Thí Thiên Đao
Chương 2412: Người đến từ tứ đại giới (2)
Người này cùng Vu Hồng đều không bị thương, cũng không xuất thủ nữa.
Bởi vì song phương đều biết đây không phải là toàn bộ thực lực củađối phương.
Người đến cười nhạt:
- Thế nào? Ta có tư cách nhìn thấy chủ nhân của ngươi chưa?
Vu Hồng bĩu môi:
- Khiêu khích như ngươi kỳ thực không có ý nghĩa, người đó quả thực chính là chủ nhân của ta, hơn nữa, ngươi không có tư cách.
- Chậc chậc, đường đường là một Giới Chủ. Ta biết ngươi, năm xưa ngươi ở Hồng Mông Đại Đạo tử kim Giới đoạt đi một viên Lệnh Giới Chủ, trở thành chúa tể một giới, sau đó liền biến mất, người kháckhông biết, nhưng ta biết ngươi muốn có được truyền thừa Bàn Cổ. Một người cao ngạo như ngươi, không ngờ lại làm chó theo đuôi người khác?
Vu Hồng cũng cười rộ lên:
- Ngươi mới là chó theo đuôi, ta là tùy tùng của người.
- Ngươi ngăn cản ta như vậy, kỳ thực không có ý nghĩa gì. Ta tới nơi này, thật sự là vì lời đồn mà tới. Hơn nữa, ta chỉ là một đạo pháp thân mà thôi, ta biết, sau khi đi vào thế giới này thì khó mà có thể rời khỏi. Cho nên, ta đã sớm chuẩn bị xong, muốn hy sinh pháp thân này.
Người đến vẻ mặt thản nhiên nhìn Vu Hồng. Thân thể gã tuy là bị quang mang bao phủ, nhưng Vu Hồng là có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của gã.
Vu Hồng cười cười:
- Ngươi nói thản nhiên như thế, có phải khi dễ ta nhìn không ra ngươi muốn làm gì phải không?
- Ta đã nói rồi, ta chính là vì lời đồn mà tới.
Người đến từ tốn nói:
- Hơn nữa, ngươi cũng không làm chủ được, cần gì chứ.
- Ngươi thật thú vị, lẽ nào ngươi cho là trên người của ngươi, tăngthêm sức mạnh phù văn thì ta không nhìn ra ngươi muốn làm gì sao?
Vu Hồng thở dài:
- Ngươi có phải cảm thấy, người oanh sát ta như vậy có chút không đáng, chi bằng oanh sát chúa tể của thế giới này thì vui hơn?
Trên mặt người đến, cuối cùng cũng có chút biến sắc, quả nhiên bị nhìn xuyên thấu rồi!
Nhưng y cũng không hề bối rối nào, chỉ là có chút kỳ quái nói:
- Không ngờ tới, ngươi thật sự có thể xem thấu, chẳng lẽ … các ngươi bên đây, cũng có sinh mệnh phù văn cấp cao giúp đỡ các ngươi? Vu Hồng lắc đầu:
- Chúng ta không có sinh mệnh phù văn giúp đỡ, nhưng mà chúng ta có sinh mệnh minh văn.
Người đến nhíu mày, sau đó cười khổ nói:
- Thực sự là có hơi phiền toái! Ngươi nói đúng, giết ngươi... Hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
- Kỳ thực, ngay cả ta ngươi cũng không giết được.
Vu Hồng nói xông, lần nữa khởi động công kích người đó.
Búa Bàn Cổ trong tay gã, trong mảnh huyết vực này trực tiếp hóa ravô cùng lớn!
Sau đó, ở trong vòm trời, chém ra một đạo sắc nhọn không có gì sánh kịp.
Người có vóc người vĩ ngạn này rốt cuộc hoàn toàn biến sắc. Y nhịn không được thất thanh nói:
- Ngươi … người chính là truyền nhân của Bàn Cổ? Ngươi không ngờ nhận được chân truyền của phủ pháp Bàn Cổ?
- Phủ pháp chó má, búa này gọi là Bàn Cổ khai thiên!
Vu Hồng nói, giơ một búa hung hang chém xuống phía dưới! Búa Bàn Cổ vô cùng lớn, giống như là muốn khai thiên vậy.
Lực lượng không thể địch nổi làm cho thần tiên vóc người vĩ ngạn này có cảm giác như hồn phi phách tán. Y trực tiếp dẫn động ra sức mạnh phù văn trên người, nếu nhận định người này chính là truyền nhân của Bàn Cổ, y cũng không còn bất kỳ do dự và lo lắng nào.
