Thí Thiên Đao
Chương 1898: Khiếp sợ (2)
Chiến thuyền lớn đến cả vạn trượng, được đích thân Bắc Đẩu lão tổtự tay luyện chế, tuy không phải là pháp khí Đại thánh đỉnh cấp nhưng ít nhất cũng ở cấp Đại thánh, thế mà đang yên đang lành lại bị chặt đôi ra.
Đến cả tu sĩ Thánh nhân cũng không cảm giác được. Điều này khiến cả đám lạnh cả người.
Tề Bằng đổ mồ hôi lạnh, cùng các tu sĩ Bắc Đẩu giáo khác tiến lên tóm mấy người Kỳ Tiêu Vũ, sợ có vấn đề.
Lúc này, tất cả các chiến thuyền đều đã ngừng lại. Đệ tử Bắc Đẩu giáo hoảng sợ nhìn chiến thuyền treo cờ. Chiến thuyền lớn như thế lại bị người ta chém thành hai nửa. Một nam tử mặc áo đen, tay cầm mộtthanh đao đang đứng lơ lửng ở phía trước.
- Ngươi là người phương nào lại dám cả gan gây hấn với Bắc Đẩu giáo ta?
Một lão Thánh nhân vừa gào vừa ra tay.
Lão lấy ra một pháp khí Đại thánh đánh về phía Sở Mặc. Bảy tám Thánh nhân khác cũng đồng thời xuất thủ.
Mặc kệ thanh niên kia là ai, có thể khẳng định hắn không có thiện chí, cứ đánh trước rồi nói sau. Thí Thiên trong tay Sở Mặc chém ngang một phát. Ánh đao chói mắt, chém vào mặt pháp khí Đại thánh kia, khiến nó vỡ nát.
Lão Thánh nhân hộc máu, sau đó, dòng máu từ trên mi tâm của lão từ từ chảy xuống mãi. Lão theo bản năng đưa tay sờ lên mặt, sau đó hét lên sợ hãi vì thân thể lão đã bị chém thành hai nửa.
Tinh khí từ người lão bị hút hết vào Thí Thiên trong tay Sở Mặc.
Trên lưỡi đao của Thí Thiên xuất hiện một vệt máu mờ mờ.
- Quá yếu. Sở Mặc ghét bỏ nhìn vệt máu, không nói hai lời, bắt đầu triển khai giết chóc.
Đám tu sĩ Thánh nhân ở đây đều có năng lực kinh khủng.
Nói không ngoa, năng lực của bọn họ hợp lại có thể phong ấn toàn bộ Bắc Đẩu Đại Vực. Một đám Thánh nhân ở một chỗ quá chói mắt luôn. Có thể nói khiến trời long đất lở, vũ trụ chấn động. Các ngôi sao trong tinh hà bị lu mờ hết.
Tuy nhiên, thân hể của đám Thánh nhân này lại từng cái từng cái sụp đổ. Giống như mấy pho tượng trong miếu bị nứt vỡ. Đến thần hồn cũngbị diệt cùng thân thể luôn.
Các Thánh nhân này đến chết cũng không biết người xuất thủ là ai. Trước khi chết, bọn họ chỉ biết, người này có chiến lực bằng với lão tổ của bọn họ.
Sở Mặc xuất thủ với năng lực khủng bố, khả năng khống chế cũng vô cùng chuẩn xác, ngoại trừ những Thánh nhân, không có ai bị thương hết.
Bên Bắc Đẩu giáo còn vài tu sĩ Thánh cảnh nhưng đến lúc này đều bị dọa hồn bay phách lạc. Sở Mặc căn bản không quản nhiều chuyện như vậy, hắn cứ chém từng đao từng đao, cướp lại Kỳ Tiêu Vũ từ tay Tề Bằng.
Sở Mặc ôm Kỳ Tiêu Vũ vào ngực. Trong mắt Tề Bằng lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên gã nhận ra cây đao trong tay Sở Mặc. Nhưng gã chưa kịp nói gì thì đã chết.
Không ngờ người này lại là Sở Mặc, cũng chính là người mà lão tổ đang tìm kiếm.
Người thiếu chút nữa dùng một quyền hủy diệt ở Tinh môn nhất định là hắn. Đáng tiếc, ta lại không nghĩ ra sớm hơn. Trước khi chết, Tề Bằng đầy hối hận. Nhưng có hối hận thì cũng muộn.
Tu sĩ này quá khủng bố, không cùng ngươi nhiều lời, chẳng buồn hỏi ngươi cái gì.
Kỳ Tiêu Vũ si ngốc nhìn Sở Mặc. Tuy cảnh giới bị phong ấn nhưng nghe hơi thở hủy diệt và nhìn ánh đao kia nàng cũng biết là ai đến.
