Thí Thiên Đao
Chương 174: Huân chương anh hùng (1)
- Các ngươi không phải lo, đúng là đúng, sai là sai. Trẫm thực sự đã nói sai. Nguyên bản, trẫm chỉ định thử tính tình của tiểu tử này một chút, nhưng lại ngộ thương một người tướng quân đáng kính nể nhưPhàn lão tướng quân.
Giờ phút này, Sở Mặc có chút mơ hồ, thầm nghĩ. Tình huống này là thế nào nhỉ? Thử ta, thử ta cái gì chứ?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc không hiểu, cười ha ha nói:
- Trẫm muốn nhìn, người thiếu niên đã cứu con gái trẫm là người như thế nào.
- Sặc!
Sở Mặc giật mình, ngơ ngác nhìn Hoàng thượng:
- Cứu nữ nhi của ngài? Vậy lời đồn kia…là thật sao? Sao lại cóchuyện này được chứ?
- Ngươi cũng nghe lời đồn đó rồi?
Hoàng thượng tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc thành thật gật đầu:
- Sau khi về kinh thảo dân có nghe nói, nhưng vẫn nghĩ đó là giả.
- Chuyện đó là thật.
Hoàng thượng thản nhiên nói.
- Mẫu thân của Tinh Tuyết không phải là phi tử của trẫm, mà là một đệ tử trong môn phái. Mười sáu năm trước chúng ta gặp nhau, vì cơduyên mà có đứa bé này.
Sở Mặc thấy thật hồi hộp, không ngờ trong lúc vô tình lại biết được bí mật của Hoàng thượng.
- Sau đó, mẫu thân của Tinh Tuyết trở lại môn phái, nên Tinh Tuyết mới lớn lên ở đó. Cho đến năm nay, mẫu thân nàng mới đưa nàng trở về và cho trẫm biết. Trẫm thấy thẹn trong lòng, đã khiến nữ nhi chịu nhiều thiệt thòi. Bởi vậy, chuyện này cũng không cho lan truyền rộng rãi, đối xử với Tinh Tuyết cũng không nghiêm khắc như với những công chúa khác, không nghĩ lại để xảy ra việc kia.
Trên mặt Hoàng thượng lộ ra vẻ tức giận.- May mà con bé không bị tổn thương gì, bằng không…
Hoàng thượng không nói tiếp nhưng trong mắt đã để lộ sát khí.
Tuy nhiên sau đó, ngài lại cười khẽ, nhìn Sở Mặc:
- Trước ngươi cứu công chúa của trẫm, giờ lại lập nhiều công lao trên thảo nguyên. Chỉ thưởng ngươi một huân chương anh hùng, trẫm cảm thấy không đủ. Ngươi có muốn gì nữa không, hay ta thăng chức cho ông nội ngươi nhé?
Sở Mặc lắc đầu, nhìn Hoàng thượng chăm chú nói:
- Khi thảo dân cứu công chúa, thảo dân không biết nàng là ai. Sauvì chuyện này mà thảo dân bị trả thù, bị bắt rời khỏi Viêm Hoàng Thành nhưng thảo dân không hối hận, cũng không oán giận công chúa, càng không nghĩ sẽ có lúc nhận được báo đáp. Chuyện trên thảo nguyên, thảo dân cũng chỉ muốn làm chút chuyện cho quốc gia. Sở dĩ dùng tên giả, vì sợ sau này có phiền toái, và cũng không mong nhận được sự báo đáp gì cả.
- Lập được công lao sẽ được thưởng. Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm là người thưởng phạt không phân minh sao?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc nói:
- Trẫm thăng quan cho ông nội ngươi nhé?- Không cần đâu ạ.
Sở Mặc trả lời gọn gàng, linh hoạt:
- Ông nội có được địa vị như ngày hôm nay là do người tự mình giành được. Ông nội đã dạy thảo dân, mọi thứ đều phải dựa vào chính bản thân mình.
- Vậy trẫm đem công chúa gả cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Trên mặt Hoàng thượng lộ ra một nụ cười cổ quái. Rào trước đón sau nhiều như vậy, cuối cùng ngài mới đem ý tứ của mình nói ra.
