Thí Thiên Đao
Chương 275: Kê gia
- Thật ra thì ta khá là thích ăn cánh gà nướng đấy.
- Không thể nào, không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Trong mắt Đại Công Kê lộ ra chút kinh hoàng, nhìn Sở Mặc:
- Ngươi tuyệt đối không thể nhìn thấu được chân thân của ta, nói, rốt cuộc ngươi làm sao mà biết được?
- Vậy thì, giờ chúng ta có thể ngồi xuống để nói chuyện trong hòabình chưa?
Sở Mặc như có như không liếc qua Thí Thiên trong tay.
Đại Công Kê lại lùi về phía sau hai bước, sau đó nói:
- Với một kẻ người phàm như ngươi thì có gì để mà nói?
Lúc này, sau khi ngó ngang ngó dọc một hồi vẫn không tìm thấy số cá lúc nãy, Đại Công Kê lại bắt đầu nổi giận:
- Cá mà bản tôn đuổi theo suốt mười mấy năm, cứ thế bị ngươi cướp sạch, bây giờ phải chia đôi đi...
- ...Sở Mặc mặt xám xịt nhìn con Đại Công Kê này, rõ ràng vẫn khoác bộ dạng của Chu Tước. Nhưng từ lời nói đến hành động... lại rõ rành rành là một tên lưu manh hiểu rõ về thế giới loài người, so với bộ dạng uy nghiêm oai vệ hồi nãy đúng là khác xa một trời một vực.
- Sao? Hay là ngươi cảm thấy, có thể nhìn thấu thân phận thật của bản tôn liền có tư cách cò kè áp bức bản tôn rồi hả?
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt thế nhưng lộ vẻ cười lạnh:
- Ngươi quá ngây thơ rồi, kê gia không thèm bốc phét với ngươi chứ, mỗi cái nơi tồi tàn như này, gì mà cái lục địa Tứ Tượng cóc khô. Kê gia mà nhận tốc độ của mình chỉ xếp thứ hai trong thiên hạ, thìkhông ai dám nói mình là thứ nhất!
- Nói cho cùng thì vẫn là tốc độ chạy trốn nhanh đúng không?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê mặt không mang theo chút cảm xúc nào.
Ánh mắt Đại Công Kê lộ ra chút xấu hổ:
- Cái gì? Rút ngay mấy câu đó của ngươi lại cho ta! Kê gia ta mà lại là loại gà hèn nhát như vậy sao?
Sở Mặc đẩy một tia nguyên lực vào trong Thí Thiên.
Ù!Thí Thiên lập tức phát ra tiếng kêu vù vù, luồng sát khí vô hình khủng khiếp trong nháy mắt lộ ra.
Vèo!
Đại Công Kê hóa ngay thành một tia lửa. Lao thẳng vào cái hang hồi nãy nhanh như tên bắn. Lại không thấy đâu rồi.
Một lúc lâu sau, mới thò đầu ra khỏi cửa hang, tức giận nhìn Sở Mặc:
- Nhãi con, nếu còn muốn nói chuyện một cách tử tế, thì mau chóng cất cái món đồ chơi kia của ngươi đi!Sở Mặc cười cười, cất Thí Thiên vào lại trong không gian miếng ngọc.
Đại Công Kê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chui từ cửa hang ra, giang hai cánh vỗ phịch phịch hai cái. Nhanh chóng biến thành một con Đại Công Kê lông vũ sáng rực rỡ vô cùng oai phong lẫm liệt!
Thân mình vậy mà cũng không nhỏ hơn dáng vẻ Chu Tước khi trước là bao.
Thoạt nhìn oai vệ hùng dũng, khiến Sở Mặc cũng hơi ngẩn ra:
- Thật là một con Đại Công Kê hả?
- Tiểu tử, đừng có chọc ta nữa! Dòng máu chảy trong người ta còn cao quý hơn Chu Tước không biết bao nhiêu mà kể! Kê gia mang là mang dòng máu phượng hoàng! Hiểu không? Đã nghe thấy phượng hoàng bao giờ chưa?
Đại Công Kê giơ một bên cánh lên, chỉ chỉ Sở Mặc vẻ mặt vô cùng tức giận.
- Thế ngươi còn biến thành Chu Tước làm cái gì?
Sở Mặc hỏi, hết nói nổi với nó rồi.
- Còn không phải là bị bọn người phàm các ngươi ép hay sao? Bọn nông cạn ngu xuẩn các ngươi, lúc nào cũng chỉ Chu Tước Chu Tước, kêgia đâu còn cách nào?
