Thí Thiên Đao
Chương 2307: Năm tháng trôi đi (2)
Hoàng tộc lão tổ liền cười nói:
- Chỉ sợ là huynh đệ thân nhất trên đời cũng không thân cận đến vậy đâu. Đây mới thặt sự là có chung một nguồn gốc mà! Mọi người ai cũng có chút xúc động, nhưng đạo lý dễ hiểu đó thì mọi người vẫn hiểu rõ.
Một người vốn có ba hồn bảy vía, sau khi tách ra, mỗi phần lại trở thành một tồn tại hoàn chỉnh, có tính cách độc lập. Đây mới là mối quan hệ thân thiết mà anh chị em ruột cũng không sánh nổi mà.
Anh em, chị em, đó là sự tương liên trong huyết mạch. Nhưng đây… là sự liên hệ trong linh hồn!
Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ nhìn nhau, bọn họ cũng nguyện ý đi sang thế giới bên đó thử. Hoàng tộc lão tổ và những nhân vật lão tổ cấp bậc vua chúa kia vẫn còn do dự.
Sở Mặc nói:
- Thật ra ở lại chưa chắc không phải một lựa chọn tốt. Giống như hoàng tộc của ta ở thế giới bên kia vậy, họ cũng không hề rời đi. Bởi vì căn cơ của bọn họ vốn là ở đó. Nội tình sâu thì mối ràng buộc cũng nhiều lắm. Một khi rời đi, chẳng khác nào sẽ phải vứt bỏ rất nhiều thứ.
Hoàng tộc lão tổ gật đầu:
- Đúng là như vậy. Nhắc đến, thật ra chúng ta cũng không có nhiều mối lo, cũng không phải là có thứ nào không thể bỏ được. Nhưng nếuhai thế giới cũng không khác nhau gì ở bản chất, vậy thế giới đó cũng không phải là thần giới, chúng ta có tới đi nữa thật sự cũng không có ý nghĩa gì cả.
Sau đó, đủ loại rượu ngon, cao lương mỹ vị bắt đầu được dâng lên. Mọi người vừa uống rượu, vừa trò chuyện cả ngày.
Những người này tuy Sở Mặc mới gặp mặt lần đầu, nhưng cũng không có chút cảm giác xa lạ nào, giống như vốn đã là nhà của mình.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy Sở Thanh, nhìn thấy Sở Thiên Hùng. Những người đó đều là bạn chí cốt của hắn!
Kiếp trước là thế!
Kiếp này cũng vẫn vậy!
Bên hoàng tộc dù đã bình định được chiến loạn, âm mưu của Đinh Linh cũng đã bị người đời phanh phui, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục trật tự bình thường thì còn phải một đoạn thời gian nữa.
Nhưng sau khi Đinh Linh chết, mấy vấn đề này cũng không còn nghiêm trọng nữa. Là chủng tộc cường đại nhất toàn vũ trụ này, hoàngtộc họ Cơ có vô số biện pháp có thể khiến đống lộn xộn này trở lại bình thường.
Dưới sự thỉnh cầu của hoàng tộc lão tổ và rất nhiều người khác, Sở Mặc đã giảnh kinh tại tòa hoàng thành này bảy ngày.
Giống như lời của hoàng tộc lão tổ vậy, có cơ hội tốt như thế, cuối cùng cũng đã gặp được một Thái Thượng còn sống, lại còn rất trẻ như thế, luôn luôn phải xin chỉ giáo một chút.
Đối với chuyện này thì Sở Mặc trước nay chưa từng tiếc rẻ bao giờ. Sau bảy ngày giảng kinh, bên Sở Sở cũng đã thống kê, dòng họ Sở vẫn còn một vài người bạn cũ của nàng năm xưa, cộng lại, tổng cộng chừng mấy trăm ngàn người nguyện ý đi theo nàng, cùng nhau rời đi.
Sở Mặc còn đặc biệt đến Viêm Hoàng Đại Vực một chuyến, ở đó hắn cũng không tìm người quen đặc biệt nào, hơn nữa ở Viêm Hoàng Đại Vực này cũng không phải chịu thương tích nào, vì thế vẫn có khác biệt rất lớn với quê hương Sở Mặc.
Sở Mặc thật ra rất muốn đi nhìn xem, Viêm Hoàng Đại Vực này có thân ảnh của Đại Công Kê hay không. Nhưng trải qua đủ suy tính, tính toán và sự kiên trì tìm kiếm, hắn mới phát hiện ra thế giới này không hềcó Đại Công Kê!
