Thí Thiên Đao
Chương 1882: Cơ hội thành thần (1)
Người nói những lời này chính là Thập cửu hoàng thúc Cơ Phong, sau khi nói xong, y liền ngồi yên tại chỗ.
Đầu tiên toàn bộ lôi đài tiểu thế giới đều lặng im như tờ, sau đó… xôn xao hỗn loạn!
Hoàng tộc… không ngờ lại ban xuống lệnh chiêu binh! Đây là chuyện đã bao nhiêu năm chưa xảy ra rồi? Lần trước hoàng tộc chiêu mộ dũng sĩ, đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi? Dường như không ai nhớ rõ nữa.
Hôm nay hành động này của hoàng tộc quả thực khiến cho quá nhiều người kinh hãi rồi.
Mạnh mẽ, cứng rắn, ngang ngược mà không mất đi trí tuệ cùng khí độ.
Trong suy nghĩ của bọn họ, đây mới là phong độ hoàng tộc nên có! Cho dù không có lệnh chiêu binh, cũng có vô số thiên kiêu đỉnh cấp đến từ bảy đại vực, sẵn sàng góp sức vì tâm tư của hoàng tộc. Hiện giờ lệnh chiêu binh này vừa ban ra, quả thực giống như một ngọn núi lửa, phun trào dữ dội.
Sau khi nghe thấy lệnh chiêu binh này, tu sĩ trận doanh Chung gia còn chưa kịp rời đi, sắc mặt tất cả đều tái mét.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được dụng ý đế vương đích thân tới đây hôm nay. Hoá ra, không chỉ là vì động viên cháu trai Sở Mặc, mà phần nhiều là vì lôi kéo thiên kiêu tuyệt thế của bảy đại vực! Chết tiệt!
Hiện giờ mới hiểu thì đã muộn rồi. Bất cứ cổ tộc nào của La Thiên Tiên Vực cũng có suy tính đối với thiên kiêu tuyệt thế của bảy đại vực, nhưng thiên kiêu sở dĩ được gọi là thiên kiêu, sao có thể dễ dàng chiêu dụ như vậy?
Xưng vương ở đại vực của mình, hay là làm một vị chiến tướng của La Thiên Tiên Vực? Vế đằng sau, hình như có rất ít người lựa chọn.
Nhưng nếu là chiến tướng hoàng tộc thì sao? Vậy đương nhiên là khác nhau rồi!
Nhưng hoàng tộc đã không chiêu mộ tu sĩ bên ngoài rất nhiều năm, vì vậy, lúc trước cho dù rất nhiều người có lòng, nhưng lại không có sức. Nay hoàng tộc khí thế vô tận, thắng hai trận liên tiếp, đế vương cũng không yếu đuối giống như trong nhận thức của mọi người, thủ đoạn trấn áp phản đồ linh hoạt mà sắc bén.
Quả là tập hợp đủ thiên thời địa lợi nhân hoà!
Ai còn có thể ngăn cản? Sở Mặc đứng tại chỗ, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, trong thân thể hắn, cuốn duy ngã độc tôn của tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, cũng tại thời khắc này, xuất hiện sự thăng hoa một lần nữa.
Tuy rằng chưa bước vào cấp độ của quyển thứ năm, nhưng lại tăng lên một cấp nhỏ.
Tinh khí vô tận từ bốn phương tám hướng, bị hắn hút vào trong thân thể.
Sau đó, hắn chậm rãi bước về phía trận doanh của hoàng tộc. Nơi ấy, huynh đệ đang nhìn hắn.
Nơi ấy, rất nhiều người của hoàng tộc đang nhìn hắn.
Nơi ấy, mẹ hắn còn có phụ thân hắn, đang nhìn hắn.
Mọi người đều mỉm cười, đứng đó chào đón hắn, chờ hắn trở về.
Bên trong hành cung hoàng tộc tràn đầy không khí vui tươi. Trên mặt tất cả con cháu hoàng tộc đều tràn đầy vẻ tươi cười. Hàng loạt thiên kiêu trẻ tuổi đến từ bảy đại vực tụ tập bên ngoài cung điện.
Chiêu này của đế vương cực kỳ cao minh. Trước trận đấu y một phen ngôn luận, sau trận đấu y dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp những kẻ phản nghịch trong nội bộ hoàng tộc, cuối cùng lại cho người công khai chiêu mộ anh hùng trong thiên hạ. Phối hợp với việc một mình Sở Mặc thắng lớn hai trận, khí thế của hoàng tộc lập tức lấn át tất cả cổ tộc ở La Thiên Tiên Vực. Tuy rằng trong mắt rất nhiều người cổ tộc của La Thiên Tiên Vực, hoàng tộc vẫn là con quái vật khổng lồ đang ngày một già yếu. Nhưng trong suy nghĩ của những thiên kiêu trẻ tuổi đến từ bảy đại vực, hoàng tộc vẫn là con quái vật hùng tráng oai phong như xưa. Không hề dao động như xưa, tràn đầy khí phách như xưa!
