Thí Thiên Đao
Chương 2374: Bàn Cổ kinh
Như vậy, nếu liên tiếp sử dụng nó thì cho dù là một đại Tổ cảnh cũng khó mà chịu đựng được di chứng của việc già yếu trong nháy mắt này. Đến cả đại Thiên chủ, gặp loại công pháp đỉnh cấp này cũng muốn tránh xa, không dám chạm trán.
Bất quá, thi triển Bàn Cổ thời gian cũng bị tiêu hao rất lớn, công pháp ảnh hưởng đến năm rộng tháng dài cần phải trả giá khá cao.
Còn Bàn Cổ thân pháp đối với Sở Mặc thực sự quá kinh diễm.
Trước đây hắn vẫn luôn có khát vọng có một loại thân pháp cao cấp. Vì tới nay, tuy tốc độ của hắn cũng khá nhanh nhưng chưa được coi là độc bộ thiên hạ. Nói cách khác, luôn có người có thể đuổi kịp tốc độ của hắn. Ở cùng cảnh giới có rất ít người theo kịp hắn nhưng khi cao hơn một cảnh giới, thì tốc độ chẳng kém hắn tẹo nào.
Sau khi đạt được Bàn Cổ thân pháp, Sở Mặc mới thật sự hiểu thể nào là thân pháp độc bộ thiên hạ.
Hắn khám phá ra cách thức vận dụng sức mạnh của các quy luật. Thì ra thay đổi cách sử dụng lại có hiệu quả thần kỳ như thế.
Bàn Cổ thân pháp nhìn thì đơn giản nhưng lại mang đến tốc độ không gì sánh được. Sau khi tu luyện được nó, Sở Mặc biết thực lực của mình đã bước lên một độ cao mới.
Bàn Cổ đao pháp lại có ba chiêu: bổ, chém, quét ngang.
Sau khi Sở Mặc luyện hóa xong khối tinh thạch kia, đạt được truyền thừa, nhìn ba chiêu đao pháp này mà ngẩn cả người.
Hình như… nó quá đơn giản. Đại đạo thường là những thứ đơn giản nhất. Nhiều năm về trước, Sở Mặc đã biết, nhưng đó cũng chỉ là biết thôi. Sau khi đạt được Bàn Cổ đao pháp, Sở Mặc mới thật sự hiểu rõ triết lý đó.
Đại đạo chân chính đơn giản đến khó tin, không ai nghĩ nó lại là công pháp Thần cấp cả.
Hơn nữa, ba chiêu trong đao pháp không giống bất cứ loại đao pháp nào khác.
Nó không chỉ ra chiêu nào để phòng thủ, chiêu nào để tấn công. Quả thực độc nhất vô nhị. Trong mảnh hư không của vũ trụ chỉ có một mình Sở Mặc.
Lão hòa thượng, lão đạo sĩ, cả Từ Thi Nghiên và đám người nhà của Sở Mặc đều ở trong thế giới Thần Giám.
Những năm gần đây lão hòa thượng và lão đạo sĩ vẫn đang nghiên cứu làm thế nào để phá giải phong ấn trên người Từ Thi Nghiên, giúp nàng biến thành người có thể tu luyện.
Từ Thi Nghiên lại không để tâm vấn đề này lắm. Nàng không thể tu luyện thì cũng có thể có thọ nguyên dài, gần như bất tử và năng lực phòng ngữ mạnh mẽ. Vì thế, nàng chẳng mấy hứng thú với tu luyện. Nhưng không muốn là một chuyện và không thể lại là một chuyện khác.
Vì thế, nàng cũng mong phá giải được phong ấn.
Căn cứ vào suy đoán của lão hòa thượng và lão đạo sĩ, phong ấn trên người nàng không chỉ hạn chế khả năng tu luyện mà còn có ẩn ý khác, không chừng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Những năm gần đây hai lão đã đoán được gần chín phần rồi.
Dù sao phá giải phong ấn cấp bậc Giới chủ cũng không phải chuyệndễ dàng.
Hôm nay, Sở Mặc lại vào trong thế giới Thần Giám, chuẩn bị lấy khối tinh hạch.
Nhờ khối tinh hạch này bồi dưỡng mà những năm gần đây thế giới Thần Giám xuất hiện nhiều hậu nhân ưu tú, thậm chí có nhiều người tu đến Thái thượng cảnh giới rồi.
