Thí Thiên Đao
Chương 2599: Thế giới rừng cây pháp tắc (1)
Lúc này, huyết nhân bất chợt hung hăng bổ một đao về phía Sở Mặc. Sau đó, ở tay trái của hắn trực tiếp ngưng tụ ra... Búa Bàn Cổ!
Trong thời gian ngắn Sở Mặc chuyển Thí Thiên sang tay trái. Sau đó trên tay phải của hắn cũng xuất hiện búa Bàn Cổ.
Keng keng keng!
Hai bên lại một lần nữa... hung hăng va chạm cùng một chỗ.
Lần này, Sở Mặc cũng không có dùng Bàn Cổ Phủ Pháp. Hắn trực tiếp thi triển ra một con đường mới bản thân mình lục lọi đi ra trong những năm gần đây!
Đây là một loại pháp hoàn toàn mới!
Tuy rằng nhìn qua đều là một búa chém xuống. Nhưng trên thực tế, vận dụng đối với pháp tắc lại hoàn toàn bất đồng.
Lần này, huyết nhân hình như có chút mộng. Bởi vì hắn dùng... Là Bàn Cổ Phủ Pháp!
Loại tranh đấu cấp bậc như vậy có chút đặc biệt. Tất cả đều là trí mạng.
Thí Thiên ở tay trái của Sở Mặc trực tiếp xẹt qua cổ của huyết nhân này.
Xôn xao!
Trong nháy mắt, huyết nhân vô cùng cường đại này hóa thành một vũng máu, trực tiếp trở lại bên trong hồ máu trên mặt đất của thần miếu.
Ngoại trừ tiếng nước ra, ở bên trong tòa thần miếu, lại một lần nữa... trở nên yên tĩnh.
Mà lúc này, Thí Thiên trong tay Sở Mặc lộ ra sự khao khát vô cùng mãnh liệt đối với máu loãng trong hồ máu kia.
- Đi đi!
Sở Mặc tính thả Thí Thiên ra, để cho nó đi uống máu loãng trong hồ máu này.
- Không cần.
Một giọng điệu mang theo sự hoảng sợ, từ trong hồ máu truyền ra.
Sở Mặc nhất thời nắm lấy Thí Thiên. Trên gương mặt hắn lại hiện lên một tia khí tức lạnh như băng:
- Thế nào, không tiếp tục giả thần giả quỷ nữa sao?
- Bản tôn không giả thần giả quỷ.
Trong hồ máu, huyết nhân kia lại dâng lên. Chỉ có điều lần này, hai tay hắn lại trống trơn. Hắn cũng không có tiếp tục xông tới công kiacsh Sở Mặc. Chỉ có điều, trong ánh mắt nhìn Sở Mặc, hình như còn có một sự hâm mộ và ghen tỵ.
- Có gì muốn nói sao?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn huyết nhân này.
Đến bây giờ, hắn đã hoàn toàn không lo lắng gì.
Tuy rằng huyết nhân này vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không phải là đối thủ của hắn.
- Tất cả chúng sinh đều khổ. Nếu như ngươi đã ở thế giới thành thần kia, cần gì phải trở lại loại nơi đổ nát này?
Huyết nhân mở miệng. Hắn nhìn Sở Mặc, trong đôi mắt huyết sắc này tản ra ánh sáng phức tạp vô tận...
Sở Mặc nhìn huyết nhân, thản nhiên nói:
- Đừng có thừa nước đục thả câu. Ngươi ở nơi này, sợ rằng đã trải qua Vô Lượng Kiếp quang âm. Nói không chừng, ngươi lại đứng ở đầu nguồn cả dòng sông dài năm tháng. Mà ta, đã là hạ du. Có chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng là được rồi. Ta với ngươi, không phải là người cùng một thời đại.
- Ta không phải là người.
Huyết nhân mở miệng nói:
- Ta chỉ là... linh được sinh ra ở trong máu của các thần.
- Không phải là người? Máu của các thần?
Sở Mặc nhíu mày, nhìn huyết nhân này. Trong ánh mắt của hắn mang theo một sự không tin tưởng mãnh liệt.
- Đúng vậy, máu của các thần.
Huyết nhân than nhẹ một tiếng:
- Nơi đây vốn là một đại thế giới huy hoàng rực rỡ. Nhưng sau đó, nó lại đổ nát. Nguyên nhân bị nghiền nát, cũng rất đơn giản. Bị sinh linh trong thần giới công kích. Sau đó, thế giới từ từ mất đi tất cả sinh cơ. Sau lại, các thần tập hợp toàn bộ tài nguyên của đại thế giới, sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới. Đưa một ít linh hồn của thế giới này, đến bên trong thế giới kia. Lúc đó, lại là thông qua tòa thần miếu này, để hoàn thành chuyện này.
