Thí Thiên Đao
Chương 1842: La Thiên Hoàng thanh (2)
Nếu là người lạ, ngay cả xông tới, cũng sẽ lập tức bị pháp trận chồng chất này vây khốn.
Trừ phi là có cấp bậc vô thượng tồn tại, cho dù là Đại Thánh, lọt vào nơi này, cũng bị nhốt chết. Nhiều năm như vậy, một Đại Thánh duy nhất có thể từ bên trong này ra ra vào vào, cũng chỉ có con khỉ kia.
Cơ Khải thông qua một số pháp trận vận chuyển, rất nhanh đi tới nơisâu nhất của Hoàng cung. Ngồi trên Long kị là một người thanh niên mặc áo màu xanh.
Đây chính là Đế Vương đương đại chi phối toàn bộ La Thiên Đại Vũ Trụ, nhìn vào rất còn trẻ, nhưng trên thực tế, tuổi của người đã rất già rồi. Người đã sống qua mười mấy kỷ nguyên, thậm chí đã trải qua một lần kỷ nguyên kiếp nạn, thành công vượt qua. Cho nên, đế vương đương đại, cho dù là cảnh giới Đại Thánh cũng coi như là tương đối mạnh rồi.
- Ra mắt phụ hoàng.
Cơ Khải bắt đầu quỳ xuống đất, dập đầu lạy phụ thân.
- Miễn lễ.
Đế vương mở miệng, đôi mắt dừng trên người Cơ Khải:
- Hoàng nhi gần đây tu vi có chút đình trệ.
- Vâng, phụ hoàng, con biết, sau khi trở về con sẽ cố gắng tu luyện gấp bội.
Cơ Khải nói.
- Gần đây đã xảy ra chuyện gì, con nói nghe ra sao?
Đế vương hỏi.
Cơ Khải gật gật đầu:
- Con nghe nói một ít.
Sau đó, Cơ Khải kể lại từng chuyện từng chuyện y biết rõ. Toàn bộ đại điện hoàng cung, cũng chỉ có hai cha con.
Sau khi Cơ Khải nói xong, đế vương đã trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên chuyển đề tài:
- Con, bao lâu rồi con không đi thăm cô cô của con?
- Hả?
Cơ Khải lập tức ngẩn ra, sắc mặt đỏ lên:
- Phụ hoàng người biết?
- Con trước đây, hàng năm đều đi thăm cô cô của con một lần, gần đây đã mấy năm không đi rồi?
Đế vương hạ giọng nói.
Cơ Khải cảm giác áp lực cực lớn, treo ở đỉnh đầu của y, trong lòng thậm chí xuất hiện hàn khí. Y không ngờ, y làm thần bí như vậy, thậm chí vận dụng vài món thánh khí che đi khí tức của bản thân, nhưng vẫn bị phụ hoàng nhận ra. Mấu chốt là, y không biết tâm tư của phụ hoàng.
Năm đó người mà một tay chia rẽ cô và dượng y, chính là vị La Thiên đế vương đương đại trước mắt này, phái mười chín gia đi truy sát dượng y, cũng là phụ hoàng của y, thậm chí, phụ hoàng y còn cố ý chènép tiểu thúc Cơ Thanh Đàm, ngăn cản thúc thành thánh...
Nghĩ đến những thứ này, Cơ Khải có cảm giảm rét run người.
- Sao vậy? Sợ ta trách cứ à?
Đế vương mở miệng.
- Con biết sai.
Cơ Khải ngã quỵ xuống đất.
- Con làm sai chỗ nào?
Đế vương hỏi.
- Con không nên trái với lệnh cấm, đi thăm … thăm cô cô. Con càng không nên để trong lòng … sự bất mãn với phụ hoàng.
Người trẻ tuổi chí tôn này, Hoàng tử La Thiên, lúc đối mặt với phụ hoàng của mình, loại áp lực đó, người ngoài căn bản không thể tưởng tượng được.
- Con, không sai.
Đế vương mở miệng.
Cơ Khải kinh hãi, thậm chí bất chấp thất lễ, ngẩng đầu nhìn phụ hoàng mình.
- Phụ hoàng làm như vậy, cũng là có nỗi khổ.
Đế vương đăm chiêu nói:
- Là một người anh, con tưởng rằng ta đồng ý đích thân trấn áp muội muội của mình mấy chục năm chứ? Con cho rằng ta đồng ý ngăn cản đệ đệ của mình thành thánh sao? Chúng ta là La Thiên hoàng tộc, không phải là hoàng thất thế tục. Không có cái loại anh em cãi cọ khiến người ta buồn nôn đâu. Hoàng đế thuộc về ai, long khí ai chiếm, từ khi sinh ra đã là chuyện đã định trước! Ví dụ như, con, là đế vương kế nhiệm tiếp theo!
