một viên tướng sắc mặt hoảng hốt lo sợ cất tiếng hỏi.
- Đào ngược trở lại!
Phương Đông Minh phẫn nộ thét lên:
- Ngươi là heo sao? Chúng ta còn lại có chừng này người thì ra khỏi đây rồi cũng làm được gì cơ chứ?
- Bên ngoài... còn có năm vạn đại quân nữa mà!
Viên tướng đó đáp lời.
- Mẹ kiếp! Đó là năm vạn con heo! Lúc này chỉ ra là bọn chúng đều đã bị đối phương tiêu diệt hết rồi!
Phương Đông Minh cố gắng để khiến cho đầu óc của mình trở nên bình tĩnh hơn.
Y bắt đầu chỉ huy mọi người cùng đào thông đạo.
Tuy nhiên bọn chúng đào mãi đào mãi, đám đông bắt đầu cảm thấy có gì đó bất ổn...
Những người có thực lực cao thì còn đỡ hơn một chút, đám binh sĩ phổ thông thì lần lượt từng người một mồ hôi vã ra như tắm, gần như bị mất sức sắp khụy xuống. Bọn chúng bắt đầu thở hồng hộc!
Mãi cho tới lúc này thì đám người đó cuối cùng mới nhận ra một vấn đề quan trọng rằng, bên trong thông đạo này không có không khí!
- Oa!
Một tên binh sĩ òa khóc lên:
- Ta không muốn chết ở đây đâu!
Tên đó òa khóc thì ngay lập tức kéo theo càng nhiều người hơn cùng bật khóc:
- Ta tới đây để mở mang bờ cõi... Ta không muốn chết oan uổng ở nơi đây đâu.
- Ta không thể thở được nữa rồi...
- Ta cũng không thể thở được nữa rồi... Hu hu, ta không muốn...
- Phập!
- Phập!
Vài nhát đao xoẹt qua một cái, mười mấy chiếc đầu người rớt xuống đất.
Người ra tay đó chính là vị chủ tướng Phương Đông Minh!
Y dữ dằn và phẫn nộ nói:
- Kẻ nào dám khóc... thì đây chính là kết cục của chúng! Mẹ kiếp, khóc lóc cái gì chứ? Chẳng phải vẫn chưa chết đó sao? Chưa chết thì nhanh mà đào đường cho ta! Những người khác nhanh chóng tìm bằng được cho ta! Phải tìm cho bằng được một hố thông gió! Đám khốn kiếp đó đã lấp chặt kín hố thông gió rồi, chúng ta chỉ cần tìm được hố thông gió thì có thể sống sót được rồi! Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Không thể phủ nhận năng lực của Trương Vinh trong lĩnh vực đào huyệt này, quả thực có thể dùng bốn chữ Độc Bộ Thiên Hạ để mà ca ngợi.
Bên phía quân Đại Tề không phải là không có những người giỏi trong lĩnh vực đào huyệt này, nhưng bọn chúng trước trước sau sau đã kiểm tra kỹ càng không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thể phát hiện ra bất cứ một điều gì khác thường.
Nhưng chính vào lúc bọn chúng cho rằng hai đầu thông đạo hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, thì những nói đó lại ẩn giấu một mối nguy hiểm cực lớn.
Đáng sợ nhất đó là những thứ này chỉ cần người khác bước nhẹ một cái, đá trúng một hòn đá thôi cũng đủ phát động ra một chuỗi phản ứng đáng sợ.
Một lượng lớn những tảng đá khổng lồ và bùn đất đang liên tiếp không ngừng rớt xuống ở khắp nơi trong thông đạo.
Khiến cho thông đạo khổng lồ mà hơn vạn tinh binh hao tốn mười năm trời đào thông bỗng chốc bị chia cắt thành hàng trăm đoạn.
Vô số binh sĩ Đại Tề thậm chí còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị dập nát đầu, toàn thân bị nghiền nát.
Bị đá lớn rơi trúng chết ngay tại chỗ.
Còn một số khác thì thốt lên những tiếng kêu thảm thiết và khóc lóc kêu gào, tay hoặc chân bị đá rớt trúng nghiền nát, bọn chúng ngã trên mặt đất và không bò dậy được, kết quả là đã bị bùn đất chôn sống ngay tại chỗ.
Tiếng kêu khóc thảm thiết, tiếng hét hoảng sợ vang lên tứ phía.
Cả đại quân bỗng chốc bị hoảng loạn.
Phương Đông Minh tức giận thét lên, y liều mình điều khiển chiến mã né chạy khỏi những tảng đá và bùn đất đang không ngừng trút xuống. Phương Đông Minh cố gắng bảo vệ cho vị Tam Hoàng Tử, Khương Thu Dương, đang đứng bên cạnh. Lúc này vị chủ tướng của bách vạn đại quân trông thật yếu ớt vô cùng.
Vì ngoại trừ những điều này ra thì y không thể làm gì khác hơn được nữa.
Giấc mộng đẹp được thăng quan phát tài, mở mang bờ cõi, đang quanh quẩn trong đầu óc của y, lúc này đây đã tan biến như mây khói.
- Chuyện này là sao đây.
Khương Thu Dương cũng vừa sợ hãi vừa giận dữ mà hét lên:
- Không phải người của chúng ta đã kiểm tra và báo rằng không có bất cứ vấn đề gì hay sao.
- Nhanh, bên cạnh có một nhánh thông đạo trong mỏ, có thể tạm thời núp mình ở đó.
Một tên tướng lĩnh hô lớn.
