Thí Thiên Đao
Chương 2028: Một Tử Đạo khác (1)
Một quả loại trái cây này lại đủ để tích lũy cho Sở Mặc tu luyện Thiên Ý Ngã Ý trong vòng bảy ngày. Đủ thấy mức độ quý giá thế nào rồi. Bởi vì tốc độ tu luyện của Sở Mặc vốn dĩ đã nhanh hơn các tu sĩ khác quá nhiều.
Đổi thành những tu sĩ cùng cảnh giới khác, một quả trái cây này phải đủ để cho họ vùi đầu tu luyện hai mươi ngày! Mà đây, còn phải là tu sĩ cấp bậc như tổ cảnh.
Một trái cây như vậy, nếu là cho người thường, sẽ khiến tu vi của y nháy mắt tăng từ chưa có gì lên đến Chân Tiên. Hơn nữa còn không đểlại chút ảnh hưởng nào không tốt. Sức mạnh cùng tu vi thì có thể tăng lên như vậy, nhưng sự lĩnh ngộ cùng hiểu sâu về đạo lại cần thời gian tích lũy. Dĩ nhiên, còn cần cả thiên phú nữa!
Đạo, cũng không phải là ai cũng lĩnh ngộ được.
Ở La Thiên Tiên Vực, loại trái cây này tuyệt đối cũng có thể coi như loại cao cấp, cực phẩm. Có thể nhìn thấy trong vùng tối đã khiến người ta hơi giật mình. Tạ phủ lại dùng nó để cung ứng không hạn chế cho nhiều khách mời, khoản chi này quả thực lớn đến kinh người.
Sở Mặc nếm nếm các loại trái cây khác, mỗi loại lại có một mùi vịkhác nhau, nhưng đều ngon vô cùng, năng lượng bên trong cũng không kém nhiều.
Sở Mặc nói thầm trong lòng: Xem ra, vị Tạ Tà tướng quân này chẳng những có phong cách, mà còn là một nhà giàu khá có tài lực!
Đang suy nghĩ, bên cạnh có người nhẹ giọng nói:
- Đạo hữu đi một mình ư? Không ngại việc ta ngồi đây chứ?
Nghe giọng nói này, Sở Mặc chợt ngẩn ra, ngẩng đầu lên theo bản năng, mới nhìn một cái, trong lòng đã dâng lên cơn sóng gió ngập trời! Bởi người này thực sự quá đỗi quen thuộc với Sở Mặc!
Tử Đạo!
Có thể nói từ khuôn mặt cho tới giọng nói, rồi còn khí chất trên người, gần như giống Tử Đạo y đúc!
Thậm chí ánh mắt hai bên cũng cực kỳ giống nhau!
Có thể nói, thời khắc này khi nhìn thấy y, hắn đã coi y là Tử Đạo rồi.
Nhưng … đây vốn dĩ không thể là Tử Đạo được! Làm huynh đệ kết bái với nhau, Sở Mặc nay phải biết rõ y đang ở đâu hơn ai hết.
Y đang ở cùng với bọn Lưu Vân Phong, có khi còn đang bế quan tu luyện ấy chứ. Hơn nữa, tốc độ tu luyện của y có nhanh đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng đạt tới… cấp tổ cảnh như bị trước mắt này!
Không tệ, vị “Tử Đạo” này là một cự phách tổ cảnh chân chân chính chính!
Trong lòng Sở Mặc vô cùng rung động, bởi vì trong nháy mắt hắn đãnghĩ tới một khả năng —— vũ trụ khác!
Nếu chuyện thật sự giống như hắn nghĩ vậy, thì Sở Mặc cũng không biết nên làm sao.
Giết người này? Tử Đạo huynh đệ kết nghĩa của mình có ổn không? Thật là như vậy sao? Sợ rằng trừ vị Linh Thông thượng nhân kia… không ai có thể nói rõ. Cứ nhớ tới Linh Thông thượng nhân đang ẩn nấp đâu đó như hình với bóng theo dõi chính mình, Sở Mặc liền có cảm giác toàn thân không thoải mái.
Mấu chốt là, Sở Mặc căn bản không tính ra, bây giờ vị Tử Đạo nàyxuất hiện trước mặt hắn là do trùng hợp hay một dạng ám chỉ.
Cảnh giới như Sở Mặc bây giờ thì bất cứ ý tưởng nào cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt như điện xẹt, thậm chí là trong một phần vạn cái nháy mắt.
Trong mắt vị Tử Đạo này, chẳng qua Sở Mặc chỉ là ngẩng đầu lên nhìn y một cái, sau đó, mỉm cười với y.
