Thí Thiên Đao
Chương 208: Tiến thoái lưỡng nan (2)
Nửa năm trước thiếu niên này chọc phải họa lớn, đắc tội với thân vương Hạ Kinh, bị đuổi giết điên cuồng. Vật vã mãi mới trốn được khỏi Viêm Hoàng Thành, mai danh ẩn tích. Nửa năm sau mới xuất hiện trở lại. Lấy tư thế của kẻ vương giả trở về, đầu tiên là ngang ngạnh đập phá tan nát phủ thân vương của Hạ Kinh, sau đó chẳng những không hề hấn gì, lại còn được Hạ Kinh tôn sùng làm khách quý.
Sau đó liền truyền đến tin tức Hạ Kinh điên cuồng thu mua dược liệu ở khắp nơi...Những tin tức này nếu đem tập hợp lại cùng một chỗ, sau đó tổng hợp là có thể cho ra một kết luận kinh người. Thiếu niên tên Sở Mặc kia, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã có được năng lực mà người bình thường khó mà tưởng tượng nổi!
Dưới cái nhìn của người có thân phận như Vương Đại Phát, có thể khiến Sở Mặc được đến năng lực như vậy chỉ có thể là một loại người, chính là ẩn giả!
Đúng vậy, không phải môn phái, mà là ẩn giả!
Môn phái tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra một đệ tử như thế này.Bởi vì cho dù Sở Mặc là thiên tài tuyệt thế, cũng không thể tiến vào môn phái mới nửa năm đã có thể xuất sư trở về. Càng là thiên tài, môn phái sẽ càng cố giữ hắn lại sư môn, tiến hành nhiều loại bồi dưỡng khác nhau, mà một loại bồi dưỡng mấu chốt nhất... chính là lòng trung thành với môn phái
Nửa năm đã cho xuống núi, lòng trung thành với môn phái có thể sâu đến bao nhiêu?
Chứ đừng nói rằng càng trong những môn phái lớn thiên tài càng không thiếu. Cho dù tài năng của Sở Mặc có xuất chúng đến đâu cũng không thể vừa tiến vào môn phái liền được tập trung cung cấp đủ loại tàinguyên mà sử dụng. Nếu quả thực là như vậy, hắn không thể sống quá một tháng!
Cho nên, chỉ có ẩn giả, mới nuôi dưỡng được đệ tử kiểu này, mới có thể trong thời gian ngắn đưa đệ tử ra ngoài rèn luyện.
Cái gọi là ẩn giả, chính là kiểu người có thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không thuộc về bất cứ môn phái nào...!
Người như vậy mặc dù không có nhiều trên lục địa Tứ Tượng nhưng Vương Đại Phát biết, con số đó không dưới mười người!Gẫn như mỗi ẩn giả, đều là kẻ không thể trêu chọc nổi.
Đầu tiên, lực chiến của họ gần như vô địch, bất khả chiến bại, bất cứ một ẩn giả nào đều có thực lực đáng sợ khó mà tưởng tượng nổi, tiếp theo, hầu như mọi ẩn giả, đều là kẻ cô độc, không mang theo bất cứ gánh nặng nào.
Người như vậy... Mới là kẻ đáng sợ nhất!
Bởi vì y chẳng những vô cùng mạnh mẽ, mà còn không vướng bận bất cứ điều gì!Một khi động vào ẩn giả thì không khác nào muốn chết.
Bởi vậy, khi Vương Đại Phát suy đoán ra người thanh niên trên hội đấu giá kia, rất có khả năng là do Sở Mặc dịch dung thành, liền sợ đến toát mồ hôi hột.
Y tuy là trưởng lão cấp bậc hoàng kim của Thanh Long Đường, quyền cao chức trọng, cho dù là tại môn phái của mình y cũng có được thân phận trưởng lão ngoại môn. Nhưng càng là như vậy, Vương Đại Phát lại càng hiểu được một đạo lý.
Không thể trêu vào ẩn giả!Đồ đệ của ẩn giả... đương nhiên cũng không thể trêu vào!
