Thí Thiên Đao
Chương 1975: Kẻ phá rối (1)
- Thứ hai, ta không biết tên sứ giả không đầu kia nhưng ta biết, đó là một đại năng bị chém giết trong đợt chiến trường mở ra lần trước. Nếu ta đoán không sai, đó có thể là một cự đầu.
Toàn bộ mọi người, kể cả Sở Mặc đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Đúng là quá đáng sợ rồi. Một cự đầu, vô thượng tồn tại lại bị chém đầu trong chiến trường viễn cổ. Không phải kinh dị thế chứ?
Con khỉ lại nói tiếp:
- Thứ ba, ta đã nói, trong chiến trường viễn cổ không phải chỉ có người ở thế giới chúng ta mà còn có các tu sĩ ở thế giới khác. Vì thế, năm mươi người sống sốt tuyệt đối không phải chỉ là người của La Thiên đại vũ trụ.
Lần này thì đoàn người triệt để trầm mặc. Trước đó còn hào hứngbiết bao giờ đã hao gần hết, thậm chí, đại đa số người quyết định sẽ rút lui, không tham dự.
- Thứ tư…
Mọi người ngẩn ra, còn có thứ tư nữa à?
Con khỉ cười cười:
- Năm mươi người sống sót, được lên Phong thần bảng sẽ xuất hiện ở thông đạo. Nhiệm vụ chủ yếu của những cường giả này là trấn thủ thông đạo, không để nó tan vỡ, không để bất cứ kẻ nào có lòng dạ bát chính hủy diệt nó.
Con khỉ nhìn bốn bề vắng lặng lại tiếp tục:
- Sau khi vào thông đạo không có nghĩa là sẽ phát sinh chiến đấu luôn. Đó cũng là một thế giới cực tốt, có quy tắc hệ thống riêng. Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phải chiến đấu. Tin rằng ta không cần nói, các ngươi cũng có thể tưởng tượng được sự tàn khốc của nó. Nên các ngươi hay tự mình cân nhắc có muốn vào chiến trường, muốn lên bảng hay không. Hôm nay, ta đến đây chỉ vì làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là chúc mừng đám cưới của huynh đệ ta, chuyện thứ hai chính là chuyện này. Giờ xong hết rồi, có phải nên uống rượu hay không?
Lão Đế vương và Đế vương mỉm cười, con khỉ này cũng hay thật, tấtcả những điều nó nói hôm nay đều là bí mật to lớn, người bình thường chắc sẽ không nói ra trong trường hợp đông người thế này.
Nhưng có lẽ vì nhìn rõ bản chất đơn thuần của nó, Phật đà và Thái thượng mới nhìn trúng nó.
Mặc dù từ đầu đến cuối con khỉ không nhắc đến mình, càng không giành công gì nhưng những lời nó nói đã đủ để cứu vớt rất nhiều tu sĩ La Thiên tiên vực.
Nếu không, một khi chiến trường viễn cổ mở ra, các tu sĩ tự cho là có chút thực lực đều sẽ vọt vào hoặc cũng có người muốn vào xem náonhiệt.
Đến khi nó đóng lại thì có lẽ mọi người mới biết họ đang phải đối mặt với cái gì.
Lão Đế vương cũng biết một chút, định sẽ nhắc nhở người của mình khi chiến trường mở ra, nhưng cũng chỉ là người của mình thôi. Lòng dạ của ông không so được với con khỉ kia. Vì thế, ông thực sự bội phục và tôn kính nó.
Cơ Khải cũng thu hồi những tâm tư không nên có, chủ trì nốt buổi lễ. Dù thế nào thì đám cưới của Sở Mặc cũng là một sự kiện lớn vui mừng của La Thiên tiên vực trong những năm gần đây, nếu không tính đến lời của con khỉ kia thì có lẽ còn vui mừng hơn.
Nhưng con khỉ cũng không phải muốn phá rối, nó chỉ muốn nói cho mọi người biết. Một năm chỉ là một cái chớp mắt, sẽ trôi qua rất nhanh. Nếu lúc này không nói thì sợ khó mà có cơ hội nào nữa. Khi những tu sĩ cấp cao đều vọt hết vào chiến trường thì toàn bộ La Thiên đại vũ trụ tương lai sẽ chẳng ở thế tang tóc đau thương.
