Thí Thiên Đao
Chương 2640: Hắn vẫn sẽ từ chối (2)
Một khi đến ngày thần giới hoàn toàn tan, như vậy, tất cả thần linh của thần giới nhất định phải đi vào bên trong thế giới năm đại thiên.
Cho đến lúc này, xung đột giữa bọn họ và Nhân tộc cũng sẽ trở nên gay gắt.
Về phần nói, liên hợp toàn bộ sinh linh của thần giới đi ngang thế giới năm đại thiên, quét ngang thế giới năm đại thiên một lần.
Loại chuyện này nhìn như rất đơn giản. Nhưng theo Lam đại trưởng lão thấy, căn bản cũng không phải là hiện thực.
Không nói đến những thần linh Thần tộc này căn bản là không có cách nào thật sự liên hợp lại. Cho dù thật sự có thể liên hợp lại, có một ít sinh linh cũng sẽ bỏ qua, một ít thỏa hiệp. Khi liên hợp lại, Nhân tộc thật sự lại có thể dễ dàng bị tiêu diệt như vậy sao?
Không phải là chưa chắc, mà là tuyệt đối không thể!
Lam đại trưởng lão qua năm tháng vô tận, ngồi ở trên vị trí người chúa tể. Vị trí kia hắn không có khả năng ngồi không. Hắn biết được rất nhiều chuyện mà những thần linh khác hoàn toàn không biết. Cũng biết rất nhiều về thần giới bí mật cay đắng.
Cho nên, hắn mới nói ra, hay là muốn và Sở Mặc tiến hành hợp tác.
Hai bên muốn hợp tác, muốn đạt được nhận thức chung. Như vậy ba gia tộc lớn bên này nhất định phải buông thành kiến cố hữu, buông bỏ tư thái cao cao tại thượng nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt. Sau đó, còn phải cho người ta thêm thật nhiều lợi ích!
Lợi ích này phải là thực tế, là lợi ích chân thực. Nếu không, người ta có thể cùng thú tộc hợp tác, có thể cùng phù văn tính mạng hợp tác. Hoặc... dứt khoát ai cũng không hợp tác!
Vì sao còn phải hợp tác với ba gia tộc lớn các ngươi? Mình cảm giác có thể không phải tốt như vậy hay không?
Trong lòng Lam đại trưởng lão sôi trào. Hắn cảm thấy đám người kia quả thực ngu muội vô tri đến cực hạn. Nhưng hắn cái gì cũng không muốn nói. Chỉ cần chờ ba gia chủ đại gia tộc trở về. Đến lúc đó, lấy ý kiến của gia chủ. Nếu như gia chủ của ba thế lực lớn cũng không đồng ý.
Quên đi. Chí ít... Ta đã từng cố gắng.
Đại trưởng lão Lam thị thở dài một hơi, sau đó cười khổ lắc đầu.
Bên kia Lam Hiểu và Trần Phàm cũng không dám nói gì. Ở chỗ này, cũng không có phần cho bọn họ xen miệng vào.
Thật ra trong lòng Lam Hiểu nghĩ chính là, cho dù những ích lợi này đều cho Sở Mặc, nhưng Sở Mặc có thật sự hợp tác với bọn họ hay không, thật ra cũng không thể biết được.
Chỉ có điều lời như vậy nàng cũng không dám nói. Nàng sợ nói ra, không chỉ lão tổ tông phát điên, những nhân vật lớn vốn tương đối bất mãn sẽ càng phát điên. Bọn họ sẽ cho rằng Sở Mặc quả thực chính là cho mặt mũi còn không biết xấu hổ. Điều kiện bọn họ cũng không thể không đồng ý, hắn làm sao còn có thể từ chối?
Nhưng Lam Hiểu chính là nghĩ như vậy. Đây là một loại cảm giác gần như trực giác. Thật ra thần linh không tin vào trực giác, nhưng Lam Hiểu tin tưởng. Tuy rằng thời gian nàng và Sở Mặc tiếp xúc đặc biệt ngắn. Nhưng nàng có một loại trực giác gần như thông linh. Nàng cho rằng, bất kể như thế nào, Sở Mặc cũng sẽ không bỏ rơi sinh linh của toàn bộ năm đại thiên này.
