Thí Thiên Đao
Chương 330: Bách vạn đại quân (1)
Bên trong tay bọn chúng đang nắm giữ tấm bản đồ của thông đạo này!
Vì thế nên vài vạn người bọn chúng chẳng cần đến nửa ngày đã có thể trước khi trời tối… đào thông cổng động. Một lượng đất đá lớn toàn bộ được gạt sang hai bên, một động huyệt vô cùng rộng lớn đã mở rộng ra trước mắt bọn chúng.
- Liệu bọn chúng có mai phục ở trong đó hay không?
Một người bên cạnh tên tướng trẻ đó cất tiếng hỏi.
- Chúng ta sợ bị mai phục sao?
Tên tướng đó cười lạnh lùng đáp lời:
- Tiến vào bên trong!
Nhưng sau khi vào tới bên trong động thì lũ giặc đó đã phải chịu không ít khổ sở vì sự khinh địch của mình. Bên trong thông đạo của động huyệt đó có rất nhiều những hố lớn sâu đến hàng chục trượng. Cứ cách mỗi đoạn lại có một chiếc hố… Hơn nữa những cái hố đó thoạt nhìn thôi đã biết chúng được đào từ nhiều năm trước rồi.
Không ít quân giặc Đại Tề đã bị ngã cả người lẫn ngựa xuống những cái hố đó mà nát xương đứt gân.
Đoàn tiền trạm quân đó… buộc bị trói chân lại ở đây.
- Tướng quân… Lẽ nào đối phương đã sớm biết chúng ta sẽ tới đây hay sao?
- Chó chết! Các ngươi không nhận thấy những cái hố này kỳ thực đều là những hầm mỏ hay sao?
Sắc mặt của tên tướng trẻ tuổi đó bỗng chốc trở nên có chút khó coi. Tuy y đã sớm dự liệu được bọn chúng chắc chắn sẽ vấp phải không ít khó khăn ở trong nơi này. Vì dù sao đi chăng nữa thì đây là một mỏ quặng Nguyên Thạch. Bên phía Đại Hạ không thể nào không phái đại quân đến để bảo vệ.
Nhưng y lại không ngờ được rằng ngay cả đến trong thông đạo này, khắp nơi cũng đều là các hố lớn.
Những cái hố đó có lẽ là những mỏ quặng cũ từ trước, sau khi đã lấy hết đi những Nguyên Thạch trong đó thì bọn chúng dùng một tấm gỗ mỏng che lại rồi lấp đất lên đó, tạo thành một trận hình phòng ngự tự nhiên. Những thứ này hiển nhiên đã có ở đây từ rất lâu rồi, chứ hoàn toàn không phải nhằm vào bọn chúng.
Nhưng chỉ vì quá khinh địch mà bọn chúng mới phải chịu không ít tổn thất như vậy.
- Mẹ nó chứ… Xem chừng muốn tiêu diệt hết đám người ở đây… cũng gặp phải không ít khó khăn đó. Đám người đó nhất định là đã thông báo cho những người khác trong quân đội của bọn chúng rồi. Nói không chừng thì đám người chúng ta… vẫn phải vất vả tiếp tục đào thông đạo này rồi.
Tên tướng trẻ mặt mày khó chịu, y nghiến răng nói:
- Vốn dĩ muốn lao thẳng vào sào huyệt của bọn chúng để đuổi cùng giết tận, rồi tiếp ứng cho đại quân chúng ta ở phía đầu bên kia. Thế nhưng theo tình hình hiện tại mà nói… thì chỉ còn có thể cố gắng làm một đạo quân tiềm trạm sửa đường cho đại quân chúng ta mà thôi... Mẹ nó chứ, đợi qua được khỏi thông đạo này, ta nhất định sẽ tìm một thành trấn mà giết chết hết người trong đó đi để hả giận!
Thông đạo này tương đối rộng lớn, có thể đồng thời chứa được rất nhiều người cùng làm việc một lúc. Vì lẽ đó nên khi đám người này đào đường với tốc độ không hề chậm chạp thì đã nhanh chóng lấp phẳng những cái hố lớn đó.
Tiền trạm quân tiếp tục tiến vào sâu bên trong thông đạo, những cái hố sâu đó cuối cùng cũng đã biến mất.
