Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thí Thiên Đao

Chương 1993: Mảnh đất giết chóc thật sự (2)



Sở Mặc đi tới đây tùy ý suy diễn một chút đã biết có chuyện gì phát sinh. Hắn hơi kinh ngạc nhìn tên tu sĩ này, không nghĩ tới đã lúc này mà lại giết chết toàn bộ tộc nhân của gã. Sát tính này thật sự không khác gì sinh linh đã nhập ma.
Ít nhất, nếu như nơi này có tộc nhân của Sở Mặc, hắn sẽ chỉ liều mạng bảo vệ bọn họ.
Tuyệt đối sẽ không ra tay sát hại người mình! Tu sĩ mạnh mẽ này cũng nhìn thấy Sở Mặc. Trong ánh mắt của gã lóe lên sát cơ lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Trước khi giết chết những đồng tộc này, ta đã đồng ý với họ một khi gặp được ngươi, ta nhất định phải đánh chết ngươi.
- Ngươi biết ta?
Sở Mặc nhìn tên tu sĩ này một cái, cảm thấy rất lạ mặt, cho tới bây giờ chưa từng gặp.
- Sở công tử đại danh kinh người, làm sao lại không biết chứ? Chẳng nhẽ ngươi không nhìn ra thân phận của ta?
Tên tu sĩ này hờ hững cười một tiếng:
- Trong thân thể ta có một phần huyết mạch giống với ngươi.
Sở Mặc nhìn tên tu sĩ đó:
- Ngươi là chi thứ hoàng tộc?
- Chi thứ?
Khóe miệng của tên tu sĩ nở nụ cười nhạt khinh thường:
- Nếu như không phải lão đế vương may mắn lần nữa tiến vào Tổ Cảnh, ai là chi tứ... thật đúng là không nói trước được đâu.
Sở Mặc cũng nở nụ cười khinh thường:
- Cõi đời này, không có nếu như.
- Đúng vậy, không có nếu như, cho nên, chúng ta hận! Hận lão đế vương, cũng hận ngươi! Hận không giết được các ngươi!
Tên tu sĩ đó lạnh lùng nói:
- Cái gì gọi là chi thứ? Truyền thừa năm tháng vô tận của hoàng tộc, cho dù trong thân thể dòng chính sẽ nhất định có huyết mạch thuần khiết hay sao? Thân thể bọn họ có huyết mạch hoàng tộc nhất định sẽ như thế sao? Tất cả mọi người... ngươi và ta đều là một hậu duệ của tổ tiên hoàng tộc! Dựa vào cái gì mà chúng ta phải là chi thứ? Dựa vào cái gì mà chúng ta phải trở thành thuộc hạ?
- Những lời này ngươi nói với ta chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Sở Mặc nhàn nhạt nói.
- Đúng vậy, thực sự là không có ý nghĩa gì.
Tên tu sĩ này than thở một tiếng:
- Ta giết toàn bộ tộc nhân, hấp thu huyết mạch hoàng tộc của họ. A a... Bây giờ, không nói khoa trương chứ huyết mạch hoàng tộc Cơ thị trong thân thể ta chắc chắn không hề ít hơn chút nào so với bất kỳ một ai trong hoàng tộc. Như vậy, bây giờ ta có thể coi là con cháu có huyết mạch thuần túy nhất rồi.
- Thông qua việc giết người thân của mình để hấp thu huyết mạch rồi làm mình trở nên mạnh hơn, cơ bản là một hành động cầm thú. Ngươi tự sát đi, ta không muốn làm bẩn tay ta.
- Ha ha ha ha... Sở công tử quả nhiên đủ thô bạo, chỉ có điều ngươi thật sự cho là ta dài dòng nửa ngày với ngươi là chỉ muốn tâm sự với ngươi thôi hay sao?
Tên tu sĩ chi thứ hoàng tộc mặt đầy giễu cợt nhìn Sở Mặc:
- Ngươi còn quá trẻ, mặc dù chiến lực quá mạnh nhưng chỉ số thông minh của ngươi có hạn! Bây giờ ngươi cho dù muốn chạy cũng không trốn thoát được!
Đang nói thì một thân ảnh bay tới từ phương xa.
Trong thân thể của thân ảnh này tản ra khí thế kinh khủng, một đường đi tới, dọc đường các ngôi sao đều rối rít nổ tung. Giữa bầu trờiđể lại một rãnh rất sâu, giống như một cây cầu xuất hiện dưới chân người này.