- Dĩ nhiên có thể.
Sở Mặc nói. Người giống Tử Đạo như đúc trước mắt này cũng lộ ra một nụ cười, ngồi đối diện Sở Mặc, sau đó, đôi mắt lộ ra ánh sáng ôn hòa, nhìn Sở Mặc:
- Đạo hữu, chẳng biết tại sao nhìn thấy ngươi ta lại có một cảm giác quen thuộc, tựa như chúng ta đã gặp ở đâu rồi.
- Ồ?
Sở Mặc cười cười. Vị trước mắt đang dùng sóng riêng để giao lưu với hắn. Hay nói cách khác, y cũng không muốn có người nghe được câu chuyện giữa cả hai.
- Từ khi ta đi tới nơi quỷ quái này…Người này giải thích bằng thần niệm:
- Cho tới giờ đã hơn mười năm, chỉ mỗi thấy ngươi, ta mới bất chợt có cảm giác này. Cho nên, đạo hữu chớ trách ta đường đột.
- Không đâu, ta thấy đạo hữu ngươi cũng rất thân thiết.
Sở Mặc cũng dùng thần niệm nói, sau đó hỏi:
- Chẳng lẽ đạo hữu từ bên ngoài tới?
Người này gật đầu rất thẳng thắn:
- Ta tới từ một nơi gọi là La Thiên Tiên Vực.
- …Sở Mặc chớp mắt mấy cái:
- Vũ trụ khác?
- Đúng, khác hoàn toàn cái nơi quỷ quái này.
Người này cười khổ nói:
- Ta cũng không ngờ sẽ gặp phải chuyện này.
- Ha ha, ngươi nói như vậy không sợ người khác nghe được mất hứng sao?
Sở Mặc cười đáp lại.
- Dĩ nhiên ta sẽ không nói với họ như vậy. Người này nhíu mày, động tác đó cũng khiến Sở Mặc cảm thấy hoang mang, thực sự như đang đối mặt với Tử Đạo vậy. Trừ tu vi, mọi phương diện khác người này quả thực quá giống với Tử Đạo!
Tướng mạo không nói, giống y hệt, ngay cả cảnh giới như Sở Mặc cũng không tìm thấy chút xíu khác biệt. Khí thế, hơi thở, khí chất trên người… cũng đều tương đồng. Giọng nói, vẻ mặt, cử chỉ, thậm chí ngay cả vài động tác nhỏ, thí dụ như thói quen nhíu mày… cũng hoàn toàn như nhau!
Thật sự… quá giống! Cho dù hôm nay Sở Mặc đã thành cự phách tổ cảnh chân chính, liếc thấy chuyện như vậy cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Loại đạo này… hắn thật không hiểu. Không biết cảnh giới Thái Thượng, có giải thích được đây là chuyện gì không.
- Cũng vậy, dù sao ta không phải người vùng tối.
Sở Mặc nói.
Trên mặt người này lộ vẻ vui vẻ, sự thẳng thắn của y rốt cuộc đã đổi lấy được sự thẳng thắn của vị trước mắt này. Trên thực tế, y cũng hoàn toàn không hiểu nổi đây là cảm giác gì. Nhìn thấy vị này chỉ cảm nhậnđược một sự thân thiết khó hiểu. Tựa như, người này là anh em của y vậy!
- Ta tên Tử Đạo.
- Ta tên Sở Mặc.
Hai người nói xong, đều đối mặt với nhau cười một tiếng.
Nhưng nụ cười trong lòng Sở Mặc, là rất khổ sở, cũng không biết phải làm sao. Chuyện hắn lo lắng nhất, vẫn cứ xuất hiện! Chính hắn là một ngoại lệ, nhưng hiển nhiên… Tử Đạo không phải ngoại lệ. Tử Đạo vẫn ngày ngày sinh sống trong cái vũ trụ phản chiếu của La Thiên Tiên Vực kia… chỉ là tình cờ xuất hiện trước mặt hắn như vậy mà thôi. Hơn nữa, nếu so về tu vi, cảnh giới thì cao hơn Tử Đạo huynh đệ kết nghĩa của hắn quá nhiều!
- Ta cảm thấy, chắc giữa chúng ta có rất nhiều chuyện có thể trao đổi.
Tử Đạo nói.
- Ừ, nếu có thời gian và cơ hội, ta cũng muốn trò chuyện với ngươi một phen. Sở Mặc nghiêm túc gật đầu.