Đám người bọn tên tướng trẻ đó cũng vì thế mà trở nên cẩn trọng hơn, kiểm tra thật kỹ lương mọi nơi trong thông đạo. Bọn chúng phát hiện toàn bộ nơi đây không hề có bất cứ một điểm khác thường nào. Lúc đó bọn chúng mới dám mạnh dạn tiến bước tiếp.
Đi được nửa đường thì thông đạo phía trước lại một lần nữa bị một tảng đá lớn chặn ngang.
Trong đội quân đó, đồng thời cũng có những tên lính thành thạo với việc đào mỏ. Bọn chúng chỉ mới nhìn thôi thì cũng đã biết rằng đây là một thế trận phòng ngự đã được sắp đặt từ rất lâu trước đó. Có lẽ cũng là vì lo sợ đám người bên phía Đại Tề phát hiện ra nơi này, muốn đi ra khỏi thông đạo này nên bọn chúng mới chu đáo chuẩn bị một trận hình như vậy.
Tên tướng trẻ tuổi nghiến chặt răng rồi cùng với vài người khác lăn những tảng đá trước mặt qua một bên. Mãi cho tới lúc này thì tinh thần của y đã hành hạ đến mức tương đối tức giận chán nản rồi.
Vốn cho rằng đây là một nhiệm vụ nhẹ nhàng, nhưng y không ngờ được rằng lại có nhiều vật cản khó khăn đến như vậy.
Vì nếu cứ bị cầm chân như thế này thì đại quân đằng sau tới nơi rồi mà bọn chúng vẫn chưa thoát khỏi thông đạo này. Tới lúc đó cho dù không có bất cứ nguy hiểm nào thì cũng sẽ bị những người khác cười nhạo, thật nhục nhã.
Điều này chính là việc mà tên tướng trẻ không thể chấp nhận được!
- Nhanh hơn nữa… bắt buộc phải tang tốc lên!
Tên tướng trẻ nổi cơn thịnh nộ.
Lúc đó trong đội quân đã có một vài cường giả cao giới ra tay, không màng đến việc hao phí Nguyên Khí để đập nát những tảng đá lớn.
Tiến độ tức thì nhanh chóng được nâng cao hơn rất nhiều.
Trong quá trình tiến hành, bọn chúng đương nhiên đã khám phá ra được các nhánh thông đạo khác. Bên phía Đại Hạ cũng đã phái người đi thám thính tình hình ở đây.
Bọn chúng cũng đã phát hiện ra rất nhiều những mỏ Nguyên Thạch, và còn có vẻ như đã rút đi một cách vội vã, không kịp mang theo những công cụ khai thác mỏ và một số vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
- Hừm! Không cần để ý đến những thứ đó, chúng ta cứ tăng tốc lên thôi!
Tên tướng trẻ tuổi cuối cùng cũng cảm thấy bình tĩnh hơn. Bên phía Đại Hạ vẫn còn chưa biết đến hành động này của bọn chúng!
Như vậy thì cho dù có gặp phải một số khó khăn và vật cản đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là đám quân bảo vệ mỏ bày ra mà thôi!
Một vạn tám nghìn người bọn chúng… thì làm được cái gì cơ chứ? Tới lúc đó thì nếu bọn chúng dám chặn cửa động lại thì cứ nghiền nát chúng ra thôi mà đi qua thôi!
Nếu như bọn chúng tháo chạy thì coi như chúng mạng lớn!
Giờ phút này, trong lòng tên tướng trẻ đó đã nhận định một cách chắc chắn rằng bên phía Đại Hạ nhất định là không hề biết chút nào về hành động lần này của bọn chúng.
Tất cả mọi việc đều đang phát triển theo hướng có lợi cho bọn chúng.
Năm vạn đại quân của bọn chúng cuối cùng lại gặp phải một số khó khăn ở nơi cổng ra của động.
Cửa động bị ngăn kín lại!
- Ha… chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi hay sao?
Tên tướng trẻ tuổi cười lạnh lùng và nói:
- Tiếp tục đào!
Tới trưa ngày thứ hai, khi mà cửa động cuối cùng cũng đã được đào thông thì chưa kịp để cho đám người bên Đại Tề reo lên vui sướng thì một trận mưa mũi tên đã… ào tới dồn dập về phía bọn chúng!
