Thí Thiên Đao
Chương 2056: Gọi nàng là Sở Sở (1)
- Đúng vậy, điều đó quá nguy hiểm.
Âu Dương Phỉ nói.
Mông Nã nói:
- Muốn có được tin tức của bọn họ thì không có vấn đề. Nhưng vấnđề là... nếu như huynh muốn giúp họ thoát khỏi khổ ải, vấn đề sẽ rất lớn.
Sở Mặc cười gượng lắc đầu:
- Ta còn chưa đến mức lỗ mãng như vậy, nhưng ít ra trước tiên ta phải xác định bọn họ được an toàn.
Mông Nã nói:
- Chúng ta mới trở về từ Hôi Địa không lâu, nếu như tính sai một bước, bên Hôi Địa xâm lấn khả năng sẽ rất nhanh đấy.
Sở Mặc hiểu ý của Mông Nã, nói:
- Cho nên, ta mới muốn nhanh chóng tìm được bọn họ. Tử Đạo trầm mặc, đột nhiên hỏi:
- Người này bọn ta quen không?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Tử Đạo. Hắn chỉ biết chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt!
Chuyện ngày hôm đó hắn muốn nói bị Tử Đạo và Âu Dương Phỉ sợ hãi mà ngăn lại, nhưng tới giờ, Sở mặc nghĩ cái gì đến sẽ phải đến, chuyện cần đối mặt thì ai cũng không trốn được.
Âu Dương Phỉ trầm mặc cúi đầu. Hiển nhiên, nàng cũng không phải cái gì cũng không biết. Mông Nã ở cùng họ nhiều ngày như vậy, chuyện như này luôn có thể cảm nhận được chút gì đó. Nhất là ngay từ đầu Sở Mặc đã giúp Tử Đạo, giúp Âu Dương Phỉ... dưới cái nhìn của Mông Nã, nếu như không có gì sâu xa thì cơ bản không thể nào!
Sở Mặc tuy rằng rất trượng nghĩa, nhưng cũng không phải người đại từ đại bi gì. Dưới tình huống bản thân cũng có nguy hiểm cực lớn lại còn muốn mạo hiểm cứu Âu Dương Phỉ.
Sở Mặc nhìn Tử Đạo, cười cười:
- Cậu biết bảy Đại Thánh không?
- Bảy đại thánh?
Tử Đạo cau mày nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó nhìn Âu Dương Phỉ, lắc đầu:
- Chưa từng nghe thấy!
Âu Dương Phỉ lẩm bẩm:
- Ta chỉ từng nghe sáu Đại Thánh thôi.
Sau đó lại đếm trên đầu ngón tay, đếm từng ngón từng ngón, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, nhưng giọng nói cũng mang theo vài phần lắp bắp. Bởi vì nàng cũng không rõ lắm, những thứ nàng nói đại biểu cho cái gì.
- Côn Đại Thánh, Bằng Đại Thánh, Miêu Đại Thánh, Tuyết Giao ĐạiThánh, Ngưu Ma Đại Thánh, Hồ Thiên Đại Thánh. Chỉ có điều đã là chuyện cực kỳ lâu trước đây rồi. Họ là những cường giả cùng vào chiến trường Viễn cổ với chúng ta, cũng đã đột phá Tổ cảnh, trở thành Cự Đầu chân chính.
Âu Dương Phỉ nói.
Mỗi lần Âu Dương Phỉ nói đến một cái tên, tim Sở Mặc lại nhảy lên một lần, cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn Âu Dương Phỉ:
- Mọi người chưa từng nghe về Hầu Đại Thánh?
- Hầu Đại Thánh?
Âu Dương Phỉ nghi hoặc nhìn Sở Mặc, sau đó nhìn Tử Đạo. Hai người đồng thời lắc đầu:
- Chưa từng nghe đến.
Tử Đạo lẩm bẩm:
- Không lẽ cũng là một dị số? Dị số: Nhân tố bất ngờ
- Đúng vậy.
Điều này cũng đã chứng tỏ Tử Đạo và Âu Dương Phỉ thật ra cũng ý thức được Sở Mặc biết bọn họ, không, biếtmột “bọn họ khác”. Nhưng Sở Mặc cũng là một dị số, cơ bản không thể tồn tại trong thế giới đó của bọn họ.
Nói đến đây, Sở Mặc nói tiếp:
- Bởi vì dù thế nào đi nữa, vấn đề này vẫn cần phải giải quyết. Thật ra ta thấy rất bình thường. Xưa nay, bao năm tháng trôi qua, chẳng lẽchưa có ai gặp được một “mình khác” trong Thông đạo sao?