Bất kể thế nào, nếu chuyện này đã xảy ra, thì cần phải tìm hiểu cho rõ. Dù thế nào, hắn cũng không thể để người anh kết nghĩa Tử Đạo của mình phải chịu bất cứ tổn thương gì.
Đổi thành những tu sĩ cùng cảnh giới khác, một quả trái cây này phải đủ để cho họ vùi đầu tu luyện hai mươi ngày! Mà đây, còn phải là tu sĩ cấp bậc như tổ cảnh.
Một trái cây như vậy, nếu là cho người thường, sẽ khiến tu vi của y nháy mắt tăng từ chưa có gì lên đến Chân Tiên. Hơn nữa còn không đểlại chút ảnh hưởng nào không tốt. Sức mạnh cùng tu vi thì có thể tăng lên như vậy, nhưng sự lĩnh ngộ cùng hiểu sâu về đạo lại cần thời gian tích lũy. Dĩ nhiên, còn cần cả thiên phú nữa!
Đạo, cũng không phải là ai cũng lĩnh ngộ được.
Ở La Thiên Tiên Vực, loại trái cây này tuyệt đối cũng có thể coi như loại cao cấp, cực phẩm. Có thể nhìn thấy trong vùng tối đã khiến người ta hơi giật mình. Tạ phủ lại dùng nó để cung ứng không hạn chế cho nhiều khách mời, khoản chi này quả thực lớn đến kinh người.
Sở Mặc nếm nếm các loại trái cây khác, mỗi loại lại có một mùi vịkhác nhau, nhưng đều ngon vô cùng, năng lượng bên trong cũng không kém nhiều.
Sở Mặc nói thầm trong lòng: Xem ra, vị Tạ Tà tướng quân này chẳng những có phong cách, mà còn là một nhà giàu khá có tài lực!
Đang suy nghĩ, bên cạnh có người nhẹ giọng nói:
- Đạo hữu đi một mình ư? Không ngại việc ta ngồi đây chứ?
Nghe giọng nói này, Sở Mặc chợt ngẩn ra, ngẩng đầu lên theo bản năng, mới nhìn một cái, trong lòng đã dâng lên cơn sóng gió ngập trời! Bởi người này thực sự quá đỗi quen thuộc với Sở Mặc!
Tử Đạo!
Có thể nói từ khuôn mặt cho tới giọng nói, rồi còn khí chất trên người, gần như giống Tử Đạo y đúc!
Thậm chí ánh mắt hai bên cũng cực kỳ giống nhau!
Có thể nói, thời khắc này khi nhìn thấy y, hắn đã coi y là Tử Đạo rồi.
Nhưng … đây vốn dĩ không thể là Tử Đạo được! Làm huynh đệ kết bái với nhau, Sở Mặc nay phải biết rõ y đang ở đâu hơn ai hết.
Y đang ở cùng với bọn Lưu Vân Phong, có khi còn đang bế quan tu luyện ấy chứ. Hơn nữa, tốc độ tu luyện của y có nhanh đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng đạt tới… cấp tổ cảnh như bị trước mắt này!
Không tệ, vị “Tử Đạo” này là một cự phách tổ cảnh chân chân chính chính!
Trong lòng Sở Mặc vô cùng rung động, bởi vì trong nháy mắt hắn đãnghĩ tới một khả năng —— vũ trụ khác!
Nếu chuyện thật sự giống như hắn nghĩ vậy, thì Sở Mặc cũng không biết nên làm sao.
Giết người này? Tử Đạo huynh đệ kết nghĩa của mình có ổn không? Thật là như vậy sao? Sợ rằng trừ vị Linh Thông thượng nhân kia… không ai có thể nói rõ. Cứ nhớ tới Linh Thông thượng nhân đang ẩn nấp đâu đó như hình với bóng theo dõi chính mình, Sở Mặc liền có cảm giác toàn thân không thoải mái.
Mấu chốt là, Sở Mặc căn bản không tính ra, bây giờ vị Tử Đạo nàyxuất hiện trước mặt hắn là do trùng hợp hay một dạng ám chỉ.
Cảnh giới như Sở Mặc bây giờ thì bất cứ ý tưởng nào cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt như điện xẹt, thậm chí là trong một phần vạn cái nháy mắt.
Trong mắt vị Tử Đạo này, chẳng qua Sở Mặc chỉ là ngẩng đầu lên nhìn y một cái, sau đó, mỉm cười với y.
- Dĩ nhiên có thể.
