Thí Thiên Đao
Chương 1903: Súc thế
Tên tu sĩ Đại Thánh có địa vị rất cao ở trong toàn bộ hoàng tộc La Thiên này vốn vẫn thuận buồm xuôi gió xuôi dòng tấn thăng đến cảnh giới Đại Thánh cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp loại đối thủ khủng bố như Sở Mặc.
Thật sự là gã phụng mệnh tới đây tru sát Sở Mặc nhưng không nghĩ tới một chiêu này lại đá vào một miếng sắt không thể phá vỡ. Loại tổn thất này trước đó bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Ban đầu vốn là một nhiệm vụ khá thoải mái, trước khi đến còn có rất nhiều người liều mạng tranh dành một xuất đến Bắc Đẩu Đại Vực. Bởi vì chỉ cần Sở Mặc chết, những cao thủ vô thượng đó sẽ trợ giúp chi thứ của hoàng tộc ngồi lên ngai vàng Đế Vương!
Đến lúc đó, chi thứ bọn họ chính là con cháu hoàng thất chính thống.
Người tự tay đánh chết Sở Mặc nhận được bao nhiêu công trạng? Trong lòng ai cũng đã tính toán cả. Tên Đại Thánh này là chi thứ của hoàng tộc, địa vị tương đối cao, danh vọng cũng được, đối với cơ hội khó có được này, gã thật sự vô cùng hài lòng, cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng bây giờ trong lòng gã ngoại trừ vô cùng sợ hãi ra, còn lại cũng chỉ có hối hận vô tận.
- Tại sao ta lại muốn tới đây chứ? Rõ ràng có rất nhiều người muốn tranh giành cơ mà...
Tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh này vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Sở Mặc, sau đó nói:
- Sở Mặc... Ta, ta có thể đầu hàng không?
- Ngươi nói thử xem?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn gã ta, lạnh giọng nói:
- Ta muốn một tên rác rưởi làm gì?
Rác rưởi!
Rác rưởi?
Vẻ mặt của tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh kinh ngạc, vẻ mặt này hoàn toàn không phải giả vờ.
Từ nhỏ đến lớn, mãi cho đến hôm nay, hai chữ này gã từng nghe vôsố lần, cũng từng nói vô số lần, nhưng đều là nghe người khác nói về người khác, đều là gã mở miệng nói về người khác. Lại chưa từng nghe bất cứ kẻ nào dùng hai chữ này để hình dung gã.
Cho nên, gã thật sự hoàn toàn ngây dại, hoàn toàn không thể tin được, hai chữ này là nói về gã.
- Như thế nào, ngươi không phục?
Sở Mặc cười lạnh nói:
- Không phải là đối thủ của ta, không phải rác rưởi thì là cái gì? Sống nhiều năm như vậy, ngươi ngoại trừ tự mình cảm thấy mình được ra thì còn gì nữa? Trong ngực tên Đại Thánh này xông lên sự phẫn nộ mãnh liệt, cả giận nói:
- Ta không phải rác rưởi!
- Ồ, thì sao?
Mũi đao Thí Thiên trong tay Sở Mặc chỉ về phía gã:
- Đến chiến nào, đừng có nói nhảm nữa!
Vẻ mặt của tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh này chua xót. Chiến? Gã thật sự không có lòng tin, trừ phi lúc này lão tổ Bắc Đẩu có thể tới đây. Nhưng vấn đề là, Bắc Đẩu lão tổ sẽ chạy tới giúp gã sao? Hiển nhiên là sẽ không! Đám người bọn họ bán tin tức cho Bắc Đẩu lão tổ, có liên hệ với Bắc Đẩu lão tổ, nhưng chỉ là quan hệ hợp tác. Loại người như Bắc Đẩu lão tổ làm sao có thể tới đây giúp bọn gã được? Cho dù giờ phút này có ở đây chỉ e cũng chỉ đứng đó xem náo nhiệt nhỉ?
- Sở Mặc, ta có thể phụng sự cho ngươi là chính, có thể cung cấp rất nhiều tin tình báo về chi thứ hoàng tộc cho ngươi... Ngươi, ngươi không phải vẫn luôn muốn biết, những người tính kế ngươi, những người muốn giết ngươi rốt cuộc là ai sao? Ngươi chẳng lẽ không muốn biết một vài bí mật của Bắc Đẩu lão tổ sao? Ta... Ta cũng có thể nói cho ngươi biết. Chỉ cần ngài đừng giết ta... Ta nguyện ý trở thành nô bộc của ngài!
Tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh này đến cuối cùng thậmchí còn dùng tới kính ngữ.
Sở Mặc vẫn bất động như cũ, lạnh lùng nhìn gã ta:
- Người tính kế ta, ngoại trừ mấy lão bất tử cảnh giới vô thượng thì chính là mấy người chi thứ hoàng tộc các người. Về phần Bắc Đẩu lão tổ, bí mật của ông ta liên quan gì đến ta? Đám người các ngươi, tý nữa giết sạch từng tên một không phải xong rồi à? Ta cần một tên rác rưởi như ngươi làm cái gì?
Nói xong, Sở Mặc lại vung đao lên.
Chẻ củi đao pháp! Lúc này, Sở Mặc lại lần nữa thi triển ra đao pháp chẻ củi, uy lực đã tới một cấp độ khó có thể tưởng được.
Có lẽ ngay cả thập cửu hoàng thúc Cơ Phong cũng hoàn toàn không thể tưởng được, năm đó ông ta để lại cho Sở Mặc một chút cơ duyên, không ngờ lại được Sở Mặc tu luyện tới trình độ này.
Tên Chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh ra tay ngăn cản. Đạo hạnh của gã cũng vô cùng cao thâm. Lại nói, Trấn Phong Bắc Đẩu Đại Vực là thế giới lớn như vậy cũng hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Nếu so với những tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân kia thì hùng mạnh hơn vô số lần. Gã ta tùy tiện vung tay lên, cả mười triệu dặm ngân hà sẽ bị chôn vùi!
Núi sông đất đai vô tận sẽ hóa thành số không.
Nhưng ở trước mặt Sở Mặc, gã thật sự không được!
Sở Mặc thậm chí không sử dụng Tinh Thần quyết, cũng không hề sử dụng tinh thần lực.
Chỉ dựa vào đạo hạnh của hắn thôi cũng đủ để trấn áp tu sĩ cường đại cảnh giới Đại Thánh này rồi. Một đao kia lại chém tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh này thành hai khúc, sau khi tổ chức lại thì tên tu sĩ Đại Thánh từ bỏ luôn sự chống cự, quỳ trên hư không nhìn Sở Mặc đau khổ nói:
- Sở công tử, Sở gia... Ngài hoặc là một đao giết ta, hoặc là... Hãy nhận ta làm nô bộc, đừng giày vò ta... Van xin ngài!
Sự sợ hãi vô tận làm phòng tuyến tâm lý của tên Đại Thánh này hoàn toàn bị phá hủy.
Gã đã nhìn ra Sở Mặc đang tra tấn gã, bởi vì nếu muốn giết gã thì một đao vừa rồi.. gã tuyệt đối phải mất mạng. Răng rắc!
Một đao của Sở Mặc chém luôn đầu của tên Đại Thánh này xuống, sau đó, dưới sự không thể tin và sợ hãi tràn đầy trong mắt của gã thì làm đầu của gã nát bét, tính cả Nguyên Thần, hồn bay phách tán!
- Ngươi nghĩ ta đang muốn lạt mềm buộc chặt với ngươi đấy à? Muốn thu phục ngươi sao? Thật là ngu ngốc!
Sở Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, thân hình chợt lóe rồi biến mất.
Không lâu sau, Bắc Đẩu lão tổ đuổi tới nơi này thì cố tình cảm nhậnmột chút, sau đó hai tay kết ấn, bắt đầu ngược dòng thời gian. Tuy ông ta chỉ nhìn thấy một đoạn hình ảnh hỗn độn nhưng những hình ảnh đó cũng đủ rồi. Ngay cả người có tu vi và tâm tính như Bắc Đẩu lão tổ cũng xem mà hít một hơi khí lạnh.
- Thật là một tên ác độc!
Mắt Bắc Đẩu lão tổ lóe lên, lẩm bẩm:
- Nhưng mà càng là loại tu sĩ hùng mạnh như thế, giết đi mới càng có ý nghĩa. Tiểu tử, ngươi đã thành công khơi dậy hứng thú của lão phu rồi. Đã rất nhiều năm không có ai khiến lão tổ ta sinh ra loại hứng thú này, Cũng thế, trước khi trở thành cự đầu, dùng ngươi hiến tế là đượcrồi.