Tử Đạo nói:
- Theo ta biết là thế này, hai người giống nhau có thiên phú giống nhau, tính tình cũng tương tự nhau. Nhưng do hoàn cảnh và số phận có chỗ khác nhau, cho nên, đạt tới cảnh giới khác nhau, sự chênh lệch của đôi bên sẽ càng lớn
Lý luận này thật xằng bậy. Nhưng gã vẫn hỏi:
- Lẽ nào không có ngoại lệ? Ví dụ như, hai người cùng trong vũ trụ, đều rất may mắn, đột phá cảnh giới giống nhau, sau đó cả hai đều tới chiến trường Viễn cổ, tiến vào Thông đạo. Chuyện này chẳng lẽ chưatừng xảy ra?
Tử Đạo lắc đầu:
- Ta cùng Phỉ nhi đi vào Thông đạo chưa lâu, chưa từng nghe đến chuyện này.
Âu Dương Phỉ gật đầu, nàng hơi nóng lòng muốn xem người giống mình đó là như thế nào. Nếu không phải Tử Đạo nói trước, có khi nàng đã hỏi rồi.
Dù sao bọn họ không phải kẻ ngu, Sở Mặc tử tế với họ như vậy, không thể chỉ là quan hệ bèo nước gặp nhau. Nhất là thường ngày, đôilúc Sở Mặc lại tỏ ra cực kỳ quen thân với hai người, hiểu rõ hai người tới mức Tử Đạo cũng hơi kinh ngạc.
Tử Đạo chưa hề kể chuyện mình đã từng trariq qua cho Sở Mặc, hắn làm sao có thể biết.
Bây giờ, nghi ngờ đã được chứng tỏ.
Đều là cao thủ Tổ cảnh, hơn nữa còn biết về kính tượng vũ trụ, trước đây, Tử Đạo cũng rất nhiều lần nghĩ đến một ngày gặp được người giống với mình, lúc đó cảnh tượng sẽ thế nào? Có khi nào hai người sẽ hòa làm một, hay sẽ tiếp tục là hai người tách biệt? Thật ra, mấy vấn đềnày, tu sĩ nào đạt đến cảnh giới Đại Thánh đều sẽ suy nghĩ tới.
Cho nên, hôm nay gặp được một người quen biết cả hai người giống nhau, Tử Đạo và Âu Dương Phỉ đều hoảng hốt, nhưng cũng hơi tò mò.
Có thể kìm nén nhiều ngày như thế, đối với hai người cũng là không dễ dàng gì.
Sở Mặc nhìn Tử Đạo, than nhẹ:
- Ta cùng người giống với cậu kết nghĩa huynh đệ, cũng có một người huynh đệ kết nghĩa nữa tên Lưu Vân Phong. Cậu biết người này không? Tử Đạo cười khổ, nói nhỏ:
- Đó là người huynh đệ tốt của chúng ta từ ngày nhỏ, làm sao có thể không biết?
- Vân Phong hả? Quen, quen.
Âu Dương Phỉ nói:
- Ba người chúng ta là anh em tốt từ nhỏ. Hừ, hai người bọn họ lúc kết nghĩa với nhau lại không có ta ở đó.
Sở Mặc không nói gì, lòng lại nói:
- cô nương, nếu cô biết được người giống với cô là người thế nào, không biết còn cười nổi không đây?
Lúc này, Âu Dương Phỉ nhìn Sở Mặc, bình tĩnh lại, nói:
- Nói đi, công tử, người giống với ta là người thế nào? Thật ra ta thấy được mỗi lần công tử gặp ta đều bộc lộ cảm xúc phức tạp, như là có ý kiến với ta vậy. Ta không nghĩ vấn đề là ở ta, như vậy chỉ có thể là ở người giống với ta.
Sở Mặc thở dài, nói:
- Thật ra, đời ta khá lận đận, lúc ta bước vào La Thiên Tiên Vực cũng còn khá nhỏ. Nhưng Hoàng tộc Cơ thị trong La Thiên Tiên Vực là gia tộc của ông ngoại ta.
- Hoàng tộc Cơ thị? Tử Đạo và Âu Dương Phỉ đều tỏ ra khiếp sợ.
Tử Đạo nói:
- Không ngờ Hoàng tộc Cơ thị lại là gia tộc của ông ngoại công tử. Vậy mẹ của công tử…
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Mẹ ta là Cơ Thanh Vũ.
- Trưởng công chúa?
Âu Dương Phỉ kêu lên, sau đó nhìn Sở Mặc nói:
- Công tử, mau cho ta xem khuôn mặt thật, ta phải nghiêm túc nhìnmột chút.
Từ đầu đến cuối, Sở Mặc luôn ngụy trang giấu đi khuôn mặt, chưa từng lộ ra khuôn mặt thật, nghe Âu Dương Phỉ nói thế liền gật đầu, lộ ra hình dạng vốn có.
