Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thí Thiên Đao

Chương 1954: Giới Hải Đạo Tông cúi đầu



Tràng vực này đã kinh động đến gần như tất cả mọi người ở hiện trường!
Thậm chí bao gồm cả những tu sĩ nội bộ Giới Hải Đạo Tông, bọn họcũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tông Chủ bộc phát ra toàn bộ khí thế.
Thật là hùng mạnh!
Quá mạnh mẽ!
Hoá ra Tông chủ của chúng ta lại là một cao thủ khủng bố như vậy!
Người của Giới Hải Đạo Tông đều cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Mà đám sinh linh hùng mạnh của biển Thiên giới đến dự lễ kia cũng bị khí tràng trên người Hiên Tùng làm cho chấn động. Lập tức thu lạibiểu cảm cười trên sự đau khổ của người khác, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Cũng hiểu ra rằng, tới bây giờ Giới Hải Đạo Tông có thể trở thành môn phái đứng thứ hai của biển Thiên giới, cũng không phải không có lý do.
Khiêm nhường… thật sự không khác nào quỵ luỵ.
Khi khí tràng trên người Hiên Tùng bao phủ toàn bộ hiện trường, y lạnh lùng nhìn về phía Sở Mặc, giọng vô cùng trầm thấp, nói từng chữ:
- Không muốn như vậy, thì muốn thế nào? Sở Mặc, nơi này là GiớiHải Đạo Tông! Cho dù ngươi là ngoại thích của hoàng tộc, nơi này cũng không cho phép ngươi ngang ngược! Nếu biết điều, hãy tự rời khỏi đây. Tránh để mọi người đều khó chịu!
- Sau đó thì sao? Các ngươi sẽ quang minh chính đại chiếm đoạt hai vị thê tử của ta ư?
Khoé môi Sở Mặc lộ ra vẻ mỉm cười.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bởi vì nàng biết rõ, nếu Sở Mặc sống sót trở về, thì đã có thể đưa các nàng rời khỏi đây. Chỉ là nàng rất đau lòng không biết vì sao Sở Mặc tóc bạc đầy đầu. Ánh mắt nàng vẫn luôn không hề rời khỏi ánh mắtcủa Sở Mặc. Bỗng chốc nghe thấy Sở Mặc nói hai vị thê tử, trong mắt Kỳ Tiêu Vũ chợt bừng lên ngọn lửa vui sướng.
Trời đất làm chứng, thời khắc này, trong lòng nàng vô cùng bình tĩnh! Không hề có chút ưu tư ghen tị. Ngược lại, nàng còn nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Thuỷ Y Y.
Thuỷ Y Y vẫn ngây ra như trước, nàng yêu Sở Mặc nhiều năm như vậy. Cho tới bây giờ vẫn yêu, yêu sâu đậm. Nhưng nhìn thấy tình cảm giữa Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ, kỳ thực nàng đã sớm tuyệt vọng rồi. Không hề có bất cứ hy vọng nào. Thậm chí nhiều lúc nàng còn cảm thấy bản thân mình là người thừa bên cạnh Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ. Đương nhiên, nàng chưa từng nói với người khác về cảm giác này.
Ở bên Sở Mặc không hề chùn bước, không oán không hận ở lại nơi này, chẳng qua là chấp niệm sâu trong nội tâm nàng cũng là tình cảm nhiều năm như vậy, nàng đã quen rồi.
Cho nên, lúc Sở Mặc nói ra những lời này, từ trước tới nay Thuỷ Y Y vẫn luôn là nử tử thông minh lanh lợi, lần đầu tiên lại có chút không phản ứng kịp. Cho tới khi Kỳ Tiêu Vũ nắm chặt tay nàng, nàng mới lập tức hồi phục tinh thần, sau đó, trước tiên là cẩn thận liếc nhìn Kỳ Tiêu Vũ. Không thể nhìn thấy nửa điểm ghen tị từ trong ánh mắt của Kỳ Tiêu Vũ, chỉ nhìn thấy vẻ vui mừng. Nước mắt của Thuỷ Y Y lập tức tuônrơi. Thậm chí nàng không dám nhìn vào ánh mắt Sở Mặc. Chỉ sợ những lời này của hắn… chỉ là nói đùa.
Đám người Ma Quân đứng dưới đài đều thấy bùi ngùi xúc động. Những người ở đây, ngoài Phiêu Linh nữ đế ra, những người khác đều biết rõ chuyện giữa ba người Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y.
