Thí Thiên Đao
Chương 1932: Mục tiêu tiếp theo
- La Thiên chỉ có một Hoàng tộc tôn …
Những lời này, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ chiến trường, tất cả tu sĩ trong La Thiên hoàng tộc cũng lập đi lập lại những lời này.
- La Thiên chỉ có một Hoàng tộc tôn!
- Quá ngang ngược!
Coi như là lúc hoàng tộc nhất thống thiên hạ, vũ nội xưng tôn, cũng không thể thật sự là Hoàng tộc tôn duy nhất ở La Thiên. Nhưng câu này, ở miệng của một tu sĩ Đại Thánh nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy không quá đáng. Tựa hồ mọi chuyện xảy ra như thế mới đúng.
Sở Thiên Cơ nhìn con trai mình, trong mắt lóe lên một vẻ kiêu ngạo. Nhưng tiếp, gã liền bình thản hỏi:
- Con không có sao chứ?
Cơ Thanh Vũ lúc này cũng từ trong sự ngang ngược của con trai hồi phục tinh thần lại, mặt đầy ân cần nhìn Sở Mặc:
- Con sao rồi?
Sở Mặc nhìn cha mẹ mình, khẽ mỉm cười:
- Yên tâm, con không có chuyện gì đâu.
Sau đó, Sở Mặc bắt đầu vận hành khởi Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp, khôi phục tiêu hao vừa nãy.
Trên chiến trường này, thứ không thiếu nhất chắc là tinh khí nồng đậm rồi, rất nhiều người vào lúc này đều đang ở đây từ từ khôi phục, nhưng mà, bọn họ rất nhanh đã khôi phục không nổi nữa. Bởi vì tất cả đều bị giật mình.
Cơ hồ là mắt thường có thể thấy được tinh khí cuồn cuộn, điên cuồng hướng Sở Mặc bên kia. Giống như từng đạo nước lũ, chảy về phía thân thể Sở Mặc.
- Đây là đang tu luyện?
- Đây là tâm pháp gì?
- Hoàng tộc chúng ta có tâm pháp mạnh như vậy sao?
Cơ hồ tất cả mọi người, tất cả đều có vẻ mặt đờ đẫn.
Đám người bên Sở Mặc này, cũng chỉ là nhếch khóe miệng. Đám tu sĩ Đại Thánh cảnh, một khi toàn lực vận hành tu luyện khởi tâm pháp, đối với tinh khí hấp thu cũng tương đối mau. Nhưng lại không nhanh như vậy...
Cơ Thanh Vũ nhìn Sở Thiên Cơ. Sở Thiên Cơ lắc đầu một cái:
- Ta không biết...
Trên thực tế Sở Thiên Cơ biết tâm pháp tu luyện của Sở Mặc được đặt tên là Thiên Ý Ngã Ý, là năm xưa sư phụ Sở Mặc là Ma quân truyền cho y. Nhưng mà bản thân tâm pháp kia chính là một bộ thiếu sót, cũng không hoàn chỉnh. Sở Thiên Cơ đã từng nghĩ qua, có nên tìm một bộ tâm pháp con trai hay hơn cho con trai không. Nhưng sau đó cảnh giới Sở Mặc không ngừng tăng lên, cũng không thấy tâm pháp kéo lại gì cả, Sở Thiên Cơ cũng quên mất chuyện này.
Đến thời khắc này mới bất chợt phát hiện, Sở Mặc tu luyện bộ tâm pháp này, không chỉ là không liên lụy cảnh giới... quả thực chính là loại cao cấp nhất thế gian!
Không, thậm chí có thể nói, tâm pháp Sở Mặc tu luyện, là có một không hai trên thế gian này!
Cơ Thanh Vũ đứng một bên, ở giữa đôi lông mày, cũng kỳ dị liên tục, không có chuyện làm nàng vui hơn so với việc con trai của nàng ưu tú như vậy. Bất kỳ chuyện cũng không so được!
Sở Mặc vốn không có nhiều thời gian khôi phục, bởi vì y rất rõ, tiếp theo, có thể còn có nhiều khổ chiến hơn.
Hơn một giờ sau, Sở Mặc liền mở hai mắt ra, nhìn cha mẹ mình, có chút kỳ quái hỏi:
- Các ngươi tại sao ai cũng nhìn con như vậy?