Tuy nhiên chính vào lúc đó thì có rất nhiều sương mù tuôn ra từ bên trong nhánh thông đạo đó. Một vài người vừa mới lao tới bên đó thì ngay lập tức đã bị hun khói cho phải quay trở lại, bọn chúng giận giữ thét lên:
- Mai phục, ở đây có mai phục.
Phương Đông Minh lúc này cảm thấy sợ hãi và chán nản, cái đầu của y như muốn nổ tung ra rồi. Phương Đông Minh hoảng hốt thốt lên:
- Chúng ta trúng kế rồi..
Chuyện đã đến mức này thì không cần vị chủ tướng là Phương Đông Minh phải lên tiếng, tất cả mọi người đều đã hiểu rõ rằng bọn chúng đã bị trúng kế của đối phương rồi!
Khương Thu Dương nghiến răng chửi bới:
- Tên khốn kiếp Hạ Anh! Súc sinh! Ngươi dám lừa gạt bọn ta như vậy sao?
Phương Đông Minh lúc này mới bình tĩnh trở lại, y lẩm bẩm:
- Chắc là không phải chứ... Chúng ta đã đồng ý sẽ chữa khỏi mắt cho y, đồng thời cũng đã khiến cho y cảm thấy có hy vọng sẽ được lành bệnh, thị lực của y rồi sẽ dần dần hồi phục lại. Chúng ta sau đó cũng đã cho y dùng một viên thuốc độc, trên thế gian này, chỉ có duy nhất chúng ta mới có thuốc giải độc... Trừ phi Hạ Anh thực sự chán sống rồi thì y mới dám bán đứng chúng ta...
- Người của chúng ta vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Hạ Anh ở Đại Hạ cũng không phát hiện được bất cứ điều gì bất thường của bọn chúng hết... Sao chúng ta lại có thể trúng kế của kẻ địch được? Lẽ nào... ngay từ khi đào thông đạo này thì bọn chúng đã bố trí mai phục rồi hay sao? Nhưng bọn chúng sao có thể biết được chúng ta sẽ đi qua đây cơ chứ?
Một viên tướng đứng bên cạnh Phương Đông Minh vẻ mặt đầy phẫn nộ, y nhìn chủ tướng của mình và hỏi:
- Nguyên Soái, hiện giờ chúng ta nên làm như thế nào đây?
Phương Đông Minh nhìn xung quanh chỗ mình đứng một cái, lúc này lửa khói bốc lên nghi ngút trong thông đạo này, có rất nhiều cường giả xông lên để dập lửa. Hiện tại bọn chúng chỉ còn chưa đủ ba vạn người! Những người khác đều đã bị đá lớn và bùn đất san bằng rồi, sống chết còn chưa rõ!
- Đào! Đào một thông đạo!
Phương Đông Minh nghiến răng và nói:
- Ngay lập tức đào một thông đạo khác! Mọi người cùng đào!
- Đào về phía nào đây?
Một viên tướng sắc mặt hoảng hốt lo sợ cất tiếng hỏi.
- Đào ngược trở lại!
Phương Đông Minh phẫn nộ thét lên:
- Ngươi là heo sao? Chúng ta còn lại có chừng này người thì ra khỏi đây rồi cũng làm được gì cơ chứ?
- Bên ngoài... còn có năm vạn đại quân nữa mà!
Viên tướng đó đáp lời.
- Mẹ kiếp! Đó là năm vạn con heo! Lúc này chỉ ra là bọn chúng đều đã bị đối phương tiêu diệt hết rồi!
Phương Đông Minh cố gắng để khiến cho đầu óc của mình trở nên bình tĩnh hơn.
Y bắt đầu chỉ huy mọi người cùng đào thông đạo.
Tuy nhiên bọn chúng đào mãi đào mãi, đám đông bắt đầu cảm thấy có gì đó bất ổn...
Những người có thực lực cao thì còn đỡ hơn một chút, đám binh sĩ phổ thông thì lần lượt từng người một mồ hôi vã ra như tắm, gần như bị mất sức sắp khụy xuống. Bọn chúng bắt đầu thở hồng hộc!
Mãi cho tới lúc này thì đám người đó cuối cùng mới nhận ra một vấn đề quan trọng rằng, bên trong thông đạo này không có không khí!
- Oa!
Một tên binh sĩ òa khóc lên:
- Ta không muốn chết ở đây đâu!
Tên đó òa khóc thì ngay lập tức kéo theo càng nhiều người hơn cùng bật khóc:
- Ta tới đây để mở mang bờ cõi... Ta không muốn chết oan uổng ở nơi đây đâu.
- Ta không thể thở được nữa rồi...
- Ta cũng không thể thở được nữa rồi... Hu hu, ta không muốn...
- Phập!
- Phập!
Vài nhát đao xoẹt qua một cái, mười mấy chiếc đầu người rớt xuống đất.
Người ra tay đó chính là vị chủ tướng Phương Đông Minh!
Y dữ dằn và phẫn nộ nói:
- Kẻ nào dám khóc... thì đây chính là kết cục của chúng! Mẹ kiếp, khóc lóc cái gì chứ? Chẳng phải vẫn chưa chết đó sao? Chưa chết thì nhanh mà đào đường cho ta! Những người khác nhanh chóng tìm bằng được cho ta! Phải tìm cho bằng được một hố thông gió! Đám khốn kiếp đó đã lấp chặt kín hố thông gió rồi, chúng ta chỉ cần tìm được hố thông gió thì có thể sống sót được rồi! Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!