Thí Thiên Đao
Chương 19: Truyền đạo thụ nghiệp (1)
Trên vách tường có nạm những viên dạ minh châu, chiếu sáng cả gian phòng.
Nhìn bộ điển tịch dày trước mặt và cả cái bánh khô không khốc kia, không hiểu sao, Sở Mặc chợt cảm thấy cay cay sống mũi.
Đối với vị sư phụ này, hắn quả thật không oán hận được
Trông có vẻ lạnh lùng vô tình, tất cả mọi hành động tưởng chừng như để chứng minh cho điều này
Nhưng từ lúc quen biết đến nay, nghĩ kỹ lại, Ma Quân đã giúp đỡ hắn quá nhiều!
Chỉ trong vài ngày, đưa hắn từ cánh đồng tuyết đến Trường Sinh Thiên, vì hắn mà tiết kiệm hơn một năm và vô số những hiểm nguy có thể phát sinh bất cứ lúc nào, điều này không cần phải nhiều lời.
Ở Trường Sinh Thiên, hắn bị trúng Huyết Sát chưởng của Phạm Lý Tử, Ma Quân không nói một lời thì đã giải độc cho hắn.
Nếu như không phải về sau do Triệu Hồng Chí đắc ý vênh váo, đem chuyện này ra kể cho gia gia nghe thì e rằng Sở Mặc cả đời này cũng không biết được.
Bởi vì, với tính tình của Ma Quân, chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động nói ra.
Sau này khi trở về Viêm Hoàng Thành, lại là Ma Quân cứu gia gia, sau khi đánh cho Triệu Hồng Chí một trận tơi bời, lại còn dọa hắn sợ chết khiếp, không dám tới gây sự với gia gia nữa.
Điều này trông có vẻ như Sở Mặc đã uy hiếp được Ma Quân, nhưng thực sự có phải là như vậy không?
Mặc dù Sở Mặc chỉ là một chàng thiếu niên, nhưng hắn rất thông minh, sao lại không nhận ra rằng, Ma Quân con người này, trông có vẻ lạnh lùng vô tình, bá đạo hống hách, nhưng trong lòng thực sự lại không phải là người vô tình.
Giống như hôm nay, bị đánh hai trận, mùi vị này thực sự rất khó chịu
Chỉ nghĩ tới thôi cũng đã đau lòng vô cũng
Nhưng thật sự trải qua việc này rồi thì cũng không còn thấy đau nữa, cũng không biết Ma Quân làm cách nào.
Tính cách đó của Sư phụ, mặc dù không khiến cho người ta yêu mến, nhưng cũng thật khó để hận ông ta
Sở Mặc ôm lấy bộ điển tịch dày, bắt đầu nghiêm túc hơn.
Cứ thế, ngày qua ngày
Ma Quân đọc khẩu quyết, ngày một nhiều và khó hơn
Cho nên, mặc dù Sở Mặc học thuộc rất nhanh từng chữ trong bộ điển tịch dày kia nhưng vẫn thường xuyên bị ăn đòn.
Bởi vì, trí nhớ của Sở Mặc dẫu ngày một tốt hơn, thì yêu cầu của Ma Quân cũng ngày một nghiêm khắc hơn, thậm chí có lúc còn hơi biến thái
Kể cả chỉ sai sót một chút cũng bị ăn đòn!
Lâu dần, Sở Mặc bị đánh cũng quen, ban đầu còn hậm hực vài tiếng, nằm trên đất giả chết, nhưng về sau, qua hai ngày mà không được trận đòn, ngược lại hắn ta còn cảm thấy thiếu chút gì đó
Tự hắn cũng cảm thấy bản thân có chút ti tiện
Thân thể hắn, ngày một cường tráng, mặc dù nguyên khí gần như không có chút tiến bộ, nhưng so với trước khi tới đây, tinh thần của hắn đã hoàn toàn như là hai người khác nhau.
Sở Mặc thậm chí còn nghi ngờ, trạng thái hiện giờ của hắn phải chăng là có liên quan tới việc hắn bị đánh đòn?
Hắn thực sự đã nghĩ như vậy, nhưng không dám hỏi, vì sợ Ma Quân đánh nặng tay hơn.