- Không ngờ tên đó lại là một tên dị số.
Đây là sự thật mà rất nhiều người trước đó hoàn toàn không ngờ tới. Đại Công Kê không ngờ lại là dị số. Có thể, con gà (kê) đó sau khi nghe được tin này sẽ không thoải mái trong lòng, sau đó sẽ giả giả thở dài thườn thượt, nói cái gì mà tịch mịch cô quạnh quá, trống rỗng quá cho xem.
Tình hình tổng thể bên này cũng đã hoàn toàn nghiêng về phía hoàng tộc họ Cơ, nên sau khi lưu lại rất nhiều tài nguyên tu luyện, Sở Mặc liềnmang Sở Sở và toàn bộ người muốn rờidđi thu vào không gian trong Thương Khung Thần Giám rồi cáo từ, rời đi.
Rời khỏi nơi đây, Sở Mặc cũng không có cảm giác quê hương khó bỏ.
Cho nên, nhìn từ điểm này mà nói, con người dù có bí mật huyền ảo đến đâu, nhưng khi đang sống vẫn sẽ là chân thật nhất.
Thời gian Sở Mặc rời đi thật sự rất ngắn, vì thế, khi trở về vương tộc họ Sở bên kia, người ở đó đều có chút khó tin, hắn lại về nhanh đến thế. Nhưng sau khi gặp được đám người kia lại đặc biệt náo nhiệt.
Mọi người đều đã ăn được quả bàn đào, thần hồn đều đã toàn vẹn.
Nói cách khác, quan hệ giữa bọn họ thật sự giống như anh chị em thân cận nhất, nhưng lại là từng cá thể độc lập.
Kết quả này thật ra lại là kết quả tốt nhất.
Sao đó, mấy trăm năm, năm tháng, đảo mắt đã qua.
Mấy năm nay Sở Mặc thỉnh thoảng lại xuất quan, tự mình giáo dụchai đứa nhỏ Sở Đồng và Sở Hiên.
Hai đứa nhỏ này đứa nào cũng có thiên phú tuyệt hảo đến độ khó tin nổi.
Bây giờ cũng mới qua mấy trăm năm Thông đạo mà thôi, hai đứa nhỏ đều đã tu luyện tới tầng thứ Tổ cảnh đỉnh, hơn nữa tính cách cực kỳ giống Sở Mặc.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y từng nói rằng, hai đứa nhỏ này lá gan thật sự rất lớn! Chúng nó thậm chí còn từng đến Hôi Địa đại náo một hồi, và vô vàn mấy chuyện đại loại vậy.
Đây… cũng tạm coi là mở ra một phong trào mới đi!
Bởi, trước đó, từ vạn cổ tới nay luôn là sinh linh từ Hôi Địa chạy đến thế giới Thông đạo hòng cướp bóc tàn sát lung tung, đâ từng có sinh linh Thông đạo nào chạy tới bên Hôi Địa gây chuyện?
Hai thằng nhỏ lại không sợ trời không sợ đất, ỷ vào chiến lực mạnh cảnh giới cao, cộng với pháp khí trên người thật sự nhiều không kể xiết, liền tạo ra uy danh to lớn trong thế hệ mới của cả thế giới Thông đạo chỉtrong có mấy trăm năm.
Một vài Thái Thượng Cổ Tổ còn sống sót đều đặc biệt phân phó các vãn bối trong gia tộc lưu ý, ngàn vạn lần không được trêu chọc hai đứa tiểu tổ tông này…
Hai đứa nhỏ đó thì không đáng sợ, nhưng cha của bọn nó…. Thì quá dọa người mà!
Bởi vì…. Trong mấy trăm năm này, Sở Mặc không hề bước chân ra khỏi nhà, nhưng thanh danh của hắn thì không chút yếu thế so với trước đây. Cả thế giới Thông đạo, nguyên bản bao nhiêu cổ tộc mà giờ chỉ còn lại một cổ tộc Lạc Thủy, còn cả sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ trong đó, nhưng chính bọn họ cũng đã tự phong ấn bản thân, phong ấn suốt một ngàn năm.
Muốn đi ra, ít nhất còn phải chờ thêm mấy trăm năm nữa!
Hiện giờ, xét đến cường giả đỉnh nào phải chịu dày vò khổ sở nhất, chỉ sợ không ai ngoài sáu vị Thái Thượng Cổ Tổ bọn họ rồi.
Đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn phải sống trong sợ hãi. Mùi vị đó, không cần nói cũng biết là có bao nhiêu khổ sở.
- Chỉ sợ là huynh đệ thân nhất trên đời cũng không thân cận đến vậy đâu. Đây mới thặt sự là có chung một nguồn gốc mà! Mọi người ai cũng có chút xúc động, nhưng đạo lý dễ hiểu đó thì mọi người vẫn hiểu rõ.
Một người vốn có ba hồn bảy vía, sau khi tách ra, mỗi phần lại trở thành một tồn tại hoàn chỉnh, có tính cách độc lập. Đây mới là mối quan hệ thân thiết mà anh chị em ruột cũng không sánh nổi mà.
Anh em, chị em, đó là sự tương liên trong huyết mạch. Nhưng đây… là sự liên hệ trong linh hồn!
Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ nhìn nhau, bọn họ cũng nguyện ý đi sang thế giới bên đó thử. Hoàng tộc lão tổ và những nhân vật lão tổ cấp bậc vua chúa kia vẫn còn do dự.
Sở Mặc nói:
- Thật ra ở lại chưa chắc không phải một lựa chọn tốt. Giống như hoàng tộc của ta ở thế giới bên kia vậy, họ cũng không hề rời đi. Bởi vì căn cơ của bọn họ vốn là ở đó. Nội tình sâu thì mối ràng buộc cũng nhiều lắm. Một khi rời đi, chẳng khác nào sẽ phải vứt bỏ rất nhiều thứ.
Hoàng tộc lão tổ gật đầu:
- Đúng là như vậy. Nhắc đến, thật ra chúng ta cũng không có nhiều mối lo, cũng không phải là có thứ nào không thể bỏ được. Nhưng nếuhai thế giới cũng không khác nhau gì ở bản chất, vậy thế giới đó cũng không phải là thần giới, chúng ta có tới đi nữa thật sự cũng không có ý nghĩa gì cả.
Sau đó, đủ loại rượu ngon, cao lương mỹ vị bắt đầu được dâng lên. Mọi người vừa uống rượu, vừa trò chuyện cả ngày.
Những người này tuy Sở Mặc mới gặp mặt lần đầu, nhưng cũng không có chút cảm giác xa lạ nào, giống như vốn đã là nhà của mình.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy Sở Thanh, nhìn thấy Sở Thiên Hùng. Những người đó đều là bạn chí cốt của hắn!
Kiếp trước là thế!
Kiếp này cũng vẫn vậy!
Bên hoàng tộc dù đã bình định được chiến loạn, âm mưu của Đinh Linh cũng đã bị người đời phanh phui, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục trật tự bình thường thì còn phải một đoạn thời gian nữa.
Nhưng sau khi Đinh Linh chết, mấy vấn đề này cũng không còn nghiêm trọng nữa. Là chủng tộc cường đại nhất toàn vũ trụ này, hoàngtộc họ Cơ có vô số biện pháp có thể khiến đống lộn xộn này trở lại bình thường.
Dưới sự thỉnh cầu của hoàng tộc lão tổ và rất nhiều người khác, Sở Mặc đã giảnh kinh tại tòa hoàng thành này bảy ngày.
Giống như lời của hoàng tộc lão tổ vậy, có cơ hội tốt như thế, cuối cùng cũng đã gặp được một Thái Thượng còn sống, lại còn rất trẻ như thế, luôn luôn phải xin chỉ giáo một chút.
Đối với chuyện này thì Sở Mặc trước nay chưa từng tiếc rẻ bao giờ. Sau bảy ngày giảng kinh, bên Sở Sở cũng đã thống kê, dòng họ Sở vẫn còn một vài người bạn cũ của nàng năm xưa, cộng lại, tổng cộng chừng mấy trăm ngàn người nguyện ý đi theo nàng, cùng nhau rời đi.
Sở Mặc còn đặc biệt đến Viêm Hoàng Đại Vực một chuyến, ở đó hắn cũng không tìm người quen đặc biệt nào, hơn nữa ở Viêm Hoàng Đại Vực này cũng không phải chịu thương tích nào, vì thế vẫn có khác biệt rất lớn với quê hương Sở Mặc.
Sở Mặc thật ra rất muốn đi nhìn xem, Viêm Hoàng Đại Vực này có thân ảnh của Đại Công Kê hay không. Nhưng trải qua đủ suy tính, tính toán và sự kiên trì tìm kiếm, hắn mới phát hiện ra thế giới này không hềcó Đại Công Kê!
- Không ngờ tên đó lại là một tên dị số.