Giống như năm đó, Sở lão gia không đuổi tận giết tuyệt Tần gia, Phật đà và Thái thượng đều là những người có lòng từ bi, trong mắt bọnhọ không quá quan tâm đến việc đấu tranh nội bộ vì ở một mức nào đó, nó còn có thể thúc đẩy sự phát triển.
Nếu toàn thế giới đều thái bình, không có đấu tranh thì mọi người cũng sẽ mất đi động lực để chiến đấu.
Hôm nay con khỉ nói ra tất cả bí mật không hề giấu diếm vì đây chính là nhiệm vụ Phật đà và Thái thượng giao cho nó. Bọn họ không muốn nhìn La Thiên đại vũ trụ bước vào thời kỳ suy thoái.
Mọi người đều hiểu đạo lý này, chẳng mấy chốc đều nghĩ thông nên tiếp sau đó vẫn vui vẻ uống rượu. Sở Mặc mang theo Kỳ Tiêu Vũ, Thủy Y Y tới mời rượu khách khứa, huynh đệ, cùng mọi người uống thỏa thích.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y đứng hai bên Sở Mặc, cười tươi như hoa. Hiện tại các nàng cũng không muốn lo lắng vấn đề Sở Mặc có thể tiến vào chiến trường viễn cổ hay không, hiện tại, các nàng chỉ thấy vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Vì Sở Mặc đang cố gắng hết sức để các nàng gặp được hết thân thích bằng hữu của hắn. Bất quá, vẫn còn thiếu một người nữa.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng hỏi Sở Mặc:
- Không phải Đại Công kê vẫn ở cùng một chỗ với ca ca sao, sao nó lại không tới nhỉ?
Thủy Y Y cũng nhớ ra hỏi:
- Đúng vậy, nó đi đâu thế?
Hôm nay có quá nhiều người đến nên giờ các nàng mới nhớ ra.
Sở Mặc nói:
- Chắc nó còn đang ở Thiên giới hải. Xưa nay hành tung của nó đều khó đoán, bất quá hôm nay không gặp nó, ta cũng hơi tiếc nuối.
Sở Mặc đang nói thì nghe ngoài điện có tiếng ồn ào.
Tiếng Đại Công Kê từ xa truyền tới:
- Đúng là buồn cười, loại người như các ngươi mà cũng đòi phục kích Kê gia sao?
Nó vừa dứt lời thì nghe nổ đùng một tiếng. Sau đó có tiếng gầm thét vang lên:
- Kẻ nào dám cả gan đến hoàng thành gây chuyện thế?
Mặc dù đại điện này hiện tại như một tiểu thế giới độc lập với bên ngoài nhưng vẫn có một lối đi liên kết. Động tĩnh lớn như vậy người ở trong vẫn nghe thấy được.
Nhiều người kinh dị, thậm chí một số nhíu mày.
Chỉ cần là người có chút thân phận địa vị đều biết hôm nay là đám cưới của Sở Mặc. Dù là cừu địch cũng sẽ không dễ đến quấy rầy. Mọi người đang suy đoán kẻ nào lại dám gây chuyện vào hôm nay. Sở Mặc nghe được tiếng Đại Công Kê, thân hình chợt lóe, biến mất khỏi đại điện.
Sau một khắc, hắn đã đứng ở bên ngoài hư không, nhìn về phương xa.
Phương xa đang có một con phượng hoàng bảy màu, cả người rực lửa, bay lượn trên không chiến đấu với mấy người. Ở các nơi khác cũng có người của hoàng tộc đang chiến đấu.
Sau đó, không ít người từ đại điện đi ra. Cơ Khải theo sát phía sau, đứng bên Sở Mặc, nhìn một cái cau mày nói:
- Kia là bàng chi.
Sắc mặt Sở Mặc lạnh xuống:
- Bọn họ coi như xong được không?
Trên mặt Cơ Khải đầy vẻ chán ghét, lạnh lùng nói:
- Cứ giao chuyện này cho ta.
Lúc này đột nhiên có một kiếm khí chém ngang hư không đánh về phía phượng hoàng Đại Công Kê. Kiếm khí này cực kỳ ác liệt, đi như xé gió.
Chỗ này là La Thiên hoàng thành.
Là nơi có khí vận cường thịnh nhất của La Thiên đại vũ trụ.
