Thí Thiên Đao
Chương 1901: Trực tiếp giết luôn! (1)
- …
Sở Mặc đen mặt không nói gì, tự nhủ: nghe Giám thần nói vậy thì hắn còn nói gì được chứ.
- Tại sao lại phải đi vào luân hồi? Là ta tự nguyện sao hay bị người bức bách? Thông đạo rốt cuộc là thế giới như thế nào? Chỗ đó có ai, Phong thần bảng là gì? Bên kia thông đạo là thế giới giống hệt La Thiên vũ trụ ư? Sở Mặc hỏi.
- Khụ, ta chỉ nói ngài là phụ thân ngài đừng tưởng bở mà hỏi nhiều thế được không?
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Giám thần hơi có vẻ bất đắc dĩ, nhìn Sở Mặc buồn bực nói:
- Ta biết ngay là không thể nói với ngài mà. Ngài chẳng qua chỉ là luân hồi của người đó chứ đâu phải hắn…
- Chung quy một ngày nào đó ta sẽ thức tỉnh không phải sao?
Giám thần trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:
- Đúng, về lý luận thì là thế. Tuy nhiên, tỷ lệ ngươi không thức tỉnh cũng cao lắm.
Giám thần thản nhiên nói.
- Chuyện vì sao ngài đi vào luân hồi có nhân quả quá lớn, ta không nói được. Nếu một ngày kia, khi ngài thức tỉnh ngài sẽ biết thôi. Còn thông đạo, nói thế nào nhỉ, đó là một thế giới của thần linh. Phong thần bảng chính là chiến bảng cấp cao nhất do thần linh lập ra. Ngươi đừng tưởng lên Phong thần bảng mà tốt. Những người trong thông đạo, không phải ai cũng muốn lên đấy đâu. Ta không thể nói thêm gì nhiều. Còn bên kia thông đạo, đích xác có một thế giới, mà chính xác là có nhiều thế giới giống với chỗ này. Nói đến đây, Giám thần lộ vẻ buồn rầu:
- Nói thế là được rồi. Giờ ngươi đi tìm Trảm đạo và Quy nhất đi. Nếu chúng nó tự nguyện về thì ta cũng về. Nếu chúng nó không đi thì xin lỗi nhé. Ba người chúng ta đã đến Bắc Đẩu Đại Vực rất lâu, thật ra cũng biết cơ hội thành thần là gì nhưng chúng ta đều từ bỏ, lựa chọn một chỗ để ẩn cư. Chúng ta mệt mỏi rồi. Ngươi đã tìm đến đây, thì cũng là số mệnh.
- Ta không thích người nói nửa vời như vậy nhưng cũng phải cảm ơn ngươi đã cho ta biết không ít chuyện. Theo ngươi nói, có vẻ ta là một đại nhân vật rất lợi hại, nó khiến ta càng có lòng tin vào mình hơn.
- Đại nhân vật à…
Khóe miệng Giám thần co quắp, nói:
- Có phải đại nhân vật hay không thì ta không biết nhưng đúng là rất lợi hại.
Sau đó, Sở Mặc cáo từ Giám thần rời đi. Giám thần không trở về, hắn cũng không miễn cưỡng. Tuy chưa biết vị trí cụ thể của Trảm đạo và Quy nhất, nhưng căn cứ lời của Giám thần, chúng chỉ chọn chỗ có long mạch hội tụ, có thể tìm được hai viên huyết nguyệt kia dễ dàng thôi.
Sau khi Sở Mặc đi, Giám thần ngồi im lặng thật lâu. Cuối cùng, cười cười lẩm bẩm:
- Thiên đạo luân hồi, số mệnh đúng là khó mà tính trước được. Ta đã mệt rồi, làm sao đây?
Nói xong, lại lắc đầu cảm thán, thân hình dần dần biến mất. Trên bàn đá, chỉ còn một viên huyết nguyệt rực rỡ chói mắt.
Tuy mấy chuyện Giám thần nói có vẻ xa xôi nhưng đã ảnh hưởng không nhỏ đến Sở Mặc. Sau khi rời khỏi địa cung, hắn khó khăn lắm mới bình tĩnh lại. Lời Giám thần nói không giống như đang nói dối nhưng vì sao Hỗn độn huyết nguyệt lại chưa từng đề cập đến với hắn chứ? Tuy thế, Sở Mặc có thể xác định, năm đó ở Tiên giới, khi Sở Mặc đến, Hỗn độn cũng phản ứng rất kịch liệt, không muốn trở về Thương Khung Thần Giám. Cuối cùng là do Thương Khung Thần Giám và các viên huyết nguyệt khác đồng thời ra tay mới khiến nó quay trở về.
