Thí Thiên Đao
Chương 1973: Lễ vật
Cả đại điện chìm vào yên ắng ngắn ngủi xong bắt đầu xôn xao.
Vô số người đỏ mắt nhìn hộp gỗ. Bất tử đan ư? Đây chính là loại đan dược thần kỳ nhất ở La Thiên tiên vực, nhưng xưa nay, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vì kể cả cự đầu đi chăng nữa cũng chưa chính thức nhìn thấy nó trông như thế nào.
Hầu như tất cả tu sĩ trên Chí tôn đều biết tác dụng của Bất tử đan.
Giống như tên gọi của nó, ăn nó xong, sẽ không chết. Nó không phải loại đan dược giúp tăng tu vi hay cảnh giới nhưng chỉ cần ăn nó thì sẽ sống mãi.
Dù là cự đầu cũng rất muốn có được đan dược này.
Mỗi một viên Bất tử đan đều có giá trị rất lớn.
Nếu như năm xưa lão tổ của hoàng tộc cũng có một viên, thì khi độ kiếp ba mươi sáu kỷ nguyên thất bại cũng sẽ không bị bỏ mình.
Chỉ cần còn sống, thì còn có hy vọng quật khởi lần nữa. Người đã ăn Bất tử đan thì sẽ không chết, dù độ kiếp thất bại hay sống bình thường thì cũng sẽ sống mãi.
Loại đan dược này được cho là thần dược trong truyền thuyết.
Nói không ngoa, chỉ cần một viên cũng đáng giá để hai cự đầu tranh chấp đến đổ máu.
Thế mà giờ trong cái hộp kia lại có những một trăm viên.
Con khỉ điên rồi sao, giao vật này cho Sở Mặc chẳng khác nào muốn hại chết hắn. Trâm Ma Đại thánh ở một bên nhàn nhạt nói:
- Trong tay chúng ta vẫn còn bốn trăm viên Bất tử đan, nếu ai muốn có thể lấy đồ đến đổi. Nhưng nếu ai đánh chủ yế lên một trăm viên của Sở Mặc thì chúng ta cũng chẳng ngại giết thêm vài cự đầu nữa đâu.
Lời Trâu Ma Đại thánh nói như một tia sét đánh đùng một cái, khiến mọi người mất hết năng lực suy tư.
Lời nói có ngang ngược nhưng nọi dung của nó mới trọng yếu. Mọi người tin bảy Đại thánh hôm nay có thể giết được cự đầu.
Nhưng thông tin quan trọng nhất là trong tay họ còn đến bốn trăm viên Bất tử đan.
Thần dược khi nào mà lại trở nên tầm thường như vậy chứ?
Không biết năm trăm viên Bất tử đan này đến từ đâu?
Năm xưa hình như chỉ có Thái thượng mới có thể luyện chế được đan dược này. Không lẽ… Tất cả mọi người kinh hãi nhìn con khỉ bằng ánh mắt nóng bỏng.
Không cần để ý đến một trăm viên đan dược trên người Sở Mặc, chỗ các Đại thánh còn bốn trăm viên nữa đấy. Mà chăng phải Đại thánh còn vừa nói là sẽ đổi sao? Họ muốn gì hay trả giá thế nào cũng phải tìm cho ra.
Nhất định phải đổi lấy một viên. Con khỉ lại hơi xấu hổ nói:
- Đan dược này là mượn của Thái thượng lúc trước ý mà…
- …
Người trong đại điện thực sự có xúc động muốn bóp chết con khỉ này.
Nó lại mượn.
Phật đà và Thái thượng đâu phải là người dễ nói chuyện, muốn mượn đồ là mượn ngay được đâu chứ. Nhưng việc còn chưa dừng ở đó, con khỉ hiển nhiên còn có thể làm người khác kinh ngạc gấp bội. Nó nói với Sở Mặc:
- Trong hộp còn có hai bộ cổ kinh nguyên thủy, một bộ là Đạo kinh và một bộ Kinh Phật.
Nhiều người không chịu nổi đả kích đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.
Hai bộ cổ kinh kia có từ thuở khai thiên lập địa của La Thiên đại vũtrụ.
Chúng chính là thứ giúp Phật môn và Đạo môn quật khởi, ở thời kỳ huy hoàng, đỉnh cao trong vô số kỷ nguyên. Chúng chính là thiên kinh chân chính, là vật chí bảo trong trời đất.
