Thí Thiên Đao
Chương 1832: Hổ Dược Lĩnh (2)
Lưu Vân Phong cố gắng kìm chế phẫn nộ trong lòng. Lúc này, hai tên ở cửa động đã không nhịn được mà muốn nhanh chóng ăn. Nhưng, tên tu sĩ cười nhạo tên hói đầu vẫn còn có chút cảnh giác, gã ta hạ giọng nói:
- Huynh đệ, nghe nói thứ Đồn Ngư này có kịch độc, càng lâu năm thì độc tính càng lớn. Trên người thứ này đen xì, chắc đã một trăm ngàn năm, nếu chẳng may...
Tên tu sĩ kia xua tay cười nói:
- Huynh suy nghĩ nhiều rồi? Chỉ bằng tên hói sao? Gã ta có lá gan hại chúng ta sao? Gã ta còn mơ ước cưới được một mỹ nữ như hoa như ngọc về nhà đó. Yên tâm đi, cho gã ta hai lá gan cũng không dám đâu.
Nói xong, gã ta dẫn đầu cầm đôi đũa gắp một miếng đặt ở miệng, sau đó vẻ mặt hưởng thụ nói:
- Ăn quá ngon, con mẹ nó, ta đã sớm muốn nếm thử thứ này rồi, đáng tiếc... Vẫn không có cơ hội!
Tên tu sĩ cười nhạo tên hói đầu thấy người đi cùng sau khi ăn không có phản ứng gì thì cũng không nhịn được nữa. Nghĩ lại cũng thế, tên Hói tuy là tu vi không thấp nhưng đã ai thấy gã ta đánh nhau chưa? Ngay cả đám không bằng tu vi của gã ta trong phòng cũng dám mở mồm ra là gọi Hói đầu, ông ta cũng chỉ dám hắc... Hắc...
Tu sĩ này học người Hói đầu nói chuyện, sau đó tiếp tục cắn miếng to mà ăn, còn nói thêm:
- Huynh đệ, nếu huynh không muốn ăn thì...
- Ăn, dựa vào cái gì mà không ăn! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tu sĩ cười nhạo tên Hói rốt cục không nhịn được, gắp một miếng lớn lên đặt ở miệng.
Hai con Đồn Ngư một trăm ngàn năm không coi là lớn lắm, mỗi con dài hơn một thước, gần như trong khoảnh khắc đã vào bụng hai Chí Tôn đỉnh cao. Bọn họ thậm chí chưa kịp uống rượu.
Lúc này, tên ăn trước đột nhiên biến sắc, muốn nói gì đó lại phát hiện mình cơ bản không thể lên tiếng! Đôi mắt của gã lồi sát ra bên ngoài, trên trán, trên mặt, trên cổ... Tất cả phần da trần bị lộ ra đều nổi gân xanh, tiếp theo, gã phun ra một ngụm máu đen lớn, ngã xuống đất chết thảm tại chỗ.
Cảnh tượng này lập tức làm người kia sợ đến choáng váng. Gã hé miệng kêu cứu thì một vệt kiếm hiện lên chém rụng đầu của gã.
Đồng thời, tên hói đầu tướng mạo xấu xí chui ra từ trong động, đối mặt với hướng của Sở Mặc lạnh giọng nói:
- Ai nói bố không dám giết người? Mẹ nó chứ, mở miệng là gọi Hói đầu, có phải rất sướng mồm hay không hả? Cảnh tượng này làm Lưu Vân Phong và Tử Đạo chấn động không nhẹ. Hai người lập tức nhìn về phía Sở Mặc, cảm giác lão Tam này thật sự quá kinh khủng. Không ngờ có thể nhìn ra dụng ý của tên Hói đầu.
Sở Mặc nhìn hai người một cái, cười cười, cũng không giải thích bởi vì Thương Khung Thần Giám đã sớm phát hiện hộp đựng đồ ăn của tên Hói đầu không đúng lắm.
Lúc này, tên hói đầu hạ giọng nói vào trong sơn động:
- Thanh Tú sư muội, muội chạy mau lên! Đừng ở lại đây nữa, đi thẳng tới Sân Thí Luyện, đi tìm Vân Phong. Nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng trở về nữa!
- Sư huynh, huynh... huynh thì sao bây giờ? Còn nữa, tại sao huynh lại làm như vậy? Huynh không biết làm vậy có thể huynh sẽ bị liên lụy sao?