Ma Quân vẫn với cái dáng vẻ hung dữ ấy, cái vẻ mặt mà người lạ không dám lại gần, người quen cũng … như nên giữ khoảng cách xa một chút với ông ta
Cách vài ngày, ông ta lại ra ngoài một lần, săn về một con mãnh thú mà Sở Mặc chưa từng nhìn thấy
Sở Mặc thậm chí có chút hoài nghi, những con mãnh thú này có phải là nguyên thú trong truyền thuyết?
Bởi vì da của chúng đều khá cứng, có mấy con mà hắn cho dù có dùng đến nguyên khí tầng hai đỉnh cao, dùng dao sắc bén cũng khó lòng rạch ra được!
Thêm nữa, Sở Mặc còn phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, trên thân của những con mãnh thú mà Ma Quân đem về hầu như không có nhiều vết máu.
Rốt cuộc có một ngày, Sở Mặc không kìm nổi đã hỏi
- Sư phụ, những con mãnh thú mà sư phụ săn về, tại sao đều giống như chảy khô hết máu vậy?
Ma Quân đưa mắt liếc nhìn Sở Mặc, không giống như trước đây, ông ta sẽ lạnh lùng đáp:
- Không phải việc của ngươi
Mà ngược lại trầm ngâm một hồi, thản nhiên nói:
- Vì sư phụ… Mệnh không còn lâu nữa…
- Ta muốn tìm một đồ đệ có tư chất hơn người, kế thừa y bát của ta
- Ta không thể để môn võ này đến đời ta thì thất truyền
- Ta trúng phải kịch độc, trên đời này… không có loại thảo dược nào có thể giải được chất kịch độc trong người ta
- Nhưng máu của những con nguyên thú bậc cao này tạm thời có thể áp chế được chất độc
- Giúp ta không nhanh chóng phát độc mà chết, ta còn có chút thời gian truyền lại mấy thứ đó cho ngươi
Khi Ma Quân nói những lời này, vẻ mặt điềm tĩnh không thể hiện chút bi thương nào
Nhưng trong lòng Sở Mặc lại cảm thấy vô cùng khó chịu
Mặc dù hắn luôn nghi ngờ sức khỏe của sư phụ có gì đó bất thường, như là sắc mặt sư phụ quá nhợt nhạt, khác hẳn với người thường, như là việc vội đưa hắn ta đi khỏi Viêm Hoàng Thành, không để cho hắn kịp từ biệt gia gia
Việc sư phụ yêu cầu quá khắt khe đối với hắn, thậm chí là hơi biến thái, mỗi ngày đều ép hắn học thuộc vô số khẩu quyết
Nhưng hắn thực sự không ngờ được chân tướng lại là …!
Chẳng trách sư phụ gấp vội như vậy, không cho hắn cơ hội từ biệt gia gia, nguyên do vì chất kịch độc trong cơ thể sư phụ đã sắp không khống chế được nữa, cần phải dùng máu của nguyên thú để áp chế.
Nhưng cho dù như vậy, sư phụ vẫn giúp hắn dọa cho Triệu Hồng Chí bỏ chạy…
Sở Mặc đột nhiên cảm thấy bản thân quá ư ngây thơ, hắn đã hiểu quá sai lầm về sư phụ
Sư phụ có thể bình tĩnh và thản nhiên đối mặt với cái chết, còn hắn thì không
Bởi vì trong tiềm thức, không biết từ lúc nào hắn đã coi sư phụ như người thân thiết nhất của hắn
- Sư phụ, xin tha thứ
Sở Mặc nghẹn ngào nói:
- Đồ đệ luôn nghĩ rằng…
Ma Quân trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Yếu đuối
- Ta hỏi ngươi, mười ba ngày trước, ta bảo ngươi học thuộc đoạn khẩu quyết đó, chữ thứ ba đoạn thứ hai là gì?
- À…
Sở Mặc ngập ngừng, vẻ mặt ngây ra một hồi
Không để cho hắn kịp suy nghĩ kỹ, Ma Quan liền dùng chân đá hắn bay ra ngoài, lại một trận đòn nữa.
Sau đó Ma Quân rời đi, không thấy tung tích đâu nữa.
- Ai ya… Đổi chiêu khác được không… Ai yô… Cái mông mình… rách ra mất thôi!
- Đau chết đi mất!