Nàng không dám tin, cũng không có thời gian để cảm thán, chỉ ngây ngô nhìn Sở Mặc. Đây chính là nam nhân, là phu quân, là sinh mạng, là người trọng yếu nhất của nàng. Sở Mặc không nói chuyện với Kỳ Tiêu Vũ. Thấy Kỳ Tiêu Vũ bị trọng thương, bộ dáng thê thảm, Sở Mặc cực kỳ phẫn nộ. Chỉ có giết chóc mới khiến hắn bài xuất hết cảm giác phẫn nộ lúc này.
Hôm nay ở đây có tổng cộng hơn năm trăm tu sĩ của Bắc Đẩu giáo. Những người này cũng là những người tinh nhụy nhất. Dù chết một người cũng đủ để Bắc Đẩu giáo thương gân động cốt. Nhưng trong mắt Sở Mặc, cả đám này chính là người chết.
Hắn lại chém thêm mấy đao, cứu được Hồng Nguyệt, Thủy Y Y, Sở Thanh và Tử Yên. Các đệ tử kia đều đầu một chỗ, thân một nẻo, chết ngay tại chỗ. Thủy Y Y không dám tin, khuôn mặt chật vật mà tinh xảo đầy vẻ tươi cười. Sở Thanh cũng khiếp sợ. Tử Yên kinh hãi. Hồng Nguyệt cũng đồng dạng.
Các nàng không thể không khiếp sợ. Các nàng đều là thiên tài, là con cưng của trời, tu sĩ có đạo hạnh cao thâm nhưng lúc này ai cũng thấy không chân thực. Cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Người chúng ta đang thấy đúng là hắn sao? Không phải chúng ta đang mơ chứ?
Đến Hồng Nguyệt, người nhập Thánh cảnh cũng bị cảm giác mơ hồ này bóp nghẹt chết ngất.
Sở Mặc không nói gì, trực tiếp đưa năm người vào Thương KhungThần Giám. Sau đó, hắn nhìn các tu sĩ Thánh cấp đang chạy trốn, mắt lạnh băng.
- Còn muốn chạy sao?
Sở Mặc lại vung một đao, lưỡi đao của Thí Thiên dần dần nhuộm đỏ.
Tuy màu đỏ còn chưa rõ lắm nhưng đã đậm hơn trước nhiều rồi.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Bắc Đẩu giáo có thù gì với ngươi chứ?
- Lão tổ của chúng ta chính là Đại thánh đỉnh cao, sao ngươi dám đối xử với chúng ta như thế?
- Ngươi không thể giết ta…
Đối mặt với Sở Mặc lạnh giá, chỉ chuyên tâm giết chóc, đám tu sĩ bị dọa vỡ mật, gần như mất hết hồn vía.
Nhưng mặc cho bọn họ nói gì, làm gì, đáp lại bọn họ cũng chỉ có một ánh đao sáng loáng. Cứ một đao lại một đao, giết chóc không ngừng không nghỉ. Dù là Thánh nhân hay Chí tôn, trước mặt một Sở Mặc dày đặc sát khí đều không có năng lực phản kháng. Đến chết bọn họ cũng không biết người giết mình là ai. Tình cảnh của bọn họ chẳng khác gì những người bị họ giết trong những năm gần đây.
Các đệ tử của Bắc Đẩu giáo đã sớm chết gần hết. Bị kẹp giữa trận chiến của hai Đại thánh, tại thời khắc Đại thánh kia bi phẫn chết đi, Thiên cung không bị nhấn chìm đã có thể coi là kỳ tích.
Nên hiện tại Bắc Đẩu giáo cư ngụ tại trung tâm của Bắc Đẩu Đại Vực. Đệ tử trông coi hồn đèn nhìn từng tượng đại diện cho các nhân vật có địa vị bạo chết, bị dọa cho sợ đơ người, mất hết cả hồn lẫn vía.
Nhưng sự việc còn chưa hết, khi tên này mải chạy đi báo cáo, vô số hồn đèn lại lần lượt bị bạo vỡ với tốc độ không tưởng.
Chỉ sau mấy ngày đã có hơn năm trăm đệ tử Chí tôn của Bắc Đẩu giáo chết đi.
Chuyện này quá lớn, không thể giấu diếm được. Ngoài Bắc Đẩu giáo còn có người của thế lực khác nằm vùng, họ đều thấy dáng vẻ thất kinh của đệ tử trông coi hồn đèn. Rất nhanh sau đó, tin tức này bị truyền khắpBắc Đẩu Đại Vực.
