Thí Thiên Đao
Chương 1878: Chiến Đại Thánh (2)
Y không phải không biết Sở Thiên Cơ cũng có thể không phải là đối thủ của Chung Thành, nhưng đối với y mà nói, Sở Mặc mới là người quan trọng nhất!
Điều này cũng không thể nói Đại Thánh Khương gia ích kỷ, bởi vì đứng trên lập trường đồng minh của bọn họ để nhìn vấn đề, Sở Mặc hiểnnhiên có tiền đồ phát triển hơn phụ thân của hắn.
Hắn mới bao nhiêu tuổi? Tính toán đâu ra đấy, thời gian tu đạo cũng không thể vượt qua một trăm năm đi, nhưng đã nhập Thánh rồi!
Thánh Nhân trong khoảng trăm tuổi, nhìn chung toàn bộ La Thiên Tiên Vực, không dám nói chưa bao giờ có, nhưng chí ít, cũng tuyệt đối là cực kỳ hiếm có!
Cho nên, ở trong lòng Đại Thánh Khương gia, luôn muốn bảo vệ Sở Mặc, bất kể như thế nào. Lúc này, Chung Thành quát lớn:
- Nghe thấy chưa? Chẳng có ai quy định quy tắc của trận chiến này! Hiện tại hắn muốn khiêu chiến với ta! Ta vẫn sẽ giữ đúng lời hứa, tự áp chế thực lực đến Thánh Nhân!
Sở Thiên Cơ vô cùng nôn nóng, cả giận nói:
- Sở Mặc, con trở về cho ta!
Cơ Thanh Vũ cũng cực kỳ lo lắng, thậm chí luôn nhìn về phía dưới mui che cầu xin giúp đỡ, muốn đế vương mở miệng, gọi Sở Mặc quay về. Đế vương lại như có điều suy nghĩ nhìn Sở Mặc trên lôi đài, giống như không hề cảm nhận được ánh mắt của Cơ Thanh Vũ. Nhưng đó căn bản là chuyện không thể nào, với thực lực đế vương Đại Thánh đỉnh cao, sao có thể không cảm nhận được ánh mắt của Cơ Thanh Vũ? Chỉ là y đã có suy tính của mình.
Sở Mặc nói:
- Cha, cha đừng lo, con là con của cha, cái này gọi là nợ của cha con trả. Tuy rằng đây không phải nợ của cha, nhưng thượng trận phụ tử binh, con đánh trận đầu cho cha!
*thượng trận phụ tử binh: trên chiến trận cha và con đều là binh lính như nhau- Không được!
Sở Thiên Cơ kiên quyết nói. Sao y có thể không biết sự nguy hiểm của trận chiến này? Y thật sự có lòng tin tất thắng sao?
Đây quả thực là chuyện đùa!
Y lấy đâu ra niềm tin tất thắng? Y mới nhập thánh bao lâu? Chung Thành kia lại là cảnh giới gì? Người ta là Đại Thánh!
Cho dù có áp chế đến cảnh giới Thánh Nhân, đó cũng là Thánh Nhân đỉnh cấp! Cuộc chiến sinh tử với kẻ thù, người ta sẽ áp chế cảnh giới đến cảnh giới Thánh Nhân sơ cấp sao? Kẻ ngốc cũng biết là không thể!
Nhưng y nhất định phải chiến đấu!
Hơn nữa, nhất định phải lấy ra niềm tin tuyệt đối tất thắng mới được.
Cho dù là bỏ mạng tại trận, Sở Thiên Cơ cũng sẽ không hề nhíu mày. Không phải là vì thân phận họ ngoại của hoàng tộc gì đó, chỉ là vì sự kiêu ngạo thuộc về con cháu Sở gia ở sâu trong nội tâm y!
Y muốn cho đám người của La Thiên Tiên Vực và bảy đại vực kiabiết, người tới từ Viêm Hoàng đại vực không phải lũ hèn nhát!
Cho dù bị phong ấn suốt một thời gian dài, nhưng thứ bọn ta bị phong ấn cũng chỉ là cảnh giới, nội tâm của bọn ta… bất kể là kẻ nào… cũng không thể phong ấn được!
Sở Mặc nhìn vị Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài:
- Tiền bối, không phải vãn bối không biết phân biệt tốt xấu, chỉ muốn để tiền bối biết, trận chiến này, bất kể là vãn bối hay là phụ thân của vãn bối, ai lên cũng như nhau cả thôi!