Rõ ràng hiện nay, phía người của Chu Tước Hội muốn bắt Diệu Nhất Nương. Là bạn bè tốt nhất của Diệu Nhất Nương ở Viêm Hoàng Thành, Sở Mặc khẳng định không thể chỉ ngồi yên mà nhìn.
Sau đó, tám chín mươi phần trăm, giữa hai bên sẽ phát sinh mâu thuẫn kịch liệt!
Theo Vương Đại Phát, đây chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.
Nhất định người của Chu Tước Hội không biết gã thanh niên đó làSở Mặc. Không phải Vương Đại Phát xem thường bọn họ, mà sự thực là trong Viêm Hoàng Thành này, cho dù là hoàng gia... cũng chưa chắc có năng lực tình báo mạnh như y!
Cho nên, nếu nói là Vương Đại Phát không muốn bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh này, càng nên nói rằng y sợ phải động đến một gã ẩn giả!
Chỉ có điều hiện nay, tên tiểu tử này hoàn toàn chẳng chừa cho y chút đường lui nào, không thèm nói đến lý lẽ. Đem mọi chuyện không nên nói phơi bày ra một cách gọn gàng linh hoạt.Ngươi nói xem, với một người ngoài như ta ngươi nói nhiều như vậy để làm chi?
Lần này, Vương Đại Phát rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi.
Nếu đứng trên góc độ của một trưởng lão Thanh Long Đường, Vương Đại Phát rất muốn chối bay chối biến mọi quan hệ với Sở Mặc, chuyện giữa các ngươi, Thanh Long Đường không muốn can dự, mọi người ai đi đường nấy là được. Nhưng đứng trên góc độ của một thương nhân, y lại không thể làm như vậy. Người khác có thể xem thường kẻ chỉ là đứa cháu trai của một tướng quân này, nhưng Vương Đại Phát là người biết rõ mọi chuyện, thì tuyệt đối không dám coi thường.
Hiện giờ, lại thêm một lý do nữa khiến y không thể trở mặt với Sở Mặc, đan dược!Cái bệnh khó nhằn mỗi tháng nhất định phát tác một lần kia, mỗi lần đến đều khiến y có cảm giác đau đến không muốn sống. Thậm chí có mấy lần, Vương Đại Phát quả thực muốn chết quách đi cho xong!
Ngoại trừ chính y, không một ai biết được mùi vị khổ sở của căn bệnh này... Không ai biết. Thế cho nên mấy năm gần đây Vương Đại Phát vẫn hay thích khoa trương sự giàu có, như một kẻ giàu sổi, không phải chỉ vì muốn che giấu thân phận thật sự của mình. Nguyên nhân lớn hơn... chính là một kiểu xả hận!
Một loại tâm tình muốn xả hết nỗi hận khi bị ốm đau tra tấn khiến trong lòng không thể chịu đựng nổi!Nếu vẫn phải sống một cuộc sống như người bình thường, chắc y đã sớm hậm hực mà chết rồi.
Cho nên, rốt cuộc là do tài năng y thuật xuất chúng của thiếu niên này, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu bệnh của y, hay là vị sư phụ thần bí hùng mạnh của vị thiếu niên này từng vụng trộm quan sát y, phát hiện ra căn bệnh y mắc phải. Mọi thứ thật ra đều không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là... căn bệnh không ai có thể chữa được của thân vương Hạ Kinh, đã khỏi!
Đây mới là việc khiến Vương Đại Phát động lòng.Vương Đại Phát nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp rối rắm.
Sở Mặc cũng thản nhiên nhìn Vương Đại Phát, ánh mắt trong suốt như nước suối trong khe núi mùa thu, trong trẻo và lạnh lùng.Tuy rằng chỉ cần liếc mắt đã có thể thấy đáy, nhưng lại khiến người ta không dễ gì dám động vào.
Vương Đại Phát vỗ trán, bỗng nhiên cười nói:
- Đầu bếp của ta xuất thân từ bếp của hoàng gia, có mấy món ăn sở trường còn từng được hoàng thượng khen đấy. Lão đệ thật sự không muốn nếm thử chút sao?Sở Mặc lúc này cũng cười rộ lên, gật gật đầu:
- Được!
Bữa cơm này hai người ăn rất thoải mái vui vẻ.