Một người có thể rạch xé hư không ở đây chứng tỏ thực lực khá hùng mạnh, ít nhất phải ở Đại thánh.
Toàn bộ mọi người, kể cả Sở Mặc đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Đúng là quá đáng sợ rồi. Một cự đầu, vô thượng tồn tại lại bị chém đầu trong chiến trường viễn cổ. Không phải kinh dị thế chứ?
Con khỉ lại nói tiếp:
- Thứ ba, ta đã nói, trong chiến trường viễn cổ không phải chỉ có người ở thế giới chúng ta mà còn có các tu sĩ ở thế giới khác. Vì thế, năm mươi người sống sốt tuyệt đối không phải chỉ là người của La Thiên đại vũ trụ.
Lần này thì đoàn người triệt để trầm mặc. Trước đó còn hào hứngbiết bao giờ đã hao gần hết, thậm chí, đại đa số người quyết định sẽ rút lui, không tham dự.
- Thứ tư…
Mọi người ngẩn ra, còn có thứ tư nữa à?
Con khỉ cười cười:
- Năm mươi người sống sót, được lên Phong thần bảng sẽ xuất hiện ở thông đạo. Nhiệm vụ chủ yếu của những cường giả này là trấn thủ thông đạo, không để nó tan vỡ, không để bất cứ kẻ nào có lòng dạ bát chính hủy diệt nó.
Con khỉ nhìn bốn bề vắng lặng lại tiếp tục:
- Sau khi vào thông đạo không có nghĩa là sẽ phát sinh chiến đấu luôn. Đó cũng là một thế giới cực tốt, có quy tắc hệ thống riêng. Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phải chiến đấu. Tin rằng ta không cần nói, các ngươi cũng có thể tưởng tượng được sự tàn khốc của nó. Nên các ngươi hay tự mình cân nhắc có muốn vào chiến trường, muốn lên bảng hay không. Hôm nay, ta đến đây chỉ vì làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là chúc mừng đám cưới của huynh đệ ta, chuyện thứ hai chính là chuyện này. Giờ xong hết rồi, có phải nên uống rượu hay không?
Lão Đế vương và Đế vương mỉm cười, con khỉ này cũng hay thật, tấtcả những điều nó nói hôm nay đều là bí mật to lớn, người bình thường chắc sẽ không nói ra trong trường hợp đông người thế này.
Nhưng có lẽ vì nhìn rõ bản chất đơn thuần của nó, Phật đà và Thái thượng mới nhìn trúng nó.
Mặc dù từ đầu đến cuối con khỉ không nhắc đến mình, càng không giành công gì nhưng những lời nó nói đã đủ để cứu vớt rất nhiều tu sĩ La Thiên tiên vực.
Nếu không, một khi chiến trường viễn cổ mở ra, các tu sĩ tự cho là có chút thực lực đều sẽ vọt vào hoặc cũng có người muốn vào xem náonhiệt.
Đến khi nó đóng lại thì có lẽ mọi người mới biết họ đang phải đối mặt với cái gì.
Lão Đế vương cũng biết một chút, định sẽ nhắc nhở người của mình khi chiến trường mở ra, nhưng cũng chỉ là người của mình thôi. Lòng dạ của ông không so được với con khỉ kia. Vì thế, ông thực sự bội phục và tôn kính nó.
Cơ Khải cũng thu hồi những tâm tư không nên có, chủ trì nốt buổi lễ. Dù thế nào thì đám cưới của Sở Mặc cũng là một sự kiện lớn vui mừng của La Thiên tiên vực trong những năm gần đây, nếu không tính đến lời của con khỉ kia thì có lẽ còn vui mừng hơn.
Nhưng con khỉ cũng không phải muốn phá rối, nó chỉ muốn nói cho mọi người biết. Một năm chỉ là một cái chớp mắt, sẽ trôi qua rất nhanh. Nếu lúc này không nói thì sợ khó mà có cơ hội nào nữa. Khi những tu sĩ cấp cao đều vọt hết vào chiến trường thì toàn bộ La Thiên đại vũ trụ tương lai sẽ chẳng ở thế tang tóc đau thương.
