Thí Thiên Đao
Chương 2313: Cổ tổ gia tộc Lạc Thủy thoát khỏi vòng vây khốn (1)
Đừng nói là Bói Đông, ngay cả Sở Mặc cũng có chút bối rối.
Đây là tình huống gì?
Hành động giáng bạt tay này, cũng chỉ có người … mới làm thôi?
Mà bóng người này, ở trong mắt y, rõ ràng là một vị thần! Bói Đông ngơ ngác nhìn bóng người này, sau đó, ánh mắt của gã từ từ trở nên có chút mê mang. Cuối cùng, gã đột nhiên biến mất ở trước mặt Sở Mặc.
Giống như là chưa bao giờ xuất hiện qua như vậy, hư không biến mất rồi!
- Chuyện gì xảy ra?
Mặc nhịn không được nhìn bóng người hỏi.
- Giếu hắn, hậu hoạn. Mất trí, không sao. Tổng cộng tám chữ, toàn là thần văn, giống bí quyết tu luyện tình thần của Sở Mặc. Là thần văn thật sự.
Sở Mặc nghe hiểu lập tức, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động!
Bóng người này, lại có thể trao đổi!
Tuy chỉ nói tám chữ, khiến người ta cảm thấy vô cùng tối nghĩa, như là rất lâu chưa nói được. Nhưng đạo thân ảnh này, tuyệt đối là có linh tính, có ý thức!
- Tiền bối, ngài, ngài là đại thần Bàn Cổ sao? Sở Mặc kích động hỏi.
Đạo thân ảnh này lại trong phút chốc biến mất trước mặt Sở Mặc, không trả lời, cũng không bất kì câu nói gì thừa thải. Cứ như vậy mà biến mất.
Sở Mặc gãi đầu, sau đó thở dài, với cảnh giới bây giờ của y, vẫn là không thể nào suy tính ra hết tất cả. Mặc dù năng lực bây giờ của y đã có thể trong nháy mắt suy tính vô số chuyện trong cả cái thông đạo. Nhưng lại không có cách nào nghiên cứu những bí mật của bóng người đó. Sau đó, Sở Mặc đi về phía vương tộc bên đó. Tạm thời để chuyện này qua một bên. Nếu bóng người đó nói Bói Đông mất trí nhớ rồi, vậy hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà chuyện này, ngẫm lại cũng thật buồn cười. Bói Đông là tồn tại của cảnh giới gì?
Người quan sát... Đại tổ!
Tạm thời cứ gọi Đại Tổ được rồi, dù sao cũng cao hơn tồn tại Thái thượng. Lại bị người ta cho một bạt tai rút hết kí ức, cũng rất là đáng buồn.
Cho nên, sinh linh thế gian thật sự không thể tự cao quá mức. Cảm giác mình đã rất mạnh, kỳ thực chỉ là chưa có tư cách tiếp xúc cao hơn mà thôi.
Ở ngoài thế giới thông đạo, Bói Đông mặc áo trắng, đầu tóc vàng lúc này đang mang vẻ mặt mờ mịt.
Nếu như Sở Mặc nhìn thấy gã, nhất định sẽ nhịn không được bậtcười.
Bởi vì trong ánh mắt của Bói Đông, tràn đầy vẻ nghi hoặc mờ mịt, nhìn chằm chằm vào thế giới hỗn độn phía trước, lẩm bẩm nói:
- Ta sao lại chạy đến đây làm gì?
Nói xong, trên mặt của gã, không khỏi lộ ra vẻ mặt chán ghét:
- Thế giới cấp thấp này, ngoài trừ những con kiến hôi có não to một chút, còn lại cũng không có gì! Nếu không phải bởi vì nơi này tan vỡ, cả thế giới thân thể cổ thần sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền, sớm đã cực khổ một lần phá hoại nơi này rồi. Bây giờ ngược lại, mỗi lần cách một khoảng thời gian, thì phải thanh lý một lần. Ừ, bây giời vẫn chưa đến lúcthanh lý. Ba kẻ ngu xuẩn Huyên Tử, Bạch Y và Hồng Y đó sao không ở đây? Lại lười biếng! Xem ra, trở về phải tố cáo bọn họ mới được!
Một cái tát của bóng hình này, thật sự là quá kinh khủng, không ngờ khiến cho ký ức của Bối Đông bị mất nhiều như vậy. Nếu Sở Mặc chính mắt nhìn màn này, nhất định sẽ bị chấn động.
Gã thậm chí ngay cả chuyện Bạch Y và Hồng Y đã chết cũng không nhớ rõ!