Cơ Khải cả người run lên, một loại cảm giác không tên, lan truyền khắp người. Nhưng một tiếng cũng không dám kêu. Cho dù đây là lầnđầu tiên phụ hoàng y nói chuyện này với y.
Hơn nữa, đế vương tự xưng là trẫm, nhưng lần này, người lại dùng là ta … Đây là xưng hô giao lưu bình thường. Càng làm cho Cơ Khải khó xác định phụ hoàng của mình rốt cuộc là bị sao nữa, rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
- Con khỉ kia đã trở lại.
Đế vương đột nhiên cười rộ lên:
- Thực là một chuyện tốt.
- Á …Cơ Khải đầu đầy khó hiểu, cảm giác cả người đều không tốt. Y phát hiện mình bình thường tuy là không đoán ra được tâm tư của phụ hoàng, nhưng hôm nay càng nghiêm trọng. Phụ hoàng hôm nay biểu lộ những cảm xúc, quả thực khiến y cảm thấy khiếp sợ.
Từ khi cô cô bị trấn áp, phụ hoàng đã bao nhiêu năm chưa từng biểu lộ qua loại cảm xúc thân thiện này?
Hơn nữa con khỉ kia, năm đó phá rối làm cho La Thiên hoàng tộc thê thảm cỡ nào, Cơ Khải cũng biết chút ít. Toàn bộ trên dưới Hoàng tộc, đối với con khỉ kia vừa hận vừa sợ, quả thực là phiền chết được. Nhưng phụ hoàng y lại gần như rất vui vẻ khi con khỉ kia có thể trở lại?
- Được rồi, con lui xuống đi. Nhớ là khi nào có thời gian, đi thăm cô cô con, muội ấy ở đó cũng rất cô đơn. Còn nữa, đi nói với Thanh Đàm hoàng thúc của con, cứ nói … thời gian đến rồi. Đế vương nói xong, liền im lặng không nói gì nữa.
Cơ Khải không hiểu gì cả từ trong hoàng cung đi ra, rời khỏi hoàng cung, y mới phát hiện cả người mình đã ướt đẫm hết rồi!
Quá thần kỳ, một tu sĩ cảnh giới Chí Tôn cường đại, không ngờ cả người mồ hôi ướt đẫm?
Cơ Khải lắc đầu cười khổ, sau đó vận chuyển huyền công, nháy mắtkhôi phục bình thường.
Sau đó, đầu tiên là hướng về nơi hoàng thúc bế quan.
Nói là bế quan, còn không bằng nói tự nhốt mình thì hay hơn. Hoàng thúc năm đó xông lên thánh nhân, là bị phụ hoàng một tay ngăn cản. Từ đó về sau, Cơ Thanh Đàm cũng không rời khỏi chỗ này một bước.
Nhoáng lên một cái, đã qua một giáp rồi.
- Hoàng thúc, hoàng thúc?
Cơ Khải trực tiếp xông vào, thị vệ nơi này cũng không ai dám ngănchặn vị Hoàng tử này, trơ mắt nhìn y xông tới.
Sau đó, từ bên trong căn phòng, bước ra một thanh niên ngọc thụ lâm phong.
Cơ Khải lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì y phát hiện, hoàng thúc trước mắt, không ngờ không biết khi nào thì thành thánh rồi!
Hơn nữa, số mệnh đại đạo huyền ảo nhìn qua giống như đã thành thánh rất lâu rồi. Cơ Khải ngây ngốc cả người.
Cơ Thanh Đàm nhìn Cơ Khải trước mắt, khẽ mỉm cười:
- Khải Hoàng Tử hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ ta?
- Hoàng thúc, thúc từ khi nào thì... Thành thánh vậy?
Cơ Khải nhẹ giọng hỏi.
- Vừa mới.
Cơ Thanh Đàm thản nhiên nói.
- Vừa mới?
Cơ Khải với vẻ mặt không dám tin.
- Đúng vậy, con đến đây, ta trở thành thánh đó. Cơ Thanh Đàm nói.
- …
Cơ Khải cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng nữa, vẻ mặt đơ ra nhìn Cơ Thanh Đàm.
Cơ Thanh Đàm nói:
- Là phụ hoàng con gọi con tới?
- Đúng vậy, phụ hoàng kêu con nhắn cho hoàng thúc, nói … thời gian đến rồi!