Những lời huyết nhân này nói tồn tại một lượng tin tức đặc biệt lớn. Sở Mặc nghe rất chăm chú, cũng không có ý định sẽ cắt ngang lời của đối phương. Bởi vì hiện tại, còn chưa phải là thời điểm hắn đưa ra vấn đề.
- Chỉ có điều, các thần đều rất bi quan. Bọn họ biết, ngay cả sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới, kết quả cũng vẫn khó tránh khỏi bị sinh linh thần giới công kích. Cho nên, các thần liền ở bên trong thần miếu này, lưu lại máu của mình. Khiến cho nơi đây, trở thành một chỗ căn nguyên của Nhân tộc. Hồ máu này chính là chỗ căn bản của tất cả Nhân tộc, là nơi khởi nguyên tất cả tính mạng Nhân tộc, cũng nời là kết thúc.
Huyết nhân nói:
- Cái gọi là nơi khởi nguồn, là ở đây có thể sáng tạo ra nhân loại vô cùng cường đại, thông qua máu ở đây ra ngoài, đến cuối cùng, đều có thể trưởng thành trở thành một đại cự phách chân chính. Cũng chính là một vị thần mới. Nhưng bởi vì máu cuối cùng có hạn. Cho nên, mỗi đoạn quang âm... đều chỉ có thể có một vị thần. Mà ngươi, chính là vị thần duy nhất trong một đoạn quang âm này.
Sở Mặc vẫn trầm mặc, không nói gì thêm.
Huyết nhân tiếp tục nói:
- Mà cái gọi là nơi kết thúc, chính là chỉ... sau khi tất cả sinh linh Nhân tộc chết đi, đều sẽ trở về đến nơi đây. Bọn họ là một phần của hồ máu này, chính là Nhân tộc sinh sôi không thôi, mới khiến cho hồ máu này trước sau có thể tồn tại. Nói cách khác, ngay cả thế giới của các ngươi một lần nữa bị thần giới công phá, cho dù tất cả sinh linh bị diệt sạch. Nhưng Nhân tộc... vẫn vĩnh viễn sẽ không bị diệt sạch. Bọn họ chung quy sẽ gặp ở trong một thế giới mới khác, bắt đầu sinh sôi nảy nở, bắt đầu trưởng thành.
Lúc này, Sở Mặc cuối cùng mở miệng:
- Hai vấn đề. Vấn đề đầu tiên, địa phương các thần ở không phải là thần giới sao? Sinh linh thần giới trong miệng ngươi, chẳng lẽ không phải là các thần, mà là sinh linh khác? Vấn đề thứ hai, ngươi nói sau khi tất cả nhân loại chết, đều sẽ về tới đây? Hình như cũng không đúng lắm? Sau khi bọn họ chết, không tiếp tục luân hồi sao?
Huyết nhân nói:
- Các thần, chính là chỉ các thần của Nhân tộc. Nhưng thần giới lại không phải là thần giới của Nhân tộc.
Sở Mặc nhíu mày.
Huyết nhân nói:
- Thần giới duy ở độ cao còn cao hơn thế giới Nhân tộc. Độ cao kia cũng không ổn định. Muốn tồn tại lâu dài, nhất định phải không ngừng hấp thu năng lượng từ thế giới tư duy thấp. Mà năng lượng nguyên, chính là sinh linh của thế gian này. Ở trong này lại lấy năng lượng của nhân loại là cao nhất! Hiện tại, ngươi hiểu chưa?
Toàn thân Sở Mặc đều ngơ ngẩn.
Thần giới... Hóa ra chính là thế giới tư duy cao? Cái gọi là phù văn tính mạng, thật ra chính là sinh linh của thần giới sao? Là như vậy sao?
Trong lòng Sở Mặc sinh ra nghi ngờ vô tận.
Huyết nhân nói tiếp:
- Về phần luân hồi ngươi nói tới. Nhân tộc đã chết, thật sự sẽ trực tiếp tiến vào bên trong luân hồi. Nhưng bọn họ đã có một phần năng lượng, trở về đến bên trong hồ máu này. Năng lượng đó chính là tất cả tích lũy trong suốt đời bọn họ. Chỉ có điều, bởi vì lục đạo luân hồi đóng lại, trong hồ máu... đã có quá nhiều năm, không có năng lượng tốt hơn rót vào. Tiếp tục như vậy nữa, toàn bộ hồ máu sớm muộn sẽ hoàn toàn khô cạn.