Âu Dương Phỉ nói.
Mông Nã nói:
- Muốn có được tin tức của bọn họ thì không có vấn đề. Nhưng vấnđề là... nếu như huynh muốn giúp họ thoát khỏi khổ ải, vấn đề sẽ rất lớn.
Sở Mặc cười gượng lắc đầu:
- Ta còn chưa đến mức lỗ mãng như vậy, nhưng ít ra trước tiên ta phải xác định bọn họ được an toàn.
Mông Nã nói:
- Chúng ta mới trở về từ Hôi Địa không lâu, nếu như tính sai một bước, bên Hôi Địa xâm lấn khả năng sẽ rất nhanh đấy.
Sở Mặc hiểu ý của Mông Nã, nói:
- Cho nên, ta mới muốn nhanh chóng tìm được bọn họ. Tử Đạo trầm mặc, đột nhiên hỏi:
- Người này bọn ta quen không?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Tử Đạo. Hắn chỉ biết chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt!
Chuyện ngày hôm đó hắn muốn nói bị Tử Đạo và Âu Dương Phỉ sợ hãi mà ngăn lại, nhưng tới giờ, Sở mặc nghĩ cái gì đến sẽ phải đến, chuyện cần đối mặt thì ai cũng không trốn được.
Âu Dương Phỉ trầm mặc cúi đầu. Hiển nhiên, nàng cũng không phải cái gì cũng không biết. Mông Nã ở cùng họ nhiều ngày như vậy, chuyện như này luôn có thể cảm nhận được chút gì đó. Nhất là ngay từ đầu Sở Mặc đã giúp Tử Đạo, giúp Âu Dương Phỉ... dưới cái nhìn của Mông Nã, nếu như không có gì sâu xa thì cơ bản không thể nào!
Sở Mặc tuy rằng rất trượng nghĩa, nhưng cũng không phải người đại từ đại bi gì. Dưới tình huống bản thân cũng có nguy hiểm cực lớn lại còn muốn mạo hiểm cứu Âu Dương Phỉ.
Sở Mặc nhìn Tử Đạo, cười cười:
- Cậu biết bảy Đại Thánh không?
- Bảy đại thánh?
Tử Đạo cau mày nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó nhìn Âu Dương Phỉ, lắc đầu:
- Chưa từng nghe thấy!
Âu Dương Phỉ lẩm bẩm:
- Ta chỉ từng nghe sáu Đại Thánh thôi.
Sau đó lại đếm trên đầu ngón tay, đếm từng ngón từng ngón, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, nhưng giọng nói cũng mang theo vài phần lắp bắp. Bởi vì nàng cũng không rõ lắm, những thứ nàng nói đại biểu cho cái gì.
- Côn Đại Thánh, Bằng Đại Thánh, Miêu Đại Thánh, Tuyết Giao ĐạiThánh, Ngưu Ma Đại Thánh, Hồ Thiên Đại Thánh. Chỉ có điều đã là chuyện cực kỳ lâu trước đây rồi. Họ là những cường giả cùng vào chiến trường Viễn cổ với chúng ta, cũng đã đột phá Tổ cảnh, trở thành Cự Đầu chân chính.
Âu Dương Phỉ nói.
Mỗi lần Âu Dương Phỉ nói đến một cái tên, tim Sở Mặc lại nhảy lên một lần, cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn Âu Dương Phỉ:
- Mọi người chưa từng nghe về Hầu Đại Thánh?
- Hầu Đại Thánh?
Âu Dương Phỉ nghi hoặc nhìn Sở Mặc, sau đó nhìn Tử Đạo. Hai người đồng thời lắc đầu:
- Chưa từng nghe đến.
Tử Đạo lẩm bẩm:
- Không lẽ cũng là một dị số? Dị số: Nhân tố bất ngờ
- Đúng vậy.
Điều này cũng đã chứng tỏ Tử Đạo và Âu Dương Phỉ thật ra cũng ý thức được Sở Mặc biết bọn họ, không, biếtmột “bọn họ khác”. Nhưng Sở Mặc cũng là một dị số, cơ bản không thể tồn tại trong thế giới đó của bọn họ.
Nói đến đây, Sở Mặc nói tiếp:
- Bởi vì dù thế nào đi nữa, vấn đề này vẫn cần phải giải quyết. Thật ra ta thấy rất bình thường. Xưa nay, bao năm tháng trôi qua, chẳng lẽchưa có ai gặp được một “mình khác” trong Thông đạo sao?