- Thật là… không có tình người mà, không có tình người mà, cái mặt còn không đáng yêu bằng ngôi nhà gỗ này… Ai yô
Lần này, Ma Quân đi đúng tám ngày
Khi hắn ta quay lại, vẻ mặt mệt mỏi, trên người lại không mang theo con vật nào Đăng bởi: longnhi
Nhìn bộ điển tịch dày trước mặt và cả cái bánh khô không khốc kia, không hiểu sao, Sở Mặc chợt cảm thấy cay cay sống mũi.
Đối với vị sư phụ này, hắn quả thật không oán hận được
Trông có vẻ lạnh lùng vô tình, tất cả mọi hành động tưởng chừng như để chứng minh cho điều này
Nhưng từ lúc quen biết đến nay, nghĩ kỹ lại, Ma Quân đã giúp đỡ hắn quá nhiều!
Chỉ trong vài ngày, đưa hắn từ cánh đồng tuyết đến Trường Sinh Thiên, vì hắn mà tiết kiệm hơn một năm và vô số những hiểm nguy có thể phát sinh bất cứ lúc nào, điều này không cần phải nhiều lời.
Ở Trường Sinh Thiên, hắn bị trúng Huyết Sát chưởng của Phạm Lý Tử, Ma Quân không nói một lời thì đã giải độc cho hắn.
Nếu như không phải về sau do Triệu Hồng Chí đắc ý vênh váo, đem chuyện này ra kể cho gia gia nghe thì e rằng Sở Mặc cả đời này cũng không biết được.
Bởi vì, với tính tình của Ma Quân, chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động nói ra.
Sau này khi trở về Viêm Hoàng Thành, lại là Ma Quân cứu gia gia, sau khi đánh cho Triệu Hồng Chí một trận tơi bời, lại còn dọa hắn sợ chết khiếp, không dám tới gây sự với gia gia nữa.
Điều này trông có vẻ như Sở Mặc đã uy hiếp được Ma Quân, nhưng thực sự có phải là như vậy không?
Mặc dù Sở Mặc chỉ là một chàng thiếu niên, nhưng hắn rất thông minh, sao lại không nhận ra rằng, Ma Quân con người này, trông có vẻ lạnh lùng vô tình, bá đạo hống hách, nhưng trong lòng thực sự lại không phải là người vô tình.
Giống như hôm nay, bị đánh hai trận, mùi vị này thực sự rất khó chịu
Chỉ nghĩ tới thôi cũng đã đau lòng vô cũng
Nhưng thật sự trải qua việc này rồi thì cũng không còn thấy đau nữa, cũng không biết Ma Quân làm cách nào.
Tính cách đó của Sư phụ, mặc dù không khiến cho người ta yêu mến, nhưng cũng thật khó để hận ông ta
Sở Mặc ôm lấy bộ điển tịch dày, bắt đầu nghiêm túc hơn.
Cứ thế, ngày qua ngày
Ma Quân đọc khẩu quyết, ngày một nhiều và khó hơn
Cho nên, mặc dù Sở Mặc học thuộc rất nhanh từng chữ trong bộ điển tịch dày kia nhưng vẫn thường xuyên bị ăn đòn.
Bởi vì, trí nhớ của Sở Mặc dẫu ngày một tốt hơn, thì yêu cầu của Ma Quân cũng ngày một nghiêm khắc hơn, thậm chí có lúc còn hơi biến thái
Kể cả chỉ sai sót một chút cũng bị ăn đòn!
Lâu dần, Sở Mặc bị đánh cũng quen, ban đầu còn hậm hực vài tiếng, nằm trên đất giả chết, nhưng về sau, qua hai ngày mà không được trận đòn, ngược lại hắn ta còn cảm thấy thiếu chút gì đó
Tự hắn cũng cảm thấy bản thân có chút ti tiện
Thân thể hắn, ngày một cường tráng, mặc dù nguyên khí gần như không có chút tiến bộ, nhưng so với trước khi tới đây, tinh thần của hắn đã hoàn toàn như là hai người khác nhau.
Sở Mặc thậm chí còn nghi ngờ, trạng thái hiện giờ của hắn phải chăng là có liên quan tới việc hắn bị đánh đòn?
Hắn thực sự đã nghĩ như vậy, nhưng không dám hỏi, vì sợ Ma Quân đánh nặng tay hơn.
Ma Quân vẫn với cái dáng vẻ hung dữ ấy, cái vẻ mặt mà người lạ không dám lại gần, người quen cũng … như nên giữ khoảng cách xa một chút với ông ta
Cách vài ngày, ông ta lại ra ngoài một lần, săn về một con mãnh thú mà Sở Mặc chưa từng nhìn thấy
Sở Mặc thậm chí có chút hoài nghi, những con mãnh thú này có phải là nguyên thú trong truyền thuyết?