Tiếng nói của Lâm Thanh Tú truyền tới từ trong sơn động. Rất nhanh, bóng dáng của nàng ấy cũng xuất hiện trong tầm mắt của mấy người Sở Mặc.
Ánh mắt của Lưu Vân Phong lập tức đỏ lên.
- Cuộc đời ta đã sớm bị phá hủy, gương mặt này của ta năm đó chính là bị Đồn Ngư này làm độc, ta mạng lớn tìm được thuốc giải rồi nhưng hơi chậm. Cho nên, đời này của ta xem như phế rồi. Người hạ độc tachính là một tên đệ tử của Hạo Nguyệt tông. Chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Dù sao người kia sau cũng đã bị ta giết chết! Ta là người bây giờ không có gánh nặng gì trên người cả. Còn nữa, Thanh Tú sư muội, ta tự biết mình. Đừng nói ta xấu lậu như này, cho dù ta cực kỳ anh tuấn thì cũng không có khả năng tranh giành nữ nhân với thiên kiêu như Vân Phong sư đệ. Đám người kia làm như vậy, thuần túy là muốn làm Vân Phong sư đệ ghê tởm mà thôi. Nhưng bọn họ rõ ràng không coi ta là người. Hắc... ta sẽ khiến bọn chúng hiểu, có xấu thì ta cũng là con người!
- Sư huynh...
Mắt Lâm Thanh Tú đỏ lên, trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê rớtnước mắt, khom người với tên hói đầu:
- Đại ân của sư huynh, Lâm Thanh Tú trọn đời không quên!
- Đi thôi đi thôi, để người khác phát hiện ra thì muội không đi được nữa đâu.
Trên gương mặt vô cùng xấu xí của Hói đầu nở nụ cười xấu như quỷ.
Nhưng ngay lúc này, trong mắt Lâm Thanh Tú cũng là nụ cười ấm áp nhất!
Đúng lúc này trong hư không chợt truyền tới một tiếng nói lạnh tớivô hạn:
- Hói đầu... ngươi thật lớn mật!
Cơ thể người Hói đầu đột nhiên run lên, thầm nghĩ: Xong rồi! Nhưng lại nói với Lâm Thanh Tú:
- Nha đầu, còn không chạy, chờ cái gì?
Nói xong, bay thẳng về phía truyền tới tiếng nói, lớn tiếng quát:
- Ông nội Hói đầu nhà ngươi lá gan cho tới bây giờ vốn không hề nhỏ, tiên sư bà nhà nó chứ, Chuẩn Thánh hơn người cái rắm à?
- Ngươi muốn chết!
Trong hư không truyền tới một tiếng gầm. Đây là do Nhị trưởng lão của Hạo Nguyệt tông tâm huyết dâng trào thả thần thức ra. Kết quả là gặp một cảnh tượng như vậy thì lập tức vô cùng phẫn nộ, bản tôn giết thẳng tới đây.
Nhìn tên Hói đầu xấu đến mức có thể dọa cả quỷ phải khóc đó, Nhị trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng:
- Đi chết đi!
Một chưởng đã xuất ra.
Một chiêu của Chuẩn Thánh!
- Không!
Lâm Thanh Tú trừng mắt muốn nứt ra, cũng xông tới.
Nhưng tốc độ của nàng làm sao có thể nhanh được bằng Chuẩn Thánh?
Mắt thấy người hói đầu xấu xí nhưng tâm lương thiện này sẽ phải chịu độc thủ, trong bóng đêm đột nhiên có ba bóng dáng đồng thời xông lên, phát ra ba chiêu công kích thẳng tới tên Chuẩn Thánh.
- Các ngươi dám...
Nhị trưởng lão của Hạo Nguyệt tông nổi giận gầm lên một tiếng. Nhưng tiếp đó, cơ thể của lão ta đã nứt toác!
Bị một chiêu nén giận đã lâu của Sở Mặc, Tử Đạo Và Lưu Vân Phong cùng đánh ra, đánh nát luôn cả cơ thể!
Điều này quá kinh khủng!
Quả thực muốn xé rách bầu trời.
Một đại năng cảnh giới Chuẩn Thánh... vừa đối mặt đã bị đánh nát cơ thể. Nguyên Thần của Nhị trưởng lão giãy giụa thoát ra, quát lên một tiếng rất lớn. Sở Mặc lấy Thí Thiên ra một đao chém qua.
Răng rắc!
Nguyên Thần của Nhị trưởng lão Chuẩn Thánh phải nhận một vết thương đạo cực lớn.
