Thí Thiên Đao
Chương 2007: Cửa đá xanh (1)
Cho nên, người thứ 51... ngoài ra cũng có thể là Thương Lam lão tổ.
Điểm ấy, thậm chí ngay cả Cửu Liệt lão tổ đều không nghĩ tới!
Nói cách khác, trước đó gã chết chết hẳn Thương Lam lão tổ không phải mọi việc đã kết thúc rồi sao? Cho nên nói, ngay cả đến cảnh giới như Tổ cảnh hay cao thủ vô thượng rồi cũng vẫn sẽ có lúc sơ sót.
Lúc này, một sức mạnh to lớn vô biên như biển từ trên bảng màu vàng phủ xuống, rót vào giữa thân thể 50 sinh linh còn sống trong chiến trường Viễn Cổ.
Loại sức mạnh to lớn này quả thực cường đại vô thượng!
Một khắc lực lượng đó rót vào thân thể của 50 sinh linh, trên người tất cả mọi người đều phát ra một sự khí thế và uy nghiêm khó có thể tưởng được. Tiếp đó, trong tinh thần mỗi người cũng xuất hiện một vật giống như Thạch anh cổ xưa.
Mặc dù không có bất kỳ giải thích nào nhưng hôm nay, toàn bộ 50 sinh linh sống trong chiến trường Viễn Cổ cũng không cần giải thích gì nữa. Bọn họ thoáng cái đã hiểu đây là vật gì.
Thần cách!
Dùng thứ này để ngưng tụ thần lực, phóng ra thần uy!
Uy lực của nó vượt xa khỏi đạo đài! Sự tồn tại của nó cũng là điều mà những sinh linh mạnh mẽ này hoàn toàn không có cách nào giải thích. Nhưng cho dù là ai cũng biết, vào giờ khắc này... bọn họ đã thành thần! Trở thành thần linh mà Phong Thần bảng thật sự công nhận!
Đúng lúc này, Cửu Liệt lão tổ ở ngay phía trước Sở Mặc không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ha ha ha ha ha ha ha ha hắc... Ha ha ha ha!
Tiếng cười kia, thật đắc ý, tràn đầy khoái ý cũng tràn đầy sự điên cuồng:
- Sở Mặc... Sở công tử... Ha ha ha ha, tới giết ta đi! Phong Thầnbảng đã ra, bản tôn đã thành thần! Bất tử bất diệt, ở ngoài cả tam giới, không còn ở ngũ hành... Sở công tử, thế nào? Tuy rằng bản tôn ngay từ đầu không nghĩ tới điều này, chỉ có điều đây là thiên ý, đây là số mệnh!
Sở Mặc đứng ở nơi đó, không nói gì.
Thân hình của hắn dường như cũng hơi lay động, khóe miệng đang tràn ra một tia máu tươi.
Hắn đang Trảm Đạo!
Vừa rồi, trong nháy mắt thần cách xuất hiện trong đầu hắn, hắn độtnhiên như nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Những chuyện cũ đó đã trải qua những năm tháng rất lâu rồi, tự nó hành thành một con sông thời gian rất dài.
Ngay cả cảnh giới như Sở Mặc cũng không có cách nào thoáng cái tính toán được tất cả mọi thứ, không có cách nào để phân tích thấu triệt hết tất cả.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc phản cảm với thần cách của hắn, dường hư là một bản năng.
Sở Mặc dùng luôn Trảm Đạo. Mà lần này chẳng những là Trảm Đạo, chín viên Huyết Nguyệt khác cũng trong nháy mắt dùng toàn bộ năng lực rót vào thân thể của Trảm Đạo.
Một đao!
Thần cách vỡ vụn!
Ùng ùng!
Khối thần cách vừa mới hình thành này trực tiếp nổ nát trong tinh thần của Sở Mặc.
Vỡ thành vô số những mảnh nhỏ.
Mỗi mảnh vụn đều bao hàm uy diệt thế. Mỗi một mảnh vụn dều đang điên cuồng rít gào.
Như là đang gầm lên giận dữ, như là không dám tin, thế gian này lạicó người dám cự tuyệt ý chí của thần! Vậy mà có người thật sự làm như vậy.
Vô số mảnh thần cách nhỏ dung nhập vào trong tinh thần của Sở Mặc, khó có thể triệt để hủy diệt hoàn toàn.
Nhưng Trảm Đạo vẫn đang điên cuồng chém thần cách tiếp!