Sức mạnh phù văn sôi trào mãnh liệt này, trực tiếp bộc phát tại đây.
Nhưng sau một khắc, cái loại lực lượng phù văn này, đột nhiên biến mất vô hình. Trên mặt người này lộ ra vè không hiểu, y thực sự bị kinh động, trong lòng tràn ngập vẻ suy tư. Không rõ vì sao trong nháy mắt lực lượng ký hiệu nổ tung, mà lại hoàn toàn không có động tĩnh?
Nhưng sau một khắc, một nữ tử phương hoa tuyệt đại xuất hiện ở trong hư không, hai tay của nàng, không ngừng kết ấn...
Người vóc người vĩ ngạn cũng chỉ thấy được một tí hình ảnh như vậy thôi.
Bởi vì đầu của y, ngay cả thân thể của y đã bị một búa của Vu Hồng bổ rahoàn toàn rồi! Mặc dù là một đạo pháp thân, nhưng vẫn có một giọt tinh huyết và một bộ phận nguyên thần giống như bản thể. Sau khi bị chém ra, hóa thành tinh khí vô tận trực tiếp rót vào búa Bàn Cổ.
- Rác rưởi.
Vu Hồng mắng một câu.
Sau đó, gã gật đầu với nữ tử phương hoa tuyệt đại:
- Sở Tuệ tiểu thư, cám ơn người.
Nữ tử cười cười:
- Ngươi vẫn gọi ta là trí não đi!
- Tên này khó nghe, vẫn là gọi Sở tuệ tiểu thư dễ nghe hơn.
Vu Hồng kiên trì.
Nữ tử mỉm cười nói:
- Vậy tùy ngươi! Ngươi vui là được rồi.
- …
Trên trán Vu Hồng, hiện ra mấy đạo hắc tuyến.
Rất nhiều năm trước Sở Mặc cũng đã giải quyết vấn đề trí não tồn tại rồi. Đem những sức mạnh tà ác phía trên toàn bộ trấn áp, sau đó luyện hóa một chút. Cho nên, trí não Sở Tuệ ngày xưa lại lần nữa xuất hiệntrên thế gian.
Nó đích thị là một sinh mệnh phù văn cao cấp, hơn nữa, bây giờ đã là sinh mệnh phù văn hoàn toàn đứng về phía Sở Mặc bên này.
Giết một người xâm lăng, trên mặt Vu Hồng cũng không có lộ ra vẻ buông lỏng gì, ngược lại sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn trực tiếp truyền âm cho Sở Mặc:
- Chủ thượng, chúng ta nên hành động!
Sau đó, thân ảnh Sở Mặc trong nháy mắt xuất hiện, sắc mặt cũng cóchút ngưng trọng.
Sau đó, Sở Mặc nhìn thoáng qua Sở Tuệ.
Sở Tuệ gật đầu:
- Ca, huynh yên tâm, ta sẽ xem chừng mọi người. Ta sẽ truyền tin tức người này mang đến cho ca.
- Tốt!
Sở Mặc gật đầu.
Sau đó nhìn Vu Hồng:
- Chúng ta đi thôi!
Đến lúc này cũng chỉ còn cách rời khỏi nơi đây, tìm kiếm truyền thừa tinh thần của Bàn Cổ, bởi vì nếu tiếp tục thế này, sợ rằng cả tứ đại Thiên Na và những cao thủ nữa sẽ tới thế giới Cổ Thần mất.
Sở Mặc để lại Thương Khung Thần Giám cho Kỳ Tiêu Vũ đề phòng tình huống bất trắc.
Đồng thời, Sở Tuệ cũng truyền lại bí mật được ẩn giấu trong pháp thân của tứ đại Thiên Lai Sử đã bị Vu Hồng giết chết kia cho Sở Mặc.
Lai Sử này quả nhiên được một trong tứ đại Thiên Chủ phái tới. Thiên Chủ Tử Kim Thiên vốn thuộc Hồng Mông Đại Đạo cũng là một chiến tướng chân chính, là một tu sĩ thiên nhân cao cấp.
Hắn đến đây có hai mục đích chính. Trong hai mục đích đó, có một, là tìm hiểu hư thực về thế giới từ thân thể Cổ Thần.
Bởi vì Vĩnh Hằng chi chủ và chủ của ba thế lực lớn đều đã chết, mới khiến cho tứ đại Thiên Chủ bên kia cực kỳ bất an, bọn họ nhận thấy điều bất thường nên liền phái người đến đây kiểm tra.