Vương Đại Phát dường như đã suy nghĩ thông suốt. Buông xuống sự kiêu ngạo, nói cho Sở Mặc biết rất nhiều chuyện của Thanh Long Đường như hai người bạn lâu năm. Cũng cố tình vô tình nói đến một ít việc trong Chu Tước Hội.
Sau đó liền truyền đến tin tức Hạ Kinh điên cuồng thu mua dược liệu ở khắp nơi...Những tin tức này nếu đem tập hợp lại cùng một chỗ, sau đó tổng hợp là có thể cho ra một kết luận kinh người. Thiếu niên tên Sở Mặc kia, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã có được năng lực mà người bình thường khó mà tưởng tượng nổi!
Dưới cái nhìn của người có thân phận như Vương Đại Phát, có thể khiến Sở Mặc được đến năng lực như vậy chỉ có thể là một loại người, chính là ẩn giả!
Đúng vậy, không phải môn phái, mà là ẩn giả!
Môn phái tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra một đệ tử như thế này.Bởi vì cho dù Sở Mặc là thiên tài tuyệt thế, cũng không thể tiến vào môn phái mới nửa năm đã có thể xuất sư trở về. Càng là thiên tài, môn phái sẽ càng cố giữ hắn lại sư môn, tiến hành nhiều loại bồi dưỡng khác nhau, mà một loại bồi dưỡng mấu chốt nhất... chính là lòng trung thành với môn phái
Nửa năm đã cho xuống núi, lòng trung thành với môn phái có thể sâu đến bao nhiêu?
Chứ đừng nói rằng càng trong những môn phái lớn thiên tài càng không thiếu. Cho dù tài năng của Sở Mặc có xuất chúng đến đâu cũng không thể vừa tiến vào môn phái liền được tập trung cung cấp đủ loại tàinguyên mà sử dụng. Nếu quả thực là như vậy, hắn không thể sống quá một tháng!
Cho nên, chỉ có ẩn giả, mới nuôi dưỡng được đệ tử kiểu này, mới có thể trong thời gian ngắn đưa đệ tử ra ngoài rèn luyện.
Cái gọi là ẩn giả, chính là kiểu người có thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không thuộc về bất cứ môn phái nào...!
Người như vậy mặc dù không có nhiều trên lục địa Tứ Tượng nhưng Vương Đại Phát biết, con số đó không dưới mười người!Gẫn như mỗi ẩn giả, đều là kẻ không thể trêu chọc nổi.
Đầu tiên, lực chiến của họ gần như vô địch, bất khả chiến bại, bất cứ một ẩn giả nào đều có thực lực đáng sợ khó mà tưởng tượng nổi, tiếp theo, hầu như mọi ẩn giả, đều là kẻ cô độc, không mang theo bất cứ gánh nặng nào.
Người như vậy... Mới là kẻ đáng sợ nhất!
Bởi vì y chẳng những vô cùng mạnh mẽ, mà còn không vướng bận bất cứ điều gì!Một khi động vào ẩn giả thì không khác nào muốn chết.
Bởi vậy, khi Vương Đại Phát suy đoán ra người thanh niên trên hội đấu giá kia, rất có khả năng là do Sở Mặc dịch dung thành, liền sợ đến toát mồ hôi hột.
Y tuy là trưởng lão cấp bậc hoàng kim của Thanh Long Đường, quyền cao chức trọng, cho dù là tại môn phái của mình y cũng có được thân phận trưởng lão ngoại môn. Nhưng càng là như vậy, Vương Đại Phát lại càng hiểu được một đạo lý.
Không thể trêu vào ẩn giả!Đồ đệ của ẩn giả... đương nhiên cũng không thể trêu vào!
Rõ ràng hiện nay, phía người của Chu Tước Hội muốn bắt Diệu Nhất Nương. Là bạn bè tốt nhất của Diệu Nhất Nương ở Viêm Hoàng Thành, Sở Mặc khẳng định không thể chỉ ngồi yên mà nhìn.
Sau đó, tám chín mươi phần trăm, giữa hai bên sẽ phát sinh mâu thuẫn kịch liệt!