Hơn nữa, ở chỗ này, cũng không tìm được một chút dấu vết chiến đấu! Rất nhanh, thân ảnh Bói Đông, liền biến mất ở nơi đây.
Thế giới Thông đạo.
Đại hôn Sở Sởnáo nhiệt rất nhiều ngày.
Tất cả nhân vật cao cấp trong cả Liên Minh Tinh Anh đều đến tham gia.
Nhiều người như vậy, trong thời gian ngắn, yến tiệc tất nhiên khôngthể kết thúc được.
Nhưng Sở Mặc sau khi đưa tiễn các vị Cổ Tổ cảnh giới Thái thượng, trực tiếp bế quan lần nữa.
Có một số việc, hoàn toàn không biết đích thật là một niềm hạnh phúc. Đã biết, không có cách nào làm như không thấy.
Lần bế quan này của Sở Mặc trực tiếp tới một ngàn năm.
Sáu gã Thái thượng Cổ Tổ gia tộc Lạc Thủy đã từng một lần cho rằng, Sở Mặc nhất định sẽ thừa dịp trước khi bọn họ có thể xông rangoài, đến đây một lần nữa, tiến hành các loại bố trí.
Chí ít, cũng bày pháp trận phong ấn bọn họ mấy trăm năm.
Thế nhưng làm cho bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới là Sở Mặc vẫn không lộ diện. Điều này làm trong lòng sáu gã Cổ Tổ cảm thấy may mắn, lại có chút tức giận. Cho rằng Sở Mặc hoàn toàn không coi họ là gì.
Nhưng mà bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, không có gấp rút đi kiếm Sở Mặc tính sổ. Nghìn năm qua, bọn họ tuy đã bị phong ấn ở đây, nhưng tình hình thế giới bên ngoài không phải là hoàn toànkhông biết gì cả.
Sở Mặc đạt được chính quả Thái Thượng, được mọi người xưng là vua thông đạo, chuyện này, bọn họ cũng biết.
Sở Mặc trong thời điểm Tổ cảnh tột cùng, chiến lực khủng bố đó đã có thể trực tiếp khiêu chiến Thái thượng rồi. Bây giờ thành Thái thượng, đứng cùng độ cao với đám Cổ Tổ này. Bọn họ tự nhiên không dám đi trêu chọc Sở Mặc.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng biết, ân oán vẫn cònsớm muộn có một ngày sẽ bùng nổ. Sáu gã Thái thượng Cổ Tổ thoát nguy khốn, đối với toàn bộ gia tộc Lạc Thủy mà nói cũng là một chuyện đại sự khó lường. Nhưng lúc này, trên trên dưới dưới toàn bộ gia tộc Lạc Thủy đều cảm thấy vô cùng đau đầu. Bọn họ có chút không biết làm sao để đối mặt với những vị Cổ Tổ này.
Bởi vì Lạc Phi Hồng, gia tộc Lạc Thủy gần như đã triệt để ngã về phía Sở thị vương tộc bên này.
Bọn họ vẫn cảm thấy sáu vị Cổ Tổ căn bản không thể may mắn thoát khỏi, cho nên, chưa bao giờ suy nghĩ qua, một nghìn năm sau, sáu vị Cổ Tổ không ngờ có ngày có thể thoát khỏi nguy khốn. Vị Thái thượng Cổ Tổ già nhất trong gia tộc Lạc Thủy tên là Lạc Truyền Kỳ.
Lúc này, ông ngồi ở vị trí đầu tiên của đại điện, con ngươi lạnh như băng nhìn gia chủ Lạc thủy gia đang quỳ phía dưới, từ tốn nói:
- Chọn lựa trước đây của các ngươi là bất đắc dĩ, chúng ta thân làm Cổ Tổ cũng không trách móc. Nhưng hiện nay chúng ta thoát khỏi khó khăn, lại không thể tiếp tục đứng cùng phía với gia tộc Sở thị. Địa vị gia chủ của ngươi, tạm thời ta sẽ tước bỏ. Bây giờ, do ta thay làm gia chủ. Để tránh có chuyện gì xảy ra làm ngươi khó xử.
Gia chủ Lạc Thủy gia tộc quỳ ở đó, trong lòng cười khổ, nhưng đốimặt loại tình huống này, vẫn không ngừng biểu thị cảm ơn:
- Cảm ơn lão tổ tông thông cảm.
- Ừ, bây giờ ngươi lập tức đi thông báo hết tất cả các để tử cấp bậc trưởng lão trở lên trong gia tộc, ta có chuyện muốn tuyên bố.