Trong thời gian ngắn Sở Mặc chuyển Thí Thiên sang tay trái. Sau đó trên tay phải của hắn cũng xuất hiện búa Bàn Cổ.
Keng keng keng!
Hai bên lại một lần nữa... hung hăng va chạm cùng một chỗ.
Lần này, Sở Mặc cũng không có dùng Bàn Cổ Phủ Pháp. Hắn trực tiếp thi triển ra một con đường mới bản thân mình lục lọi đi ra trong những năm gần đây!
Đây là một loại pháp hoàn toàn mới!
Tuy rằng nhìn qua đều là một búa chém xuống. Nhưng trên thực tế, vận dụng đối với pháp tắc lại hoàn toàn bất đồng.
Lần này, huyết nhân hình như có chút mộng. Bởi vì hắn dùng... Là Bàn Cổ Phủ Pháp!
Loại tranh đấu cấp bậc như vậy có chút đặc biệt. Tất cả đều là trí mạng.
Thí Thiên ở tay trái của Sở Mặc trực tiếp xẹt qua cổ của huyết nhân này.
Xôn xao!
Trong nháy mắt, huyết nhân vô cùng cường đại này hóa thành một vũng máu, trực tiếp trở lại bên trong hồ máu trên mặt đất của thần miếu.
Ngoại trừ tiếng nước ra, ở bên trong tòa thần miếu, lại một lần nữa... trở nên yên tĩnh.
Mà lúc này, Thí Thiên trong tay Sở Mặc lộ ra sự khao khát vô cùng mãnh liệt đối với máu loãng trong hồ máu kia.
- Đi đi!
Sở Mặc tính thả Thí Thiên ra, để cho nó đi uống máu loãng trong hồ máu này.
- Không cần.
Một giọng điệu mang theo sự hoảng sợ, từ trong hồ máu truyền ra.
Sở Mặc nhất thời nắm lấy Thí Thiên. Trên gương mặt hắn lại hiện lên một tia khí tức lạnh như băng:
- Thế nào, không tiếp tục giả thần giả quỷ nữa sao?
- Bản tôn không giả thần giả quỷ.
Trong hồ máu, huyết nhân kia lại dâng lên. Chỉ có điều lần này, hai tay hắn lại trống trơn. Hắn cũng không có tiếp tục xông tới công kiacsh Sở Mặc. Chỉ có điều, trong ánh mắt nhìn Sở Mặc, hình như còn có một sự hâm mộ và ghen tỵ.
- Có gì muốn nói sao?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn huyết nhân này.
Đến bây giờ, hắn đã hoàn toàn không lo lắng gì.
Tuy rằng huyết nhân này vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không phải là đối thủ của hắn.
- Tất cả chúng sinh đều khổ. Nếu như ngươi đã ở thế giới thành thần kia, cần gì phải trở lại loại nơi đổ nát này?
Huyết nhân mở miệng. Hắn nhìn Sở Mặc, trong đôi mắt huyết sắc này tản ra ánh sáng phức tạp vô tận...
Sở Mặc nhìn huyết nhân, thản nhiên nói:
- Đừng có thừa nước đục thả câu. Ngươi ở nơi này, sợ rằng đã trải qua Vô Lượng Kiếp quang âm. Nói không chừng, ngươi lại đứng ở đầu nguồn cả dòng sông dài năm tháng. Mà ta, đã là hạ du. Có chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng là được rồi. Ta với ngươi, không phải là người cùng một thời đại.
- Ta không phải là người.
Huyết nhân mở miệng nói:
- Ta chỉ là... linh được sinh ra ở trong máu của các thần.
- Không phải là người? Máu của các thần?
Sở Mặc nhíu mày, nhìn huyết nhân này. Trong ánh mắt của hắn mang theo một sự không tin tưởng mãnh liệt.
- Đúng vậy, máu của các thần.
Huyết nhân than nhẹ một tiếng:
- Nơi đây vốn là một đại thế giới huy hoàng rực rỡ. Nhưng sau đó, nó lại đổ nát. Nguyên nhân bị nghiền nát, cũng rất đơn giản. Bị sinh linh trong thần giới công kích. Sau đó, thế giới từ từ mất đi tất cả sinh cơ. Sau lại, các thần tập hợp toàn bộ tài nguyên của đại thế giới, sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới. Đưa một ít linh hồn của thế giới này, đến bên trong thế giới kia. Lúc đó, lại là thông qua tòa thần miếu này, để hoàn thành chuyện này.