Sở Mặc bị trọng thương nhưng kỳ quái là cảnh giới của hắn chẳng những không chút nào ảnh hưởng mà ngược lại còn tăng lên!
Thật là quỷ dị! Sở Mặc không kịp nghĩ nhiều, Thí Thiên đao trong tay hướng về phía Cửu Liệt lão tổ.
- Mệnh?
Thanh âm của Sở Mặc trầm lạnh:
- Mạng của ngươi vẫn phải chết mà thôi!
Một đao này của hắn trong nháy mắt đã chém ra.
Bên kia Cửu Liệt lão tổ đã có thần lực có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Sở Mặc đã chém nát thần cách của hắn. Gã càng không nghĩ tới SởMặc vẫn sẽ ra tay với gã.
Cho nên, gã không hề phòng bị.
Cũng không thể phòng bị được.
Càng cảm thấy không cần phòng bị.
Gã đã thành thần!
Gã bất tử bất diệt! Gã ngoài tam giới, không còn trong ngũ hành!
Gã làm sao sẽ chết được?
Sau đó, gã đã chết!
Đầu của gã bị một đao của Sở Mặc bổ ra, đao phong vô song của Thí Thiên lại bổ trên thần cách của Cửu Liệt, một đao bổ xuống, thần cách từ một phân thành hai, sau đó thì vỡ nát, ngay cả đầu của Cửu Liệt lão tổ cũng bị nổ luôn.
Thân thể của Cửu Liệt lão tổ cũng bị Sở Mặc một đao bổ ra. Thân vong đạo tiêu, thần hình câu diệt!
Không biết đây có phải vị thần đầu tiên chết trên chiến trường Viễn Cổ hay không, nhưng một đao này của Sở Mặc quả nhiên là quá mức kinh thế hãi tục!
Đám Hầu tử lúc chạy tới nơi này thì vừa hay nhìn thấy một màn đó.
Tất cả mọi người bị chấn động, cho dù bọn họ đã ngưng tụ thần cách thành thần thật sự!
Nhưng vẫn bị sự hung hãn của Sở Mặc dọa sợ. Hầu tử vẻ mặt khiếp sợ nói thầm:
- Thế nhân nói ông đây là chích Bát hầu, không sợ trời không sợ đất, thế gian không ai là không sợ ta đây. Thật ra không phải, ta vẫn sợ hãi. Tiểu tử này... mới thật sự là không biết sợ là gì!
Sáu Đại Thánh tốc độ xuất hiện ở nơi này hơi chậm một chút, chỉ có điều tất cả cũng bị sợ ngây người.
Khóe miệng Thiên Không lão tổ co quắp kịch liệt, đột nhiên ông ta kinh hãi hô:
- Sở Mặc đạo hữu... ngài chọc vào đại họa rồi, ngài, ngài đã không còn trên Phong Thần bảng nữa!
- Không, hắn trước tiên không lên Phong Thần Bảng để giết một thần đã.
La Lan yếu ớt nói, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc tràn đầy sự khó tin.
Nàng ta không rõ tại sao phải làm chuyện như vậy, nhưng nàng ta có thể đoán được tám chín phần mười là Sở Mặc đã từ chối thần cách rồi.
Nếu không, vì sao trên toàn bộ Phong Thần bảng ngoại trừ Sở Mặc ra thì tất cả mọi người đều có? Không có đạo lý gì Phong Thần Bảng lại loại Sở Mặc ra ngoài!
Thiên Thu nói:
- Có phải vì Sở Mặc đạo hữu ra tay với thần nên xúc phạm pháp tắc hay không?
Thanh Cổ lắc đầu:
- Là tự mình Sở Mặc đạo hữu từ chối mà.
Tên mập Huyền Huyền kia vẫn luôn trầm mặc không nói. Y nhìn Sở Mặc, cau mày nhưng trong lòng thì đang như dời non lấp bể. Y không tin nguyên nhân là vì Sở Mặc ra tay với một vị thần mà bị hủy bỏ tư cách thành thần. Y thuận theo suy đoán của Thanh Cổ, là chính Sở Mặc từ chối! Nhưng tại sao hắn là muốn từ chối?
Trên bảng vàng che hết toàn bộ chiến trường Viễn Cổ chỉ còn lại 48 tên.
Tên của Cửu Liệt lão tổ và Sở Mặc đều biến mất ở trên đó.