Bởi vì song phương đều biết đây không phải là toàn bộ thực lực củađối phương.
Người đến cười nhạt:
- Thế nào? Ta có tư cách nhìn thấy chủ nhân của ngươi chưa?
Vu Hồng bĩu môi:
- Khiêu khích như ngươi kỳ thực không có ý nghĩa, người đó quả thực chính là chủ nhân của ta, hơn nữa, ngươi không có tư cách.
- Chậc chậc, đường đường là một Giới Chủ. Ta biết ngươi, năm xưa ngươi ở Hồng Mông Đại Đạo tử kim Giới đoạt đi một viên Lệnh Giới Chủ, trở thành chúa tể một giới, sau đó liền biến mất, người kháckhông biết, nhưng ta biết ngươi muốn có được truyền thừa Bàn Cổ. Một người cao ngạo như ngươi, không ngờ lại làm chó theo đuôi người khác?
Vu Hồng cũng cười rộ lên:
- Ngươi mới là chó theo đuôi, ta là tùy tùng của người.
- Ngươi ngăn cản ta như vậy, kỳ thực không có ý nghĩa gì. Ta tới nơi này, thật sự là vì lời đồn mà tới. Hơn nữa, ta chỉ là một đạo pháp thân mà thôi, ta biết, sau khi đi vào thế giới này thì khó mà có thể rời khỏi. Cho nên, ta đã sớm chuẩn bị xong, muốn hy sinh pháp thân này.
Người đến vẻ mặt thản nhiên nhìn Vu Hồng. Thân thể gã tuy là bị quang mang bao phủ, nhưng Vu Hồng là có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của gã.
Vu Hồng cười cười:
- Ngươi nói thản nhiên như thế, có phải khi dễ ta nhìn không ra ngươi muốn làm gì phải không?
- Ta đã nói rồi, ta chính là vì lời đồn mà tới.
Người đến từ tốn nói:
- Hơn nữa, ngươi cũng không làm chủ được, cần gì chứ.
- Ngươi thật thú vị, lẽ nào ngươi cho là trên người của ngươi, tăngthêm sức mạnh phù văn thì ta không nhìn ra ngươi muốn làm gì sao?
Vu Hồng thở dài:
- Ngươi có phải cảm thấy, người oanh sát ta như vậy có chút không đáng, chi bằng oanh sát chúa tể của thế giới này thì vui hơn?
Trên mặt người đến, cuối cùng cũng có chút biến sắc, quả nhiên bị nhìn xuyên thấu rồi!
Nhưng y cũng không hề bối rối nào, chỉ là có chút kỳ quái nói:
- Không ngờ tới, ngươi thật sự có thể xem thấu, chẳng lẽ … các ngươi bên đây, cũng có sinh mệnh phù văn cấp cao giúp đỡ các ngươi? Vu Hồng lắc đầu:
- Chúng ta không có sinh mệnh phù văn giúp đỡ, nhưng mà chúng ta có sinh mệnh minh văn.
Người đến nhíu mày, sau đó cười khổ nói:
- Thực sự là có hơi phiền toái! Ngươi nói đúng, giết ngươi... Hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
- Kỳ thực, ngay cả ta ngươi cũng không giết được.
Vu Hồng nói xông, lần nữa khởi động công kích người đó.
Búa Bàn Cổ trong tay gã, trong mảnh huyết vực này trực tiếp hóa ravô cùng lớn!
Sau đó, ở trong vòm trời, chém ra một đạo sắc nhọn không có gì sánh kịp.
Người có vóc người vĩ ngạn này rốt cuộc hoàn toàn biến sắc. Y nhịn không được thất thanh nói:
- Ngươi … người chính là truyền nhân của Bàn Cổ? Ngươi không ngờ nhận được chân truyền của phủ pháp Bàn Cổ?
- Phủ pháp chó má, búa này gọi là Bàn Cổ khai thiên!
Vu Hồng nói, giơ một búa hung hang chém xuống phía dưới! Búa Bàn Cổ vô cùng lớn, giống như là muốn khai thiên vậy.
Lực lượng không thể địch nổi làm cho thần tiên vóc người vĩ ngạn này có cảm giác như hồn phi phách tán. Y trực tiếp dẫn động ra sức mạnh phù văn trên người, nếu nhận định người này chính là truyền nhân của Bàn Cổ, y cũng không còn bất kỳ do dự và lo lắng nào.