Nhớ tới chuyện này, Sở Mặc lại đột nhiên nghĩ đến hình như khi đó trí nhớ của hắn bị thiêu thiếu. Thương Khung Thần Giám cũng biến mấtmột thời gian, khi xuất hiện lại từ bốn viên đã thành năm viên huyết nguyệt.
Có lẽ trong thời gian đó có chuyện gì mà hắn không biết rồi.
Sở Mặc than nhẹ, không nhìn lại, bay thẳng đến một nơi khác. Hắn vận dụng Phong thủy thân thông, bắt đầu tìm kiếm trên phạm vi toàn bộ đại vực.
Căn cứ vào quẻ bói, có tất cả hơn mười chỗ có phong thủy tuyệt hảo. Những chỗ đó đều giống Thiên cung của Bắc Đẩu giáo, là nơi long mạch hội tụ, bảo địa chân chính, tinh khí nồng đậm đến khó tin. Bình thường, những chỗ như vậy đều sẽ bị các thế lực cường đại chiếm cứ hoặc sẽ bị phong ấn giống như chỗ của Giám thần, người ngoài khó mà phát hiện. Chỉ có tu sĩ tinh thông Phong thủy thần thông mới có thể tìm ra.
Căn cứ vào bản đồ, Sở Mặc bỏ đi bảy tám chỗ đã bị các thế lực lớn chiếm, còn lại hai ba chỗ nữa, rất có thể là nơi Trảm đạo và Quy nhất ẩn thân.
Sau khi xác định rõ, Sở Mặc lên đường. Sau ba ngày, Sở Mặc chỉ còn cách chỗ có phong thủy tuyệt hảo tầm nửa ngày đường nữa thì hắn bị chặn lại. Người ngăn hắn là một lão già tráng kiện, râu tóc bạc phơ, mặc áo bào màu xanh, đứng trong hư không, không cảm nhận được khí tức trên người lão, cũng không thấy tỏa ra hơi thở nguy hiểm gì nhưng theo bản năng, Sở Mặc biết đây là một cao thủ chân chính.
Lão già bình thản hìn Sở Mặc nói:
- Người trẻ tuổi, giao ba ngôi sao trên người ngươi và thần văn ra đây. Ta sẽ không làm khó ngươi, trực tiếp thả ngươi đi.
Đây chính là Bắc Đẩu lão tổ rồi.
Sở Mặc cả kinh, hắn không biết làm thế nào mà Bắc Đẩu lão tổ cóthể tìm dược hắn. Sau khi tu luyện thần quyết, hắn đã hoàn toàn che giấu hơi thở của ba ngôi sao, cũng không sử dụng tinh thần lực. Thiên tuyền và Diêu quang đều ở trong thế giới của Thương Khung Thần Giám. Chẳng lẽ lão này có pháp lực che trời rồi, nếu không sao lại tìm được hắn chứ?
- Vị tiền bối này ta không rõ ngài đang nói gì.
Sở Mặc quyết định phủ nhận.
Lão già khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi xem người ngươi, có Thương Khung Thần Giám, lại có bảy viên huyết nguyệt, rồi Thí Thiên, Hỗn Độn Hồng Lô nữa. Tuy BắcĐẩu trận rất tốt nhưng người trẻ tuổi à, ăn nhiều sẽ bội thực đó.
Lòng Sở Mặc trùng xuống, hiện tại hắn có cảm giác hắn đã bị người ta bán đứng.
Đáng lẽ lão già này phải không biết gì về hắn mới đúng chứ. Hiện tại đến gốc gác của hắn cũng xốc hết lên. Sở Mặc tuyệt đối không tin lão chỉ suy diễn mà biết được. Dù là Vô thượng tồn tại cũng không có năng lực mạnh như vậy.
Trên thế gian này trừ bằng hữu ở Viêm Hoàng Đại Vực cũng không mấy người biết các bí mật của hắn. Tuy nhiên, vẫn còn một khả năng. Chính là La Thiên hoàng tộc. Trong hoàng tộc có không ít người biết thông tin về hắn. Hơn nữa, lại có bàng chi hận hắn không chết càng sớm càng tốt.
- Tiền bối, ta nghĩ hẳn là ngài đã nhận lầm người.
Sở Mặc suy nghĩ rất nhanh, hắn bình tĩnh, mờ mịt nhìn lão già trước mắt nói:
- Rốt cuộc ngài định nói gì, ta không hiểu tí nào hết.