Thật sự là gã phụng mệnh tới đây tru sát Sở Mặc nhưng không nghĩ tới một chiêu này lại đá vào một miếng sắt không thể phá vỡ. Loại tổn thất này trước đó bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Ban đầu vốn là một nhiệm vụ khá thoải mái, trước khi đến còn có rất nhiều người liều mạng tranh dành một xuất đến Bắc Đẩu Đại Vực. Bởi vì chỉ cần Sở Mặc chết, những cao thủ vô thượng đó sẽ trợ giúp chi thứ của hoàng tộc ngồi lên ngai vàng Đế Vương!
Đến lúc đó, chi thứ bọn họ chính là con cháu hoàng thất chính thống.
Người tự tay đánh chết Sở Mặc nhận được bao nhiêu công trạng? Trong lòng ai cũng đã tính toán cả. Tên Đại Thánh này là chi thứ của hoàng tộc, địa vị tương đối cao, danh vọng cũng được, đối với cơ hội khó có được này, gã thật sự vô cùng hài lòng, cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng bây giờ trong lòng gã ngoại trừ vô cùng sợ hãi ra, còn lại cũng chỉ có hối hận vô tận.
- Tại sao ta lại muốn tới đây chứ? Rõ ràng có rất nhiều người muốn tranh giành cơ mà...
Tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh này vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Sở Mặc, sau đó nói:
- Sở Mặc... Ta, ta có thể đầu hàng không?
- Ngươi nói thử xem?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn gã ta, lạnh giọng nói:
- Ta muốn một tên rác rưởi làm gì?
Rác rưởi!
Rác rưởi?
Vẻ mặt của tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh kinh ngạc, vẻ mặt này hoàn toàn không phải giả vờ.
Từ nhỏ đến lớn, mãi cho đến hôm nay, hai chữ này gã từng nghe vôsố lần, cũng từng nói vô số lần, nhưng đều là nghe người khác nói về người khác, đều là gã mở miệng nói về người khác. Lại chưa từng nghe bất cứ kẻ nào dùng hai chữ này để hình dung gã.
Cho nên, gã thật sự hoàn toàn ngây dại, hoàn toàn không thể tin được, hai chữ này là nói về gã.
- Như thế nào, ngươi không phục?
Sở Mặc cười lạnh nói:
- Không phải là đối thủ của ta, không phải rác rưởi thì là cái gì? Sống nhiều năm như vậy, ngươi ngoại trừ tự mình cảm thấy mình được ra thì còn gì nữa? Trong ngực tên Đại Thánh này xông lên sự phẫn nộ mãnh liệt, cả giận nói:
- Ta không phải rác rưởi!
- Ồ, thì sao?
Mũi đao Thí Thiên trong tay Sở Mặc chỉ về phía gã:
- Đến chiến nào, đừng có nói nhảm nữa!
Vẻ mặt của tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh này chua xót. Chiến? Gã thật sự không có lòng tin, trừ phi lúc này lão tổ Bắc Đẩu có thể tới đây. Nhưng vấn đề là, Bắc Đẩu lão tổ sẽ chạy tới giúp gã sao? Hiển nhiên là sẽ không! Đám người bọn họ bán tin tức cho Bắc Đẩu lão tổ, có liên hệ với Bắc Đẩu lão tổ, nhưng chỉ là quan hệ hợp tác. Loại người như Bắc Đẩu lão tổ làm sao có thể tới đây giúp bọn gã được? Cho dù giờ phút này có ở đây chỉ e cũng chỉ đứng đó xem náo nhiệt nhỉ?
- Sở Mặc, ta có thể phụng sự cho ngươi là chính, có thể cung cấp rất nhiều tin tình báo về chi thứ hoàng tộc cho ngươi... Ngươi, ngươi không phải vẫn luôn muốn biết, những người tính kế ngươi, những người muốn giết ngươi rốt cuộc là ai sao? Ngươi chẳng lẽ không muốn biết một vài bí mật của Bắc Đẩu lão tổ sao? Ta... Ta cũng có thể nói cho ngươi biết. Chỉ cần ngài đừng giết ta... Ta nguyện ý trở thành nô bộc của ngài!
Tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh này đến cuối cùng thậmchí còn dùng tới kính ngữ.
Sở Mặc vẫn bất động như cũ, lạnh lùng nhìn gã ta:
- Người tính kế ta, ngoại trừ mấy lão bất tử cảnh giới vô thượng thì chính là mấy người chi thứ hoàng tộc các người. Về phần Bắc Đẩu lão tổ, bí mật của ông ta liên quan gì đến ta? Đám người các ngươi, tý nữa giết sạch từng tên một không phải xong rồi à? Ta cần một tên rác rưởi như ngươi làm cái gì?
Nói xong, Sở Mặc lại vung đao lên.
Chẻ củi đao pháp! Lúc này, Sở Mặc lại lần nữa thi triển ra đao pháp chẻ củi, uy lực đã tới một cấp độ khó có thể tưởng được.
Có lẽ ngay cả thập cửu hoàng thúc Cơ Phong cũng hoàn toàn không thể tưởng được, năm đó ông ta để lại cho Sở Mặc một chút cơ duyên, không ngờ lại được Sở Mặc tu luyện tới trình độ này.
Tên Chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh ra tay ngăn cản. Đạo hạnh của gã cũng vô cùng cao thâm. Lại nói, Trấn Phong Bắc Đẩu Đại Vực là thế giới lớn như vậy cũng hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Nếu so với những tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân kia thì hùng mạnh hơn vô số lần. Gã ta tùy tiện vung tay lên, cả mười triệu dặm ngân hà sẽ bị chôn vùi!
Núi sông đất đai vô tận sẽ hóa thành số không.
Nhưng ở trước mặt Sở Mặc, gã thật sự không được!
Sở Mặc thậm chí không sử dụng Tinh Thần quyết, cũng không hề sử dụng tinh thần lực.
Chỉ dựa vào đạo hạnh của hắn thôi cũng đủ để trấn áp tu sĩ cường đại cảnh giới Đại Thánh này rồi. Một đao kia lại chém tên chi thứ hoàng tộc cảnh giới Đại Thánh này thành hai khúc, sau khi tổ chức lại thì tên tu sĩ Đại Thánh từ bỏ luôn sự chống cự, quỳ trên hư không nhìn Sở Mặc đau khổ nói:
- Sở công tử, Sở gia... Ngài hoặc là một đao giết ta, hoặc là... Hãy nhận ta làm nô bộc, đừng giày vò ta... Van xin ngài!
Sự sợ hãi vô tận làm phòng tuyến tâm lý của tên Đại Thánh này hoàn toàn bị phá hủy.
Gã đã nhìn ra Sở Mặc đang tra tấn gã, bởi vì nếu muốn giết gã thì một đao vừa rồi.. gã tuyệt đối phải mất mạng. Răng rắc!
Một đao của Sở Mặc chém luôn đầu của tên Đại Thánh này xuống, sau đó, dưới sự không thể tin và sợ hãi tràn đầy trong mắt của gã thì làm đầu của gã nát bét, tính cả Nguyên Thần, hồn bay phách tán!
- Ngươi nghĩ ta đang muốn lạt mềm buộc chặt với ngươi đấy à? Muốn thu phục ngươi sao? Thật là ngu ngốc!
Sở Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, thân hình chợt lóe rồi biến mất.
Không lâu sau, Bắc Đẩu lão tổ đuổi tới nơi này thì cố tình cảm nhậnmột chút, sau đó hai tay kết ấn, bắt đầu ngược dòng thời gian. Tuy ông ta chỉ nhìn thấy một đoạn hình ảnh hỗn độn nhưng những hình ảnh đó cũng đủ rồi. Ngay cả người có tu vi và tâm tính như Bắc Đẩu lão tổ cũng xem mà hít một hơi khí lạnh.
- Thật là một tên ác độc!
Mắt Bắc Đẩu lão tổ lóe lên, lẩm bẩm:
- Nhưng mà càng là loại tu sĩ hùng mạnh như thế, giết đi mới càng có ý nghĩa. Tiểu tử, ngươi đã thành công khơi dậy hứng thú của lão phu rồi. Đã rất nhiều năm không có ai khiến lão tổ ta sinh ra loại hứng thú này, Cũng thế, trước khi trở thành cự đầu, dùng ngươi hiến tế là đượcrồi.