Thí Thiên Đao
Chương 1944: Không phải đồ Của ta, ta không cần!
Hắn chỉ có thể mơ hồ nhớ, trong mộng mình cùng Kỳ Tiêu Vũ hẳn là một đôi tình nhân.
- Giấc mộng kia… chẳng lẽ là kiếp trước của ta sao? Chẳng lẽ nói kiếp trước hai chúng ta cũng đã là tình nhân?
Sở Mặc suy nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Cần gì quản kiếp trước như thế nào, kiếp này yêu nhau cũng đã đủ rồi.
Sau đó Sở Mặc vận chuyển tâm pháp định khôi phục một chút thương thế bản thân.
Trước lúc này, hắn nhìn về ngón tay giống một ngọn núi vắt ngang đáy biển Thiên Giới bên cạnh cách đó không xa.
- Chung Thải Vân….
Trong lòng Sở Mặc niệm cái tên này, không nói thêm gì nữa, thù là phải báo, nhưng không thể nói ra miệng.
Sau khi Sở Mặc vận chuyển tâm pháp Thiên ý ngã ý, hắn đột nhiên vô cùng kinh ngạc phát hiện, thương thế của mình… lại tốt lên rất nhiều!
Rất nhanh hắn liền biết nguyên nhân, thì ra là chiến y thần văn!
Tinh thần quyết ngàn chữ thần văn vô cùng huyền ảo thần kỳ, ngưng kết thành chiến ý, lại thay hắn chặn một kích của Chung Thải Vân, vì vậy hắn mặc dù rơi vào trong đáy biển Thiên Giới, nhưng trên thực tế cũng không chịu vết thương trí mạng đó. Phần lớn sát cơ xuyên qua Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô đều được chiến y thần văn chặn lại.
Trong lòng Sở Mặc có chút cảm khái, ngay sau đó hắn bắt đầu kiểm tra lại các Đạo Đài của mình, tất cả đều tốt không tổn hao gì. Đây đối với hắn thật sự là một kỳ tích. Đối mặt với một kích toàn lực của cự đầu, chẳng những còn sống, hơn nữa còn không bị vết thương trí mạng.
- A… không đúng!
Sở Mặc đột nhiên nhíu mày, hắn phát hiện mình cũng không phải là không bị sẹo nghiêm trọng, mà vết thương này được mộ cỗ lực lượng bảo vệ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Mặc bắt đầu suy diễn, trong lòng hắn cũng cảm thấy tương đối kinh ngạc. Theo hắn suy diễn, trên mặt Sở Mặc dần dần lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Bởi vì hắn lại phát hiện hắn hiểu rõ đạo tổ cảnh!
- Điều này sao có thể?
Sở Mặc thậm chí có chút luống cuống.
Đây được xem là chuyện tốt to lớn! Có thể chính là bởi vì chuyện này quá tốt mới khiến người khác cảm giác vô cùng không thật!
Cái này giống như một người nghèo sinh tồn cực khổ trong vùng đất hoang nghèo, một ngày ba bữa cũng là vấn đề lớn. Nhưng đột nhiên có một ngày, một tòa kim sơn từ trên trời rơi xuống trước mặt hắn.
Đây quá thật là khó tin! Căn bản không thực tế!
- Đây là đạo gì? Ở đâu ra?
Đến cuối cùng Sở Mặc rốt cục phát hiện có một đại lộ mới tinh bất ngờ xuất hiện ở chính giữa thần thức mình. Hắn không đi suy diễn, thậm chí không cảm ứng được loại đạo này, bởi vì nó thật sự quá huyền ảo, quá cao cấp!
Đây chính là đạo tổ cảnh!
Sở Mặc cơ hồ dùng toàn bộ năng lực suy diễn ở nơi này, bắt đầu liều mạng suy diễn.
Đến cuối cùng trong mắt hắn lóe lên một tia sáng.
Hắc Ngư lão tổ!
Hắn lại không hiểu tại sao mà thừa kế toàn bộ đạo hạnh của Hắc Ngư lão tổ!
Không có bất kỳ trí nhớ nào liên quan tới Hắc Ngư lão tổ, cũng không có bất kỳ tạp chất nào khác. Chỉ có đại lộ tinh thuần nhất đã dung nhập vào chính giữa thần thức của hắn, thành đạo của Sở Mặc hắn!
Nói cách khác, Sở Mặc chỉ đi về phía trước hai bước liền có thể không có chút cản trở nào… mà bước vào giữa tổ cảnh, trở thành cự đầu trẻ tuổi nhất hiện nay!