Nguyên bản Phật kinh ở trong tay Phật đà còn Đạo kinh ở trong tay Thái thượng.
Ai cũng không nghĩ tới hai bộ cổ kinh này lại rơi vào tay con khỉ kia.
Bất quá bọn họ đột nhiên giác ngộ, vì sao bảy Đại thánh lại mạnhnhư thế.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Côn Đại thánh và Miêu Đại thánh vẫn còn sống trên cõi đời này.
Thì ra, bảy Đại thánh mạnh như vậy vì họ có quan hệ sâu xa với Phật đà và Thái thượng.
Không ai tin con khỉ kia giật được đồ từ hai vị chí cao vô thượng đó.
Đến nay, mọi người đều nghĩ rằng cảnh giới của Phật đà thấp hơn Thái thượng một chút. Sau khi trấn áp con khỉ, Phật đà biến mất, vô sốngười đoán Phật đà đã tạo hóa. Phật môn dần dần suy bại là minh chứng rõ ràng nhất.
Nhưng những người biết nội tình thì đều biết cảnh giới của Phật đà thực ra không hề thua kém Thái thượng.
Thậm chí khá là gần so với Thái thượng.
Phật đà biến mất, Thái thượng cũng không thấy.
Mà vật trân quý nhất của bọn họ lại rơi vào tay của bảy Đại thánh. Như vậy lai lịch của bảy Đại thánh cũng không tầm thường chút nào.
Chẳng lẽ hiện tại các Đại thánh giao cổ kinh cho Sở Mặc chính là theo ý chỉ của Phật đà và Thái thượng ư?
Con khỉ không để ý người khác ý gì, nó trực tiếp đưa hộp gỗ cho Sở Mặc.
Cả đám Chí tôn, Thánh nhân rồi Đại thánh đều chăm chú nhìn cái hộp. Ít nhất một nửa số người trong đại điện này muốn có được nó.
Nhưng không ai dám động thủ. Vì trong đầu họ vẫn còn chút lý trí.
Lúc này, con khỉ lại đột nhiên nói:
- Gần đây trí nhớ bị phong ấn của ta có hồi phục một chút, mọi người nghe thử ta kể nhé, rồi tự quyết định xem mình nên làm gì.
Sở Mặc vừa cầm cái hộp, cảm giác nặng tựa ngàn cân, hắn không nói nổi nên lời.
Hai chữ quý trọng không thể hình dung hết giá trị của một trăm viên Bất tử đan chứ đừng nói đến hai bộ kinh nguyên thủy. Hình như con khỉ cũng không muốn nghe Sở Mặc nói, nó mở miệng:
- Những thứ này thật ra do Phật đà và Thái thượng cố ý đưa cho ta. Lúc trước ta bị Phật đà phong ấn nhiều năm, giờ mới hiểu, là để chờ Sở Mặc tới. Giờ chiến trường viễn cổ sắp mở ra rồi, đó là nơi giết chóc tàn khốc nhất. Vì trên đó không chỉ có người của La Thiên đại vũ trụ mà còn có người ở nơi khác.
Con khỉ dừng một chút, nhìn mọi người lại nói tiếp:
- Các ngươi nghe đến thông đạo trong truyền thuyết rồi chứ?
Nghe nó nói, đa số khá mờ mịt, nhưng có mấy trăm người, phân nửa là Đại thánh trở lên, cũng có một só tu sĩ Thánh nhân rung động. Thông đạo đại diện cho nơi cuối cùng của trời đất, là điểm khởi nguồn của mọi thứ trong truyền thuyết.
Dù mọi người chưa nghe đén thông đạo nhưng nhìn mặt những người khác cũng cảm thấy có điều bất thường, vì vậy, cả đám nín thở chờ con khỉ nói tiếp.
Con khỉ trầm giọng nói:
- Vũ trụ rất huyền diệu, không ai có thể biết hết, nó vô cùng vô tận, vô thủy vô chung. Năm xưa Phật đà từng nói tu di nạp vu giới tử, giới tử tàng tu di. Ta nghĩ không cần ta giải thích mọi người cũng hiểu. Thái thượng cũng từng nói qua vấn đề này rồi, mà hơn nửa số tu sĩ ở đây đều có xuất xứ từ đích pháp của Thái thượng. Chúng ta đang ở một thế giới như thế nào, chúng ta là ai? Chúng ta từ đâu đến… Không phải chỉngười phàm mới đang suy nghĩ những vấn đề này mà chính chúng ta cũng vậy.