- Chiến lực của công tử, năng lực tu hành... Thật là đời người mới thấy lần đầu. Lão hủ tự cảm thấy cũng tính là người thấy được nhiều trên thế gian này, nhưng kinh diễm giống như công tử đây, vẫn là lần đầu tiên mới thấy.
Đại thánh thế hệ trước của hoàng tộc Cơ Khải Toàn nhìn Sở Mặc, mặt đầy vẻ biểu cảm khen ngợi.
- Không sai, ưu tú giống như công tử như vậy, ta chưa từng thấy qua.
Một tu sĩ tộc cảnh giới đại thánh khác trong thế hệ trước của hoàng nói.
- Ví dụ như ngày giờ, công tử có lẽ có thể dòm ngó ngôi báu bảo tọa của trẻ tuổi rồi.
- Ngày này hẳn sẽ không quá lâu.
- Nhất định sẽ không quá lâu!
Một đám hoàng tộc tu sĩ Đại thánh cảnh thế hệ trước vây lại, những lời tán dương giống như là không cần tiền vậy, vang lên không ngừng. Cuối cùng ngay cả Cơ Thanh Vũ cùng Sở Thiên Cơ hai người cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng bọn họ cũng biết, những Đại Thánh hoàng tộc thế hệ trước này cũng không phải là loại người a dua nịnh nọt. Bình thường muốn bọn họ khen ngợi một người cũng rất là khó khăn. Việc khác không nói, cho dù là đế vương đương thời, trong mắt bọn họ, cũng bất quá là đứa trẻ trưởng thành. Đến nổi Cơ Phong loại hoàng trữ này, trong mắt đại thánh thế hệ trước này cũng chỉ là một đứa trẻ còn hôi sữa không cần phải nhìn tới nhiều lần … Cho nên, bọn họ thật sự là đã bị loại biểu hiện kinh diễm của Sở Mặc thuyết phục rồi. Nếu không cho dù đánh chết bọn họ cũng không nói ra những lời này được.
Đối với những lời tán dương này, Sở Mặc rất khiêm tốn, vẫn luôn duy trì mỉm cười khiêm tốn.
Cuối cùng, những đại thánh hoàng tộc thế hệ trước rốt cuộc nói đủ rồi, nhưng mà nhìn bộ dãng hận không thể lập tức đem đầu Sở Mặc về nhà mình thì biết, sự yêu thích của bọn họ, thật sự là từ đáy lòng.
Bên ngoại cũng được, dòng thứ cũng được, đích tôn cũng được. Thật ra trong mắt đại thánh thế hệ trước, đều không quan trọng như vậy. Huyết mạch hoàng tộc kéo dài nhiều năm như vậy, cái gọi là huyết mạch đích tôn, cũng chưa chắc giống như thuần khiết như mấy đời thủy tổ kia vậy. Cho nên, ở trong mắt bọn họ, chỉ cần lòng hướng hoàng tộc, chính là người mình; ngược lại, đó chính là kẻ địch!
Nói thí dụ như hôm nay tuyệt đại đa số người trong bang chi mạch, trong mắt những Đại Thánh thế hệ trước, tất cả đều là đáng chết.
- Mẹ, chiến trường gần đây nhất là chỗ nào vậy?
Sở Mặc rốt cuộc cũng đợi đến khi có cơ hội mở miệng, liền nhìn Cơ Thanh Vũ hỏi.
Cơ Thanh Vũ hơi ngẩn ra, có chút giật mình nhìn Sở Mặc:
- Con trai, con không phải là muốn...
Sở Mặc gật đầu một cái, bình tĩnh nói:
- Ba năm sau, chiến trường viễn cổ mở lần nữa, tin tức này, bất kể thiệt giả, thật ra thì khẳng định không nhiều người bỏ qua đâu. Dù là biết rõ kết cục, cũng không dám không đi.
Cơ Thanh Vũ và những người khác tất cả đều gật đầu một cái, đích xác là như vậy, Phong thần bảng... cám dỗ này ngay cả là đối với người đứng đầu mà nói, cũng không thể nào cự tuyệt.
Tất cả tu sĩ, không người có thể kháng cự!
- Cho nên, cuộc chiến tranh hoàng tộc động vào, nhất định là muốn tạm ngừng. Trong này, nhất định sẽ dính líu tới rất nhiều chuyện. Nói thí dụ như, ở một một số chiến trường nào đó, chúng ta chưa chắc sẽ chiếm ưu thế rõ ràng.