Cơ Khải thì thào nói:
- Hoàng thúc, khi nào thì tới rồi?
Trừ phi là có cấp bậc vô thượng tồn tại, cho dù là Đại Thánh, lọt vào nơi này, cũng bị nhốt chết. Nhiều năm như vậy, một Đại Thánh duy nhất có thể từ bên trong này ra ra vào vào, cũng chỉ có con khỉ kia.
Cơ Khải thông qua một số pháp trận vận chuyển, rất nhanh đi tới nơisâu nhất của Hoàng cung. Ngồi trên Long kị là một người thanh niên mặc áo màu xanh.
Đây chính là Đế Vương đương đại chi phối toàn bộ La Thiên Đại Vũ Trụ, nhìn vào rất còn trẻ, nhưng trên thực tế, tuổi của người đã rất già rồi. Người đã sống qua mười mấy kỷ nguyên, thậm chí đã trải qua một lần kỷ nguyên kiếp nạn, thành công vượt qua. Cho nên, đế vương đương đại, cho dù là cảnh giới Đại Thánh cũng coi như là tương đối mạnh rồi.
- Ra mắt phụ hoàng.
Cơ Khải bắt đầu quỳ xuống đất, dập đầu lạy phụ thân.
- Miễn lễ.
Đế vương mở miệng, đôi mắt dừng trên người Cơ Khải:
- Hoàng nhi gần đây tu vi có chút đình trệ.
- Vâng, phụ hoàng, con biết, sau khi trở về con sẽ cố gắng tu luyện gấp bội.
Cơ Khải nói.
- Gần đây đã xảy ra chuyện gì, con nói nghe ra sao?
Đế vương hỏi.
Cơ Khải gật gật đầu:
- Con nghe nói một ít.
Sau đó, Cơ Khải kể lại từng chuyện từng chuyện y biết rõ. Toàn bộ đại điện hoàng cung, cũng chỉ có hai cha con.
Sau khi Cơ Khải nói xong, đế vương đã trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên chuyển đề tài:
- Con, bao lâu rồi con không đi thăm cô cô của con?
- Hả?
Cơ Khải lập tức ngẩn ra, sắc mặt đỏ lên:
- Phụ hoàng người biết?
- Con trước đây, hàng năm đều đi thăm cô cô của con một lần, gần đây đã mấy năm không đi rồi?
Đế vương hạ giọng nói.
Cơ Khải cảm giác áp lực cực lớn, treo ở đỉnh đầu của y, trong lòng thậm chí xuất hiện hàn khí. Y không ngờ, y làm thần bí như vậy, thậm chí vận dụng vài món thánh khí che đi khí tức của bản thân, nhưng vẫn bị phụ hoàng nhận ra. Mấu chốt là, y không biết tâm tư của phụ hoàng.
Năm đó người mà một tay chia rẽ cô và dượng y, chính là vị La Thiên đế vương đương đại trước mắt này, phái mười chín gia đi truy sát dượng y, cũng là phụ hoàng của y, thậm chí, phụ hoàng y còn cố ý chènép tiểu thúc Cơ Thanh Đàm, ngăn cản thúc thành thánh...
Nghĩ đến những thứ này, Cơ Khải có cảm giảm rét run người.
- Sao vậy? Sợ ta trách cứ à?
Đế vương mở miệng.
- Con biết sai.
Cơ Khải ngã quỵ xuống đất.
- Con làm sai chỗ nào?
Đế vương hỏi.
- Con không nên trái với lệnh cấm, đi thăm … thăm cô cô. Con càng không nên để trong lòng … sự bất mãn với phụ hoàng.
Người trẻ tuổi chí tôn này, Hoàng tử La Thiên, lúc đối mặt với phụ hoàng của mình, loại áp lực đó, người ngoài căn bản không thể tưởng tượng được.
- Con, không sai.
Đế vương mở miệng.
Cơ Khải kinh hãi, thậm chí bất chấp thất lễ, ngẩng đầu nhìn phụ hoàng mình.
- Phụ hoàng làm như vậy, cũng là có nỗi khổ.
Đế vương đăm chiêu nói:
- Là một người anh, con tưởng rằng ta đồng ý đích thân trấn áp muội muội của mình mấy chục năm chứ? Con cho rằng ta đồng ý ngăn cản đệ đệ của mình thành thánh sao? Chúng ta là La Thiên hoàng tộc, không phải là hoàng thất thế tục. Không có cái loại anh em cãi cọ khiến người ta buồn nôn đâu. Hoàng đế thuộc về ai, long khí ai chiếm, từ khi sinh ra đã là chuyện đã định trước! Ví dụ như, con, là đế vương kế nhiệm tiếp theo!