Cho dù có khả năng đánh tới lúc cuối cùng toàn bộ năm đại thiên còn dư lại không dưới ngàn vạn sinh linh. Nhưng Sở Mặc cũng sẽ không thỏa hiệp, đầu nhập vào thần giới!
Đó là một con người kiệt xuất chân chính!
Mà nhân kiệt... Làm gì có chuyện đầu hàng và phản bội?
Có thể đầu hàng và phản bội, nhiều nhất là tuấn kiệt. Đúng, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Thật ra trong lòng Trần Phàm cũng có ý nghĩ gần như vậy. Khí tức trên người của Sở Mặc kia thật sự quá cường đại. Sức cuốn hút cũng là nhất lưu. Loại khí tức và sức cuốn hút này quả thực chính là đến mức độ tột đỉnh.
Cho nên, mặc dù thời gian tiếp xúc với hắn đặc biệt ngắn ngủi, nhưng lại có thể bị suy nghĩ và lý niệm của hắn ảnh hưởng, đồng thời công nhận.
Quá khứ, hắn không cảm thấy Nhân tộc là sinh linh đẳng cấp cao gì. Ở sâu trong nội tâm hắn vô cùng khinh thường. Đây là phiến diện. Sau khi thật sự tiếp xúc với nhân kiệt trong Nhân tộc như Sở Mặc, nhận thức của Trần Phàm đối với Nhân tộc đã thay đổi.
Cho nên, trong lòng Trần Phàm cũng cho rằng, hắn vẫn sẽ từ chối!
Sở Mặc ở trong hư không, bay nhanh về phía phương hướng đang triệu hoán hắn. Rất nhanh, hắn đã đi tới nơi đó. Hắn nhìn thấy một người, chính xác mà nói, là một sinh linh hình người. Trên người của hắn tản ra khí tức cuồng dã.cũng không che giấu
Đây là một thú tộc!
Sở Mặc đã nhìn thấy quá nhiều chủng tộc trên thế gian này. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương. Đối phương cũng hoàn toàn không có ý đồ che giấu.
Đây là một đại hán râu quai nón, lông mày rậm mắt to, thân hình cao lớn. Nhìn qua vô cùng khí phách.
Hắn nhìn Sở Mặc. Đầu tiên là quan sát vài lần, sau đó hắn mở miệng, sử dụng chính là ngôn ngữ của Nhân tộc để nói chuyện:
- Sở Thiên Đế?
Sở Mặc nhìn tên đại hán râu quai nón này gật đầu:
- Là ta.
- Ra mắt Sở Thiên Đế.
Tuy rằng toàn thân đại hán râu quai nón lộ ra khí tức bá đạo cuồng dã, nhưng rất khách khí. Sau khi đã xác định thật sự là Sở Mặc, hắn trực tiếp hướng về phía Sở Mặc ôm quyền thi lễ. Mặc dù là thú tộc, nhưng hắn làm lễ tiết Nhân tộc rất toàn diện.
Sở Mặc ôm quyền hoàn lễ. Không quan tâm là địch hay là bạn, nếu người ta duy trì khách khí đối với ngươi, ngươi chung quy phải lấy lễ đối đãi.
Trên người Đại hán râu quai nón rất có phong thái của Nhân tộc cổ.
Ở trên phương diện ngôn từ hắn đặc biệt cẩn thận, cũng đặc biệt đừng khách khí. Hắn không có đề cập quá nhiều điều, càng không có loại phong thái từ trên cao nhìn xuống.
Hắn thấy Sở Mặc, trong lòng chỉ có một tư tưởng.
Thú tộc Thần giới bên này cũng không muốn đối địch cùng sinh linh hạ giới, cũng không muốn trực tiếp hủy diệt vô tận sinh linh, xây dựng thần giới mới hoàn mỹ.
- Đương nhiên, cũng không phải tất cả thú tộc đều có ý niệm như vậy. Nhưng thú tộc chúng ta bởi vì lần này thần giới tan vỡ, sinh ra rất nhiều cảm xúc. Đồng thời đã nghĩ lại những loại tâm tính trước đó. Rất nhiều người chúng ta đều cảm thấy một ít cách làm trước đó là không đúng.
Đại hán râu quai nón cũng không có nói ra tên họ của mình. Nhưng hắn nói chuyện rất thẳng thắn, khiến cho Sở Mặc cũng có chút bất ngờ. Thậm chí ít nhiều hắn có chút nghi ngờ. Các sinh linh của thần giới... Thật sự sẽ nghĩ lại sao?