Những lời huyết nhân này nói tồn tại một lượng tin tức đặc biệt lớn. Sở Mặc nghe rất chăm chú, cũng không có ý định sẽ cắt ngang lời của đối phương. Bởi vì hiện tại, còn chưa phải là thời điểm hắn đưa ra vấn đề.
- Chỉ có điều, các thần đều rất bi quan. Bọn họ biết, ngay cả sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới, kết quả cũng vẫn khó tránh khỏi bị sinh linh thần giới công kích. Cho nên, các thần liền ở bên trong thần miếu này, lưu lại máu của mình. Khiến cho nơi đây, trở thành một chỗ căn nguyên của Nhân tộc. Hồ máu này chính là chỗ căn bản của tất cả Nhân tộc, là nơi khởi nguyên tất cả tính mạng Nhân tộc, cũng nời là kết thúc.
Huyết nhân nói:
- Cái gọi là nơi khởi nguồn, là ở đây có thể sáng tạo ra nhân loại vô cùng cường đại, thông qua máu ở đây ra ngoài, đến cuối cùng, đều có thể trưởng thành trở thành một đại cự phách chân chính. Cũng chính là một vị thần mới. Nhưng bởi vì máu cuối cùng có hạn. Cho nên, mỗi đoạn quang âm... đều chỉ có thể có một vị thần. Mà ngươi, chính là vị thần duy nhất trong một đoạn quang âm này.
Sở Mặc vẫn trầm mặc, không nói gì thêm.
Huyết nhân tiếp tục nói:
- Mà cái gọi là nơi kết thúc, chính là chỉ... sau khi tất cả sinh linh Nhân tộc chết đi, đều sẽ trở về đến nơi đây. Bọn họ là một phần của hồ máu này, chính là Nhân tộc sinh sôi không thôi, mới khiến cho hồ máu này trước sau có thể tồn tại. Nói cách khác, ngay cả thế giới của các ngươi một lần nữa bị thần giới công phá, cho dù tất cả sinh linh bị diệt sạch. Nhưng Nhân tộc... vẫn vĩnh viễn sẽ không bị diệt sạch. Bọn họ chung quy sẽ gặp ở trong một thế giới mới khác, bắt đầu sinh sôi nảy nở, bắt đầu trưởng thành.
Lúc này, Sở Mặc cuối cùng mở miệng:
- Hai vấn đề. Vấn đề đầu tiên, địa phương các thần ở không phải là thần giới sao? Sinh linh thần giới trong miệng ngươi, chẳng lẽ không phải là các thần, mà là sinh linh khác? Vấn đề thứ hai, ngươi nói sau khi tất cả nhân loại chết, đều sẽ về tới đây? Hình như cũng không đúng lắm? Sau khi bọn họ chết, không tiếp tục luân hồi sao?
Huyết nhân nói:
- Các thần, chính là chỉ các thần của Nhân tộc. Nhưng thần giới lại không phải là thần giới của Nhân tộc.
Sở Mặc nhíu mày.
Huyết nhân nói:
- Thần giới duy ở độ cao còn cao hơn thế giới Nhân tộc. Độ cao kia cũng không ổn định. Muốn tồn tại lâu dài, nhất định phải không ngừng hấp thu năng lượng từ thế giới tư duy thấp. Mà năng lượng nguyên, chính là sinh linh của thế gian này. Ở trong này lại lấy năng lượng của nhân loại là cao nhất! Hiện tại, ngươi hiểu chưa?
Toàn thân Sở Mặc đều ngơ ngẩn.
Thần giới... Hóa ra chính là thế giới tư duy cao? Cái gọi là phù văn tính mạng, thật ra chính là sinh linh của thần giới sao? Là như vậy sao?
Trong lòng Sở Mặc sinh ra nghi ngờ vô tận.
Huyết nhân nói tiếp:
- Về phần luân hồi ngươi nói tới. Nhân tộc đã chết, thật sự sẽ trực tiếp tiến vào bên trong luân hồi. Nhưng bọn họ đã có một phần năng lượng, trở về đến bên trong hồ máu này. Năng lượng đó chính là tất cả tích lũy trong suốt đời bọn họ. Chỉ có điều, bởi vì lục đạo luân hồi đóng lại, trong hồ máu... đã có quá nhiều năm, không có năng lượng tốt hơn rót vào. Tiếp tục như vậy nữa, toàn bộ hồ máu sớm muộn sẽ hoàn toàn khô cạn.