Mọi người đều bị dọa sợ. Là ai? Rốt cuộc là ai mà mạnh đến mức có thể đánh chết nhiều tu sĩ Bắc Đẩu giáo như thế? Không biết là một người hay một đám người nữa?
Đến cả tu sĩ Thánh nhân cũng không cảm giác được. Điều này khiến cả đám lạnh cả người.
Tề Bằng đổ mồ hôi lạnh, cùng các tu sĩ Bắc Đẩu giáo khác tiến lên tóm mấy người Kỳ Tiêu Vũ, sợ có vấn đề.
Lúc này, tất cả các chiến thuyền đều đã ngừng lại. Đệ tử Bắc Đẩu giáo hoảng sợ nhìn chiến thuyền treo cờ. Chiến thuyền lớn như thế lại bị người ta chém thành hai nửa. Một nam tử mặc áo đen, tay cầm mộtthanh đao đang đứng lơ lửng ở phía trước.
- Ngươi là người phương nào lại dám cả gan gây hấn với Bắc Đẩu giáo ta?
Một lão Thánh nhân vừa gào vừa ra tay.
Lão lấy ra một pháp khí Đại thánh đánh về phía Sở Mặc. Bảy tám Thánh nhân khác cũng đồng thời xuất thủ.
Mặc kệ thanh niên kia là ai, có thể khẳng định hắn không có thiện chí, cứ đánh trước rồi nói sau. Thí Thiên trong tay Sở Mặc chém ngang một phát. Ánh đao chói mắt, chém vào mặt pháp khí Đại thánh kia, khiến nó vỡ nát.
Lão Thánh nhân hộc máu, sau đó, dòng máu từ trên mi tâm của lão từ từ chảy xuống mãi. Lão theo bản năng đưa tay sờ lên mặt, sau đó hét lên sợ hãi vì thân thể lão đã bị chém thành hai nửa.
Tinh khí từ người lão bị hút hết vào Thí Thiên trong tay Sở Mặc.
Trên lưỡi đao của Thí Thiên xuất hiện một vệt máu mờ mờ.
- Quá yếu. Sở Mặc ghét bỏ nhìn vệt máu, không nói hai lời, bắt đầu triển khai giết chóc.
Đám tu sĩ Thánh nhân ở đây đều có năng lực kinh khủng.
Nói không ngoa, năng lực của bọn họ hợp lại có thể phong ấn toàn bộ Bắc Đẩu Đại Vực. Một đám Thánh nhân ở một chỗ quá chói mắt luôn. Có thể nói khiến trời long đất lở, vũ trụ chấn động. Các ngôi sao trong tinh hà bị lu mờ hết.
Tuy nhiên, thân hể của đám Thánh nhân này lại từng cái từng cái sụp đổ. Giống như mấy pho tượng trong miếu bị nứt vỡ. Đến thần hồn cũngbị diệt cùng thân thể luôn.
Các Thánh nhân này đến chết cũng không biết người xuất thủ là ai. Trước khi chết, bọn họ chỉ biết, người này có chiến lực bằng với lão tổ của bọn họ.
Sở Mặc xuất thủ với năng lực khủng bố, khả năng khống chế cũng vô cùng chuẩn xác, ngoại trừ những Thánh nhân, không có ai bị thương hết.
Bên Bắc Đẩu giáo còn vài tu sĩ Thánh cảnh nhưng đến lúc này đều bị dọa hồn bay phách lạc. Sở Mặc căn bản không quản nhiều chuyện như vậy, hắn cứ chém từng đao từng đao, cướp lại Kỳ Tiêu Vũ từ tay Tề Bằng.
Sở Mặc ôm Kỳ Tiêu Vũ vào ngực. Trong mắt Tề Bằng lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên gã nhận ra cây đao trong tay Sở Mặc. Nhưng gã chưa kịp nói gì thì đã chết.
Không ngờ người này lại là Sở Mặc, cũng chính là người mà lão tổ đang tìm kiếm.
Người thiếu chút nữa dùng một quyền hủy diệt ở Tinh môn nhất định là hắn. Đáng tiếc, ta lại không nghĩ ra sớm hơn. Trước khi chết, Tề Bằng đầy hối hận. Nhưng có hối hận thì cũng muộn.
Tu sĩ này quá khủng bố, không cùng ngươi nhiều lời, chẳng buồn hỏi ngươi cái gì.
Kỳ Tiêu Vũ si ngốc nhìn Sở Mặc. Tuy cảnh giới bị phong ấn nhưng nghe hơi thở hủy diệt và nhìn ánh đao kia nàng cũng biết là ai đến.