Lạc Truyền Kỳ nói.
Đây là tình huống gì?
Hành động giáng bạt tay này, cũng chỉ có người … mới làm thôi?
Mà bóng người này, ở trong mắt y, rõ ràng là một vị thần! Bói Đông ngơ ngác nhìn bóng người này, sau đó, ánh mắt của gã từ từ trở nên có chút mê mang. Cuối cùng, gã đột nhiên biến mất ở trước mặt Sở Mặc.
Giống như là chưa bao giờ xuất hiện qua như vậy, hư không biến mất rồi!
- Chuyện gì xảy ra?
Mặc nhịn không được nhìn bóng người hỏi.
- Giếu hắn, hậu hoạn. Mất trí, không sao. Tổng cộng tám chữ, toàn là thần văn, giống bí quyết tu luyện tình thần của Sở Mặc. Là thần văn thật sự.
Sở Mặc nghe hiểu lập tức, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động!
Bóng người này, lại có thể trao đổi!
Tuy chỉ nói tám chữ, khiến người ta cảm thấy vô cùng tối nghĩa, như là rất lâu chưa nói được. Nhưng đạo thân ảnh này, tuyệt đối là có linh tính, có ý thức!
- Tiền bối, ngài, ngài là đại thần Bàn Cổ sao? Sở Mặc kích động hỏi.
Đạo thân ảnh này lại trong phút chốc biến mất trước mặt Sở Mặc, không trả lời, cũng không bất kì câu nói gì thừa thải. Cứ như vậy mà biến mất.
Sở Mặc gãi đầu, sau đó thở dài, với cảnh giới bây giờ của y, vẫn là không thể nào suy tính ra hết tất cả. Mặc dù năng lực bây giờ của y đã có thể trong nháy mắt suy tính vô số chuyện trong cả cái thông đạo. Nhưng lại không có cách nào nghiên cứu những bí mật của bóng người đó. Sau đó, Sở Mặc đi về phía vương tộc bên đó. Tạm thời để chuyện này qua một bên. Nếu bóng người đó nói Bói Đông mất trí nhớ rồi, vậy hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà chuyện này, ngẫm lại cũng thật buồn cười. Bói Đông là tồn tại của cảnh giới gì?
Người quan sát... Đại tổ!
Tạm thời cứ gọi Đại Tổ được rồi, dù sao cũng cao hơn tồn tại Thái thượng. Lại bị người ta cho một bạt tai rút hết kí ức, cũng rất là đáng buồn.
Cho nên, sinh linh thế gian thật sự không thể tự cao quá mức. Cảm giác mình đã rất mạnh, kỳ thực chỉ là chưa có tư cách tiếp xúc cao hơn mà thôi.
Ở ngoài thế giới thông đạo, Bói Đông mặc áo trắng, đầu tóc vàng lúc này đang mang vẻ mặt mờ mịt.
Nếu như Sở Mặc nhìn thấy gã, nhất định sẽ nhịn không được bậtcười.
Bởi vì trong ánh mắt của Bói Đông, tràn đầy vẻ nghi hoặc mờ mịt, nhìn chằm chằm vào thế giới hỗn độn phía trước, lẩm bẩm nói:
- Ta sao lại chạy đến đây làm gì?
Nói xong, trên mặt của gã, không khỏi lộ ra vẻ mặt chán ghét:
- Thế giới cấp thấp này, ngoài trừ những con kiến hôi có não to một chút, còn lại cũng không có gì! Nếu không phải bởi vì nơi này tan vỡ, cả thế giới thân thể cổ thần sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền, sớm đã cực khổ một lần phá hoại nơi này rồi. Bây giờ ngược lại, mỗi lần cách một khoảng thời gian, thì phải thanh lý một lần. Ừ, bây giời vẫn chưa đến lúcthanh lý. Ba kẻ ngu xuẩn Huyên Tử, Bạch Y và Hồng Y đó sao không ở đây? Lại lười biếng! Xem ra, trở về phải tố cáo bọn họ mới được!
Một cái tát của bóng hình này, thật sự là quá kinh khủng, không ngờ khiến cho ký ức của Bối Đông bị mất nhiều như vậy. Nếu Sở Mặc chính mắt nhìn màn này, nhất định sẽ bị chấn động.
Gã thậm chí ngay cả chuyện Bạch Y và Hồng Y đã chết cũng không nhớ rõ!