Đại Thánh Khương gia trầm mặc, đột nhiên nhận được một đoạntruyền âm trong biển tinh thần thức, cuối cùng gật đầu một cách khó khăn:
- Vậy được rồi, nếu các ngươi đều không có ý kiến…
- Không… ta có ý kiến!
Sở Thiên Cơ hét lớn.
Lúc này, đế vương bỗng nhiên mở miệng:
- Thiên Cơ, để đứa trẻ đó thử xem sao?
Đế vương rất ít khi nói chuyện bằng giọng điệu này, thân là người quản lý số mệnh, đế vương nói sao làm vậy, lời nói ra chính là pháp chỉ. Đâu có thương lượng với ai bao giờ?
Sở Thiên Cơ đương nhiên cũng hiểu được điều này, cho nên y có chút sững sờ.
Đế vương lại nói:
- Tin hắn đi!
Tuy rằng trên mặt Sở Thiên Cơ vẫn có vẻ không cam lòng, nhưng lại hiểu rằng, bản thân nhất định phải gật đầu. Trước mặt nhiều người như vậy, chống lại ý của đế vương, sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
- Được rồi!
Sở Thiên Cơ bất đắc dĩ ngồi xuống. Thậm chí y không hề dặn dò con mình cẩn thận, bởi vì điều này căn bản là lời thừa. Đối mặt với một tu sĩ cảnh giới Đại Thánh, có ai không biết phải cẩn thận chứ?
Cơ Thanh Vũ vẻ mặt không hiểu nhìn hoàng huynh của mình, đương nhiên nàng biết ca ca sẽ không hại Sở Mặc, nhưng nàng cũng không nghĩ rằng Sở Mặc có thể chiến thắng thực lực của Chung Thành.
Đế vương không giải thích, chỉ lẳng lặng ngồi xem.
Lúc này, Chung Thành lạnh lùng nói:
- Có thể để ta vào rồi chứ?
Vị Đại Thánh của Khương gia kia liền nói:
- Trước tiên ta muốn kiểm tra cảnh giới phong ấn của ngươi.
- Ngươi…
Chung Thành tức giận sôi máu, nhưng lại không làm gì được. Đành phải trực tiếp vận công, phong ấn cảnh giới của bản thân xuống cảnh giới Thánh Nhân.
Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Tốt lắm, cảnh giới Thánh Nhân tuyệt đỉnh, thủ đoạn của Chung Thành Đại Thánh, quả là cao minh, có thể nói là xuất thần nhập hoá!
Mọi người đều nghe thấy trong lời nói tràn đầy mùi vị châm chọc.
Chung Thành căn bản không thèm để ý, thản nhiên nói:
- Ta chỉ nói là phong ấn cảnh giới bản thân đến Thánh Nhân, không vi phạm quy tắc chứ?
Xung quanh khán đài truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn không thể ngăn chặn. Vô số người đều chửi mắng trong lòng:
- Thật là không biết xấu hổ! Đúng vậy, cách làm của Chung Thành, đúng là không trái với lời hứa, chỉ có điều đối với rất nhiều người, cách làm này của y hoàn toàn không xứng với trí tuệ và khí độ của tu sĩ cảnh giới Đại Thánh.
Nhưng cũng có không ít người tỏ vẻ hiểu biết, dù sao đây cũng là cuộc chiến sinh tử, Sở Mặc lại vừa mới đại phát thần uy, giết con y. Chung Thành nóng lòng báo thù, cũng có thể hiểu được. Trận chiến giữa các tu sĩ, cũng đúng là không thể nói chuyện ôn hoà được.
Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài thản nhiên nói:
- Không vi phạm, ngươi có thể đi vào.
Nói xong, trực tiếp mở ra một Đạo Môn hộ phía trên pháp trận. Chiêu này làm cho rất nhiều người kinh sợ. Pháp trận trong tay Khương gia đã đạt tới mức tuyệt diệu rồi. Không ngờ có thể mở ra một Đạo Môn hộ ở phía trên pháp trận.
Ngay cả Chung Thành cũng không nhịn được hơi híp mắt, ánh mắt lấp lánh, hừ lạnh một tiếng, cất bước tiến vào bên trong pháp trận. Từng bước đi tới trước mặt Sở Mặc, không nói hai lời, đưa tay tung ra một chưởng.
- Tiểu súc sinh, đi chết đi!
Một khắc cũng không muốn nhẫn nhịn, một khắc cũng không muốnchờ đợi!
Y chỉ muốn đánh chết Sở Mặc trong thời gian ngắn nhất!
Y thân là một tu sĩ đã bước vào cảnh giới Đại Thánh nhiều năm, cho dù áp chế thực lực đến cảnh giới Thánh Nhân đỉnh cao, nhưng vừa ra tay, vẫn tràn đầy khí thế của Đại Thánh như trước.