- Không phải à?
Lão già thở dài.
Sở Mặc đen mặt không nói gì, tự nhủ: nghe Giám thần nói vậy thì hắn còn nói gì được chứ.
- Tại sao lại phải đi vào luân hồi? Là ta tự nguyện sao hay bị người bức bách? Thông đạo rốt cuộc là thế giới như thế nào? Chỗ đó có ai, Phong thần bảng là gì? Bên kia thông đạo là thế giới giống hệt La Thiên vũ trụ ư? Sở Mặc hỏi.
- Khụ, ta chỉ nói ngài là phụ thân ngài đừng tưởng bở mà hỏi nhiều thế được không?
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Giám thần hơi có vẻ bất đắc dĩ, nhìn Sở Mặc buồn bực nói:
- Ta biết ngay là không thể nói với ngài mà. Ngài chẳng qua chỉ là luân hồi của người đó chứ đâu phải hắn…
- Chung quy một ngày nào đó ta sẽ thức tỉnh không phải sao?
Giám thần trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:
- Đúng, về lý luận thì là thế. Tuy nhiên, tỷ lệ ngươi không thức tỉnh cũng cao lắm.
Giám thần thản nhiên nói.
- Chuyện vì sao ngài đi vào luân hồi có nhân quả quá lớn, ta không nói được. Nếu một ngày kia, khi ngài thức tỉnh ngài sẽ biết thôi. Còn thông đạo, nói thế nào nhỉ, đó là một thế giới của thần linh. Phong thần bảng chính là chiến bảng cấp cao nhất do thần linh lập ra. Ngươi đừng tưởng lên Phong thần bảng mà tốt. Những người trong thông đạo, không phải ai cũng muốn lên đấy đâu. Ta không thể nói thêm gì nhiều. Còn bên kia thông đạo, đích xác có một thế giới, mà chính xác là có nhiều thế giới giống với chỗ này. Nói đến đây, Giám thần lộ vẻ buồn rầu:
- Nói thế là được rồi. Giờ ngươi đi tìm Trảm đạo và Quy nhất đi. Nếu chúng nó tự nguyện về thì ta cũng về. Nếu chúng nó không đi thì xin lỗi nhé. Ba người chúng ta đã đến Bắc Đẩu Đại Vực rất lâu, thật ra cũng biết cơ hội thành thần là gì nhưng chúng ta đều từ bỏ, lựa chọn một chỗ để ẩn cư. Chúng ta mệt mỏi rồi. Ngươi đã tìm đến đây, thì cũng là số mệnh.
- Ta không thích người nói nửa vời như vậy nhưng cũng phải cảm ơn ngươi đã cho ta biết không ít chuyện. Theo ngươi nói, có vẻ ta là một đại nhân vật rất lợi hại, nó khiến ta càng có lòng tin vào mình hơn.
- Đại nhân vật à…
Khóe miệng Giám thần co quắp, nói:
- Có phải đại nhân vật hay không thì ta không biết nhưng đúng là rất lợi hại.
Sau đó, Sở Mặc cáo từ Giám thần rời đi. Giám thần không trở về, hắn cũng không miễn cưỡng. Tuy chưa biết vị trí cụ thể của Trảm đạo và Quy nhất, nhưng căn cứ lời của Giám thần, chúng chỉ chọn chỗ có long mạch hội tụ, có thể tìm được hai viên huyết nguyệt kia dễ dàng thôi.
Sau khi Sở Mặc đi, Giám thần ngồi im lặng thật lâu. Cuối cùng, cười cười lẩm bẩm:
- Thiên đạo luân hồi, số mệnh đúng là khó mà tính trước được. Ta đã mệt rồi, làm sao đây?
Nói xong, lại lắc đầu cảm thán, thân hình dần dần biến mất. Trên bàn đá, chỉ còn một viên huyết nguyệt rực rỡ chói mắt.
Tuy mấy chuyện Giám thần nói có vẻ xa xôi nhưng đã ảnh hưởng không nhỏ đến Sở Mặc. Sau khi rời khỏi địa cung, hắn khó khăn lắm mới bình tĩnh lại. Lời Giám thần nói không giống như đang nói dối nhưng vì sao Hỗn độn huyết nguyệt lại chưa từng đề cập đến với hắn chứ? Tuy thế, Sở Mặc có thể xác định, năm đó ở Tiên giới, khi Sở Mặc đến, Hỗn độn cũng phản ứng rất kịch liệt, không muốn trở về Thương Khung Thần Giám. Cuối cùng là do Thương Khung Thần Giám và các viên huyết nguyệt khác đồng thời ra tay mới khiến nó quay trở về.