Tử Đạo và Lưu Vân Phong là hai Chuẩn Thánh lại đồng thời công kích, hơn nữa một đao kia của Sở Mặc rốt cục đã đánh nát Nguyên Thần của Nhị trưởng lão.
- Huynh đệ, nghe nói thứ Đồn Ngư này có kịch độc, càng lâu năm thì độc tính càng lớn. Trên người thứ này đen xì, chắc đã một trăm ngàn năm, nếu chẳng may...
Tên tu sĩ kia xua tay cười nói:
- Huynh suy nghĩ nhiều rồi? Chỉ bằng tên hói sao? Gã ta có lá gan hại chúng ta sao? Gã ta còn mơ ước cưới được một mỹ nữ như hoa như ngọc về nhà đó. Yên tâm đi, cho gã ta hai lá gan cũng không dám đâu.
Nói xong, gã ta dẫn đầu cầm đôi đũa gắp một miếng đặt ở miệng, sau đó vẻ mặt hưởng thụ nói:
- Ăn quá ngon, con mẹ nó, ta đã sớm muốn nếm thử thứ này rồi, đáng tiếc... Vẫn không có cơ hội!
Tên tu sĩ cười nhạo tên hói đầu thấy người đi cùng sau khi ăn không có phản ứng gì thì cũng không nhịn được nữa. Nghĩ lại cũng thế, tên Hói tuy là tu vi không thấp nhưng đã ai thấy gã ta đánh nhau chưa? Ngay cả đám không bằng tu vi của gã ta trong phòng cũng dám mở mồm ra là gọi Hói đầu, ông ta cũng chỉ dám hắc... Hắc...
Tu sĩ này học người Hói đầu nói chuyện, sau đó tiếp tục cắn miếng to mà ăn, còn nói thêm:
- Huynh đệ, nếu huynh không muốn ăn thì...
- Ăn, dựa vào cái gì mà không ăn! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tu sĩ cười nhạo tên Hói rốt cục không nhịn được, gắp một miếng lớn lên đặt ở miệng.
Hai con Đồn Ngư một trăm ngàn năm không coi là lớn lắm, mỗi con dài hơn một thước, gần như trong khoảnh khắc đã vào bụng hai Chí Tôn đỉnh cao. Bọn họ thậm chí chưa kịp uống rượu.
Lúc này, tên ăn trước đột nhiên biến sắc, muốn nói gì đó lại phát hiện mình cơ bản không thể lên tiếng! Đôi mắt của gã lồi sát ra bên ngoài, trên trán, trên mặt, trên cổ... Tất cả phần da trần bị lộ ra đều nổi gân xanh, tiếp theo, gã phun ra một ngụm máu đen lớn, ngã xuống đất chết thảm tại chỗ.
Cảnh tượng này lập tức làm người kia sợ đến choáng váng. Gã hé miệng kêu cứu thì một vệt kiếm hiện lên chém rụng đầu của gã.
Đồng thời, tên hói đầu tướng mạo xấu xí chui ra từ trong động, đối mặt với hướng của Sở Mặc lạnh giọng nói:
- Ai nói bố không dám giết người? Mẹ nó chứ, mở miệng là gọi Hói đầu, có phải rất sướng mồm hay không hả? Cảnh tượng này làm Lưu Vân Phong và Tử Đạo chấn động không nhẹ. Hai người lập tức nhìn về phía Sở Mặc, cảm giác lão Tam này thật sự quá kinh khủng. Không ngờ có thể nhìn ra dụng ý của tên Hói đầu.
Sở Mặc nhìn hai người một cái, cười cười, cũng không giải thích bởi vì Thương Khung Thần Giám đã sớm phát hiện hộp đựng đồ ăn của tên Hói đầu không đúng lắm.
Lúc này, tên hói đầu hạ giọng nói vào trong sơn động:
- Thanh Tú sư muội, muội chạy mau lên! Đừng ở lại đây nữa, đi thẳng tới Sân Thí Luyện, đi tìm Vân Phong. Nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng trở về nữa!
- Sư huynh, huynh... huynh thì sao bây giờ? Còn nữa, tại sao huynh lại làm như vậy? Huynh không biết làm vậy có thể huynh sẽ bị liên lụy sao?
Tiếng nói của Lâm Thanh Tú truyền tới từ trong sơn động. Rất nhanh, bóng dáng của nàng ấy cũng xuất hiện trong tầm mắt của mấy người Sở Mặc.
Ánh mắt của Lưu Vân Phong lập tức đỏ lên.
