Thí Thiên Đao
Chương 1835: Điên cuồng đuổi giết (2)
- Các người nhìn cho rõ cho ta, người kia... nhất định đã dùng cấm thuật nào đó. Bây giờ hắn đã bị phế một nửa rồi! Các người có nhiều người như vậy mà còn sợ cái gì? Đuổi theo hắn, bắt hắn lại, giết hắn. Dù sao cũng không thể thả hắn đi được. Có kẻ nào dám không nghe theo, trục xuất khỏi môn phái!
Tông chủ Hạo Nguyệt tông giận điên lên, phun một ngụm máu tươi. Cái chết của Lão tổ Thánh Nhân với gã quả thực là một tia sét giữa trời quang, đả kích quá lớn.
Gã cũng không có quá nhiều cảm tình với lão tổ Thánh Nhân, trong lòng biết rõ lão tổ lạnh lùng vô tình. Nhưng điều đó không liên quan, mấu chốt là phải có một pho tượng “ đại thần” như vậy trấn thủ, Hạo Nguyệt tông mới có thể cam đoan vận thế hưng thịnh, không có bất kỳ đại nạn nào!
Cho nên, tông chủ Hạo Nguyệt tông sau khi hạ tử lệnh thì lấy ra đan dược chữa thương uống luôn, lại lấy một cây Chí Tôn Đại Dược trên người ra, dùng đại pháp vô thượng trấn áp rồi nhai rau ráu! Vì khôi phục chiến lực nhất định, gã đã điên rồi.
Đa phần đệ tử Hạo Nguyệt tông sau khi nghe thấy mệnh lệnh này thì đều rùng mình trong lòng, biết tông chủ đã thật sự nổi giận. Tất cả đều kiên trì đuổi theo hướng mà Sở Mặc và Tử Đạo chạy đi.
Tông chủ Hạo Nguyệt tông cũng đuổi sát phía sau. Đôi mắt của gã đều đỏ như máu, bên trong tràn đầy sát khí vô tận.
Tử Đạo ôm Sở Mặc, Lưu Vân Phong ôm Lâm Thanh Tú và đầu bếp hói đầu. Một đường bão táp, tăng tốc đến cực hạn. Trên người hai người đều mang không ít pháp khí. Lúc này cũng cố để lòng không đau màkhông ngừng ném về phía truy binh ở phía xa, sau đó làm nổ pháp khí.
Mỗi món pháp khí nổ ra đều tạo thành lực sát thương rất lớn. Ngay cả là tông chủ Hạo Nguyệt tông - loại tu sĩ cấp Chuẩn Thánh này cũng không dám tới quá gần. Tiếp đó, Tử Đạo lại xuất Nguyên Thần thứ hai của mình ra bày trận trên hư không.
Lúc này, hai tuyệt thế thiên kiêu đứng top 10 của Thiên bảng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú rốt cục đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Số lượng truy binh tuy là đông đúc, hơn nữa đều đỏ mắt, nhưng vẫn mạnh mẽ bị họ ngăn chặn ở phía xa, cơ bản không thể tới gần họ được. Tuy rằng tình huống vô cùng nguy hiểm nhưng hai người này lại càng ngày càng hưng phấn, có cảm giác như chúa tể chiến trường vậy!
Một đường chạy như điên, đầu bếp hói đầu và Lâm Thanh Tú sau khi qua khỏi sự bối rối và mờ mịt lúc ban đầu thì cũng dần dần phục hồi lại tinh thần, chủ động tham gia vào trận chiến sinh tồn này. Pháp khí trên người họ mặc dù không lợi hại như vậy nhưng cũng ít nhiều có thể có chút tác dụng. Hơn nữa sau khi họ phục hồi lại tinh thần thì áp lực của Lưu Vân Phong trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều. Tốc độ chạy trốn của họ trở nên nhanh hơn.
Cả người Sở Mặc bị vây trong trạng thái vô cùng mệt mỏi nhưng hắncũng đang chậm rãi vận hành tâm pháp, liều mạng khôi phục thể lực của bản thân. Đồng thời số lượng lớn đan dược không ngừng được hắn ăn vào. Sức lực của hắn nhanh chóng được khôi phục.
Sở dĩ hắn sử dụng thủ đoạn tuyệt sát nguy hiểm này chủ yếu cũng là vì một khắc sau khi thi triển thì trong nháy mắt hắn sẽ cực suy yếu, ngay cả nhiều người cảnh giới thấp hơn hắn nhiều cũng có thể tạo thành tổn thương cực nặng cho hắn.