Những sinh linh này khác hoàn toàn so với các tu sĩ Thái thượng cổ xưa lúc trước, bọn họ rất ít phụ thuộc vào tài nguyên tu luyện mà chủ yếu dựa vào khả năng tự lĩnh ngộ. Thế giới Thần giám bị Sở Mặc đưa lên trời cao, luyện hóa thành bộ dáng của tinh thần trong vũ trụ, vì thế, nó rất an tĩnh.
Những sinh linh ở trong hầu như không biết chuyện gì đã xảy ra vì cuộc sống của họ chẳng bị ảnh hưởng gì hết.
Nên mới nói nhiều khi không biết gì cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Nhân sinh biết hay không, tốt hay xấu cũng tùy trường hợp mà định đoạt. Như hiện tại, đối với các sinh linh trong vũ trụ này, không biết đồng nghĩa với may mắn.
Sau khi trở lại thế giới Thần Giám, Sở Mặc còn hơi do dự có nên đi lấy khối tinh hạch kia không.
Lão đạo sĩ xuất hiện bên cạnh Sở Mặc, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, không sao đâu.
Lão hòa thượng cũng niệm Phật hiệu, tới trước mặt Sở Mặc nói:
- Sắp thành công thì đừng nên do dự. Chữ khắc trên đó thủ hộ chỗ này, nhưng đây cũng là cơ hội của ta. Nếu một ngày nào đó chữ khắc bịhủy, cả thế giới đều lâm vào nguy hiểm.
- Lão hòa thượng nói có lý.
Lão đạo sĩ nói.
- Năm đó Minh Văn tiên sinh đã nói: chữ khắc trên đồ vật cũng có tính cách riêng. Tuy nói hiện tại ba thế lực lớn vẫn đang chủ hòa vì họ không thể câu thông trực tiếp với chữ khắc trên đó, nhưng điều này không đồng nghĩa là họ sẽ không tính đến việc dời chữ khắc sang nơi khác để công kích nơi đây. Đến lúc đó chúng ta sẽ bị nguy hiểm.
Sở Mặc gật đầu, hạ quyết định. Sau đó, hắn đến chỗ sâu nhất dưới lòng đất của Vương tộc Sở thị để lấy khối tinh hạch. Sau khi khối tinh hạch bị lấy đi, toàn bộ thế giới đều có thể cảm nhận được sự thay đổi, luồng sinh khí nồng đậm đã phai nhạt khá nhiều.
Sinh linh tu vi ở cảnh giới thấp không cảm nhận rõ nhưng tất cả sinh linh Tổ cảnh trở lên đều nhận thấy rõ ràng.
Mấy năm nay thế giới Thần Giám liên tiếp xuất hiện nhiều nhân tài tuyệt diễm, điều này quan hệ chặt chẽ với tinh hạch. Nên sau khi tinh hạch bị lấy ra, khó mà có thể như vậy được nữa.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào. Sở Mặc nhẹ giọng:
- Một ngày kia, ta nhất định nghĩ ra cách để thế giới này mạnh mẽ trở lại.
Hắn nói xong liền làm luôn. Bầu trời của thế giới Thần Giám xuất hiện một số lượng lớn dị tượng.
Dị tượng này giống như điềm lành, không khiến sinh linh yếu đi mà còn giúp các sinh linh đang sợ hãi trở nên yên lòng hơn.
Sở Mặc không do dự, mang theo khối tinh hạch cuối cùng bay về một ngôi sao nhỏ trong vũ trụ. Hắn bắt đầu tế luyện khối tinh hạch.
Thời gian trôi đi, thể tích của tinh hạch càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng Sở Mặc cũng lấy được truyền thừa Bàn Cổ cuối cùng trên mặt của khối tinh hạch.
Sau khi Sở Mặc lấy được truyền thừa này, bốn truyền thừa trước dường như sống lại.
Cảm giác này cũng tương tự như các đồ vật trong nhà, tự bản thân nó đã có năng lực rất cường đại, không cần tập hợp cũng có thể chống lại kẻ thù nhưng cảm giác nó vẫn chỉ là vật chết. Giống như pháp trận, tự động vận hành khi được mở ra.
Nhưng sau khi có truyền thừa cuối, chữ khắc cứ như vật chết biến thành vật sống.