Bởi vì da của chúng đều khá cứng, có mấy con mà hắn cho dù có dùng đến nguyên khí tầng hai đỉnh cao, dùng dao sắc bén cũng khó lòng rạch ra được!
Thêm nữa, Sở Mặc còn phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, trên thân của những con mãnh thú mà Ma Quân đem về hầu như không có nhiều vết máu.
Rốt cuộc có một ngày, Sở Mặc không kìm nổi đã hỏi
- Sư phụ, những con mãnh thú mà sư phụ săn về, tại sao đều giống như chảy khô hết máu vậy?
Ma Quân đưa mắt liếc nhìn Sở Mặc, không giống như trước đây, ông ta sẽ lạnh lùng đáp:
- Không phải việc của ngươi
Mà ngược lại trầm ngâm một hồi, thản nhiên nói:
- Vì sư phụ… Mệnh không còn lâu nữa…
- Ta muốn tìm một đồ đệ có tư chất hơn người, kế thừa y bát của ta
- Ta không thể để môn võ này đến đời ta thì thất truyền
- Ta trúng phải kịch độc, trên đời này… không có loại thảo dược nào có thể giải được chất kịch độc trong người ta
- Nhưng máu của những con nguyên thú bậc cao này tạm thời có thể áp chế được chất độc
- Giúp ta không nhanh chóng phát độc mà chết, ta còn có chút thời gian truyền lại mấy thứ đó cho ngươi
Khi Ma Quân nói những lời này, vẻ mặt điềm tĩnh không thể hiện chút bi thương nào
Nhưng trong lòng Sở Mặc lại cảm thấy vô cùng khó chịu
Mặc dù hắn luôn nghi ngờ sức khỏe của sư phụ có gì đó bất thường, như là sắc mặt sư phụ quá nhợt nhạt, khác hẳn với người thường, như là việc vội đưa hắn ta đi khỏi Viêm Hoàng Thành, không để cho hắn kịp từ biệt gia gia
Việc sư phụ yêu cầu quá khắt khe đối với hắn, thậm chí là hơi biến thái, mỗi ngày đều ép hắn học thuộc vô số khẩu quyết
Nhưng hắn thực sự không ngờ được chân tướng lại là …!
Chẳng trách sư phụ gấp vội như vậy, không cho hắn cơ hội từ biệt gia gia, nguyên do vì chất kịch độc trong cơ thể sư phụ đã sắp không khống chế được nữa, cần phải dùng máu của nguyên thú để áp chế.
Nhưng cho dù như vậy, sư phụ vẫn giúp hắn dọa cho Triệu Hồng Chí bỏ chạy…
Sở Mặc đột nhiên cảm thấy bản thân quá ư ngây thơ, hắn đã hiểu quá sai lầm về sư phụ
Sư phụ có thể bình tĩnh và thản nhiên đối mặt với cái chết, còn hắn thì không
Bởi vì trong tiềm thức, không biết từ lúc nào hắn đã coi sư phụ như người thân thiết nhất của hắn
- Sư phụ, xin tha thứ
Sở Mặc nghẹn ngào nói:
- Đồ đệ luôn nghĩ rằng…
Ma Quân trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Yếu đuối
- Ta hỏi ngươi, mười ba ngày trước, ta bảo ngươi học thuộc đoạn khẩu quyết đó, chữ thứ ba đoạn thứ hai là gì?
- À…
Sở Mặc ngập ngừng, vẻ mặt ngây ra một hồi
Không để cho hắn kịp suy nghĩ kỹ, Ma Quan liền dùng chân đá hắn bay ra ngoài, lại một trận đòn nữa.
Sau đó Ma Quân rời đi, không thấy tung tích đâu nữa.
- Ai ya… Đổi chiêu khác được không… Ai yô… Cái mông mình… rách ra mất thôi!
- Đau chết đi mất!
- Thật là… không có tình người mà, không có tình người mà, cái mặt còn không đáng yêu bằng ngôi nhà gỗ này… Ai yô
Lần này, Ma Quân đi đúng tám ngày
Khi hắn ta quay lại, vẻ mặt mệt mỏi, trên người lại không mang theo con vật nào Đăng bởi: longnhi