Hơn nữa, ở chỗ này, cũng không tìm được một chút dấu vết chiến đấu! Rất nhanh, thân ảnh Bói Đông, liền biến mất ở nơi đây.
Thế giới Thông đạo.
Đại hôn Sở Sởnáo nhiệt rất nhiều ngày.
Tất cả nhân vật cao cấp trong cả Liên Minh Tinh Anh đều đến tham gia.
Nhiều người như vậy, trong thời gian ngắn, yến tiệc tất nhiên khôngthể kết thúc được.
Nhưng Sở Mặc sau khi đưa tiễn các vị Cổ Tổ cảnh giới Thái thượng, trực tiếp bế quan lần nữa.
Có một số việc, hoàn toàn không biết đích thật là một niềm hạnh phúc. Đã biết, không có cách nào làm như không thấy.
Lần bế quan này của Sở Mặc trực tiếp tới một ngàn năm.
Sáu gã Thái thượng Cổ Tổ gia tộc Lạc Thủy đã từng một lần cho rằng, Sở Mặc nhất định sẽ thừa dịp trước khi bọn họ có thể xông rangoài, đến đây một lần nữa, tiến hành các loại bố trí.
Chí ít, cũng bày pháp trận phong ấn bọn họ mấy trăm năm.
Thế nhưng làm cho bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới là Sở Mặc vẫn không lộ diện. Điều này làm trong lòng sáu gã Cổ Tổ cảm thấy may mắn, lại có chút tức giận. Cho rằng Sở Mặc hoàn toàn không coi họ là gì.
Nhưng mà bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, không có gấp rút đi kiếm Sở Mặc tính sổ. Nghìn năm qua, bọn họ tuy đã bị phong ấn ở đây, nhưng tình hình thế giới bên ngoài không phải là hoàn toànkhông biết gì cả.
Sở Mặc đạt được chính quả Thái Thượng, được mọi người xưng là vua thông đạo, chuyện này, bọn họ cũng biết.
Sở Mặc trong thời điểm Tổ cảnh tột cùng, chiến lực khủng bố đó đã có thể trực tiếp khiêu chiến Thái thượng rồi. Bây giờ thành Thái thượng, đứng cùng độ cao với đám Cổ Tổ này. Bọn họ tự nhiên không dám đi trêu chọc Sở Mặc.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng biết, ân oán vẫn cònsớm muộn có một ngày sẽ bùng nổ. Sáu gã Thái thượng Cổ Tổ thoát nguy khốn, đối với toàn bộ gia tộc Lạc Thủy mà nói cũng là một chuyện đại sự khó lường. Nhưng lúc này, trên trên dưới dưới toàn bộ gia tộc Lạc Thủy đều cảm thấy vô cùng đau đầu. Bọn họ có chút không biết làm sao để đối mặt với những vị Cổ Tổ này.
Bởi vì Lạc Phi Hồng, gia tộc Lạc Thủy gần như đã triệt để ngã về phía Sở thị vương tộc bên này.
Bọn họ vẫn cảm thấy sáu vị Cổ Tổ căn bản không thể may mắn thoát khỏi, cho nên, chưa bao giờ suy nghĩ qua, một nghìn năm sau, sáu vị Cổ Tổ không ngờ có ngày có thể thoát khỏi nguy khốn. Vị Thái thượng Cổ Tổ già nhất trong gia tộc Lạc Thủy tên là Lạc Truyền Kỳ.
Lúc này, ông ngồi ở vị trí đầu tiên của đại điện, con ngươi lạnh như băng nhìn gia chủ Lạc thủy gia đang quỳ phía dưới, từ tốn nói:
- Chọn lựa trước đây của các ngươi là bất đắc dĩ, chúng ta thân làm Cổ Tổ cũng không trách móc. Nhưng hiện nay chúng ta thoát khỏi khó khăn, lại không thể tiếp tục đứng cùng phía với gia tộc Sở thị. Địa vị gia chủ của ngươi, tạm thời ta sẽ tước bỏ. Bây giờ, do ta thay làm gia chủ. Để tránh có chuyện gì xảy ra làm ngươi khó xử.
Gia chủ Lạc Thủy gia tộc quỳ ở đó, trong lòng cười khổ, nhưng đốimặt loại tình huống này, vẫn không ngừng biểu thị cảm ơn:
- Cảm ơn lão tổ tông thông cảm.
- Ừ, bây giờ ngươi lập tức đi thông báo hết tất cả các để tử cấp bậc trưởng lão trở lên trong gia tộc, ta có chuyện muốn tuyên bố.
Lạc Truyền Kỳ nói.