Cho đến lúc này, xung đột giữa bọn họ và Nhân tộc cũng sẽ trở nên gay gắt.
Về phần nói, liên hợp toàn bộ sinh linh của thần giới đi ngang thế giới năm đại thiên, quét ngang thế giới năm đại thiên một lần.
Loại chuyện này nhìn như rất đơn giản. Nhưng theo Lam đại trưởng lão thấy, căn bản cũng không phải là hiện thực.
Không nói đến những thần linh Thần tộc này căn bản là không có cách nào thật sự liên hợp lại. Cho dù thật sự có thể liên hợp lại, có một ít sinh linh cũng sẽ bỏ qua, một ít thỏa hiệp. Khi liên hợp lại, Nhân tộc thật sự lại có thể dễ dàng bị tiêu diệt như vậy sao?
Không phải là chưa chắc, mà là tuyệt đối không thể!
Lam đại trưởng lão qua năm tháng vô tận, ngồi ở trên vị trí người chúa tể. Vị trí kia hắn không có khả năng ngồi không. Hắn biết được rất nhiều chuyện mà những thần linh khác hoàn toàn không biết. Cũng biết rất nhiều về thần giới bí mật cay đắng.
Cho nên, hắn mới nói ra, hay là muốn và Sở Mặc tiến hành hợp tác.
Hai bên muốn hợp tác, muốn đạt được nhận thức chung. Như vậy ba gia tộc lớn bên này nhất định phải buông thành kiến cố hữu, buông bỏ tư thái cao cao tại thượng nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt. Sau đó, còn phải cho người ta thêm thật nhiều lợi ích!
Lợi ích này phải là thực tế, là lợi ích chân thực. Nếu không, người ta có thể cùng thú tộc hợp tác, có thể cùng phù văn tính mạng hợp tác. Hoặc... dứt khoát ai cũng không hợp tác!
Vì sao còn phải hợp tác với ba gia tộc lớn các ngươi? Mình cảm giác có thể không phải tốt như vậy hay không?
Trong lòng Lam đại trưởng lão sôi trào. Hắn cảm thấy đám người kia quả thực ngu muội vô tri đến cực hạn. Nhưng hắn cái gì cũng không muốn nói. Chỉ cần chờ ba gia chủ đại gia tộc trở về. Đến lúc đó, lấy ý kiến của gia chủ. Nếu như gia chủ của ba thế lực lớn cũng không đồng ý.
Quên đi. Chí ít... Ta đã từng cố gắng.
Đại trưởng lão Lam thị thở dài một hơi, sau đó cười khổ lắc đầu.
Bên kia Lam Hiểu và Trần Phàm cũng không dám nói gì. Ở chỗ này, cũng không có phần cho bọn họ xen miệng vào.
Thật ra trong lòng Lam Hiểu nghĩ chính là, cho dù những ích lợi này đều cho Sở Mặc, nhưng Sở Mặc có thật sự hợp tác với bọn họ hay không, thật ra cũng không thể biết được.
Chỉ có điều lời như vậy nàng cũng không dám nói. Nàng sợ nói ra, không chỉ lão tổ tông phát điên, những nhân vật lớn vốn tương đối bất mãn sẽ càng phát điên. Bọn họ sẽ cho rằng Sở Mặc quả thực chính là cho mặt mũi còn không biết xấu hổ. Điều kiện bọn họ cũng không thể không đồng ý, hắn làm sao còn có thể từ chối?
Nhưng Lam Hiểu chính là nghĩ như vậy. Đây là một loại cảm giác gần như trực giác. Thật ra thần linh không tin vào trực giác, nhưng Lam Hiểu tin tưởng. Tuy rằng thời gian nàng và Sở Mặc tiếp xúc đặc biệt ngắn. Nhưng nàng có một loại trực giác gần như thông linh. Nàng cho rằng, bất kể như thế nào, Sở Mặc cũng sẽ không bỏ rơi sinh linh của toàn bộ năm đại thiên này.
Cho dù có khả năng đánh tới lúc cuối cùng toàn bộ năm đại thiên còn dư lại không dưới ngàn vạn sinh linh. Nhưng Sở Mặc cũng sẽ không thỏa hiệp, đầu nhập vào thần giới!