Yến hội cực lớn trong cung điện, không ngừng có những gương mặt mới lạ được dẫn vào, hoặc là hưng phấn hoặc là câu nệ tham gia vào dạ tiệc này của hoàng tộc.
Đế vương đã rời đi, y không thể rời khỏi hoàng thành quá lâu, còn có rất nhiều chuyện cần y xử lý. Nhưng Cơ Khải thân là Thái tử lại ở lại, yở nơi này tươi cười đầy mặt, đại diện cho phụ thân, tiếp kiến từng người gia nhập vào hoàng tộc.
Ở nơi này, sức ảnh hưởng của Sở Mặc cũng rất lớn. Thậm chí ngay cả Sở Mặc cũng không nghĩ đến việc sẽ có rất nhiều người đi về phía hắn.
Lúc này, hắn đang ngồi cùng bàn, trò chuyện vui vẻ với mấy người Khương Thái Nguyệt, Tử Đạo, Lưu Vân Phong, Ngốc Tử và Lâm Tú. Thỉnh thoảng có vài tu sĩ của bảy đại vực mạnh dạn đi tới, vẻ mặt khách khí chào hỏi hắn. Lúc này, Cơ Thánh mặt không chút biểu cảm đi tới, sau đó cúi thấp đầu hành lễ với Sở Mặc dưới sự kinh ngạc của rất nhiều người.
Thân là hoàng tử, người có thể làm cho Cơ Thánh hành lễ như vậy, ngoại trừ trưởng bối của hoàng tộc, gần như ít lại càng ít. Đối với người ngang hàng với mình, đời này Cơ Thánh chưa từng hành lễ với ai.
Vì vậy, lúc này Cơ Thánh công khai hành lễ với Sở Mặc, lập tức khiến cho không ít người sợ đến ngây người.
Y muốn làm gì? Cơ Thánh nhìn Sở Mặc nói:
- Không thích chính là không thích, có điều, ta đã bắt đầu có chút khâm phục ngươi rồi. Hôm nay ngươi đã lấy lại thể diện cho hoàng tộc, sự thật chứng minh, ngươi là người tốt. Trước đây ta đã vô lễ với ngươi, nay ta xin tạ lỗi!
Sở Mặc khẽ mỉm cười, nói:
- Không cần, có những việc đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, ta đã không nghĩ tới nữa rồi.
Cơ Thánh hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu, nói:
- Nói hay lắm, Sở Mặc, hiện giờ ta lại xem trọng ngươi hơn mộtchút, ngươi thật sự không cần tha thứ cho ta, đổi lại là ta, cũng chưa chắc sẽ tha thứ… nhưng, sau này ta sẽ không như vậy nữa, cảm ơn ngươi đã khiến ta trưởng thành hơn rất nhiều!
Cơ Thánh nói xong, lại khom lưng hành lễ.
Trong mắt rất nhiều thiên kiêu của bảy đại vực vừa gia nhập hoàng tộc, cảnh tượng này có phần cảm động.
Tuy rằng bọn họ không biết giữa Cơ Thánh và Sở Mặc đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng thân là một hoàng tử, có thể biết sai liền sửa, lại rất thản nhiên cúi người tạ lỗi trước mặt mọi người, như vậy cũng đã đủ rồi. Đối với bọn họ mà nói, cũng có thêm lòng tin rất lớn.
Sở Mặc lớn lên trong trần tục, đối với chuyện này, đương nhiên lòng dạ biết rõ, nhưng ngay tại lúc này hắn chắc chắn sẽ không nói những lời lòng dạ hẹp hòi.
- Không phải vấn đề tha thứ hay không tha thứ.
Sở Mặc nhìn Cơ Thánh cười cười, nâng một chén rượu lên, nói:
- Mọi chuyện trước đây, ta đã không muốn nghĩ nhiều nữa, nó sẽ từ từ phai nhạt theo thời gian. Giống như hồi nhỏ nghịch ngợm, trên người xuất hiện mấy vết sẹo, máu tươi đầm đìa trông vô cùng đáng sợ, nhưng sẽ có một ngày vết sẹo kín miệng, vết thương lưu lại cũng sẽ ngày càngmờ dần theo thời gian. Đến cuối cùng, có thể chỉ còn lại một vết tích mờ mờ. Nó cũng là một quá trình đi cùng với sự trưởng thành. Cho nên quá khứ chính là quá khứ.