Điều này cũng không thể nói Đại Thánh Khương gia ích kỷ, bởi vì đứng trên lập trường đồng minh của bọn họ để nhìn vấn đề, Sở Mặc hiểnnhiên có tiền đồ phát triển hơn phụ thân của hắn.
Hắn mới bao nhiêu tuổi? Tính toán đâu ra đấy, thời gian tu đạo cũng không thể vượt qua một trăm năm đi, nhưng đã nhập Thánh rồi!
Thánh Nhân trong khoảng trăm tuổi, nhìn chung toàn bộ La Thiên Tiên Vực, không dám nói chưa bao giờ có, nhưng chí ít, cũng tuyệt đối là cực kỳ hiếm có!
Cho nên, ở trong lòng Đại Thánh Khương gia, luôn muốn bảo vệ Sở Mặc, bất kể như thế nào. Lúc này, Chung Thành quát lớn:
- Nghe thấy chưa? Chẳng có ai quy định quy tắc của trận chiến này! Hiện tại hắn muốn khiêu chiến với ta! Ta vẫn sẽ giữ đúng lời hứa, tự áp chế thực lực đến Thánh Nhân!
Sở Thiên Cơ vô cùng nôn nóng, cả giận nói:
- Sở Mặc, con trở về cho ta!
Cơ Thanh Vũ cũng cực kỳ lo lắng, thậm chí luôn nhìn về phía dưới mui che cầu xin giúp đỡ, muốn đế vương mở miệng, gọi Sở Mặc quay về. Đế vương lại như có điều suy nghĩ nhìn Sở Mặc trên lôi đài, giống như không hề cảm nhận được ánh mắt của Cơ Thanh Vũ. Nhưng đó căn bản là chuyện không thể nào, với thực lực đế vương Đại Thánh đỉnh cao, sao có thể không cảm nhận được ánh mắt của Cơ Thanh Vũ? Chỉ là y đã có suy tính của mình.
Sở Mặc nói:
- Cha, cha đừng lo, con là con của cha, cái này gọi là nợ của cha con trả. Tuy rằng đây không phải nợ của cha, nhưng thượng trận phụ tử binh, con đánh trận đầu cho cha!
*thượng trận phụ tử binh: trên chiến trận cha và con đều là binh lính như nhau- Không được!
Sở Thiên Cơ kiên quyết nói. Sao y có thể không biết sự nguy hiểm của trận chiến này? Y thật sự có lòng tin tất thắng sao?
Đây quả thực là chuyện đùa!
Y lấy đâu ra niềm tin tất thắng? Y mới nhập thánh bao lâu? Chung Thành kia lại là cảnh giới gì? Người ta là Đại Thánh!
Cho dù có áp chế đến cảnh giới Thánh Nhân, đó cũng là Thánh Nhân đỉnh cấp! Cuộc chiến sinh tử với kẻ thù, người ta sẽ áp chế cảnh giới đến cảnh giới Thánh Nhân sơ cấp sao? Kẻ ngốc cũng biết là không thể!
Nhưng y nhất định phải chiến đấu!
Hơn nữa, nhất định phải lấy ra niềm tin tuyệt đối tất thắng mới được.
Cho dù là bỏ mạng tại trận, Sở Thiên Cơ cũng sẽ không hề nhíu mày. Không phải là vì thân phận họ ngoại của hoàng tộc gì đó, chỉ là vì sự kiêu ngạo thuộc về con cháu Sở gia ở sâu trong nội tâm y!
Y muốn cho đám người của La Thiên Tiên Vực và bảy đại vực kiabiết, người tới từ Viêm Hoàng đại vực không phải lũ hèn nhát!
Cho dù bị phong ấn suốt một thời gian dài, nhưng thứ bọn ta bị phong ấn cũng chỉ là cảnh giới, nội tâm của bọn ta… bất kể là kẻ nào… cũng không thể phong ấn được!
Sở Mặc nhìn vị Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài:
- Tiền bối, không phải vãn bối không biết phân biệt tốt xấu, chỉ muốn để tiền bối biết, trận chiến này, bất kể là vãn bối hay là phụ thân của vãn bối, ai lên cũng như nhau cả thôi!
Đại Thánh Khương gia trầm mặc, đột nhiên nhận được một đoạntruyền âm trong biển tinh thần thức, cuối cùng gật đầu một cách khó khăn:
- Vậy được rồi, nếu các ngươi đều không có ý kiến…
- Không… ta có ý kiến!