Đây là chỗ tốt to lớn, nhưng cũng không phải thứ Sở Mặc muốn!
- Đạo này… hẳn là đạo của mình, cái này là sao? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sở Mặc cảm thấy vô cùng nóng nảy, loại chuyện này thật quá ly kỳ.
Hắn bị một kích của Chung Thải Vân đánh rớt vào biển Thiên Giới, mà Hắc Ngư lão tổ không phải là đang chiến đấu với Hồ Thiên Đại Thánh cùng Ngưu Ma Đại Thánh sao? Đạo hạnh cả người nó sao có thể chạy tới trên người ta?
Đổi thành người khác, bỗng dưng vô duyên vô cớ lấy được chỗ tốt to lớn này, nhất định là hưng phấn tới điên, nhưng Sở Mặc lại có loại cảm giác sợ hãi tới nổi điên.
Bởi vì đây coi như là số mạng của hắn, đang bị người nào đó nắm trong tay!
- Không được!
Sở Mặc vừa nói vừa ngồi xếp bằng dưới đáy biển Thiên Giới, bắt đầu vận công tu luyện, hắn muốn thử đuổi đạo của Hắc Ngư lão tổ ra ngoài!
Không phải đồ của ta, ta không cần!
Ngay lúc này trong Thương Khung Thần Giám truyền tới môt giọng nói:
- Ngươi không cần phải làm như vậy!
Là Giám Thần.
- Giám Thần, đây là xảy ra chuyện gì? Tại sao trên người ta lại đột nhiên xuất hiện toàn bộ đạo hành của Hắc Ngư lão tổ?
Sở Mặc xanh mặt hỏi.
- Ta không biết là ai làm, nhưng đây cũng không phải chuyện xấu. Mà cho dù là chuyện xấu ngươi cũng không thể kháng cự.
Giám Thần nói:
- Có thể thần không biết quỷ không hay mang toàn bộ đạo hạnh của tu sĩ tổ cảnh dung nhập vào thân thể ngươi, ngươi tự suy nghĩ một chút hắn hẳn là cảnh giới gì?
- Thái Thượng?
Sở Mặc trầm mặc một chút, mở miệng hỏi.
- Không hẳn là Thái Thượng, nhưng ít ra hắn cường đại hơn tổ cảnh rất nhiều.
Giám Thần nói:
- Ta đã thay ngươi kiểm tra qua, đạo hạnh này vô cùng tinh thuần, bên trong không có bất kỳ tạp chất nào. Nếu dung hợp thì sẽ là đồ của ngươi. Ngươi không cần đuổi nó ra ngoài.
Sở Mặc nói:
- Nhưng cuối cùng vẫn không phải đạo của ta, ta không cần, ngươi có thể giúp ta không?
Giám Thần trầm mặc một hồi, nói:
- Có thể thử một chút, nhưng hẳn là rất khó khăn.
Ngay tại lúc này, Thí Thiên bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu.
Giám Thần có chút bất ngờ:
- Ngươi cũng cảm thấy đây không phải chuyện tốt? Ngươi muốn giúp một tay? Được rồi… không có ngươi hỗ trợ thật đúng là không ổn.
Sau đó một người đàn ông quần áo trắng xuất hiện trước mặt Sở Mặc, chính là Trảm đạo trong mười viên Huyết Nguyệt. Sau khi Trảm đạo đi ra liền khom người thi lễ với Sở Mặc, sau đó giơ tay lên nắm Thí Thiên trong tay, mặt đầy ôn hòa nói:
- Chém một loại đạo hành, mà còn là một đạo hạnh mạnh như vậy, đối với chủ nhân mà nói thì chính là tổn thất lớn, cũng là một quá trình tương đối thống khổ. Chủ nhân nhất định muốn tiếp tục sao?
Sở Mặc kiên định gật đầu một cái:
- Tiếp tục!
- Được! Chủ nhân không nên động.
Trảm đạo hóa thành người đàn ông quần áo trắng cũng không tiếp tục nói thêm cái gì, trong miệng bắt đầu tụng niệm một đoạn âm luật cổ xưa, nghe có vẻ vô cùng thần bí.
Nhưng Sở Mặc lại không cảm giác được gì.
Lúc này phía trên Thương Khung Thần Giám còn dư lại chín viên Huyết Nguyệt, bắn ra chín đạo quang mang bắn tới phía trên Thí Thiên trong tay người đàn ông áo trắng.