Sở Mặc nói.
Những lời này, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ chiến trường, tất cả tu sĩ trong La Thiên hoàng tộc cũng lập đi lập lại những lời này.
- La Thiên chỉ có một Hoàng tộc tôn!
- Quá ngang ngược!
Coi như là lúc hoàng tộc nhất thống thiên hạ, vũ nội xưng tôn, cũng không thể thật sự là Hoàng tộc tôn duy nhất ở La Thiên. Nhưng câu này, ở miệng của một tu sĩ Đại Thánh nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy không quá đáng. Tựa hồ mọi chuyện xảy ra như thế mới đúng.
Sở Thiên Cơ nhìn con trai mình, trong mắt lóe lên một vẻ kiêu ngạo. Nhưng tiếp, gã liền bình thản hỏi:
- Con không có sao chứ?
Cơ Thanh Vũ lúc này cũng từ trong sự ngang ngược của con trai hồi phục tinh thần lại, mặt đầy ân cần nhìn Sở Mặc:
- Con sao rồi?
Sở Mặc nhìn cha mẹ mình, khẽ mỉm cười:
- Yên tâm, con không có chuyện gì đâu.
Sau đó, Sở Mặc bắt đầu vận hành khởi Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp, khôi phục tiêu hao vừa nãy.
Trên chiến trường này, thứ không thiếu nhất chắc là tinh khí nồng đậm rồi, rất nhiều người vào lúc này đều đang ở đây từ từ khôi phục, nhưng mà, bọn họ rất nhanh đã khôi phục không nổi nữa. Bởi vì tất cả đều bị giật mình.
Cơ hồ là mắt thường có thể thấy được tinh khí cuồn cuộn, điên cuồng hướng Sở Mặc bên kia. Giống như từng đạo nước lũ, chảy về phía thân thể Sở Mặc.
- Đây là đang tu luyện?
- Đây là tâm pháp gì?
- Hoàng tộc chúng ta có tâm pháp mạnh như vậy sao?
Cơ hồ tất cả mọi người, tất cả đều có vẻ mặt đờ đẫn.
Đám người bên Sở Mặc này, cũng chỉ là nhếch khóe miệng. Đám tu sĩ Đại Thánh cảnh, một khi toàn lực vận hành tu luyện khởi tâm pháp, đối với tinh khí hấp thu cũng tương đối mau. Nhưng lại không nhanh như vậy...
Cơ Thanh Vũ nhìn Sở Thiên Cơ. Sở Thiên Cơ lắc đầu một cái:
- Ta không biết...
Trên thực tế Sở Thiên Cơ biết tâm pháp tu luyện của Sở Mặc được đặt tên là Thiên Ý Ngã Ý, là năm xưa sư phụ Sở Mặc là Ma quân truyền cho y. Nhưng mà bản thân tâm pháp kia chính là một bộ thiếu sót, cũng không hoàn chỉnh. Sở Thiên Cơ đã từng nghĩ qua, có nên tìm một bộ tâm pháp con trai hay hơn cho con trai không. Nhưng sau đó cảnh giới Sở Mặc không ngừng tăng lên, cũng không thấy tâm pháp kéo lại gì cả, Sở Thiên Cơ cũng quên mất chuyện này.
Đến thời khắc này mới bất chợt phát hiện, Sở Mặc tu luyện bộ tâm pháp này, không chỉ là không liên lụy cảnh giới... quả thực chính là loại cao cấp nhất thế gian!
Không, thậm chí có thể nói, tâm pháp Sở Mặc tu luyện, là có một không hai trên thế gian này!
Cơ Thanh Vũ đứng một bên, ở giữa đôi lông mày, cũng kỳ dị liên tục, không có chuyện làm nàng vui hơn so với việc con trai của nàng ưu tú như vậy. Bất kỳ chuyện cũng không so được!
Sở Mặc vốn không có nhiều thời gian khôi phục, bởi vì y rất rõ, tiếp theo, có thể còn có nhiều khổ chiến hơn.
Hơn một giờ sau, Sở Mặc liền mở hai mắt ra, nhìn cha mẹ mình, có chút kỳ quái hỏi:
- Các ngươi tại sao ai cũng nhìn con như vậy?