Thiếu niên có bối cảnh, lại có công lao, nếu có thể thu phục để bên cạnh thì sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực.Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông ngẩn ra. Nhưng ngay lập tức hai người miễn cưỡng nở nụ cười, lại tự nhủ trong lòng: xem ra Hoàng thượng thực sự yêu thích thiếu niên này.
Công chúa hoàng gia, đâu phải ai cũng có thể cưới chứ.
Sở Mặc lại nhíu mày, nói:
- Thảo dân đã có người mình thích rồi.
- Hả?
Hoàng thượng có chút không hiểu, nghi hoặc nhìn Sở Mặc, sau đó mới tiêu hóa được lời vừa nghe, hỏi lại:
- Ngươi đang…cự tuyệt trẫm?
Hoàng thượng có chút căm tức vì Sở Mặc cự tuyệt. Tên tiểu tử thối tha, mới mười ba mười bốn tuổi. Những chuyện hắn trải qua trước khi rời khỏi Viêm Hoàng thành, ngài đều có tư liệu ở đây. Hiện giờ, chỉ mới rời khỏi thành có nửa năm, đã có người trong lòng rồi. Chẳng lẽ hắn nghĩ mình cũng giống tên cháu Hứa Phù Phù của Hứa Trung Lương chắc?Sở Mặc gật gật đầu:
- Công chúa thân phận tôn quý, thảo dân không dám trèo cao. Mà quả thật thảo dân không lừa bệ hạ, thảo dân đã thích một người.
- Ha ha, trẫm rất muốn biết là khuê nữ nhà nào mà có phúc khí như vậy, có thể làm cho vị thiếu niên anh hùng của chúng ta động tâm?
Trên mặt Hoàng thượng đột nhiên lộ ra tươi cười, nhìn về Hứa Trung Lương đang đứng ở một bên hỏi:
- Có phải người nhà ngươi không?
Khéo miệng Hứa Trung Lương co giật, lắc đầu:
- Không phải ạ.Hoàng thượng lại nhìn Phương Minh Thông:
- Hay người nhà ngươi?
Phương Minh Thông cười ha hả.
- Bệ hạ, nếu trong nhà thần có người thích hợp thì đã cùng bệ hạ tranh người rồi.
- Hừ!
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Phương Minh Thông, rồi lại nhìn Sở Mặc:
- Đó là cô nương nhà ai?- Thảo dân cũng không biết.
Sở Mặc nhớ tới Kỳ Tiêu Vũ, trong con ngươi tinh thuần hiện lên một chút hoài niệm.
Lần này Hoàng thượng lại không chế nhạo hắn, vì ngài nhìn ra được, Sở Mặc không nói dối. Người có thể nói dối, nhưng ánh mắt sẽ không làm được. Nhưng điều này lại khiến trong lòng Hoàng thượng càng thêm nghi ngờ, đột nhiên nhớ ra điều gì, ngài cổ quái nhìn Sở Mặc:
- Không phải…ngươi thích vị công chúa mới quật khởi, tương lai là nữ vương trên thảo nguyên kia chứ?
- Ách…Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương đều ngẩn người.
Phương Minh Thông lập tức vỗ trán nói:
- Đúng là vậy rồi, nhất định là cái cô công chúa kia. Sở Mặc có ân cứu mạng với nàng, lại giúp nàng bình định tộc Hạo Nguyệt… Công chúa kia nhất định rất cảm động, lấy thân báo đáp cũng nên.
Biểu tình của Hứa Trung Lương cũng giống Phương Minh Thông, nghĩ tám chín phần mười chuyện này là thật. Cô nương trên thảo nguyên, nhiệt tình không gò bó, lại gặp được thiếu niên anh tuấn như Sở Mặc, giúp bọn họ nhiều chuyện như vậy, muốn lấy thân báo đáp cũng không kỳ quái.Trong lòng Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, cười ha ha nói:
- Nếu thật như vậy, thì đây cũng là chuyện tốt.
Hai người Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông cũng gật gù:
- Đúng vậy, là chuyện tốt.