Sở Mặc nói. Người giống Tử Đạo như đúc trước mắt này cũng lộ ra một nụ cười, ngồi đối diện Sở Mặc, sau đó, đôi mắt lộ ra ánh sáng ôn hòa, nhìn Sở Mặc:
- Đạo hữu, chẳng biết tại sao nhìn thấy ngươi ta lại có một cảm giác quen thuộc, tựa như chúng ta đã gặp ở đâu rồi.
- Ồ?
Sở Mặc cười cười. Vị trước mắt đang dùng sóng riêng để giao lưu với hắn. Hay nói cách khác, y cũng không muốn có người nghe được câu chuyện giữa cả hai.
- Từ khi ta đi tới nơi quỷ quái này…Người này giải thích bằng thần niệm:
- Cho tới giờ đã hơn mười năm, chỉ mỗi thấy ngươi, ta mới bất chợt có cảm giác này. Cho nên, đạo hữu chớ trách ta đường đột.
- Không đâu, ta thấy đạo hữu ngươi cũng rất thân thiết.
Sở Mặc cũng dùng thần niệm nói, sau đó hỏi:
- Chẳng lẽ đạo hữu từ bên ngoài tới?
Người này gật đầu rất thẳng thắn:
- Ta tới từ một nơi gọi là La Thiên Tiên Vực.
- …Sở Mặc chớp mắt mấy cái:
- Vũ trụ khác?
- Đúng, khác hoàn toàn cái nơi quỷ quái này.
Người này cười khổ nói:
- Ta cũng không ngờ sẽ gặp phải chuyện này.
- Ha ha, ngươi nói như vậy không sợ người khác nghe được mất hứng sao?
Sở Mặc cười đáp lại.
- Dĩ nhiên ta sẽ không nói với họ như vậy. Người này nhíu mày, động tác đó cũng khiến Sở Mặc cảm thấy hoang mang, thực sự như đang đối mặt với Tử Đạo vậy. Trừ tu vi, mọi phương diện khác người này quả thực quá giống với Tử Đạo!
Tướng mạo không nói, giống y hệt, ngay cả cảnh giới như Sở Mặc cũng không tìm thấy chút xíu khác biệt. Khí thế, hơi thở, khí chất trên người… cũng đều tương đồng. Giọng nói, vẻ mặt, cử chỉ, thậm chí ngay cả vài động tác nhỏ, thí dụ như thói quen nhíu mày… cũng hoàn toàn như nhau!
Thật sự… quá giống! Cho dù hôm nay Sở Mặc đã thành cự phách tổ cảnh chân chính, liếc thấy chuyện như vậy cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Loại đạo này… hắn thật không hiểu. Không biết cảnh giới Thái Thượng, có giải thích được đây là chuyện gì không.
- Cũng vậy, dù sao ta không phải người vùng tối.
Sở Mặc nói.
Trên mặt người này lộ vẻ vui vẻ, sự thẳng thắn của y rốt cuộc đã đổi lấy được sự thẳng thắn của vị trước mắt này. Trên thực tế, y cũng hoàn toàn không hiểu nổi đây là cảm giác gì. Nhìn thấy vị này chỉ cảm nhậnđược một sự thân thiết khó hiểu. Tựa như, người này là anh em của y vậy!
- Ta tên Tử Đạo.
- Ta tên Sở Mặc.
Hai người nói xong, đều đối mặt với nhau cười một tiếng.
Nhưng nụ cười trong lòng Sở Mặc, là rất khổ sở, cũng không biết phải làm sao. Chuyện hắn lo lắng nhất, vẫn cứ xuất hiện! Chính hắn là một ngoại lệ, nhưng hiển nhiên… Tử Đạo không phải ngoại lệ. Tử Đạo vẫn ngày ngày sinh sống trong cái vũ trụ phản chiếu của La Thiên Tiên Vực kia… chỉ là tình cờ xuất hiện trước mặt hắn như vậy mà thôi. Hơn nữa, nếu so về tu vi, cảnh giới thì cao hơn Tử Đạo huynh đệ kết nghĩa của hắn quá nhiều!
- Ta cảm thấy, chắc giữa chúng ta có rất nhiều chuyện có thể trao đổi.
Tử Đạo nói.
- Ừ, nếu có thời gian và cơ hội, ta cũng muốn trò chuyện với ngươi một phen. Sở Mặc nghiêm túc gật đầu.
Bất kể thế nào, nếu chuyện này đã xảy ra, thì cần phải tìm hiểu cho rõ. Dù thế nào, hắn cũng không thể để người anh kết nghĩa Tử Đạo của mình phải chịu bất cứ tổn thương gì.