Tử Đạo nói:
- Theo ta biết là thế này, hai người giống nhau có thiên phú giống nhau, tính tình cũng tương tự nhau. Nhưng do hoàn cảnh và số phận có chỗ khác nhau, cho nên, đạt tới cảnh giới khác nhau, sự chênh lệch của đôi bên sẽ càng lớn
Lý luận này thật xằng bậy. Nhưng gã vẫn hỏi:
- Lẽ nào không có ngoại lệ? Ví dụ như, hai người cùng trong vũ trụ, đều rất may mắn, đột phá cảnh giới giống nhau, sau đó cả hai đều tới chiến trường Viễn cổ, tiến vào Thông đạo. Chuyện này chẳng lẽ chưatừng xảy ra?
Tử Đạo lắc đầu:
- Ta cùng Phỉ nhi đi vào Thông đạo chưa lâu, chưa từng nghe đến chuyện này.
Âu Dương Phỉ gật đầu, nàng hơi nóng lòng muốn xem người giống mình đó là như thế nào. Nếu không phải Tử Đạo nói trước, có khi nàng đã hỏi rồi.
Dù sao bọn họ không phải kẻ ngu, Sở Mặc tử tế với họ như vậy, không thể chỉ là quan hệ bèo nước gặp nhau. Nhất là thường ngày, đôilúc Sở Mặc lại tỏ ra cực kỳ quen thân với hai người, hiểu rõ hai người tới mức Tử Đạo cũng hơi kinh ngạc.
Tử Đạo chưa hề kể chuyện mình đã từng trariq qua cho Sở Mặc, hắn làm sao có thể biết.
Bây giờ, nghi ngờ đã được chứng tỏ.
Đều là cao thủ Tổ cảnh, hơn nữa còn biết về kính tượng vũ trụ, trước đây, Tử Đạo cũng rất nhiều lần nghĩ đến một ngày gặp được người giống với mình, lúc đó cảnh tượng sẽ thế nào? Có khi nào hai người sẽ hòa làm một, hay sẽ tiếp tục là hai người tách biệt? Thật ra, mấy vấn đềnày, tu sĩ nào đạt đến cảnh giới Đại Thánh đều sẽ suy nghĩ tới.
Cho nên, hôm nay gặp được một người quen biết cả hai người giống nhau, Tử Đạo và Âu Dương Phỉ đều hoảng hốt, nhưng cũng hơi tò mò.
Có thể kìm nén nhiều ngày như thế, đối với hai người cũng là không dễ dàng gì.
Sở Mặc nhìn Tử Đạo, than nhẹ:
- Ta cùng người giống với cậu kết nghĩa huynh đệ, cũng có một người huynh đệ kết nghĩa nữa tên Lưu Vân Phong. Cậu biết người này không? Tử Đạo cười khổ, nói nhỏ:
- Đó là người huynh đệ tốt của chúng ta từ ngày nhỏ, làm sao có thể không biết?
- Vân Phong hả? Quen, quen.
Âu Dương Phỉ nói:
- Ba người chúng ta là anh em tốt từ nhỏ. Hừ, hai người bọn họ lúc kết nghĩa với nhau lại không có ta ở đó.
Sở Mặc không nói gì, lòng lại nói:
- cô nương, nếu cô biết được người giống với cô là người thế nào, không biết còn cười nổi không đây?
Lúc này, Âu Dương Phỉ nhìn Sở Mặc, bình tĩnh lại, nói:
- Nói đi, công tử, người giống với ta là người thế nào? Thật ra ta thấy được mỗi lần công tử gặp ta đều bộc lộ cảm xúc phức tạp, như là có ý kiến với ta vậy. Ta không nghĩ vấn đề là ở ta, như vậy chỉ có thể là ở người giống với ta.
Sở Mặc thở dài, nói:
- Thật ra, đời ta khá lận đận, lúc ta bước vào La Thiên Tiên Vực cũng còn khá nhỏ. Nhưng Hoàng tộc Cơ thị trong La Thiên Tiên Vực là gia tộc của ông ngoại ta.
- Hoàng tộc Cơ thị? Tử Đạo và Âu Dương Phỉ đều tỏ ra khiếp sợ.
Tử Đạo nói:
- Không ngờ Hoàng tộc Cơ thị lại là gia tộc của ông ngoại công tử. Vậy mẹ của công tử…
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Mẹ ta là Cơ Thanh Vũ.
- Trưởng công chúa?
Âu Dương Phỉ kêu lên, sau đó nhìn Sở Mặc nói:
- Công tử, mau cho ta xem khuôn mặt thật, ta phải nghiêm túc nhìnmột chút.
Từ đầu đến cuối, Sở Mặc luôn ngụy trang giấu đi khuôn mặt, chưa từng lộ ra khuôn mặt thật, nghe Âu Dương Phỉ nói thế liền gật đầu, lộ ra hình dạng vốn có.