Sức mạnh phù văn sôi trào mãnh liệt này, trực tiếp bộc phát tại đây.
Nhưng sau một khắc, cái loại lực lượng phù văn này, đột nhiên biến mất vô hình. Trên mặt người này lộ ra vè không hiểu, y thực sự bị kinh động, trong lòng tràn ngập vẻ suy tư. Không rõ vì sao trong nháy mắt lực lượng ký hiệu nổ tung, mà lại hoàn toàn không có động tĩnh?
Nhưng sau một khắc, một nữ tử phương hoa tuyệt đại xuất hiện ở trong hư không, hai tay của nàng, không ngừng kết ấn...
Người vóc người vĩ ngạn cũng chỉ thấy được một tí hình ảnh như vậy thôi.
Bởi vì đầu của y, ngay cả thân thể của y đã bị một búa của Vu Hồng bổ rahoàn toàn rồi! Mặc dù là một đạo pháp thân, nhưng vẫn có một giọt tinh huyết và một bộ phận nguyên thần giống như bản thể. Sau khi bị chém ra, hóa thành tinh khí vô tận trực tiếp rót vào búa Bàn Cổ.
- Rác rưởi.
Vu Hồng mắng một câu.
Sau đó, gã gật đầu với nữ tử phương hoa tuyệt đại:
- Sở Tuệ tiểu thư, cám ơn người.
Nữ tử cười cười:
- Ngươi vẫn gọi ta là trí não đi!
- Tên này khó nghe, vẫn là gọi Sở tuệ tiểu thư dễ nghe hơn.
Vu Hồng kiên trì.
Nữ tử mỉm cười nói:
- Vậy tùy ngươi! Ngươi vui là được rồi.
- …
Trên trán Vu Hồng, hiện ra mấy đạo hắc tuyến.
Rất nhiều năm trước Sở Mặc cũng đã giải quyết vấn đề trí não tồn tại rồi. Đem những sức mạnh tà ác phía trên toàn bộ trấn áp, sau đó luyện hóa một chút. Cho nên, trí não Sở Tuệ ngày xưa lại lần nữa xuất hiệntrên thế gian.
Nó đích thị là một sinh mệnh phù văn cao cấp, hơn nữa, bây giờ đã là sinh mệnh phù văn hoàn toàn đứng về phía Sở Mặc bên này.
Giết một người xâm lăng, trên mặt Vu Hồng cũng không có lộ ra vẻ buông lỏng gì, ngược lại sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn trực tiếp truyền âm cho Sở Mặc:
- Chủ thượng, chúng ta nên hành động!
Sau đó, thân ảnh Sở Mặc trong nháy mắt xuất hiện, sắc mặt cũng cóchút ngưng trọng.
Sau đó, Sở Mặc nhìn thoáng qua Sở Tuệ.
Sở Tuệ gật đầu:
- Ca, huynh yên tâm, ta sẽ xem chừng mọi người. Ta sẽ truyền tin tức người này mang đến cho ca.
- Tốt!
Sở Mặc gật đầu.
Sau đó nhìn Vu Hồng:
- Chúng ta đi thôi!
Đến lúc này cũng chỉ còn cách rời khỏi nơi đây, tìm kiếm truyền thừa tinh thần của Bàn Cổ, bởi vì nếu tiếp tục thế này, sợ rằng cả tứ đại Thiên Na và những cao thủ nữa sẽ tới thế giới Cổ Thần mất.
Sở Mặc để lại Thương Khung Thần Giám cho Kỳ Tiêu Vũ đề phòng tình huống bất trắc.
Đồng thời, Sở Tuệ cũng truyền lại bí mật được ẩn giấu trong pháp thân của tứ đại Thiên Lai Sử đã bị Vu Hồng giết chết kia cho Sở Mặc.
Lai Sử này quả nhiên được một trong tứ đại Thiên Chủ phái tới. Thiên Chủ Tử Kim Thiên vốn thuộc Hồng Mông Đại Đạo cũng là một chiến tướng chân chính, là một tu sĩ thiên nhân cao cấp.
Hắn đến đây có hai mục đích chính. Trong hai mục đích đó, có một, là tìm hiểu hư thực về thế giới từ thân thể Cổ Thần.
Bởi vì Vĩnh Hằng chi chủ và chủ của ba thế lực lớn đều đã chết, mới khiến cho tứ đại Thiên Chủ bên kia cực kỳ bất an, bọn họ nhận thấy điều bất thường nên liền phái người đến đây kiểm tra.