Lúc này, Sở Mặc phụt một tiếng, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ có điều khí thế trên người lại lần nữa tăng lên vài phần.
Điểm ấy, thậm chí ngay cả Cửu Liệt lão tổ đều không nghĩ tới!
Nói cách khác, trước đó gã chết chết hẳn Thương Lam lão tổ không phải mọi việc đã kết thúc rồi sao? Cho nên nói, ngay cả đến cảnh giới như Tổ cảnh hay cao thủ vô thượng rồi cũng vẫn sẽ có lúc sơ sót.
Lúc này, một sức mạnh to lớn vô biên như biển từ trên bảng màu vàng phủ xuống, rót vào giữa thân thể 50 sinh linh còn sống trong chiến trường Viễn Cổ.
Loại sức mạnh to lớn này quả thực cường đại vô thượng!
Một khắc lực lượng đó rót vào thân thể của 50 sinh linh, trên người tất cả mọi người đều phát ra một sự khí thế và uy nghiêm khó có thể tưởng được. Tiếp đó, trong tinh thần mỗi người cũng xuất hiện một vật giống như Thạch anh cổ xưa.
Mặc dù không có bất kỳ giải thích nào nhưng hôm nay, toàn bộ 50 sinh linh sống trong chiến trường Viễn Cổ cũng không cần giải thích gì nữa. Bọn họ thoáng cái đã hiểu đây là vật gì.
Thần cách!
Dùng thứ này để ngưng tụ thần lực, phóng ra thần uy!
Uy lực của nó vượt xa khỏi đạo đài! Sự tồn tại của nó cũng là điều mà những sinh linh mạnh mẽ này hoàn toàn không có cách nào giải thích. Nhưng cho dù là ai cũng biết, vào giờ khắc này... bọn họ đã thành thần! Trở thành thần linh mà Phong Thần bảng thật sự công nhận!
Đúng lúc này, Cửu Liệt lão tổ ở ngay phía trước Sở Mặc không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ha ha ha ha ha ha ha ha hắc... Ha ha ha ha!
Tiếng cười kia, thật đắc ý, tràn đầy khoái ý cũng tràn đầy sự điên cuồng:
- Sở Mặc... Sở công tử... Ha ha ha ha, tới giết ta đi! Phong Thầnbảng đã ra, bản tôn đã thành thần! Bất tử bất diệt, ở ngoài cả tam giới, không còn ở ngũ hành... Sở công tử, thế nào? Tuy rằng bản tôn ngay từ đầu không nghĩ tới điều này, chỉ có điều đây là thiên ý, đây là số mệnh!
Sở Mặc đứng ở nơi đó, không nói gì.
Thân hình của hắn dường như cũng hơi lay động, khóe miệng đang tràn ra một tia máu tươi.
Hắn đang Trảm Đạo!
Vừa rồi, trong nháy mắt thần cách xuất hiện trong đầu hắn, hắn độtnhiên như nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Những chuyện cũ đó đã trải qua những năm tháng rất lâu rồi, tự nó hành thành một con sông thời gian rất dài.
Ngay cả cảnh giới như Sở Mặc cũng không có cách nào thoáng cái tính toán được tất cả mọi thứ, không có cách nào để phân tích thấu triệt hết tất cả.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc phản cảm với thần cách của hắn, dường hư là một bản năng.
Sở Mặc dùng luôn Trảm Đạo. Mà lần này chẳng những là Trảm Đạo, chín viên Huyết Nguyệt khác cũng trong nháy mắt dùng toàn bộ năng lực rót vào thân thể của Trảm Đạo.
Một đao!
Thần cách vỡ vụn!
Ùng ùng!
Khối thần cách vừa mới hình thành này trực tiếp nổ nát trong tinh thần của Sở Mặc.
Vỡ thành vô số những mảnh nhỏ.
Mỗi mảnh vụn đều bao hàm uy diệt thế. Mỗi một mảnh vụn dều đang điên cuồng rít gào.
Như là đang gầm lên giận dữ, như là không dám tin, thế gian này lạicó người dám cự tuyệt ý chí của thần! Vậy mà có người thật sự làm như vậy.
Vô số mảnh thần cách nhỏ dung nhập vào trong tinh thần của Sở Mặc, khó có thể triệt để hủy diệt hoàn toàn.
Nhưng Trảm Đạo vẫn đang điên cuồng chém thần cách tiếp!