Trong ba thế lực Đại Hạ, Đại Tề, Vương đình trên thảo nguyên, thoạt nhìn Vương đình có vẻ yếu nhất, không có tư cách so với Đại Hạ và Đại Tề. Nhưng người thảo nguyên dũng mãnh thiện chiến, chiến mã thảo nguyên nổi tiếng thiên hạ. Nếu bên nào có thể cùng thảo nguyên kết minh, bên kia sẽ phải lo lắng mười phần.Đây là một trợ thủ vô cùng to lớn, đến Hoàng thượng cũng sẽ động tâm.
Thật ra Sở Mặc cũng muốn giải thích rằng giữa hắn và công chúa thảo nguyên là thanh bạch. Nhưng hắn hiểu được, nếu hắn nói thật, chắc chắn Hoàng thượng sẽ nổi bão. Cũng không thể nói với Hoàng thượng, vợ hắn chẳng qua chỉ là một phân thân ở thế giới này, đã sớm biến mất rồi. Chuyện như vậy ai nghe xong cũng nghĩ hắn đang nói dóc mà thôi.
Giờ phút này, Sở Mặc có chút mơ hồ, thầm nghĩ. Tình huống này là thế nào nhỉ? Thử ta, thử ta cái gì chứ?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc không hiểu, cười ha ha nói:
- Trẫm muốn nhìn, người thiếu niên đã cứu con gái trẫm là người như thế nào.
- Sặc!
Sở Mặc giật mình, ngơ ngác nhìn Hoàng thượng:
- Cứu nữ nhi của ngài? Vậy lời đồn kia…là thật sao? Sao lại cóchuyện này được chứ?
- Ngươi cũng nghe lời đồn đó rồi?
Hoàng thượng tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc thành thật gật đầu:
- Sau khi về kinh thảo dân có nghe nói, nhưng vẫn nghĩ đó là giả.
- Chuyện đó là thật.
Hoàng thượng thản nhiên nói.
- Mẫu thân của Tinh Tuyết không phải là phi tử của trẫm, mà là một đệ tử trong môn phái. Mười sáu năm trước chúng ta gặp nhau, vì cơduyên mà có đứa bé này.
Sở Mặc thấy thật hồi hộp, không ngờ trong lúc vô tình lại biết được bí mật của Hoàng thượng.
- Sau đó, mẫu thân của Tinh Tuyết trở lại môn phái, nên Tinh Tuyết mới lớn lên ở đó. Cho đến năm nay, mẫu thân nàng mới đưa nàng trở về và cho trẫm biết. Trẫm thấy thẹn trong lòng, đã khiến nữ nhi chịu nhiều thiệt thòi. Bởi vậy, chuyện này cũng không cho lan truyền rộng rãi, đối xử với Tinh Tuyết cũng không nghiêm khắc như với những công chúa khác, không nghĩ lại để xảy ra việc kia.
Trên mặt Hoàng thượng lộ ra vẻ tức giận.- May mà con bé không bị tổn thương gì, bằng không…
Hoàng thượng không nói tiếp nhưng trong mắt đã để lộ sát khí.
Tuy nhiên sau đó, ngài lại cười khẽ, nhìn Sở Mặc:
- Trước ngươi cứu công chúa của trẫm, giờ lại lập nhiều công lao trên thảo nguyên. Chỉ thưởng ngươi một huân chương anh hùng, trẫm cảm thấy không đủ. Ngươi có muốn gì nữa không, hay ta thăng chức cho ông nội ngươi nhé?
Sở Mặc lắc đầu, nhìn Hoàng thượng chăm chú nói:
- Khi thảo dân cứu công chúa, thảo dân không biết nàng là ai. Sauvì chuyện này mà thảo dân bị trả thù, bị bắt rời khỏi Viêm Hoàng Thành nhưng thảo dân không hối hận, cũng không oán giận công chúa, càng không nghĩ sẽ có lúc nhận được báo đáp. Chuyện trên thảo nguyên, thảo dân cũng chỉ muốn làm chút chuyện cho quốc gia. Sở dĩ dùng tên giả, vì sợ sau này có phiền toái, và cũng không mong nhận được sự báo đáp gì cả.
- Lập được công lao sẽ được thưởng. Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm là người thưởng phạt không phân minh sao?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc nói:
- Trẫm thăng quan cho ông nội ngươi nhé?- Không cần đâu ạ.