Các chữ trên đồ vật có thể hóa thành một ông lão đầu bạc: Bàn Cổ khai thiên, Bàn Cổ thời gian, Bàn Cổ thân pháp và Bàn Cổ đao pháp được kích hoạt, các chiêu thức đều có sinh mệnh.
Khi chúng sống lại, Sở Mặc chấn động.
Bất quá, thi triển Bàn Cổ thời gian cũng bị tiêu hao rất lớn, công pháp ảnh hưởng đến năm rộng tháng dài cần phải trả giá khá cao.
Còn Bàn Cổ thân pháp đối với Sở Mặc thực sự quá kinh diễm.
Trước đây hắn vẫn luôn có khát vọng có một loại thân pháp cao cấp. Vì tới nay, tuy tốc độ của hắn cũng khá nhanh nhưng chưa được coi là độc bộ thiên hạ. Nói cách khác, luôn có người có thể đuổi kịp tốc độ của hắn. Ở cùng cảnh giới có rất ít người theo kịp hắn nhưng khi cao hơn một cảnh giới, thì tốc độ chẳng kém hắn tẹo nào.
Sau khi đạt được Bàn Cổ thân pháp, Sở Mặc mới thật sự hiểu thể nào là thân pháp độc bộ thiên hạ.
Hắn khám phá ra cách thức vận dụng sức mạnh của các quy luật. Thì ra thay đổi cách sử dụng lại có hiệu quả thần kỳ như thế.
Bàn Cổ thân pháp nhìn thì đơn giản nhưng lại mang đến tốc độ không gì sánh được. Sau khi tu luyện được nó, Sở Mặc biết thực lực của mình đã bước lên một độ cao mới.
Bàn Cổ đao pháp lại có ba chiêu: bổ, chém, quét ngang.
Sau khi Sở Mặc luyện hóa xong khối tinh thạch kia, đạt được truyền thừa, nhìn ba chiêu đao pháp này mà ngẩn cả người.
Hình như… nó quá đơn giản. Đại đạo thường là những thứ đơn giản nhất. Nhiều năm về trước, Sở Mặc đã biết, nhưng đó cũng chỉ là biết thôi. Sau khi đạt được Bàn Cổ đao pháp, Sở Mặc mới thật sự hiểu rõ triết lý đó.
Đại đạo chân chính đơn giản đến khó tin, không ai nghĩ nó lại là công pháp Thần cấp cả.
Hơn nữa, ba chiêu trong đao pháp không giống bất cứ loại đao pháp nào khác.
Nó không chỉ ra chiêu nào để phòng thủ, chiêu nào để tấn công. Quả thực độc nhất vô nhị. Trong mảnh hư không của vũ trụ chỉ có một mình Sở Mặc.
Lão hòa thượng, lão đạo sĩ, cả Từ Thi Nghiên và đám người nhà của Sở Mặc đều ở trong thế giới Thần Giám.
Những năm gần đây lão hòa thượng và lão đạo sĩ vẫn đang nghiên cứu làm thế nào để phá giải phong ấn trên người Từ Thi Nghiên, giúp nàng biến thành người có thể tu luyện.
Từ Thi Nghiên lại không để tâm vấn đề này lắm. Nàng không thể tu luyện thì cũng có thể có thọ nguyên dài, gần như bất tử và năng lực phòng ngữ mạnh mẽ. Vì thế, nàng chẳng mấy hứng thú với tu luyện. Nhưng không muốn là một chuyện và không thể lại là một chuyện khác.
Vì thế, nàng cũng mong phá giải được phong ấn.
Căn cứ vào suy đoán của lão hòa thượng và lão đạo sĩ, phong ấn trên người nàng không chỉ hạn chế khả năng tu luyện mà còn có ẩn ý khác, không chừng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Những năm gần đây hai lão đã đoán được gần chín phần rồi.
Dù sao phá giải phong ấn cấp bậc Giới chủ cũng không phải chuyệndễ dàng.
Hôm nay, Sở Mặc lại vào trong thế giới Thần Giám, chuẩn bị lấy khối tinh hạch.
Nhờ khối tinh hạch này bồi dưỡng mà những năm gần đây thế giới Thần Giám xuất hiện nhiều hậu nhân ưu tú, thậm chí có nhiều người tu đến Thái thượng cảnh giới rồi.
Những sinh linh này khác hoàn toàn so với các tu sĩ Thái thượng cổ xưa lúc trước, bọn họ rất ít phụ thuộc vào tài nguyên tu luyện mà chủ yếu dựa vào khả năng tự lĩnh ngộ. Thế giới Thần giám bị Sở Mặc đưa lên trời cao, luyện hóa thành bộ dáng của tinh thần trong vũ trụ, vì thế, nó rất an tĩnh.