Sở Mặc bị trọng thương nhưng kỳ quái là cảnh giới của hắn chẳng những không chút nào ảnh hưởng mà ngược lại còn tăng lên!
Thật là quỷ dị! Sở Mặc không kịp nghĩ nhiều, Thí Thiên đao trong tay hướng về phía Cửu Liệt lão tổ.
- Mệnh?
Thanh âm của Sở Mặc trầm lạnh:
- Mạng của ngươi vẫn phải chết mà thôi!
Một đao này của hắn trong nháy mắt đã chém ra.
Bên kia Cửu Liệt lão tổ đã có thần lực có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Sở Mặc đã chém nát thần cách của hắn. Gã càng không nghĩ tới SởMặc vẫn sẽ ra tay với gã.
Cho nên, gã không hề phòng bị.
Cũng không thể phòng bị được.
Càng cảm thấy không cần phòng bị.
Gã đã thành thần!
Gã bất tử bất diệt! Gã ngoài tam giới, không còn trong ngũ hành!
Gã làm sao sẽ chết được?
Sau đó, gã đã chết!
Đầu của gã bị một đao của Sở Mặc bổ ra, đao phong vô song của Thí Thiên lại bổ trên thần cách của Cửu Liệt, một đao bổ xuống, thần cách từ một phân thành hai, sau đó thì vỡ nát, ngay cả đầu của Cửu Liệt lão tổ cũng bị nổ luôn.
Thân thể của Cửu Liệt lão tổ cũng bị Sở Mặc một đao bổ ra. Thân vong đạo tiêu, thần hình câu diệt!
Không biết đây có phải vị thần đầu tiên chết trên chiến trường Viễn Cổ hay không, nhưng một đao này của Sở Mặc quả nhiên là quá mức kinh thế hãi tục!
Đám Hầu tử lúc chạy tới nơi này thì vừa hay nhìn thấy một màn đó.
Tất cả mọi người bị chấn động, cho dù bọn họ đã ngưng tụ thần cách thành thần thật sự!
Nhưng vẫn bị sự hung hãn của Sở Mặc dọa sợ. Hầu tử vẻ mặt khiếp sợ nói thầm:
- Thế nhân nói ông đây là chích Bát hầu, không sợ trời không sợ đất, thế gian không ai là không sợ ta đây. Thật ra không phải, ta vẫn sợ hãi. Tiểu tử này... mới thật sự là không biết sợ là gì!
Sáu Đại Thánh tốc độ xuất hiện ở nơi này hơi chậm một chút, chỉ có điều tất cả cũng bị sợ ngây người.
Khóe miệng Thiên Không lão tổ co quắp kịch liệt, đột nhiên ông ta kinh hãi hô:
- Sở Mặc đạo hữu... ngài chọc vào đại họa rồi, ngài, ngài đã không còn trên Phong Thần bảng nữa!
- Không, hắn trước tiên không lên Phong Thần Bảng để giết một thần đã.
La Lan yếu ớt nói, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc tràn đầy sự khó tin.
Nàng ta không rõ tại sao phải làm chuyện như vậy, nhưng nàng ta có thể đoán được tám chín phần mười là Sở Mặc đã từ chối thần cách rồi.
Nếu không, vì sao trên toàn bộ Phong Thần bảng ngoại trừ Sở Mặc ra thì tất cả mọi người đều có? Không có đạo lý gì Phong Thần Bảng lại loại Sở Mặc ra ngoài!
Thiên Thu nói:
- Có phải vì Sở Mặc đạo hữu ra tay với thần nên xúc phạm pháp tắc hay không?
Thanh Cổ lắc đầu:
- Là tự mình Sở Mặc đạo hữu từ chối mà.
Tên mập Huyền Huyền kia vẫn luôn trầm mặc không nói. Y nhìn Sở Mặc, cau mày nhưng trong lòng thì đang như dời non lấp bể. Y không tin nguyên nhân là vì Sở Mặc ra tay với một vị thần mà bị hủy bỏ tư cách thành thần. Y thuận theo suy đoán của Thanh Cổ, là chính Sở Mặc từ chối! Nhưng tại sao hắn là muốn từ chối?
Trên bảng vàng che hết toàn bộ chiến trường Viễn Cổ chỉ còn lại 48 tên.
Tên của Cửu Liệt lão tổ và Sở Mặc đều biến mất ở trên đó.
Lúc này, Sở Mặc phụt một tiếng, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ có điều khí thế trên người lại lần nữa tăng lên vài phần.