Có tới hơn một trăm binh sĩ Đại Tề bị bắn chết tại chỗ, trên người cắm đầy mũi tên tựa như con nhím!
Vì thế nên vài vạn người bọn chúng chẳng cần đến nửa ngày đã có thể trước khi trời tối… đào thông cổng động. Một lượng đất đá lớn toàn bộ được gạt sang hai bên, một động huyệt vô cùng rộng lớn đã mở rộng ra trước mắt bọn chúng.
- Liệu bọn chúng có mai phục ở trong đó hay không?
Một người bên cạnh tên tướng trẻ đó cất tiếng hỏi.
- Chúng ta sợ bị mai phục sao?
Tên tướng đó cười lạnh lùng đáp lời:
- Tiến vào bên trong!
Nhưng sau khi vào tới bên trong động thì lũ giặc đó đã phải chịu không ít khổ sở vì sự khinh địch của mình. Bên trong thông đạo của động huyệt đó có rất nhiều những hố lớn sâu đến hàng chục trượng. Cứ cách mỗi đoạn lại có một chiếc hố… Hơn nữa những cái hố đó thoạt nhìn thôi đã biết chúng được đào từ nhiều năm trước rồi.
Không ít quân giặc Đại Tề đã bị ngã cả người lẫn ngựa xuống những cái hố đó mà nát xương đứt gân.
Đoàn tiền trạm quân đó… buộc bị trói chân lại ở đây.
- Tướng quân… Lẽ nào đối phương đã sớm biết chúng ta sẽ tới đây hay sao?
- Chó chết! Các ngươi không nhận thấy những cái hố này kỳ thực đều là những hầm mỏ hay sao?
Sắc mặt của tên tướng trẻ tuổi đó bỗng chốc trở nên có chút khó coi. Tuy y đã sớm dự liệu được bọn chúng chắc chắn sẽ vấp phải không ít khó khăn ở trong nơi này. Vì dù sao đi chăng nữa thì đây là một mỏ quặng Nguyên Thạch. Bên phía Đại Hạ không thể nào không phái đại quân đến để bảo vệ.
Nhưng y lại không ngờ được rằng ngay cả đến trong thông đạo này, khắp nơi cũng đều là các hố lớn.
Những cái hố đó có lẽ là những mỏ quặng cũ từ trước, sau khi đã lấy hết đi những Nguyên Thạch trong đó thì bọn chúng dùng một tấm gỗ mỏng che lại rồi lấp đất lên đó, tạo thành một trận hình phòng ngự tự nhiên. Những thứ này hiển nhiên đã có ở đây từ rất lâu rồi, chứ hoàn toàn không phải nhằm vào bọn chúng.
Nhưng chỉ vì quá khinh địch mà bọn chúng mới phải chịu không ít tổn thất như vậy.
- Mẹ nó chứ… Xem chừng muốn tiêu diệt hết đám người ở đây… cũng gặp phải không ít khó khăn đó. Đám người đó nhất định là đã thông báo cho những người khác trong quân đội của bọn chúng rồi. Nói không chừng thì đám người chúng ta… vẫn phải vất vả tiếp tục đào thông đạo này rồi.
Tên tướng trẻ mặt mày khó chịu, y nghiến răng nói:
- Vốn dĩ muốn lao thẳng vào sào huyệt của bọn chúng để đuổi cùng giết tận, rồi tiếp ứng cho đại quân chúng ta ở phía đầu bên kia. Thế nhưng theo tình hình hiện tại mà nói… thì chỉ còn có thể cố gắng làm một đạo quân tiềm trạm sửa đường cho đại quân chúng ta mà thôi... Mẹ nó chứ, đợi qua được khỏi thông đạo này, ta nhất định sẽ tìm một thành trấn mà giết chết hết người trong đó đi để hả giận!
Thông đạo này tương đối rộng lớn, có thể đồng thời chứa được rất nhiều người cùng làm việc một lúc. Vì lẽ đó nên khi đám người này đào đường với tốc độ không hề chậm chạp thì đã nhanh chóng lấp phẳng những cái hố lớn đó.
Tiền trạm quân tiếp tục tiến vào sâu bên trong thông đạo, những cái hố sâu đó cuối cùng cũng đã biến mất.