Cơ Khải cả người run lên, một loại cảm giác không tên, lan truyền khắp người. Nhưng một tiếng cũng không dám kêu. Cho dù đây là lầnđầu tiên phụ hoàng y nói chuyện này với y.
Hơn nữa, đế vương tự xưng là trẫm, nhưng lần này, người lại dùng là ta … Đây là xưng hô giao lưu bình thường. Càng làm cho Cơ Khải khó xác định phụ hoàng của mình rốt cuộc là bị sao nữa, rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
- Con khỉ kia đã trở lại.
Đế vương đột nhiên cười rộ lên:
- Thực là một chuyện tốt.
- Á …Cơ Khải đầu đầy khó hiểu, cảm giác cả người đều không tốt. Y phát hiện mình bình thường tuy là không đoán ra được tâm tư của phụ hoàng, nhưng hôm nay càng nghiêm trọng. Phụ hoàng hôm nay biểu lộ những cảm xúc, quả thực khiến y cảm thấy khiếp sợ.
Từ khi cô cô bị trấn áp, phụ hoàng đã bao nhiêu năm chưa từng biểu lộ qua loại cảm xúc thân thiện này?
Hơn nữa con khỉ kia, năm đó phá rối làm cho La Thiên hoàng tộc thê thảm cỡ nào, Cơ Khải cũng biết chút ít. Toàn bộ trên dưới Hoàng tộc, đối với con khỉ kia vừa hận vừa sợ, quả thực là phiền chết được. Nhưng phụ hoàng y lại gần như rất vui vẻ khi con khỉ kia có thể trở lại?
- Được rồi, con lui xuống đi. Nhớ là khi nào có thời gian, đi thăm cô cô con, muội ấy ở đó cũng rất cô đơn. Còn nữa, đi nói với Thanh Đàm hoàng thúc của con, cứ nói … thời gian đến rồi. Đế vương nói xong, liền im lặng không nói gì nữa.
Cơ Khải không hiểu gì cả từ trong hoàng cung đi ra, rời khỏi hoàng cung, y mới phát hiện cả người mình đã ướt đẫm hết rồi!
Quá thần kỳ, một tu sĩ cảnh giới Chí Tôn cường đại, không ngờ cả người mồ hôi ướt đẫm?
Cơ Khải lắc đầu cười khổ, sau đó vận chuyển huyền công, nháy mắtkhôi phục bình thường.
Sau đó, đầu tiên là hướng về nơi hoàng thúc bế quan.
Nói là bế quan, còn không bằng nói tự nhốt mình thì hay hơn. Hoàng thúc năm đó xông lên thánh nhân, là bị phụ hoàng một tay ngăn cản. Từ đó về sau, Cơ Thanh Đàm cũng không rời khỏi chỗ này một bước.
Nhoáng lên một cái, đã qua một giáp rồi.
- Hoàng thúc, hoàng thúc?
Cơ Khải trực tiếp xông vào, thị vệ nơi này cũng không ai dám ngănchặn vị Hoàng tử này, trơ mắt nhìn y xông tới.
Sau đó, từ bên trong căn phòng, bước ra một thanh niên ngọc thụ lâm phong.
Cơ Khải lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì y phát hiện, hoàng thúc trước mắt, không ngờ không biết khi nào thì thành thánh rồi!
Hơn nữa, số mệnh đại đạo huyền ảo nhìn qua giống như đã thành thánh rất lâu rồi. Cơ Khải ngây ngốc cả người.
Cơ Thanh Đàm nhìn Cơ Khải trước mắt, khẽ mỉm cười:
- Khải Hoàng Tử hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ ta?
- Hoàng thúc, thúc từ khi nào thì... Thành thánh vậy?
Cơ Khải nhẹ giọng hỏi.
- Vừa mới.
Cơ Thanh Đàm thản nhiên nói.
- Vừa mới?
Cơ Khải với vẻ mặt không dám tin.
- Đúng vậy, con đến đây, ta trở thành thánh đó. Cơ Thanh Đàm nói.
- …
Cơ Khải cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng nữa, vẻ mặt đơ ra nhìn Cơ Thanh Đàm.
Cơ Thanh Đàm nói:
- Là phụ hoàng con gọi con tới?
- Đúng vậy, phụ hoàng kêu con nhắn cho hoàng thúc, nói … thời gian đến rồi!
Cơ Khải thì thào nói:
- Hoàng thúc, khi nào thì tới rồi?