Vô số người đỏ mắt nhìn hộp gỗ. Bất tử đan ư? Đây chính là loại đan dược thần kỳ nhất ở La Thiên tiên vực, nhưng xưa nay, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vì kể cả cự đầu đi chăng nữa cũng chưa chính thức nhìn thấy nó trông như thế nào.
Hầu như tất cả tu sĩ trên Chí tôn đều biết tác dụng của Bất tử đan.
Giống như tên gọi của nó, ăn nó xong, sẽ không chết. Nó không phải loại đan dược giúp tăng tu vi hay cảnh giới nhưng chỉ cần ăn nó thì sẽ sống mãi.
Dù là cự đầu cũng rất muốn có được đan dược này.
Mỗi một viên Bất tử đan đều có giá trị rất lớn.
Nếu như năm xưa lão tổ của hoàng tộc cũng có một viên, thì khi độ kiếp ba mươi sáu kỷ nguyên thất bại cũng sẽ không bị bỏ mình.
Chỉ cần còn sống, thì còn có hy vọng quật khởi lần nữa. Người đã ăn Bất tử đan thì sẽ không chết, dù độ kiếp thất bại hay sống bình thường thì cũng sẽ sống mãi.
Loại đan dược này được cho là thần dược trong truyền thuyết.
Nói không ngoa, chỉ cần một viên cũng đáng giá để hai cự đầu tranh chấp đến đổ máu.
Thế mà giờ trong cái hộp kia lại có những một trăm viên.
Con khỉ điên rồi sao, giao vật này cho Sở Mặc chẳng khác nào muốn hại chết hắn. Trâm Ma Đại thánh ở một bên nhàn nhạt nói:
- Trong tay chúng ta vẫn còn bốn trăm viên Bất tử đan, nếu ai muốn có thể lấy đồ đến đổi. Nhưng nếu ai đánh chủ yế lên một trăm viên của Sở Mặc thì chúng ta cũng chẳng ngại giết thêm vài cự đầu nữa đâu.
Lời Trâu Ma Đại thánh nói như một tia sét đánh đùng một cái, khiến mọi người mất hết năng lực suy tư.
Lời nói có ngang ngược nhưng nọi dung của nó mới trọng yếu. Mọi người tin bảy Đại thánh hôm nay có thể giết được cự đầu.
Nhưng thông tin quan trọng nhất là trong tay họ còn đến bốn trăm viên Bất tử đan.
Thần dược khi nào mà lại trở nên tầm thường như vậy chứ?
Không biết năm trăm viên Bất tử đan này đến từ đâu?
Năm xưa hình như chỉ có Thái thượng mới có thể luyện chế được đan dược này. Không lẽ… Tất cả mọi người kinh hãi nhìn con khỉ bằng ánh mắt nóng bỏng.
Không cần để ý đến một trăm viên đan dược trên người Sở Mặc, chỗ các Đại thánh còn bốn trăm viên nữa đấy. Mà chăng phải Đại thánh còn vừa nói là sẽ đổi sao? Họ muốn gì hay trả giá thế nào cũng phải tìm cho ra.
Nhất định phải đổi lấy một viên. Con khỉ lại hơi xấu hổ nói:
- Đan dược này là mượn của Thái thượng lúc trước ý mà…
- …
Người trong đại điện thực sự có xúc động muốn bóp chết con khỉ này.
Nó lại mượn.
Phật đà và Thái thượng đâu phải là người dễ nói chuyện, muốn mượn đồ là mượn ngay được đâu chứ. Nhưng việc còn chưa dừng ở đó, con khỉ hiển nhiên còn có thể làm người khác kinh ngạc gấp bội. Nó nói với Sở Mặc:
- Trong hộp còn có hai bộ cổ kinh nguyên thủy, một bộ là Đạo kinh và một bộ Kinh Phật.
Nhiều người không chịu nổi đả kích đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.
Hai bộ cổ kinh kia có từ thuở khai thiên lập địa của La Thiên đại vũtrụ.
Chúng chính là thứ giúp Phật môn và Đạo môn quật khởi, ở thời kỳ huy hoàng, đỉnh cao trong vô số kỷ nguyên. Chúng chính là thiên kinh chân chính, là vật chí bảo trong trời đất.
Nguyên bản Phật kinh ở trong tay Phật đà còn Đạo kinh ở trong tay Thái thượng.