Đại Công Kê hơi ỉu xìu nói.
- Nhìn ngươi có vẻ không phải giống gà bản địa trên lục địa Tứ Tượng?
Sở Mặc hỏi.
- Nói thừa! Kê gia sao có thể được sinh ra và lớn lên ở cái nơi tồi tàn thế này?
Đại Công Kê mặt mày vênh váo, lượn qua lượn lại một chỗ. Có chút tức tối nói:
- Đều tại cái thanh đao nát của ngươi! Nếu không, đường đườngmột con gà đẹp trai nhất tự cổ chí kim, anh minh thần võ, có một không hai trên thiên... Khụ khụ, trong thiên hạ, làm sao có thể lưu lạc tới cái nơi tồi tàn này?
- ...
Sở Mặc chán nản nhìn Đại Công Kê:
- Vậy ngươi là nguyên thú cấp chín hả?
Trong truyền thuyết, tất cả nguyên thú bậc chín trên lục địa Tứ Tượng đều có chỉ số thông minh cao. Bởi vì trong người có chảy dòng máu của thần thú, nên đều nói được tiếng người. Tuy rằng Sở Mặc cũng chưa từng gặp nguyên thú bậc chín nào. Nhưng đã được nghe ông nộikể, truyền thuyết này là sự thật.
Số nguyên thú bậc chín trên lục địa Tứ Tượng được ghi chép lại cũng không có nhiều, đại khái chỉ khoảng hơn mười giống. Nhưng có còn tồn tại nguyên thú bậc chín nào chưa được phát hiện hay không, thì Sở Mặc cũng không biết.
Dù sao thì lục địa Tứ Tượng cũng vô cùng rộng lớn!
Khu vực mà con người chưa thăm dò và khám phá hết cũng rất nhiều.
- Nguyên thú bậc chín thì đã là cái gì? Ở trước mặt kê gia thì đều phải ngoan ngoãn mà quỳ xuống!
Đại Công Kê cười nhạt, nói dõng dạc:
- Kê gia đây đến từ... đến từ... Mà sao kê gia ta lại phải nói cho ngươi biết?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê hỏi:
- Ta có thể không hỏi lai lịch của ngươi, nhưng ngươi có thể nói cho ta nghe một chút về lai lịch của thanh đao này hay không? Đổi lại, ta có thể đưa cho ngươi một con cá!
- Cá kia vốn chính là đồ ăn của kê gia ta! Là đồ ăn! Hiểu khôngtên nhóc? Nó vốn thuộc về kê gia!
Đại Công Kê tức giận nhìn Sở Mặc:
- Bây giờ rõ là tên tiểu tử ngươi cướp đồ của kê gia! Lại còn giả vờ hào phóng cái gì!
- Tức là ngươi không cần nữa?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê.
- Cần!
Đại Công Kê nhanh chóng trả lời đánh roẹt, không chút sĩ diện, khiến Sở Mặc bắt đầu hoài nghi việc mình muốn nói chuyện tử tế với con gà này là đúng hay sai?
- Vậy nói cho ta biết lai lịch của cây đao này.
Sở Mặc nói.
- Không nói được.
Trong con ngươi của Đại Công Kê thoáng qua nét sợ hãi:
- Không phải kê gia muốn gây khó dễ cho ngươi, tiểu tử, nếu ngươi còn chút thông minh thì nên quẳng thanh đao này đi!
- Quẳng đi?
- Đúng, quẳng đi!
Đại Công Kê vẻ mặt nghiêm túc:
- Thanh đao này của ngươi không phải vật tốt lành gì.
- Vì sao?
- Không nói được.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc:
- Kê gia nhắc nhở ngươi một cách vô cùng vô cùng nghiêm túc nhé, về sau thanh đao này sẽ mang lại tai họa lớn cho ngươi!
- Đấy là chuyện về sau.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Thế thì tùy ngươi.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc có chút không cam lòng, nghĩ một lát, lại nói:
- Ta có thể nói cho ngươi nghe một chút...
- Nói.
Sở Mặc nhìn nó.
- Nhưng ngươi nhất định phải đồng ý với kê gia...
- Cá, ta biết rồi.
Sở Mặc nói.
- Mấy con cá sợ là chết hết rồi. Tiểu tử, nhẫn trữ vật không cất được sinh vật sống đâu, ngươi ngu quá. Sau khi chết, vị của long ngư sẽ mất ngon. Chỉ có thể ăn tạm thôi.