- Tiểu súc sinh Sở Mặc, cuối cùng cũng tìm được ngươi! Hôm nay ngươi sẽ phải chết dưới tay Hồng Hoang lão tổ ta! Đừng mong có thể chạy trốn!
Người này cách tinh hà xa vô tận đã phát hiện Sở Mặc, khí cơ phong tỏa luôn Sở Mặc, sau đó đạo âm phát ra ầm ầm.
Cự Đầu! Một cự đầu thật sự!
Trong lòng Sở Mặc cực chấn động.
Hắn dĩ nhiên biết tên tu sĩ chi thứ hoàng tộc này muốn kéo dài thời gian làm gì. Hắn cũng muốn xem gã ta rốt cuộc có thể tìm được ai tới giúp. Nhưng lại không nghĩ tới, đối phương lại mời một Cự Đầu tới!
Xem ra, chi thứ hoàng tộc hẳn đã hoàn toàn đầu phục gia tộc Hồng Hoang rồi.
Tên chi thứ hoàng tộc này vô cùng đắc ý nhìn Sở Mặc, chỉ có điềumột khắc sau, mắt gã đã phải trợn to, trong sự không tưởng được mang theo cả sự sợ hãi vô tận.
Bởi vì Sở Mặc đã bổ một đao về phía y.
Đao này quá nhanh. Khi gã ý thức được đao này đã bổ về phía mình, dù gã đã gần vào tổ cảnh nhưng nằm mơ gã cũng không nghĩ Sở Mặc có thể có can đảm ra một kích tất sát như thế này? Chẳng lẽ hắn không sợ cự đầu phía sau gã ư?
- Lão tổ… cứu ta…
Đao đến trước mặt, lạnh thấu xương. Tên tu sĩ Đại thánh đỉnh cấp của dòng thứ vừa mới kêu cứu đã bị chém. Đầu gã bị bổ thành hai mảnh. Người gã cũng bị phân thành hai, hai bên cân xứng đến khó tin. Đao này quá hung hiểm. Hồng Hoang lão tổ ở vô tận ngân hà cũng không nhịn được nheo mắt lại. Nhưng lão vẫn không do dự ra tay với Sở Mặc.
Chết một tên hoàng tộc dòng thứ đầu quân vào gia tộc Hồng Hoang không khiến lão bận tâm, dù chính hậu nhân của lão chết lão cũng không thèm để ý. Chuyện này lại tốt, lão đỡ phải động thủ.
Vì cuối cùng chỉ có năm mươi người có thể sống sót rời khỏi chiến trường. Lão sẽ là một trong số đó, còn những người khác, lão chẳng quan tâm. Sở Mặc lợi dụng lực lượng có được sau khi chém một tên dòng thứ của hoàng tộc, đạo hạnh hắn tăng lên cực hạn, hắn nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa. Hiện tại, Sở Mặc vẫn chưa đủ khả năng để đối đầu với một cự đầu, dĩ nhiên là phải trốn đi rồi.
Hồng Hoang lão tổ không chút hoang mang dùng thanh âm đại đạo nói:
- Sở Mặc, ngươi nhận mệnh đi, ngươi không thoát được đâu.
Sở Mặc không nói gì mà chỉ tập trung chạy. Hắn không bận tâm quá nhiều. Dù trước khi vào chiến trường Sở Mặc đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cự đầu nhưng hắn vẫn chưa muốn chính diện giao tranh vào lúcnày.
Hắn cần thời gian để tăng tu vi của bản thân.
Ít nhất cũng cần ba hay năm năm nữa. Với tu vi hiện tại, khi hắn muốn chạy, chỉ có loại khủng như cự đầu mới có thể đuổi kịp hắn. Nhưng muốn tóm được hắn ngay cũng không phải việc dễ.
Hồng Hoang lão tổ không nghĩ Sở Mặc lại nhanh như thế, thậm chí có thể so với cự đầu tổ cảnh rồi.
Qua ba năm, Sở Mặc gặp rất nhiều tu sĩ, trên cơ bản cứ một đao làgiải quyết xong nên việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của hắn.
Trong quá trình chạy trốn, Sở Mặc cũng không ngừng củng cố đạo hạnh của mình. Hắn đã tu luyện đến quyển năm của Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp, đã sắp có thể đánh vào tầng tiếp theo. Sở Mặc không vội vì vội cũng chẳng làm được gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...