Nhưng có Tử Đạo và Lưu Vân Phong liều mạng bảo vệ, Sở Mặc muốn khôi phục cũng tương đối nhanh. Đoàn người sau khi chạy tới lối vào Sân Thí Luyện thì cảnh giới của Sở Mặc đã khôi phục hơn một nửa. Ít nhất, hắn có thể không cần Tử Đạo phải mang theo nữa.
- Ta có thể tự đi rồi.
Sở Mặc nói.
Tử Đạo hỏi một câu:
- Thật sự có thể sao?
- Có thể!
Sở Mặc nói:
- Buông ra đi!
Tử Đạo nghe theo buông Sở Mặc ra, phát hiện khí tức trên thân Sở Mặc, quả nhiên lại cường đại hơn.
- Đừng ngừng lại, đừng nói vô nghĩa với chúng làm gì, xông thẳng vào đi.
Sở Mặc tỉnh táo nói:
- Tới Sân Thí Luyện rồi mới là địa bàn của chúng ta.
Tử Đạo và Lưu Vân Phong không hiểu rõ Sân Thí Luyện hơn so với Sở Mặc, nghe xong lời nói này đều buồn bực xông vào bên trong. Lưu Vân Phong mang theo Lâm Thanh Tú và đầu bếp hói đầu dẫn đầu vọt vào, tiếp theo là Sở Mặc và Tử Đạo. Hai người cùng nhau vào trong Sân Thí Luyện.
Tông chủ Hạo Nguyệt tông đuổi phía sau phun ra một ngụm lớn máu tươi. Mấy trưởng lão cảnh giới Chuẩn Thánh bên cạnh đều nhìn về phía gã.
Tông chủ Hạo Nguyệt tông cắn răng nói:
- Đuổi theo vào đi! Không giết được chúng thì chúng ta xong đời.
Nhóm trưởng lão của Hạo Nguyệt tông cũng hiểu được đạo lý đó, đuổi theo tới trong cửa vào.
Vốn nơi này hẳn phải có thủ vệ, Sân Thí Luyện là nơi không phải ai muốn vào là vào. Nhưng bây giờ thủ vệ đã bị Sở Mặc giết chết, hơn nữa đám người kia kém nhất cũng là cảnh giới Chí Tôn, cho nên lập tức không chút do dự vào Sân Thí Luyện theo.
Nhưng mà, khi bọn họ vào sân thí luyện lại đột nhiên phát hiện đã mất tung tích của đám Sở Mặc.
Trước mắt chỉ có một Tra Tiểu Kim bị phong ấn. Tông chủ Hạo Nguyệt tông tiến thẳng lên, một tay tóm Tra Tiểu Kim ra, ánh sáng trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi:
- Bọn chúng đâu?
Tra Tiểu Kim vẻ mặt sợ hãi. Gã ta cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên thấy một đám người trong môn phái xông vào Sân Thí Luyện thì cả người gã như đang nằm mơ, lẩm bẩm:
- Xảy ra chuyện gì? Bọn họ, bọn họ đi thẳng về phía trước rồi.
- Đuổi theo!
Tông chủ Hạo Nguyệt tông nổi cơn độc ác, nghiến răng nghiến lợi, quyết định, nhất định phải diệt mấy đồ đáng chết đó. Gã ta một tay némTra Tiểu Kim ra, ném cho những tu sĩ cảnh giới Chí Tôn ở phía sau, lạnh giọng nói:
- Đừng để hắn chạy, hắn cũng là đồng đảng!
Có vài tu sĩ nhận trông coi Tra Tiểu Kim, còn lại đa phần đều đi theo tông chủ bay về phía trước.
Tra Tiểu Kim hỏi đồng môn đón được gã, vẻ mặt mờ mịt:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Người nọ đờ đẫn đáp:
- Lưu Vân Phong dẫn theo hai đồng đảng đi cứu Lâm Thanh Tú. Lãotổ Thánh Nhân của chúng ta xuất quan nhưng bị một tên đồng đảng của hắn giết rồi!
...
Tra Tiểu Kim trước là nao nao, lập tức nhớ tới câu nói tông chủ mới vừa nói:
- Hắn cũng là đồng đảng! Lúc này gã cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên vô cùng u ám, a một tiếng, ngất đi.
Tu sĩ Chí Tôn của Hạo Nguyệt tông đang bắt lấy gã khóe miệng giật giật, muốn cười nhạo thì chợt cảm giác được trong lòng mình tràn đầy bi thương. Toàn bộ Hạo Nguyệt tông đều tiền đồ chưa biết, đã xảy ra thảm kịch trọng đại như thế làm sao còn có tâm tư đi cười nhạo người khác? Tra Tiểu Kim sẽ chết, y dường như cũng chẳng tốt hơn người ta bao nhiêu.