Chỉ là người ngoài khó mà can thiệp vào loại chuyện tình cảm này, mọi người sốt ruột, nhưng lại chỉ có thể bất lực đứng xem. Mấy năm nay sự bứt phá của Sở Mặc càng ngày càng lớn, tốc độ tu hành cũng càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng, chẳng còn ai quan tâm tới chuyện tình cảm của hắn nữa. Cho nên, thấy thái độ của Sở Mặc hôm nay, trong lòng Hồng Nguyệt, Sở Thanh và Tử Yên đều dâng lên cảm giác ấm áp.
Cảm giác này thật là dễ chịu.
Nhưng có người cảm thấy khó chịu!
Tất cả mọi người của Giới Hải Đạo Tông đều cảm thấy khó chịu.
Bọn họ cảm thấy bản thân bị bức hiếp nhục nhã!
Thiếu Nãi Nãi của bọn họ, còn có một giai nhân tuyệt sắc cùng đẳngcấp với Thiếu Nãi Nãi, liếc mắt đưa tình với thanh niên tóc trắng kia ngay trước mắt bọn họ. Cái loại nồng tình mật ý kia thật khiến bọn họ cảm thấy ngột ngạt!
Người cảm thấy khó chịu nhất là Hiên Vô Địch, hiện tại toàn thân y đều thấy khó chịu. Sắp tức giận đến phát điên rồi!
Y cảm thấy bản thân bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều có thể phát điên lên mất. Nhất là khi nhìn thấy nữ nhân mình thích kéo tay một nữ nhân khác, ánh mắt đong đưa như nước nhìn về phía thanh niên tóc trắng kia, Hiên Vô Địch cảm thấy bản thân muốn gục ngã. Trừ Hiên Vô Địch ra, Hiên Tùng là người cảm thấy khó chịu nhất.
Hai vị thê tử!
Hai nữ nhân này đều là thê tử của hắn!
Cho dù trên người y có khí tràng của đấng tối cao cũng không thể vãn hồi sự khuyết thiếu đạo nghĩa của bọn họ.
Giới Hải Đạo Tông đã quen với cuộc sống có người chèn ép trên đầu, muốn học tác phong cường thế bá đạo kia, thật sự không phải ngày một ngày hai là có thể học được. Hiên Nguyệt không thể tiếp tục đứng xem cảnh tượng này nữa. Đương nhiên nàng hiểu tâm tư của huynh trưởng mình, hiểu Hiên Tùng đang nghĩ gì, vấn đề là, huynh muốn lập uy, cũng phải chọn đối tượng phù hợp a!
Trực giác nói với nàng, lựa chọn thanh niên tóc trắng này làm đối tượng để lập uy, Giới Hải Đạo Tông… rất có thể sẽ phải chịu thiệt rất lớn!
Suy nghĩ kỹ lại rốt cuộc Thiên giới Hải Cổ Tông và Hắc Ngư nhất tộc vì sao suy bại thì sẽ hiểu! Bọn họ thật sự bị đại tộc của La Thiên hoàng tộc đánh tan sao? Nếu quân đội của La Thiên hoàng tộc lợi hại như vậy, tại sao trước khi Sở Mặc tới, đánh nhiều năm như vậy cũng không thể phân thắng bại hoàn toàn?
Nghĩ tới chuyện này, Hiên Nguyệt chợt thấy căng thẳng. Tự nhủ nhất định phải nhắc nhở huynh trưởng mình.
Nhưng đúng vào lúc này, Hiên Tùng đã ra tay với Sở Mặc!
Y dùng tinh thần tràng vực vô hạn gần với đấng tối cao, đột ngột đánh về phía Sở Mặc! Im hơi lặng tiếng nhưng lại có thể giết người trong vô hình!
Nhất là loại công kích hung hiểm khủng bố này. Người ngoài không có cảm giác gì, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được sự hung hiểm của nó.
Sở Mặc than nhẹ:
- Các ngươi a, chung quy là không học được thủ đoạn ỷ thế hiếp người kia. Hà tất phải làm như vậy?
Trong lúc nói chuyện, tràng vực giữa hắn và Hiên Tùng khiến thời gian lập tức ngưng đọng lại. Người ngoài chỉ thấy hai người đứng imkhông hề nhúc nhích. Thậm chí một vài tu sĩ tu vi thấp còn không hề cảm nhận được bất cứ sự khác thường nào trong giọng nói của Sở Mặc.
Chỉ có những tu sĩ đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân mới có thể nhận ra tràng vực trên đài cao của đại điện có vấn đề.
Chương trước Chương tiếp
Loading...