Đầu tiên toàn bộ lôi đài tiểu thế giới đều lặng im như tờ, sau đó… xôn xao hỗn loạn!
Hoàng tộc… không ngờ lại ban xuống lệnh chiêu binh! Đây là chuyện đã bao nhiêu năm chưa xảy ra rồi? Lần trước hoàng tộc chiêu mộ dũng sĩ, đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi? Dường như không ai nhớ rõ nữa.
Hôm nay hành động này của hoàng tộc quả thực khiến cho quá nhiều người kinh hãi rồi.
Mạnh mẽ, cứng rắn, ngang ngược mà không mất đi trí tuệ cùng khí độ.
Trong suy nghĩ của bọn họ, đây mới là phong độ hoàng tộc nên có! Cho dù không có lệnh chiêu binh, cũng có vô số thiên kiêu đỉnh cấp đến từ bảy đại vực, sẵn sàng góp sức vì tâm tư của hoàng tộc. Hiện giờ lệnh chiêu binh này vừa ban ra, quả thực giống như một ngọn núi lửa, phun trào dữ dội.
Sau khi nghe thấy lệnh chiêu binh này, tu sĩ trận doanh Chung gia còn chưa kịp rời đi, sắc mặt tất cả đều tái mét.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được dụng ý đế vương đích thân tới đây hôm nay. Hoá ra, không chỉ là vì động viên cháu trai Sở Mặc, mà phần nhiều là vì lôi kéo thiên kiêu tuyệt thế của bảy đại vực! Chết tiệt!
Hiện giờ mới hiểu thì đã muộn rồi. Bất cứ cổ tộc nào của La Thiên Tiên Vực cũng có suy tính đối với thiên kiêu tuyệt thế của bảy đại vực, nhưng thiên kiêu sở dĩ được gọi là thiên kiêu, sao có thể dễ dàng chiêu dụ như vậy?
Xưng vương ở đại vực của mình, hay là làm một vị chiến tướng của La Thiên Tiên Vực? Vế đằng sau, hình như có rất ít người lựa chọn.
Nhưng nếu là chiến tướng hoàng tộc thì sao? Vậy đương nhiên là khác nhau rồi!
Nhưng hoàng tộc đã không chiêu mộ tu sĩ bên ngoài rất nhiều năm, vì vậy, lúc trước cho dù rất nhiều người có lòng, nhưng lại không có sức. Nay hoàng tộc khí thế vô tận, thắng hai trận liên tiếp, đế vương cũng không yếu đuối giống như trong nhận thức của mọi người, thủ đoạn trấn áp phản đồ linh hoạt mà sắc bén.
Quả là tập hợp đủ thiên thời địa lợi nhân hoà!
Ai còn có thể ngăn cản? Sở Mặc đứng tại chỗ, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, trong thân thể hắn, cuốn duy ngã độc tôn của tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, cũng tại thời khắc này, xuất hiện sự thăng hoa một lần nữa.
Tuy rằng chưa bước vào cấp độ của quyển thứ năm, nhưng lại tăng lên một cấp nhỏ.
Tinh khí vô tận từ bốn phương tám hướng, bị hắn hút vào trong thân thể.
Sau đó, hắn chậm rãi bước về phía trận doanh của hoàng tộc. Nơi ấy, huynh đệ đang nhìn hắn.
Nơi ấy, rất nhiều người của hoàng tộc đang nhìn hắn.
Nơi ấy, mẹ hắn còn có phụ thân hắn, đang nhìn hắn.
Mọi người đều mỉm cười, đứng đó chào đón hắn, chờ hắn trở về.
Bên trong hành cung hoàng tộc tràn đầy không khí vui tươi. Trên mặt tất cả con cháu hoàng tộc đều tràn đầy vẻ tươi cười. Hàng loạt thiên kiêu trẻ tuổi đến từ bảy đại vực tụ tập bên ngoài cung điện.
Chiêu này của đế vương cực kỳ cao minh. Trước trận đấu y một phen ngôn luận, sau trận đấu y dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp những kẻ phản nghịch trong nội bộ hoàng tộc, cuối cùng lại cho người công khai chiêu mộ anh hùng trong thiên hạ. Phối hợp với việc một mình Sở Mặc thắng lớn hai trận, khí thế của hoàng tộc lập tức lấn át tất cả cổ tộc ở La Thiên Tiên Vực. Tuy rằng trong mắt rất nhiều người cổ tộc của La Thiên Tiên Vực, hoàng tộc vẫn là con quái vật khổng lồ đang ngày một già yếu. Nhưng trong suy nghĩ của những thiên kiêu trẻ tuổi đến từ bảy đại vực, hoàng tộc vẫn là con quái vật hùng tráng oai phong như xưa. Không hề dao động như xưa, tràn đầy khí phách như xưa!