Trong mắt Đại Công Kê lộ ra chút mất mát.
- Không thể nào, không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Trong mắt Đại Công Kê lộ ra chút kinh hoàng, nhìn Sở Mặc:
- Ngươi tuyệt đối không thể nhìn thấu được chân thân của ta, nói, rốt cuộc ngươi làm sao mà biết được?
- Vậy thì, giờ chúng ta có thể ngồi xuống để nói chuyện trong hòabình chưa?
Sở Mặc như có như không liếc qua Thí Thiên trong tay.
Đại Công Kê lại lùi về phía sau hai bước, sau đó nói:
- Với một kẻ người phàm như ngươi thì có gì để mà nói?
Lúc này, sau khi ngó ngang ngó dọc một hồi vẫn không tìm thấy số cá lúc nãy, Đại Công Kê lại bắt đầu nổi giận:
- Cá mà bản tôn đuổi theo suốt mười mấy năm, cứ thế bị ngươi cướp sạch, bây giờ phải chia đôi đi...
- ...Sở Mặc mặt xám xịt nhìn con Đại Công Kê này, rõ ràng vẫn khoác bộ dạng của Chu Tước. Nhưng từ lời nói đến hành động... lại rõ rành rành là một tên lưu manh hiểu rõ về thế giới loài người, so với bộ dạng uy nghiêm oai vệ hồi nãy đúng là khác xa một trời một vực.
- Sao? Hay là ngươi cảm thấy, có thể nhìn thấu thân phận thật của bản tôn liền có tư cách cò kè áp bức bản tôn rồi hả?
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt thế nhưng lộ vẻ cười lạnh:
- Ngươi quá ngây thơ rồi, kê gia không thèm bốc phét với ngươi chứ, mỗi cái nơi tồi tàn như này, gì mà cái lục địa Tứ Tượng cóc khô. Kê gia mà nhận tốc độ của mình chỉ xếp thứ hai trong thiên hạ, thìkhông ai dám nói mình là thứ nhất!
- Nói cho cùng thì vẫn là tốc độ chạy trốn nhanh đúng không?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê mặt không mang theo chút cảm xúc nào.
Ánh mắt Đại Công Kê lộ ra chút xấu hổ:
- Cái gì? Rút ngay mấy câu đó của ngươi lại cho ta! Kê gia ta mà lại là loại gà hèn nhát như vậy sao?
Sở Mặc đẩy một tia nguyên lực vào trong Thí Thiên.
Ù!Thí Thiên lập tức phát ra tiếng kêu vù vù, luồng sát khí vô hình khủng khiếp trong nháy mắt lộ ra.
Vèo!
Đại Công Kê hóa ngay thành một tia lửa. Lao thẳng vào cái hang hồi nãy nhanh như tên bắn. Lại không thấy đâu rồi.
Một lúc lâu sau, mới thò đầu ra khỏi cửa hang, tức giận nhìn Sở Mặc:
- Nhãi con, nếu còn muốn nói chuyện một cách tử tế, thì mau chóng cất cái món đồ chơi kia của ngươi đi!Sở Mặc cười cười, cất Thí Thiên vào lại trong không gian miếng ngọc.
Đại Công Kê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chui từ cửa hang ra, giang hai cánh vỗ phịch phịch hai cái. Nhanh chóng biến thành một con Đại Công Kê lông vũ sáng rực rỡ vô cùng oai phong lẫm liệt!
Thân mình vậy mà cũng không nhỏ hơn dáng vẻ Chu Tước khi trước là bao.
Thoạt nhìn oai vệ hùng dũng, khiến Sở Mặc cũng hơi ngẩn ra:
- Thật là một con Đại Công Kê hả?
- Tiểu tử, đừng có chọc ta nữa! Dòng máu chảy trong người ta còn cao quý hơn Chu Tước không biết bao nhiêu mà kể! Kê gia mang là mang dòng máu phượng hoàng! Hiểu không? Đã nghe thấy phượng hoàng bao giờ chưa?
Đại Công Kê giơ một bên cánh lên, chỉ chỉ Sở Mặc vẻ mặt vô cùng tức giận.
- Thế ngươi còn biến thành Chu Tước làm cái gì?
Sở Mặc hỏi, hết nói nổi với nó rồi.
- Còn không phải là bị bọn người phàm các ngươi ép hay sao? Bọn nông cạn ngu xuẩn các ngươi, lúc nào cũng chỉ Chu Tước Chu Tước, kêgia đâu còn cách nào?