Đây là lực lượng khó có thể tưởng tượng!
Ầm!
- Giấc mộng kia… chẳng lẽ là kiếp trước của ta sao? Chẳng lẽ nói kiếp trước hai chúng ta cũng đã là tình nhân?
Sở Mặc suy nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Cần gì quản kiếp trước như thế nào, kiếp này yêu nhau cũng đã đủ rồi.
Sau đó Sở Mặc vận chuyển tâm pháp định khôi phục một chút thương thế bản thân.
Trước lúc này, hắn nhìn về ngón tay giống một ngọn núi vắt ngang đáy biển Thiên Giới bên cạnh cách đó không xa.
- Chung Thải Vân….
Trong lòng Sở Mặc niệm cái tên này, không nói thêm gì nữa, thù là phải báo, nhưng không thể nói ra miệng.
Sau khi Sở Mặc vận chuyển tâm pháp Thiên ý ngã ý, hắn đột nhiên vô cùng kinh ngạc phát hiện, thương thế của mình… lại tốt lên rất nhiều!
Rất nhanh hắn liền biết nguyên nhân, thì ra là chiến y thần văn!
Tinh thần quyết ngàn chữ thần văn vô cùng huyền ảo thần kỳ, ngưng kết thành chiến ý, lại thay hắn chặn một kích của Chung Thải Vân, vì vậy hắn mặc dù rơi vào trong đáy biển Thiên Giới, nhưng trên thực tế cũng không chịu vết thương trí mạng đó. Phần lớn sát cơ xuyên qua Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô đều được chiến y thần văn chặn lại.
Trong lòng Sở Mặc có chút cảm khái, ngay sau đó hắn bắt đầu kiểm tra lại các Đạo Đài của mình, tất cả đều tốt không tổn hao gì. Đây đối với hắn thật sự là một kỳ tích. Đối mặt với một kích toàn lực của cự đầu, chẳng những còn sống, hơn nữa còn không bị vết thương trí mạng.
- A… không đúng!
Sở Mặc đột nhiên nhíu mày, hắn phát hiện mình cũng không phải là không bị sẹo nghiêm trọng, mà vết thương này được mộ cỗ lực lượng bảo vệ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Mặc bắt đầu suy diễn, trong lòng hắn cũng cảm thấy tương đối kinh ngạc. Theo hắn suy diễn, trên mặt Sở Mặc dần dần lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Bởi vì hắn lại phát hiện hắn hiểu rõ đạo tổ cảnh!
- Điều này sao có thể?
Sở Mặc thậm chí có chút luống cuống.
Đây được xem là chuyện tốt to lớn! Có thể chính là bởi vì chuyện này quá tốt mới khiến người khác cảm giác vô cùng không thật!
Cái này giống như một người nghèo sinh tồn cực khổ trong vùng đất hoang nghèo, một ngày ba bữa cũng là vấn đề lớn. Nhưng đột nhiên có một ngày, một tòa kim sơn từ trên trời rơi xuống trước mặt hắn.
Đây quá thật là khó tin! Căn bản không thực tế!
- Đây là đạo gì? Ở đâu ra?
Đến cuối cùng Sở Mặc rốt cục phát hiện có một đại lộ mới tinh bất ngờ xuất hiện ở chính giữa thần thức mình. Hắn không đi suy diễn, thậm chí không cảm ứng được loại đạo này, bởi vì nó thật sự quá huyền ảo, quá cao cấp!
Đây chính là đạo tổ cảnh!
Sở Mặc cơ hồ dùng toàn bộ năng lực suy diễn ở nơi này, bắt đầu liều mạng suy diễn.
Đến cuối cùng trong mắt hắn lóe lên một tia sáng.
Hắc Ngư lão tổ!
Hắn lại không hiểu tại sao mà thừa kế toàn bộ đạo hạnh của Hắc Ngư lão tổ!
Không có bất kỳ trí nhớ nào liên quan tới Hắc Ngư lão tổ, cũng không có bất kỳ tạp chất nào khác. Chỉ có đại lộ tinh thuần nhất đã dung nhập vào chính giữa thần thức của hắn, thành đạo của Sở Mặc hắn!
Nói cách khác, Sở Mặc chỉ đi về phía trước hai bước liền có thể không có chút cản trở nào… mà bước vào giữa tổ cảnh, trở thành cự đầu trẻ tuổi nhất hiện nay!