Đó là một con người kiệt xuất chân chính!
Mà nhân kiệt... Làm gì có chuyện đầu hàng và phản bội?
Có thể đầu hàng và phản bội, nhiều nhất là tuấn kiệt. Đúng, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Thật ra trong lòng Trần Phàm cũng có ý nghĩ gần như vậy. Khí tức trên người của Sở Mặc kia thật sự quá cường đại. Sức cuốn hút cũng là nhất lưu. Loại khí tức và sức cuốn hút này quả thực chính là đến mức độ tột đỉnh.
Cho nên, mặc dù thời gian tiếp xúc với hắn đặc biệt ngắn ngủi, nhưng lại có thể bị suy nghĩ và lý niệm của hắn ảnh hưởng, đồng thời công nhận.
Quá khứ, hắn không cảm thấy Nhân tộc là sinh linh đẳng cấp cao gì. Ở sâu trong nội tâm hắn vô cùng khinh thường. Đây là phiến diện. Sau khi thật sự tiếp xúc với nhân kiệt trong Nhân tộc như Sở Mặc, nhận thức của Trần Phàm đối với Nhân tộc đã thay đổi.
Cho nên, trong lòng Trần Phàm cũng cho rằng, hắn vẫn sẽ từ chối!
Sở Mặc ở trong hư không, bay nhanh về phía phương hướng đang triệu hoán hắn. Rất nhanh, hắn đã đi tới nơi đó. Hắn nhìn thấy một người, chính xác mà nói, là một sinh linh hình người. Trên người của hắn tản ra khí tức cuồng dã.cũng không che giấu
Đây là một thú tộc!
Sở Mặc đã nhìn thấy quá nhiều chủng tộc trên thế gian này. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương. Đối phương cũng hoàn toàn không có ý đồ che giấu.
Đây là một đại hán râu quai nón, lông mày rậm mắt to, thân hình cao lớn. Nhìn qua vô cùng khí phách.
Hắn nhìn Sở Mặc. Đầu tiên là quan sát vài lần, sau đó hắn mở miệng, sử dụng chính là ngôn ngữ của Nhân tộc để nói chuyện:
- Sở Thiên Đế?
Sở Mặc nhìn tên đại hán râu quai nón này gật đầu:
- Là ta.
- Ra mắt Sở Thiên Đế.
Tuy rằng toàn thân đại hán râu quai nón lộ ra khí tức bá đạo cuồng dã, nhưng rất khách khí. Sau khi đã xác định thật sự là Sở Mặc, hắn trực tiếp hướng về phía Sở Mặc ôm quyền thi lễ. Mặc dù là thú tộc, nhưng hắn làm lễ tiết Nhân tộc rất toàn diện.
Sở Mặc ôm quyền hoàn lễ. Không quan tâm là địch hay là bạn, nếu người ta duy trì khách khí đối với ngươi, ngươi chung quy phải lấy lễ đối đãi.
Trên người Đại hán râu quai nón rất có phong thái của Nhân tộc cổ.
Ở trên phương diện ngôn từ hắn đặc biệt cẩn thận, cũng đặc biệt đừng khách khí. Hắn không có đề cập quá nhiều điều, càng không có loại phong thái từ trên cao nhìn xuống.
Hắn thấy Sở Mặc, trong lòng chỉ có một tư tưởng.
Thú tộc Thần giới bên này cũng không muốn đối địch cùng sinh linh hạ giới, cũng không muốn trực tiếp hủy diệt vô tận sinh linh, xây dựng thần giới mới hoàn mỹ.
- Đương nhiên, cũng không phải tất cả thú tộc đều có ý niệm như vậy. Nhưng thú tộc chúng ta bởi vì lần này thần giới tan vỡ, sinh ra rất nhiều cảm xúc. Đồng thời đã nghĩ lại những loại tâm tính trước đó. Rất nhiều người chúng ta đều cảm thấy một ít cách làm trước đó là không đúng.
Đại hán râu quai nón cũng không có nói ra tên họ của mình. Nhưng hắn nói chuyện rất thẳng thắn, khiến cho Sở Mặc cũng có chút bất ngờ. Thậm chí ít nhiều hắn có chút nghi ngờ. Các sinh linh của thần giới... Thật sự sẽ nghĩ lại sao?