Sở Thiên Cơ hét lớn.
Lúc này, đế vương bỗng nhiên mở miệng:
- Thiên Cơ, để đứa trẻ đó thử xem sao?
Đế vương rất ít khi nói chuyện bằng giọng điệu này, thân là người quản lý số mệnh, đế vương nói sao làm vậy, lời nói ra chính là pháp chỉ. Đâu có thương lượng với ai bao giờ?
Sở Thiên Cơ đương nhiên cũng hiểu được điều này, cho nên y có chút sững sờ.
Đế vương lại nói:
- Tin hắn đi!
Tuy rằng trên mặt Sở Thiên Cơ vẫn có vẻ không cam lòng, nhưng lại hiểu rằng, bản thân nhất định phải gật đầu. Trước mặt nhiều người như vậy, chống lại ý của đế vương, sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
- Được rồi!
Sở Thiên Cơ bất đắc dĩ ngồi xuống. Thậm chí y không hề dặn dò con mình cẩn thận, bởi vì điều này căn bản là lời thừa. Đối mặt với một tu sĩ cảnh giới Đại Thánh, có ai không biết phải cẩn thận chứ?
Cơ Thanh Vũ vẻ mặt không hiểu nhìn hoàng huynh của mình, đương nhiên nàng biết ca ca sẽ không hại Sở Mặc, nhưng nàng cũng không nghĩ rằng Sở Mặc có thể chiến thắng thực lực của Chung Thành.
Đế vương không giải thích, chỉ lẳng lặng ngồi xem.
Lúc này, Chung Thành lạnh lùng nói:
- Có thể để ta vào rồi chứ?
Vị Đại Thánh của Khương gia kia liền nói:
- Trước tiên ta muốn kiểm tra cảnh giới phong ấn của ngươi.
- Ngươi…
Chung Thành tức giận sôi máu, nhưng lại không làm gì được. Đành phải trực tiếp vận công, phong ấn cảnh giới của bản thân xuống cảnh giới Thánh Nhân.
Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Tốt lắm, cảnh giới Thánh Nhân tuyệt đỉnh, thủ đoạn của Chung Thành Đại Thánh, quả là cao minh, có thể nói là xuất thần nhập hoá!
Mọi người đều nghe thấy trong lời nói tràn đầy mùi vị châm chọc.
Chung Thành căn bản không thèm để ý, thản nhiên nói:
- Ta chỉ nói là phong ấn cảnh giới bản thân đến Thánh Nhân, không vi phạm quy tắc chứ?
Xung quanh khán đài truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn không thể ngăn chặn. Vô số người đều chửi mắng trong lòng:
- Thật là không biết xấu hổ! Đúng vậy, cách làm của Chung Thành, đúng là không trái với lời hứa, chỉ có điều đối với rất nhiều người, cách làm này của y hoàn toàn không xứng với trí tuệ và khí độ của tu sĩ cảnh giới Đại Thánh.
Nhưng cũng có không ít người tỏ vẻ hiểu biết, dù sao đây cũng là cuộc chiến sinh tử, Sở Mặc lại vừa mới đại phát thần uy, giết con y. Chung Thành nóng lòng báo thù, cũng có thể hiểu được. Trận chiến giữa các tu sĩ, cũng đúng là không thể nói chuyện ôn hoà được.
Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài thản nhiên nói:
- Không vi phạm, ngươi có thể đi vào.
Nói xong, trực tiếp mở ra một Đạo Môn hộ phía trên pháp trận. Chiêu này làm cho rất nhiều người kinh sợ. Pháp trận trong tay Khương gia đã đạt tới mức tuyệt diệu rồi. Không ngờ có thể mở ra một Đạo Môn hộ ở phía trên pháp trận.
Ngay cả Chung Thành cũng không nhịn được hơi híp mắt, ánh mắt lấp lánh, hừ lạnh một tiếng, cất bước tiến vào bên trong pháp trận. Từng bước đi tới trước mặt Sở Mặc, không nói hai lời, đưa tay tung ra một chưởng.
- Tiểu súc sinh, đi chết đi!
Một khắc cũng không muốn nhẫn nhịn, một khắc cũng không muốnchờ đợi!
Y chỉ muốn đánh chết Sở Mặc trong thời gian ngắn nhất!
Y thân là một tu sĩ đã bước vào cảnh giới Đại Thánh nhiều năm, cho dù áp chế thực lực đến cảnh giới Thánh Nhân đỉnh cao, nhưng vừa ra tay, vẫn tràn đầy khí thế của Đại Thánh như trước.