Ai cũng không nghĩ tới hai bộ cổ kinh này lại rơi vào tay con khỉ kia.
Bất quá bọn họ đột nhiên giác ngộ, vì sao bảy Đại thánh lại mạnhnhư thế.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Côn Đại thánh và Miêu Đại thánh vẫn còn sống trên cõi đời này.
Thì ra, bảy Đại thánh mạnh như vậy vì họ có quan hệ sâu xa với Phật đà và Thái thượng.
Không ai tin con khỉ kia giật được đồ từ hai vị chí cao vô thượng đó.
Đến nay, mọi người đều nghĩ rằng cảnh giới của Phật đà thấp hơn Thái thượng một chút. Sau khi trấn áp con khỉ, Phật đà biến mất, vô sốngười đoán Phật đà đã tạo hóa. Phật môn dần dần suy bại là minh chứng rõ ràng nhất.
Nhưng những người biết nội tình thì đều biết cảnh giới của Phật đà thực ra không hề thua kém Thái thượng.
Thậm chí khá là gần so với Thái thượng.
Phật đà biến mất, Thái thượng cũng không thấy.
Mà vật trân quý nhất của bọn họ lại rơi vào tay của bảy Đại thánh. Như vậy lai lịch của bảy Đại thánh cũng không tầm thường chút nào.
Chẳng lẽ hiện tại các Đại thánh giao cổ kinh cho Sở Mặc chính là theo ý chỉ của Phật đà và Thái thượng ư?
Con khỉ không để ý người khác ý gì, nó trực tiếp đưa hộp gỗ cho Sở Mặc.
Cả đám Chí tôn, Thánh nhân rồi Đại thánh đều chăm chú nhìn cái hộp. Ít nhất một nửa số người trong đại điện này muốn có được nó.
Nhưng không ai dám động thủ. Vì trong đầu họ vẫn còn chút lý trí.
Lúc này, con khỉ lại đột nhiên nói:
- Gần đây trí nhớ bị phong ấn của ta có hồi phục một chút, mọi người nghe thử ta kể nhé, rồi tự quyết định xem mình nên làm gì.
Sở Mặc vừa cầm cái hộp, cảm giác nặng tựa ngàn cân, hắn không nói nổi nên lời.
Hai chữ quý trọng không thể hình dung hết giá trị của một trăm viên Bất tử đan chứ đừng nói đến hai bộ kinh nguyên thủy. Hình như con khỉ cũng không muốn nghe Sở Mặc nói, nó mở miệng:
- Những thứ này thật ra do Phật đà và Thái thượng cố ý đưa cho ta. Lúc trước ta bị Phật đà phong ấn nhiều năm, giờ mới hiểu, là để chờ Sở Mặc tới. Giờ chiến trường viễn cổ sắp mở ra rồi, đó là nơi giết chóc tàn khốc nhất. Vì trên đó không chỉ có người của La Thiên đại vũ trụ mà còn có người ở nơi khác.
Con khỉ dừng một chút, nhìn mọi người lại nói tiếp:
- Các ngươi nghe đến thông đạo trong truyền thuyết rồi chứ?
Nghe nó nói, đa số khá mờ mịt, nhưng có mấy trăm người, phân nửa là Đại thánh trở lên, cũng có một só tu sĩ Thánh nhân rung động. Thông đạo đại diện cho nơi cuối cùng của trời đất, là điểm khởi nguồn của mọi thứ trong truyền thuyết.
Dù mọi người chưa nghe đén thông đạo nhưng nhìn mặt những người khác cũng cảm thấy có điều bất thường, vì vậy, cả đám nín thở chờ con khỉ nói tiếp.
Con khỉ trầm giọng nói:
- Vũ trụ rất huyền diệu, không ai có thể biết hết, nó vô cùng vô tận, vô thủy vô chung. Năm xưa Phật đà từng nói tu di nạp vu giới tử, giới tử tàng tu di. Ta nghĩ không cần ta giải thích mọi người cũng hiểu. Thái thượng cũng từng nói qua vấn đề này rồi, mà hơn nửa số tu sĩ ở đây đều có xuất xứ từ đích pháp của Thái thượng. Chúng ta đang ở một thế giới như thế nào, chúng ta là ai? Chúng ta từ đâu đến… Không phải chỉngười phàm mới đang suy nghĩ những vấn đề này mà chính chúng ta cũng vậy.