Theo Vương Đại Phát, đây chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.
Nhất định người của Chu Tước Hội không biết gã thanh niên đó làSở Mặc. Không phải Vương Đại Phát xem thường bọn họ, mà sự thực là trong Viêm Hoàng Thành này, cho dù là hoàng gia... cũng chưa chắc có năng lực tình báo mạnh như y!
Cho nên, nếu nói là Vương Đại Phát không muốn bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh này, càng nên nói rằng y sợ phải động đến một gã ẩn giả!
Chỉ có điều hiện nay, tên tiểu tử này hoàn toàn chẳng chừa cho y chút đường lui nào, không thèm nói đến lý lẽ. Đem mọi chuyện không nên nói phơi bày ra một cách gọn gàng linh hoạt.Ngươi nói xem, với một người ngoài như ta ngươi nói nhiều như vậy để làm chi?
Lần này, Vương Đại Phát rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi.
Nếu đứng trên góc độ của một trưởng lão Thanh Long Đường, Vương Đại Phát rất muốn chối bay chối biến mọi quan hệ với Sở Mặc, chuyện giữa các ngươi, Thanh Long Đường không muốn can dự, mọi người ai đi đường nấy là được. Nhưng đứng trên góc độ của một thương nhân, y lại không thể làm như vậy. Người khác có thể xem thường kẻ chỉ là đứa cháu trai của một tướng quân này, nhưng Vương Đại Phát là người biết rõ mọi chuyện, thì tuyệt đối không dám coi thường.
Hiện giờ, lại thêm một lý do nữa khiến y không thể trở mặt với Sở Mặc, đan dược!Cái bệnh khó nhằn mỗi tháng nhất định phát tác một lần kia, mỗi lần đến đều khiến y có cảm giác đau đến không muốn sống. Thậm chí có mấy lần, Vương Đại Phát quả thực muốn chết quách đi cho xong!
Ngoại trừ chính y, không một ai biết được mùi vị khổ sở của căn bệnh này... Không ai biết. Thế cho nên mấy năm gần đây Vương Đại Phát vẫn hay thích khoa trương sự giàu có, như một kẻ giàu sổi, không phải chỉ vì muốn che giấu thân phận thật sự của mình. Nguyên nhân lớn hơn... chính là một kiểu xả hận!
Một loại tâm tình muốn xả hết nỗi hận khi bị ốm đau tra tấn khiến trong lòng không thể chịu đựng nổi!Nếu vẫn phải sống một cuộc sống như người bình thường, chắc y đã sớm hậm hực mà chết rồi.
Cho nên, rốt cuộc là do tài năng y thuật xuất chúng của thiếu niên này, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu bệnh của y, hay là vị sư phụ thần bí hùng mạnh của vị thiếu niên này từng vụng trộm quan sát y, phát hiện ra căn bệnh y mắc phải. Mọi thứ thật ra đều không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là... căn bệnh không ai có thể chữa được của thân vương Hạ Kinh, đã khỏi!
Đây mới là việc khiến Vương Đại Phát động lòng.Vương Đại Phát nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp rối rắm.
Sở Mặc cũng thản nhiên nhìn Vương Đại Phát, ánh mắt trong suốt như nước suối trong khe núi mùa thu, trong trẻo và lạnh lùng.Tuy rằng chỉ cần liếc mắt đã có thể thấy đáy, nhưng lại khiến người ta không dễ gì dám động vào.
Vương Đại Phát vỗ trán, bỗng nhiên cười nói:
- Đầu bếp của ta xuất thân từ bếp của hoàng gia, có mấy món ăn sở trường còn từng được hoàng thượng khen đấy. Lão đệ thật sự không muốn nếm thử chút sao?Sở Mặc lúc này cũng cười rộ lên, gật gật đầu:
- Được!
Bữa cơm này hai người ăn rất thoải mái vui vẻ.
Vương Đại Phát dường như đã suy nghĩ thông suốt. Buông xuống sự kiêu ngạo, nói cho Sở Mặc biết rất nhiều chuyện của Thanh Long Đường như hai người bạn lâu năm. Cũng cố tình vô tình nói đến một ít việc trong Chu Tước Hội.