Tông chủ Hạo Nguyệt tông giận điên lên, phun một ngụm máu tươi. Cái chết của Lão tổ Thánh Nhân với gã quả thực là một tia sét giữa trời quang, đả kích quá lớn.
Gã cũng không có quá nhiều cảm tình với lão tổ Thánh Nhân, trong lòng biết rõ lão tổ lạnh lùng vô tình. Nhưng điều đó không liên quan, mấu chốt là phải có một pho tượng “ đại thần” như vậy trấn thủ, Hạo Nguyệt tông mới có thể cam đoan vận thế hưng thịnh, không có bất kỳ đại nạn nào!
Cho nên, tông chủ Hạo Nguyệt tông sau khi hạ tử lệnh thì lấy ra đan dược chữa thương uống luôn, lại lấy một cây Chí Tôn Đại Dược trên người ra, dùng đại pháp vô thượng trấn áp rồi nhai rau ráu! Vì khôi phục chiến lực nhất định, gã đã điên rồi.
Đa phần đệ tử Hạo Nguyệt tông sau khi nghe thấy mệnh lệnh này thì đều rùng mình trong lòng, biết tông chủ đã thật sự nổi giận. Tất cả đều kiên trì đuổi theo hướng mà Sở Mặc và Tử Đạo chạy đi.
Tông chủ Hạo Nguyệt tông cũng đuổi sát phía sau. Đôi mắt của gã đều đỏ như máu, bên trong tràn đầy sát khí vô tận.
Tử Đạo ôm Sở Mặc, Lưu Vân Phong ôm Lâm Thanh Tú và đầu bếp hói đầu. Một đường bão táp, tăng tốc đến cực hạn. Trên người hai người đều mang không ít pháp khí. Lúc này cũng cố để lòng không đau màkhông ngừng ném về phía truy binh ở phía xa, sau đó làm nổ pháp khí.
Mỗi món pháp khí nổ ra đều tạo thành lực sát thương rất lớn. Ngay cả là tông chủ Hạo Nguyệt tông - loại tu sĩ cấp Chuẩn Thánh này cũng không dám tới quá gần. Tiếp đó, Tử Đạo lại xuất Nguyên Thần thứ hai của mình ra bày trận trên hư không.
Lúc này, hai tuyệt thế thiên kiêu đứng top 10 của Thiên bảng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú rốt cục đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Số lượng truy binh tuy là đông đúc, hơn nữa đều đỏ mắt, nhưng vẫn mạnh mẽ bị họ ngăn chặn ở phía xa, cơ bản không thể tới gần họ được. Tuy rằng tình huống vô cùng nguy hiểm nhưng hai người này lại càng ngày càng hưng phấn, có cảm giác như chúa tể chiến trường vậy!
Một đường chạy như điên, đầu bếp hói đầu và Lâm Thanh Tú sau khi qua khỏi sự bối rối và mờ mịt lúc ban đầu thì cũng dần dần phục hồi lại tinh thần, chủ động tham gia vào trận chiến sinh tồn này. Pháp khí trên người họ mặc dù không lợi hại như vậy nhưng cũng ít nhiều có thể có chút tác dụng. Hơn nữa sau khi họ phục hồi lại tinh thần thì áp lực của Lưu Vân Phong trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều. Tốc độ chạy trốn của họ trở nên nhanh hơn.
Cả người Sở Mặc bị vây trong trạng thái vô cùng mệt mỏi nhưng hắncũng đang chậm rãi vận hành tâm pháp, liều mạng khôi phục thể lực của bản thân. Đồng thời số lượng lớn đan dược không ngừng được hắn ăn vào. Sức lực của hắn nhanh chóng được khôi phục.
Sở dĩ hắn sử dụng thủ đoạn tuyệt sát nguy hiểm này chủ yếu cũng là vì một khắc sau khi thi triển thì trong nháy mắt hắn sẽ cực suy yếu, ngay cả nhiều người cảnh giới thấp hơn hắn nhiều cũng có thể tạo thành tổn thương cực nặng cho hắn.
Nhưng có Tử Đạo và Lưu Vân Phong liều mạng bảo vệ, Sở Mặc muốn khôi phục cũng tương đối nhanh. Đoàn người sau khi chạy tới lối vào Sân Thí Luyện thì cảnh giới của Sở Mặc đã khôi phục hơn một nửa. Ít nhất, hắn có thể không cần Tử Đạo phải mang theo nữa.