- Cuộc đời ta đã sớm bị phá hủy, gương mặt này của ta năm đó chính là bị Đồn Ngư này làm độc, ta mạng lớn tìm được thuốc giải rồi nhưng hơi chậm. Cho nên, đời này của ta xem như phế rồi. Người hạ độc tachính là một tên đệ tử của Hạo Nguyệt tông. Chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Dù sao người kia sau cũng đã bị ta giết chết! Ta là người bây giờ không có gánh nặng gì trên người cả. Còn nữa, Thanh Tú sư muội, ta tự biết mình. Đừng nói ta xấu lậu như này, cho dù ta cực kỳ anh tuấn thì cũng không có khả năng tranh giành nữ nhân với thiên kiêu như Vân Phong sư đệ. Đám người kia làm như vậy, thuần túy là muốn làm Vân Phong sư đệ ghê tởm mà thôi. Nhưng bọn họ rõ ràng không coi ta là người. Hắc... ta sẽ khiến bọn chúng hiểu, có xấu thì ta cũng là con người!
- Sư huynh...
Mắt Lâm Thanh Tú đỏ lên, trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê rớtnước mắt, khom người với tên hói đầu:
- Đại ân của sư huynh, Lâm Thanh Tú trọn đời không quên!
- Đi thôi đi thôi, để người khác phát hiện ra thì muội không đi được nữa đâu.
Trên gương mặt vô cùng xấu xí của Hói đầu nở nụ cười xấu như quỷ.
Nhưng ngay lúc này, trong mắt Lâm Thanh Tú cũng là nụ cười ấm áp nhất!
Đúng lúc này trong hư không chợt truyền tới một tiếng nói lạnh tớivô hạn:
- Hói đầu... ngươi thật lớn mật!
Cơ thể người Hói đầu đột nhiên run lên, thầm nghĩ: Xong rồi! Nhưng lại nói với Lâm Thanh Tú:
- Nha đầu, còn không chạy, chờ cái gì?
Nói xong, bay thẳng về phía truyền tới tiếng nói, lớn tiếng quát:
- Ông nội Hói đầu nhà ngươi lá gan cho tới bây giờ vốn không hề nhỏ, tiên sư bà nhà nó chứ, Chuẩn Thánh hơn người cái rắm à?
- Ngươi muốn chết!
Trong hư không truyền tới một tiếng gầm. Đây là do Nhị trưởng lão của Hạo Nguyệt tông tâm huyết dâng trào thả thần thức ra. Kết quả là gặp một cảnh tượng như vậy thì lập tức vô cùng phẫn nộ, bản tôn giết thẳng tới đây.
Nhìn tên Hói đầu xấu đến mức có thể dọa cả quỷ phải khóc đó, Nhị trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng:
- Đi chết đi!
Một chưởng đã xuất ra.
Một chiêu của Chuẩn Thánh!
- Không!
Lâm Thanh Tú trừng mắt muốn nứt ra, cũng xông tới.
Nhưng tốc độ của nàng làm sao có thể nhanh được bằng Chuẩn Thánh?
Mắt thấy người hói đầu xấu xí nhưng tâm lương thiện này sẽ phải chịu độc thủ, trong bóng đêm đột nhiên có ba bóng dáng đồng thời xông lên, phát ra ba chiêu công kích thẳng tới tên Chuẩn Thánh.
- Các ngươi dám...
Nhị trưởng lão của Hạo Nguyệt tông nổi giận gầm lên một tiếng. Nhưng tiếp đó, cơ thể của lão ta đã nứt toác!
Bị một chiêu nén giận đã lâu của Sở Mặc, Tử Đạo Và Lưu Vân Phong cùng đánh ra, đánh nát luôn cả cơ thể!
Điều này quá kinh khủng!
Quả thực muốn xé rách bầu trời.
Một đại năng cảnh giới Chuẩn Thánh... vừa đối mặt đã bị đánh nát cơ thể. Nguyên Thần của Nhị trưởng lão giãy giụa thoát ra, quát lên một tiếng rất lớn. Sở Mặc lấy Thí Thiên ra một đao chém qua.
Răng rắc!
Nguyên Thần của Nhị trưởng lão Chuẩn Thánh phải nhận một vết thương đạo cực lớn.
Tử Đạo và Lưu Vân Phong là hai Chuẩn Thánh lại đồng thời công kích, hơn nữa một đao kia của Sở Mặc rốt cục đã đánh nát Nguyên Thần của Nhị trưởng lão.