Đám người bọn tên tướng trẻ đó cũng vì thế mà trở nên cẩn trọng hơn, kiểm tra thật kỹ lương mọi nơi trong thông đạo. Bọn chúng phát hiện toàn bộ nơi đây không hề có bất cứ một điểm khác thường nào. Lúc đó bọn chúng mới dám mạnh dạn tiến bước tiếp.
Đi được nửa đường thì thông đạo phía trước lại một lần nữa bị một tảng đá lớn chặn ngang.
Trong đội quân đó, đồng thời cũng có những tên lính thành thạo với việc đào mỏ. Bọn chúng chỉ mới nhìn thôi thì cũng đã biết rằng đây là một thế trận phòng ngự đã được sắp đặt từ rất lâu trước đó. Có lẽ cũng là vì lo sợ đám người bên phía Đại Tề phát hiện ra nơi này, muốn đi ra khỏi thông đạo này nên bọn chúng mới chu đáo chuẩn bị một trận hình như vậy.
Tên tướng trẻ tuổi nghiến chặt răng rồi cùng với vài người khác lăn những tảng đá trước mặt qua một bên. Mãi cho tới lúc này thì tinh thần của y đã hành hạ đến mức tương đối tức giận chán nản rồi.
Vốn cho rằng đây là một nhiệm vụ nhẹ nhàng, nhưng y không ngờ được rằng lại có nhiều vật cản khó khăn đến như vậy.
Vì nếu cứ bị cầm chân như thế này thì đại quân đằng sau tới nơi rồi mà bọn chúng vẫn chưa thoát khỏi thông đạo này. Tới lúc đó cho dù không có bất cứ nguy hiểm nào thì cũng sẽ bị những người khác cười nhạo, thật nhục nhã.
Điều này chính là việc mà tên tướng trẻ không thể chấp nhận được!
- Nhanh hơn nữa… bắt buộc phải tang tốc lên!
Tên tướng trẻ nổi cơn thịnh nộ.
Lúc đó trong đội quân đã có một vài cường giả cao giới ra tay, không màng đến việc hao phí Nguyên Khí để đập nát những tảng đá lớn.
Tiến độ tức thì nhanh chóng được nâng cao hơn rất nhiều.
Trong quá trình tiến hành, bọn chúng đương nhiên đã khám phá ra được các nhánh thông đạo khác. Bên phía Đại Hạ cũng đã phái người đi thám thính tình hình ở đây.
Bọn chúng cũng đã phát hiện ra rất nhiều những mỏ Nguyên Thạch, và còn có vẻ như đã rút đi một cách vội vã, không kịp mang theo những công cụ khai thác mỏ và một số vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
- Hừm! Không cần để ý đến những thứ đó, chúng ta cứ tăng tốc lên thôi!
Tên tướng trẻ tuổi cuối cùng cũng cảm thấy bình tĩnh hơn. Bên phía Đại Hạ vẫn còn chưa biết đến hành động này của bọn chúng!
Như vậy thì cho dù có gặp phải một số khó khăn và vật cản đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là đám quân bảo vệ mỏ bày ra mà thôi!
Một vạn tám nghìn người bọn chúng… thì làm được cái gì cơ chứ? Tới lúc đó thì nếu bọn chúng dám chặn cửa động lại thì cứ nghiền nát chúng ra thôi mà đi qua thôi!
Nếu như bọn chúng tháo chạy thì coi như chúng mạng lớn!
Giờ phút này, trong lòng tên tướng trẻ đó đã nhận định một cách chắc chắn rằng bên phía Đại Hạ nhất định là không hề biết chút nào về hành động lần này của bọn chúng.
Tất cả mọi việc đều đang phát triển theo hướng có lợi cho bọn chúng.
Năm vạn đại quân của bọn chúng cuối cùng lại gặp phải một số khó khăn ở nơi cổng ra của động.
Cửa động bị ngăn kín lại!
- Ha… chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi hay sao?
Tên tướng trẻ tuổi cười lạnh lùng và nói:
- Tiếp tục đào!
Tới trưa ngày thứ hai, khi mà cửa động cuối cùng cũng đã được đào thông thì chưa kịp để cho đám người bên Đại Tề reo lên vui sướng thì một trận mưa mũi tên đã… ào tới dồn dập về phía bọn chúng!
Có tới hơn một trăm binh sĩ Đại Tề bị bắn chết tại chỗ, trên người cắm đầy mũi tên tựa như con nhím!