Đây là sự thật mà rất nhiều người trước đó hoàn toàn không ngờ tới. Đại Công Kê không ngờ lại là dị số. Có thể, con gà (kê) đó sau khi nghe được tin này sẽ không thoải mái trong lòng, sau đó sẽ giả giả thở dài thườn thượt, nói cái gì mà tịch mịch cô quạnh quá, trống rỗng quá cho xem.
Tình hình tổng thể bên này cũng đã hoàn toàn nghiêng về phía hoàng tộc họ Cơ, nên sau khi lưu lại rất nhiều tài nguyên tu luyện, Sở Mặc liềnmang Sở Sở và toàn bộ người muốn rờidđi thu vào không gian trong Thương Khung Thần Giám rồi cáo từ, rời đi.
Rời khỏi nơi đây, Sở Mặc cũng không có cảm giác quê hương khó bỏ.
Cho nên, nhìn từ điểm này mà nói, con người dù có bí mật huyền ảo đến đâu, nhưng khi đang sống vẫn sẽ là chân thật nhất.
Thời gian Sở Mặc rời đi thật sự rất ngắn, vì thế, khi trở về vương tộc họ Sở bên kia, người ở đó đều có chút khó tin, hắn lại về nhanh đến thế. Nhưng sau khi gặp được đám người kia lại đặc biệt náo nhiệt.
Mọi người đều đã ăn được quả bàn đào, thần hồn đều đã toàn vẹn.
Nói cách khác, quan hệ giữa bọn họ thật sự giống như anh chị em thân cận nhất, nhưng lại là từng cá thể độc lập.
Kết quả này thật ra lại là kết quả tốt nhất.
Sao đó, mấy trăm năm, năm tháng, đảo mắt đã qua.
Mấy năm nay Sở Mặc thỉnh thoảng lại xuất quan, tự mình giáo dụchai đứa nhỏ Sở Đồng và Sở Hiên.
Hai đứa nhỏ này đứa nào cũng có thiên phú tuyệt hảo đến độ khó tin nổi.
Bây giờ cũng mới qua mấy trăm năm Thông đạo mà thôi, hai đứa nhỏ đều đã tu luyện tới tầng thứ Tổ cảnh đỉnh, hơn nữa tính cách cực kỳ giống Sở Mặc.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y từng nói rằng, hai đứa nhỏ này lá gan thật sự rất lớn! Chúng nó thậm chí còn từng đến Hôi Địa đại náo một hồi, và vô vàn mấy chuyện đại loại vậy.
Đây… cũng tạm coi là mở ra một phong trào mới đi!
Bởi, trước đó, từ vạn cổ tới nay luôn là sinh linh từ Hôi Địa chạy đến thế giới Thông đạo hòng cướp bóc tàn sát lung tung, đâ từng có sinh linh Thông đạo nào chạy tới bên Hôi Địa gây chuyện?
Hai thằng nhỏ lại không sợ trời không sợ đất, ỷ vào chiến lực mạnh cảnh giới cao, cộng với pháp khí trên người thật sự nhiều không kể xiết, liền tạo ra uy danh to lớn trong thế hệ mới của cả thế giới Thông đạo chỉtrong có mấy trăm năm.
Một vài Thái Thượng Cổ Tổ còn sống sót đều đặc biệt phân phó các vãn bối trong gia tộc lưu ý, ngàn vạn lần không được trêu chọc hai đứa tiểu tổ tông này…
Hai đứa nhỏ đó thì không đáng sợ, nhưng cha của bọn nó…. Thì quá dọa người mà!
Bởi vì…. Trong mấy trăm năm này, Sở Mặc không hề bước chân ra khỏi nhà, nhưng thanh danh của hắn thì không chút yếu thế so với trước đây. Cả thế giới Thông đạo, nguyên bản bao nhiêu cổ tộc mà giờ chỉ còn lại một cổ tộc Lạc Thủy, còn cả sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ trong đó, nhưng chính bọn họ cũng đã tự phong ấn bản thân, phong ấn suốt một ngàn năm.
Muốn đi ra, ít nhất còn phải chờ thêm mấy trăm năm nữa!
Hiện giờ, xét đến cường giả đỉnh nào phải chịu dày vò khổ sở nhất, chỉ sợ không ai ngoài sáu vị Thái Thượng Cổ Tổ bọn họ rồi.
Đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn phải sống trong sợ hãi. Mùi vị đó, không cần nói cũng biết là có bao nhiêu khổ sở.