Giống như năm đó, Sở lão gia không đuổi tận giết tuyệt Tần gia, Phật đà và Thái thượng đều là những người có lòng từ bi, trong mắt bọnhọ không quá quan tâm đến việc đấu tranh nội bộ vì ở một mức nào đó, nó còn có thể thúc đẩy sự phát triển.
Nếu toàn thế giới đều thái bình, không có đấu tranh thì mọi người cũng sẽ mất đi động lực để chiến đấu.
Hôm nay con khỉ nói ra tất cả bí mật không hề giấu diếm vì đây chính là nhiệm vụ Phật đà và Thái thượng giao cho nó. Bọn họ không muốn nhìn La Thiên đại vũ trụ bước vào thời kỳ suy thoái.
Mọi người đều hiểu đạo lý này, chẳng mấy chốc đều nghĩ thông nên tiếp sau đó vẫn vui vẻ uống rượu. Sở Mặc mang theo Kỳ Tiêu Vũ, Thủy Y Y tới mời rượu khách khứa, huynh đệ, cùng mọi người uống thỏa thích.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y đứng hai bên Sở Mặc, cười tươi như hoa. Hiện tại các nàng cũng không muốn lo lắng vấn đề Sở Mặc có thể tiến vào chiến trường viễn cổ hay không, hiện tại, các nàng chỉ thấy vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Vì Sở Mặc đang cố gắng hết sức để các nàng gặp được hết thân thích bằng hữu của hắn. Bất quá, vẫn còn thiếu một người nữa.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng hỏi Sở Mặc:
- Không phải Đại Công kê vẫn ở cùng một chỗ với ca ca sao, sao nó lại không tới nhỉ?
Thủy Y Y cũng nhớ ra hỏi:
- Đúng vậy, nó đi đâu thế?
Hôm nay có quá nhiều người đến nên giờ các nàng mới nhớ ra.
Sở Mặc nói:
- Chắc nó còn đang ở Thiên giới hải. Xưa nay hành tung của nó đều khó đoán, bất quá hôm nay không gặp nó, ta cũng hơi tiếc nuối.
Sở Mặc đang nói thì nghe ngoài điện có tiếng ồn ào.
Tiếng Đại Công Kê từ xa truyền tới:
- Đúng là buồn cười, loại người như các ngươi mà cũng đòi phục kích Kê gia sao?
Nó vừa dứt lời thì nghe nổ đùng một tiếng. Sau đó có tiếng gầm thét vang lên:
- Kẻ nào dám cả gan đến hoàng thành gây chuyện thế?
Mặc dù đại điện này hiện tại như một tiểu thế giới độc lập với bên ngoài nhưng vẫn có một lối đi liên kết. Động tĩnh lớn như vậy người ở trong vẫn nghe thấy được.
Nhiều người kinh dị, thậm chí một số nhíu mày.
Chỉ cần là người có chút thân phận địa vị đều biết hôm nay là đám cưới của Sở Mặc. Dù là cừu địch cũng sẽ không dễ đến quấy rầy. Mọi người đang suy đoán kẻ nào lại dám gây chuyện vào hôm nay. Sở Mặc nghe được tiếng Đại Công Kê, thân hình chợt lóe, biến mất khỏi đại điện.
Sau một khắc, hắn đã đứng ở bên ngoài hư không, nhìn về phương xa.
Phương xa đang có một con phượng hoàng bảy màu, cả người rực lửa, bay lượn trên không chiến đấu với mấy người. Ở các nơi khác cũng có người của hoàng tộc đang chiến đấu.
Sau đó, không ít người từ đại điện đi ra. Cơ Khải theo sát phía sau, đứng bên Sở Mặc, nhìn một cái cau mày nói:
- Kia là bàng chi.
Sắc mặt Sở Mặc lạnh xuống:
- Bọn họ coi như xong được không?
Trên mặt Cơ Khải đầy vẻ chán ghét, lạnh lùng nói:
- Cứ giao chuyện này cho ta.
Lúc này đột nhiên có một kiếm khí chém ngang hư không đánh về phía phượng hoàng Đại Công Kê. Kiếm khí này cực kỳ ác liệt, đi như xé gió.
Chỗ này là La Thiên hoàng thành.
Là nơi có khí vận cường thịnh nhất của La Thiên đại vũ trụ.
Một người có thể rạch xé hư không ở đây chứng tỏ thực lực khá hùng mạnh, ít nhất phải ở Đại thánh.