Đây là chỗ tốt to lớn, nhưng cũng không phải thứ Sở Mặc muốn!
- Đạo này… hẳn là đạo của mình, cái này là sao? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sở Mặc cảm thấy vô cùng nóng nảy, loại chuyện này thật quá ly kỳ.
Hắn bị một kích của Chung Thải Vân đánh rớt vào biển Thiên Giới, mà Hắc Ngư lão tổ không phải là đang chiến đấu với Hồ Thiên Đại Thánh cùng Ngưu Ma Đại Thánh sao? Đạo hạnh cả người nó sao có thể chạy tới trên người ta?
Đổi thành người khác, bỗng dưng vô duyên vô cớ lấy được chỗ tốt to lớn này, nhất định là hưng phấn tới điên, nhưng Sở Mặc lại có loại cảm giác sợ hãi tới nổi điên.
Bởi vì đây coi như là số mạng của hắn, đang bị người nào đó nắm trong tay!
- Không được!
Sở Mặc vừa nói vừa ngồi xếp bằng dưới đáy biển Thiên Giới, bắt đầu vận công tu luyện, hắn muốn thử đuổi đạo của Hắc Ngư lão tổ ra ngoài!
Không phải đồ của ta, ta không cần!
Ngay lúc này trong Thương Khung Thần Giám truyền tới môt giọng nói:
- Ngươi không cần phải làm như vậy!
Là Giám Thần.
- Giám Thần, đây là xảy ra chuyện gì? Tại sao trên người ta lại đột nhiên xuất hiện toàn bộ đạo hành của Hắc Ngư lão tổ?
Sở Mặc xanh mặt hỏi.
- Ta không biết là ai làm, nhưng đây cũng không phải chuyện xấu. Mà cho dù là chuyện xấu ngươi cũng không thể kháng cự.
Giám Thần nói:
- Có thể thần không biết quỷ không hay mang toàn bộ đạo hạnh của tu sĩ tổ cảnh dung nhập vào thân thể ngươi, ngươi tự suy nghĩ một chút hắn hẳn là cảnh giới gì?
- Thái Thượng?
Sở Mặc trầm mặc một chút, mở miệng hỏi.
- Không hẳn là Thái Thượng, nhưng ít ra hắn cường đại hơn tổ cảnh rất nhiều.
Giám Thần nói:
- Ta đã thay ngươi kiểm tra qua, đạo hạnh này vô cùng tinh thuần, bên trong không có bất kỳ tạp chất nào. Nếu dung hợp thì sẽ là đồ của ngươi. Ngươi không cần đuổi nó ra ngoài.
Sở Mặc nói:
- Nhưng cuối cùng vẫn không phải đạo của ta, ta không cần, ngươi có thể giúp ta không?
Giám Thần trầm mặc một hồi, nói:
- Có thể thử một chút, nhưng hẳn là rất khó khăn.
Ngay tại lúc này, Thí Thiên bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu.
Giám Thần có chút bất ngờ:
- Ngươi cũng cảm thấy đây không phải chuyện tốt? Ngươi muốn giúp một tay? Được rồi… không có ngươi hỗ trợ thật đúng là không ổn.
Sau đó một người đàn ông quần áo trắng xuất hiện trước mặt Sở Mặc, chính là Trảm đạo trong mười viên Huyết Nguyệt. Sau khi Trảm đạo đi ra liền khom người thi lễ với Sở Mặc, sau đó giơ tay lên nắm Thí Thiên trong tay, mặt đầy ôn hòa nói:
- Chém một loại đạo hành, mà còn là một đạo hạnh mạnh như vậy, đối với chủ nhân mà nói thì chính là tổn thất lớn, cũng là một quá trình tương đối thống khổ. Chủ nhân nhất định muốn tiếp tục sao?
Sở Mặc kiên định gật đầu một cái:
- Tiếp tục!
- Được! Chủ nhân không nên động.
Trảm đạo hóa thành người đàn ông quần áo trắng cũng không tiếp tục nói thêm cái gì, trong miệng bắt đầu tụng niệm một đoạn âm luật cổ xưa, nghe có vẻ vô cùng thần bí.
Nhưng Sở Mặc lại không cảm giác được gì.
Lúc này phía trên Thương Khung Thần Giám còn dư lại chín viên Huyết Nguyệt, bắn ra chín đạo quang mang bắn tới phía trên Thí Thiên trong tay người đàn ông áo trắng.
Đây là lực lượng khó có thể tưởng tượng!
Ầm!