Nàng không dám tin, cũng không có thời gian để cảm thán, chỉ ngây ngô nhìn Sở Mặc. Đây chính là nam nhân, là phu quân, là sinh mạng, là người trọng yếu nhất của nàng. Sở Mặc không nói chuyện với Kỳ Tiêu Vũ. Thấy Kỳ Tiêu Vũ bị trọng thương, bộ dáng thê thảm, Sở Mặc cực kỳ phẫn nộ. Chỉ có giết chóc mới khiến hắn bài xuất hết cảm giác phẫn nộ lúc này.
Hôm nay ở đây có tổng cộng hơn năm trăm tu sĩ của Bắc Đẩu giáo. Những người này cũng là những người tinh nhụy nhất. Dù chết một người cũng đủ để Bắc Đẩu giáo thương gân động cốt. Nhưng trong mắt Sở Mặc, cả đám này chính là người chết.
Hắn lại chém thêm mấy đao, cứu được Hồng Nguyệt, Thủy Y Y, Sở Thanh và Tử Yên. Các đệ tử kia đều đầu một chỗ, thân một nẻo, chết ngay tại chỗ. Thủy Y Y không dám tin, khuôn mặt chật vật mà tinh xảo đầy vẻ tươi cười. Sở Thanh cũng khiếp sợ. Tử Yên kinh hãi. Hồng Nguyệt cũng đồng dạng.
Các nàng không thể không khiếp sợ. Các nàng đều là thiên tài, là con cưng của trời, tu sĩ có đạo hạnh cao thâm nhưng lúc này ai cũng thấy không chân thực. Cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Người chúng ta đang thấy đúng là hắn sao? Không phải chúng ta đang mơ chứ?
Đến Hồng Nguyệt, người nhập Thánh cảnh cũng bị cảm giác mơ hồ này bóp nghẹt chết ngất.
Sở Mặc không nói gì, trực tiếp đưa năm người vào Thương KhungThần Giám. Sau đó, hắn nhìn các tu sĩ Thánh cấp đang chạy trốn, mắt lạnh băng.
- Còn muốn chạy sao?
Sở Mặc lại vung một đao, lưỡi đao của Thí Thiên dần dần nhuộm đỏ.
Tuy màu đỏ còn chưa rõ lắm nhưng đã đậm hơn trước nhiều rồi.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Bắc Đẩu giáo có thù gì với ngươi chứ?
- Lão tổ của chúng ta chính là Đại thánh đỉnh cao, sao ngươi dám đối xử với chúng ta như thế?
- Ngươi không thể giết ta…
Đối mặt với Sở Mặc lạnh giá, chỉ chuyên tâm giết chóc, đám tu sĩ bị dọa vỡ mật, gần như mất hết hồn vía.
Nhưng mặc cho bọn họ nói gì, làm gì, đáp lại bọn họ cũng chỉ có một ánh đao sáng loáng. Cứ một đao lại một đao, giết chóc không ngừng không nghỉ. Dù là Thánh nhân hay Chí tôn, trước mặt một Sở Mặc dày đặc sát khí đều không có năng lực phản kháng. Đến chết bọn họ cũng không biết người giết mình là ai. Tình cảnh của bọn họ chẳng khác gì những người bị họ giết trong những năm gần đây.
Các đệ tử của Bắc Đẩu giáo đã sớm chết gần hết. Bị kẹp giữa trận chiến của hai Đại thánh, tại thời khắc Đại thánh kia bi phẫn chết đi, Thiên cung không bị nhấn chìm đã có thể coi là kỳ tích.
Nên hiện tại Bắc Đẩu giáo cư ngụ tại trung tâm của Bắc Đẩu Đại Vực. Đệ tử trông coi hồn đèn nhìn từng tượng đại diện cho các nhân vật có địa vị bạo chết, bị dọa cho sợ đơ người, mất hết cả hồn lẫn vía.
Nhưng sự việc còn chưa hết, khi tên này mải chạy đi báo cáo, vô số hồn đèn lại lần lượt bị bạo vỡ với tốc độ không tưởng.
Chỉ sau mấy ngày đã có hơn năm trăm đệ tử Chí tôn của Bắc Đẩu giáo chết đi.
Chuyện này quá lớn, không thể giấu diếm được. Ngoài Bắc Đẩu giáo còn có người của thế lực khác nằm vùng, họ đều thấy dáng vẻ thất kinh của đệ tử trông coi hồn đèn. Rất nhanh sau đó, tin tức này bị truyền khắpBắc Đẩu Đại Vực.
Mọi người đều bị dọa sợ. Là ai? Rốt cuộc là ai mà mạnh đến mức có thể đánh chết nhiều tu sĩ Bắc Đẩu giáo như thế? Không biết là một người hay một đám người nữa?