Nhớ tới chuyện này, Sở Mặc lại đột nhiên nghĩ đến hình như khi đó trí nhớ của hắn bị thiêu thiếu. Thương Khung Thần Giám cũng biến mấtmột thời gian, khi xuất hiện lại từ bốn viên đã thành năm viên huyết nguyệt.
Có lẽ trong thời gian đó có chuyện gì mà hắn không biết rồi.
Sở Mặc than nhẹ, không nhìn lại, bay thẳng đến một nơi khác. Hắn vận dụng Phong thủy thân thông, bắt đầu tìm kiếm trên phạm vi toàn bộ đại vực.
Căn cứ vào quẻ bói, có tất cả hơn mười chỗ có phong thủy tuyệt hảo. Những chỗ đó đều giống Thiên cung của Bắc Đẩu giáo, là nơi long mạch hội tụ, bảo địa chân chính, tinh khí nồng đậm đến khó tin. Bình thường, những chỗ như vậy đều sẽ bị các thế lực cường đại chiếm cứ hoặc sẽ bị phong ấn giống như chỗ của Giám thần, người ngoài khó mà phát hiện. Chỉ có tu sĩ tinh thông Phong thủy thần thông mới có thể tìm ra.
Căn cứ vào bản đồ, Sở Mặc bỏ đi bảy tám chỗ đã bị các thế lực lớn chiếm, còn lại hai ba chỗ nữa, rất có thể là nơi Trảm đạo và Quy nhất ẩn thân.
Sau khi xác định rõ, Sở Mặc lên đường. Sau ba ngày, Sở Mặc chỉ còn cách chỗ có phong thủy tuyệt hảo tầm nửa ngày đường nữa thì hắn bị chặn lại. Người ngăn hắn là một lão già tráng kiện, râu tóc bạc phơ, mặc áo bào màu xanh, đứng trong hư không, không cảm nhận được khí tức trên người lão, cũng không thấy tỏa ra hơi thở nguy hiểm gì nhưng theo bản năng, Sở Mặc biết đây là một cao thủ chân chính.
Lão già bình thản hìn Sở Mặc nói:
- Người trẻ tuổi, giao ba ngôi sao trên người ngươi và thần văn ra đây. Ta sẽ không làm khó ngươi, trực tiếp thả ngươi đi.
Đây chính là Bắc Đẩu lão tổ rồi.
Sở Mặc cả kinh, hắn không biết làm thế nào mà Bắc Đẩu lão tổ cóthể tìm dược hắn. Sau khi tu luyện thần quyết, hắn đã hoàn toàn che giấu hơi thở của ba ngôi sao, cũng không sử dụng tinh thần lực. Thiên tuyền và Diêu quang đều ở trong thế giới của Thương Khung Thần Giám. Chẳng lẽ lão này có pháp lực che trời rồi, nếu không sao lại tìm được hắn chứ?
- Vị tiền bối này ta không rõ ngài đang nói gì.
Sở Mặc quyết định phủ nhận.
Lão già khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi xem người ngươi, có Thương Khung Thần Giám, lại có bảy viên huyết nguyệt, rồi Thí Thiên, Hỗn Độn Hồng Lô nữa. Tuy BắcĐẩu trận rất tốt nhưng người trẻ tuổi à, ăn nhiều sẽ bội thực đó.
Lòng Sở Mặc trùng xuống, hiện tại hắn có cảm giác hắn đã bị người ta bán đứng.
Đáng lẽ lão già này phải không biết gì về hắn mới đúng chứ. Hiện tại đến gốc gác của hắn cũng xốc hết lên. Sở Mặc tuyệt đối không tin lão chỉ suy diễn mà biết được. Dù là Vô thượng tồn tại cũng không có năng lực mạnh như vậy.
Trên thế gian này trừ bằng hữu ở Viêm Hoàng Đại Vực cũng không mấy người biết các bí mật của hắn. Tuy nhiên, vẫn còn một khả năng. Chính là La Thiên hoàng tộc. Trong hoàng tộc có không ít người biết thông tin về hắn. Hơn nữa, lại có bàng chi hận hắn không chết càng sớm càng tốt.
- Tiền bối, ta nghĩ hẳn là ngài đã nhận lầm người.
Sở Mặc suy nghĩ rất nhanh, hắn bình tĩnh, mờ mịt nhìn lão già trước mắt nói:
- Rốt cuộc ngài định nói gì, ta không hiểu tí nào hết.
- Không phải à?
Lão già thở dài.