- Ta có thể tự đi rồi.
Sở Mặc nói.
Tử Đạo hỏi một câu:
- Thật sự có thể sao?
- Có thể!
Sở Mặc nói:
- Buông ra đi!
Tử Đạo nghe theo buông Sở Mặc ra, phát hiện khí tức trên thân Sở Mặc, quả nhiên lại cường đại hơn.
- Đừng ngừng lại, đừng nói vô nghĩa với chúng làm gì, xông thẳng vào đi.
Sở Mặc tỉnh táo nói:
- Tới Sân Thí Luyện rồi mới là địa bàn của chúng ta.
Tử Đạo và Lưu Vân Phong không hiểu rõ Sân Thí Luyện hơn so với Sở Mặc, nghe xong lời nói này đều buồn bực xông vào bên trong. Lưu Vân Phong mang theo Lâm Thanh Tú và đầu bếp hói đầu dẫn đầu vọt vào, tiếp theo là Sở Mặc và Tử Đạo. Hai người cùng nhau vào trong Sân Thí Luyện.
Tông chủ Hạo Nguyệt tông đuổi phía sau phun ra một ngụm lớn máu tươi. Mấy trưởng lão cảnh giới Chuẩn Thánh bên cạnh đều nhìn về phía gã.
Tông chủ Hạo Nguyệt tông cắn răng nói:
- Đuổi theo vào đi! Không giết được chúng thì chúng ta xong đời.
Nhóm trưởng lão của Hạo Nguyệt tông cũng hiểu được đạo lý đó, đuổi theo tới trong cửa vào.
Vốn nơi này hẳn phải có thủ vệ, Sân Thí Luyện là nơi không phải ai muốn vào là vào. Nhưng bây giờ thủ vệ đã bị Sở Mặc giết chết, hơn nữa đám người kia kém nhất cũng là cảnh giới Chí Tôn, cho nên lập tức không chút do dự vào Sân Thí Luyện theo.
Nhưng mà, khi bọn họ vào sân thí luyện lại đột nhiên phát hiện đã mất tung tích của đám Sở Mặc.
Trước mắt chỉ có một Tra Tiểu Kim bị phong ấn. Tông chủ Hạo Nguyệt tông tiến thẳng lên, một tay tóm Tra Tiểu Kim ra, ánh sáng trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi:
- Bọn chúng đâu?
Tra Tiểu Kim vẻ mặt sợ hãi. Gã ta cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên thấy một đám người trong môn phái xông vào Sân Thí Luyện thì cả người gã như đang nằm mơ, lẩm bẩm:
- Xảy ra chuyện gì? Bọn họ, bọn họ đi thẳng về phía trước rồi.
- Đuổi theo!
Tông chủ Hạo Nguyệt tông nổi cơn độc ác, nghiến răng nghiến lợi, quyết định, nhất định phải diệt mấy đồ đáng chết đó. Gã ta một tay némTra Tiểu Kim ra, ném cho những tu sĩ cảnh giới Chí Tôn ở phía sau, lạnh giọng nói:
- Đừng để hắn chạy, hắn cũng là đồng đảng!
Có vài tu sĩ nhận trông coi Tra Tiểu Kim, còn lại đa phần đều đi theo tông chủ bay về phía trước.
Tra Tiểu Kim hỏi đồng môn đón được gã, vẻ mặt mờ mịt:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Người nọ đờ đẫn đáp:
- Lưu Vân Phong dẫn theo hai đồng đảng đi cứu Lâm Thanh Tú. Lãotổ Thánh Nhân của chúng ta xuất quan nhưng bị một tên đồng đảng của hắn giết rồi!
...
Tra Tiểu Kim trước là nao nao, lập tức nhớ tới câu nói tông chủ mới vừa nói:
- Hắn cũng là đồng đảng! Lúc này gã cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên vô cùng u ám, a một tiếng, ngất đi.
Tu sĩ Chí Tôn của Hạo Nguyệt tông đang bắt lấy gã khóe miệng giật giật, muốn cười nhạo thì chợt cảm giác được trong lòng mình tràn đầy bi thương. Toàn bộ Hạo Nguyệt tông đều tiền đồ chưa biết, đã xảy ra thảm kịch trọng đại như thế làm sao còn có tâm tư đi cười nhạo người khác? Tra Tiểu Kim sẽ chết, y dường như cũng chẳng tốt hơn người ta bao nhiêu.