Những sinh linh ở trong hầu như không biết chuyện gì đã xảy ra vì cuộc sống của họ chẳng bị ảnh hưởng gì hết.
Nên mới nói nhiều khi không biết gì cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Nhân sinh biết hay không, tốt hay xấu cũng tùy trường hợp mà định đoạt. Như hiện tại, đối với các sinh linh trong vũ trụ này, không biết đồng nghĩa với may mắn.
Sau khi trở lại thế giới Thần Giám, Sở Mặc còn hơi do dự có nên đi lấy khối tinh hạch kia không.
Lão đạo sĩ xuất hiện bên cạnh Sở Mặc, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, không sao đâu.
Lão hòa thượng cũng niệm Phật hiệu, tới trước mặt Sở Mặc nói:
- Sắp thành công thì đừng nên do dự. Chữ khắc trên đó thủ hộ chỗ này, nhưng đây cũng là cơ hội của ta. Nếu một ngày nào đó chữ khắc bịhủy, cả thế giới đều lâm vào nguy hiểm.
- Lão hòa thượng nói có lý.
Lão đạo sĩ nói.
- Năm đó Minh Văn tiên sinh đã nói: chữ khắc trên đồ vật cũng có tính cách riêng. Tuy nói hiện tại ba thế lực lớn vẫn đang chủ hòa vì họ không thể câu thông trực tiếp với chữ khắc trên đó, nhưng điều này không đồng nghĩa là họ sẽ không tính đến việc dời chữ khắc sang nơi khác để công kích nơi đây. Đến lúc đó chúng ta sẽ bị nguy hiểm.
Sở Mặc gật đầu, hạ quyết định. Sau đó, hắn đến chỗ sâu nhất dưới lòng đất của Vương tộc Sở thị để lấy khối tinh hạch. Sau khi khối tinh hạch bị lấy đi, toàn bộ thế giới đều có thể cảm nhận được sự thay đổi, luồng sinh khí nồng đậm đã phai nhạt khá nhiều.
Sinh linh tu vi ở cảnh giới thấp không cảm nhận rõ nhưng tất cả sinh linh Tổ cảnh trở lên đều nhận thấy rõ ràng.
Mấy năm nay thế giới Thần Giám liên tiếp xuất hiện nhiều nhân tài tuyệt diễm, điều này quan hệ chặt chẽ với tinh hạch. Nên sau khi tinh hạch bị lấy ra, khó mà có thể như vậy được nữa.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào. Sở Mặc nhẹ giọng:
- Một ngày kia, ta nhất định nghĩ ra cách để thế giới này mạnh mẽ trở lại.
Hắn nói xong liền làm luôn. Bầu trời của thế giới Thần Giám xuất hiện một số lượng lớn dị tượng.
Dị tượng này giống như điềm lành, không khiến sinh linh yếu đi mà còn giúp các sinh linh đang sợ hãi trở nên yên lòng hơn.
Sở Mặc không do dự, mang theo khối tinh hạch cuối cùng bay về một ngôi sao nhỏ trong vũ trụ. Hắn bắt đầu tế luyện khối tinh hạch.
Thời gian trôi đi, thể tích của tinh hạch càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng Sở Mặc cũng lấy được truyền thừa Bàn Cổ cuối cùng trên mặt của khối tinh hạch.
Sau khi Sở Mặc lấy được truyền thừa này, bốn truyền thừa trước dường như sống lại.
Cảm giác này cũng tương tự như các đồ vật trong nhà, tự bản thân nó đã có năng lực rất cường đại, không cần tập hợp cũng có thể chống lại kẻ thù nhưng cảm giác nó vẫn chỉ là vật chết. Giống như pháp trận, tự động vận hành khi được mở ra.
Nhưng sau khi có truyền thừa cuối, chữ khắc cứ như vật chết biến thành vật sống.
Các chữ trên đồ vật có thể hóa thành một ông lão đầu bạc: Bàn Cổ khai thiên, Bàn Cổ thời gian, Bàn Cổ thân pháp và Bàn Cổ đao pháp được kích hoạt, các chiêu thức đều có sinh mệnh.
Khi chúng sống lại, Sở Mặc chấn động.