Yến hội cực lớn trong cung điện, không ngừng có những gương mặt mới lạ được dẫn vào, hoặc là hưng phấn hoặc là câu nệ tham gia vào dạ tiệc này của hoàng tộc.
Đế vương đã rời đi, y không thể rời khỏi hoàng thành quá lâu, còn có rất nhiều chuyện cần y xử lý. Nhưng Cơ Khải thân là Thái tử lại ở lại, yở nơi này tươi cười đầy mặt, đại diện cho phụ thân, tiếp kiến từng người gia nhập vào hoàng tộc.
Ở nơi này, sức ảnh hưởng của Sở Mặc cũng rất lớn. Thậm chí ngay cả Sở Mặc cũng không nghĩ đến việc sẽ có rất nhiều người đi về phía hắn.
Lúc này, hắn đang ngồi cùng bàn, trò chuyện vui vẻ với mấy người Khương Thái Nguyệt, Tử Đạo, Lưu Vân Phong, Ngốc Tử và Lâm Tú. Thỉnh thoảng có vài tu sĩ của bảy đại vực mạnh dạn đi tới, vẻ mặt khách khí chào hỏi hắn. Lúc này, Cơ Thánh mặt không chút biểu cảm đi tới, sau đó cúi thấp đầu hành lễ với Sở Mặc dưới sự kinh ngạc của rất nhiều người.
Thân là hoàng tử, người có thể làm cho Cơ Thánh hành lễ như vậy, ngoại trừ trưởng bối của hoàng tộc, gần như ít lại càng ít. Đối với người ngang hàng với mình, đời này Cơ Thánh chưa từng hành lễ với ai.
Vì vậy, lúc này Cơ Thánh công khai hành lễ với Sở Mặc, lập tức khiến cho không ít người sợ đến ngây người.
Y muốn làm gì? Cơ Thánh nhìn Sở Mặc nói:
- Không thích chính là không thích, có điều, ta đã bắt đầu có chút khâm phục ngươi rồi. Hôm nay ngươi đã lấy lại thể diện cho hoàng tộc, sự thật chứng minh, ngươi là người tốt. Trước đây ta đã vô lễ với ngươi, nay ta xin tạ lỗi!
Sở Mặc khẽ mỉm cười, nói:
- Không cần, có những việc đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, ta đã không nghĩ tới nữa rồi.
Cơ Thánh hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu, nói:
- Nói hay lắm, Sở Mặc, hiện giờ ta lại xem trọng ngươi hơn mộtchút, ngươi thật sự không cần tha thứ cho ta, đổi lại là ta, cũng chưa chắc sẽ tha thứ… nhưng, sau này ta sẽ không như vậy nữa, cảm ơn ngươi đã khiến ta trưởng thành hơn rất nhiều!
Cơ Thánh nói xong, lại khom lưng hành lễ.
Trong mắt rất nhiều thiên kiêu của bảy đại vực vừa gia nhập hoàng tộc, cảnh tượng này có phần cảm động.
Tuy rằng bọn họ không biết giữa Cơ Thánh và Sở Mặc đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng thân là một hoàng tử, có thể biết sai liền sửa, lại rất thản nhiên cúi người tạ lỗi trước mặt mọi người, như vậy cũng đã đủ rồi. Đối với bọn họ mà nói, cũng có thêm lòng tin rất lớn.
Sở Mặc lớn lên trong trần tục, đối với chuyện này, đương nhiên lòng dạ biết rõ, nhưng ngay tại lúc này hắn chắc chắn sẽ không nói những lời lòng dạ hẹp hòi.
- Không phải vấn đề tha thứ hay không tha thứ.
Sở Mặc nhìn Cơ Thánh cười cười, nâng một chén rượu lên, nói:
- Mọi chuyện trước đây, ta đã không muốn nghĩ nhiều nữa, nó sẽ từ từ phai nhạt theo thời gian. Giống như hồi nhỏ nghịch ngợm, trên người xuất hiện mấy vết sẹo, máu tươi đầm đìa trông vô cùng đáng sợ, nhưng sẽ có một ngày vết sẹo kín miệng, vết thương lưu lại cũng sẽ ngày càngmờ dần theo thời gian. Đến cuối cùng, có thể chỉ còn lại một vết tích mờ mờ. Nó cũng là một quá trình đi cùng với sự trưởng thành. Cho nên quá khứ chính là quá khứ.