- Chiến lực của công tử, năng lực tu hành... Thật là đời người mới thấy lần đầu. Lão hủ tự cảm thấy cũng tính là người thấy được nhiều trên thế gian này, nhưng kinh diễm giống như công tử đây, vẫn là lần đầu tiên mới thấy.
Đại thánh thế hệ trước của hoàng tộc Cơ Khải Toàn nhìn Sở Mặc, mặt đầy vẻ biểu cảm khen ngợi.
- Không sai, ưu tú giống như công tử như vậy, ta chưa từng thấy qua.
Một tu sĩ tộc cảnh giới đại thánh khác trong thế hệ trước của hoàng nói.
- Ví dụ như ngày giờ, công tử có lẽ có thể dòm ngó ngôi báu bảo tọa của trẻ tuổi rồi.
- Ngày này hẳn sẽ không quá lâu.
- Nhất định sẽ không quá lâu!
Một đám hoàng tộc tu sĩ Đại thánh cảnh thế hệ trước vây lại, những lời tán dương giống như là không cần tiền vậy, vang lên không ngừng. Cuối cùng ngay cả Cơ Thanh Vũ cùng Sở Thiên Cơ hai người cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng bọn họ cũng biết, những Đại Thánh hoàng tộc thế hệ trước này cũng không phải là loại người a dua nịnh nọt. Bình thường muốn bọn họ khen ngợi một người cũng rất là khó khăn. Việc khác không nói, cho dù là đế vương đương thời, trong mắt bọn họ, cũng bất quá là đứa trẻ trưởng thành. Đến nổi Cơ Phong loại hoàng trữ này, trong mắt đại thánh thế hệ trước này cũng chỉ là một đứa trẻ còn hôi sữa không cần phải nhìn tới nhiều lần … Cho nên, bọn họ thật sự là đã bị loại biểu hiện kinh diễm của Sở Mặc thuyết phục rồi. Nếu không cho dù đánh chết bọn họ cũng không nói ra những lời này được.
Đối với những lời tán dương này, Sở Mặc rất khiêm tốn, vẫn luôn duy trì mỉm cười khiêm tốn.
Cuối cùng, những đại thánh hoàng tộc thế hệ trước rốt cuộc nói đủ rồi, nhưng mà nhìn bộ dãng hận không thể lập tức đem đầu Sở Mặc về nhà mình thì biết, sự yêu thích của bọn họ, thật sự là từ đáy lòng.
Bên ngoại cũng được, dòng thứ cũng được, đích tôn cũng được. Thật ra trong mắt đại thánh thế hệ trước, đều không quan trọng như vậy. Huyết mạch hoàng tộc kéo dài nhiều năm như vậy, cái gọi là huyết mạch đích tôn, cũng chưa chắc giống như thuần khiết như mấy đời thủy tổ kia vậy. Cho nên, ở trong mắt bọn họ, chỉ cần lòng hướng hoàng tộc, chính là người mình; ngược lại, đó chính là kẻ địch!
Nói thí dụ như hôm nay tuyệt đại đa số người trong bang chi mạch, trong mắt những Đại Thánh thế hệ trước, tất cả đều là đáng chết.
- Mẹ, chiến trường gần đây nhất là chỗ nào vậy?
Sở Mặc rốt cuộc cũng đợi đến khi có cơ hội mở miệng, liền nhìn Cơ Thanh Vũ hỏi.
Cơ Thanh Vũ hơi ngẩn ra, có chút giật mình nhìn Sở Mặc:
- Con trai, con không phải là muốn...
Sở Mặc gật đầu một cái, bình tĩnh nói:
- Ba năm sau, chiến trường viễn cổ mở lần nữa, tin tức này, bất kể thiệt giả, thật ra thì khẳng định không nhiều người bỏ qua đâu. Dù là biết rõ kết cục, cũng không dám không đi.
Cơ Thanh Vũ và những người khác tất cả đều gật đầu một cái, đích xác là như vậy, Phong thần bảng... cám dỗ này ngay cả là đối với người đứng đầu mà nói, cũng không thể nào cự tuyệt.
Tất cả tu sĩ, không người có thể kháng cự!
- Cho nên, cuộc chiến tranh hoàng tộc động vào, nhất định là muốn tạm ngừng. Trong này, nhất định sẽ dính líu tới rất nhiều chuyện. Nói thí dụ như, ở một một số chiến trường nào đó, chúng ta chưa chắc sẽ chiếm ưu thế rõ ràng.
Sở Mặc nói.