Đại Công Kê hơi ỉu xìu nói.
- Nhìn ngươi có vẻ không phải giống gà bản địa trên lục địa Tứ Tượng?
Sở Mặc hỏi.
- Nói thừa! Kê gia sao có thể được sinh ra và lớn lên ở cái nơi tồi tàn thế này?
Đại Công Kê mặt mày vênh váo, lượn qua lượn lại một chỗ. Có chút tức tối nói:
- Đều tại cái thanh đao nát của ngươi! Nếu không, đường đườngmột con gà đẹp trai nhất tự cổ chí kim, anh minh thần võ, có một không hai trên thiên... Khụ khụ, trong thiên hạ, làm sao có thể lưu lạc tới cái nơi tồi tàn này?
- ...
Sở Mặc chán nản nhìn Đại Công Kê:
- Vậy ngươi là nguyên thú cấp chín hả?
Trong truyền thuyết, tất cả nguyên thú bậc chín trên lục địa Tứ Tượng đều có chỉ số thông minh cao. Bởi vì trong người có chảy dòng máu của thần thú, nên đều nói được tiếng người. Tuy rằng Sở Mặc cũng chưa từng gặp nguyên thú bậc chín nào. Nhưng đã được nghe ông nộikể, truyền thuyết này là sự thật.
Số nguyên thú bậc chín trên lục địa Tứ Tượng được ghi chép lại cũng không có nhiều, đại khái chỉ khoảng hơn mười giống. Nhưng có còn tồn tại nguyên thú bậc chín nào chưa được phát hiện hay không, thì Sở Mặc cũng không biết.
Dù sao thì lục địa Tứ Tượng cũng vô cùng rộng lớn!
Khu vực mà con người chưa thăm dò và khám phá hết cũng rất nhiều.
- Nguyên thú bậc chín thì đã là cái gì? Ở trước mặt kê gia thì đều phải ngoan ngoãn mà quỳ xuống!
Đại Công Kê cười nhạt, nói dõng dạc:
- Kê gia đây đến từ... đến từ... Mà sao kê gia ta lại phải nói cho ngươi biết?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê hỏi:
- Ta có thể không hỏi lai lịch của ngươi, nhưng ngươi có thể nói cho ta nghe một chút về lai lịch của thanh đao này hay không? Đổi lại, ta có thể đưa cho ngươi một con cá!
- Cá kia vốn chính là đồ ăn của kê gia ta! Là đồ ăn! Hiểu khôngtên nhóc? Nó vốn thuộc về kê gia!
Đại Công Kê tức giận nhìn Sở Mặc:
- Bây giờ rõ là tên tiểu tử ngươi cướp đồ của kê gia! Lại còn giả vờ hào phóng cái gì!
- Tức là ngươi không cần nữa?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê.
- Cần!
Đại Công Kê nhanh chóng trả lời đánh roẹt, không chút sĩ diện, khiến Sở Mặc bắt đầu hoài nghi việc mình muốn nói chuyện tử tế với con gà này là đúng hay sai?
- Vậy nói cho ta biết lai lịch của cây đao này.
Sở Mặc nói.
- Không nói được.
Trong con ngươi của Đại Công Kê thoáng qua nét sợ hãi:
- Không phải kê gia muốn gây khó dễ cho ngươi, tiểu tử, nếu ngươi còn chút thông minh thì nên quẳng thanh đao này đi!
- Quẳng đi?
- Đúng, quẳng đi!
Đại Công Kê vẻ mặt nghiêm túc:
- Thanh đao này của ngươi không phải vật tốt lành gì.
- Vì sao?
- Không nói được.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc:
- Kê gia nhắc nhở ngươi một cách vô cùng vô cùng nghiêm túc nhé, về sau thanh đao này sẽ mang lại tai họa lớn cho ngươi!
- Đấy là chuyện về sau.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Thế thì tùy ngươi.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc có chút không cam lòng, nghĩ một lát, lại nói:
- Ta có thể nói cho ngươi nghe một chút...
- Nói.
Sở Mặc nhìn nó.
- Nhưng ngươi nhất định phải đồng ý với kê gia...
- Cá, ta biết rồi.
Sở Mặc nói.
- Mấy con cá sợ là chết hết rồi. Tiểu tử, nhẫn trữ vật không cất được sinh vật sống đâu, ngươi ngu quá. Sau khi chết, vị của long ngư sẽ mất ngon. Chỉ có thể ăn tạm thôi.
Trong mắt Đại Công Kê lộ ra chút mất mát.