Sở Mặc trả lời gọn gàng, linh hoạt:
- Ông nội có được địa vị như ngày hôm nay là do người tự mình giành được. Ông nội đã dạy thảo dân, mọi thứ đều phải dựa vào chính bản thân mình.
- Vậy trẫm đem công chúa gả cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Trên mặt Hoàng thượng lộ ra một nụ cười cổ quái. Rào trước đón sau nhiều như vậy, cuối cùng ngài mới đem ý tứ của mình nói ra.
Thiếu niên có bối cảnh, lại có công lao, nếu có thể thu phục để bên cạnh thì sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực.Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông ngẩn ra. Nhưng ngay lập tức hai người miễn cưỡng nở nụ cười, lại tự nhủ trong lòng: xem ra Hoàng thượng thực sự yêu thích thiếu niên này.
Công chúa hoàng gia, đâu phải ai cũng có thể cưới chứ.
Sở Mặc lại nhíu mày, nói:
- Thảo dân đã có người mình thích rồi.
- Hả?
Hoàng thượng có chút không hiểu, nghi hoặc nhìn Sở Mặc, sau đó mới tiêu hóa được lời vừa nghe, hỏi lại:
- Ngươi đang…cự tuyệt trẫm?
Hoàng thượng có chút căm tức vì Sở Mặc cự tuyệt. Tên tiểu tử thối tha, mới mười ba mười bốn tuổi. Những chuyện hắn trải qua trước khi rời khỏi Viêm Hoàng thành, ngài đều có tư liệu ở đây. Hiện giờ, chỉ mới rời khỏi thành có nửa năm, đã có người trong lòng rồi. Chẳng lẽ hắn nghĩ mình cũng giống tên cháu Hứa Phù Phù của Hứa Trung Lương chắc?Sở Mặc gật gật đầu:
- Công chúa thân phận tôn quý, thảo dân không dám trèo cao. Mà quả thật thảo dân không lừa bệ hạ, thảo dân đã thích một người.
- Ha ha, trẫm rất muốn biết là khuê nữ nhà nào mà có phúc khí như vậy, có thể làm cho vị thiếu niên anh hùng của chúng ta động tâm?
Trên mặt Hoàng thượng đột nhiên lộ ra tươi cười, nhìn về Hứa Trung Lương đang đứng ở một bên hỏi:
- Có phải người nhà ngươi không?
Khéo miệng Hứa Trung Lương co giật, lắc đầu:
- Không phải ạ.Hoàng thượng lại nhìn Phương Minh Thông:
- Hay người nhà ngươi?
Phương Minh Thông cười ha hả.
- Bệ hạ, nếu trong nhà thần có người thích hợp thì đã cùng bệ hạ tranh người rồi.
- Hừ!
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Phương Minh Thông, rồi lại nhìn Sở Mặc:
- Đó là cô nương nhà ai?- Thảo dân cũng không biết.
Sở Mặc nhớ tới Kỳ Tiêu Vũ, trong con ngươi tinh thuần hiện lên một chút hoài niệm.
Lần này Hoàng thượng lại không chế nhạo hắn, vì ngài nhìn ra được, Sở Mặc không nói dối. Người có thể nói dối, nhưng ánh mắt sẽ không làm được. Nhưng điều này lại khiến trong lòng Hoàng thượng càng thêm nghi ngờ, đột nhiên nhớ ra điều gì, ngài cổ quái nhìn Sở Mặc:
- Không phải…ngươi thích vị công chúa mới quật khởi, tương lai là nữ vương trên thảo nguyên kia chứ?
- Ách…Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương đều ngẩn người.
Phương Minh Thông lập tức vỗ trán nói:
- Đúng là vậy rồi, nhất định là cái cô công chúa kia. Sở Mặc có ân cứu mạng với nàng, lại giúp nàng bình định tộc Hạo Nguyệt… Công chúa kia nhất định rất cảm động, lấy thân báo đáp cũng nên.
Biểu tình của Hứa Trung Lương cũng giống Phương Minh Thông, nghĩ tám chín phần mười chuyện này là thật. Cô nương trên thảo nguyên, nhiệt tình không gò bó, lại gặp được thiếu niên anh tuấn như Sở Mặc, giúp bọn họ nhiều chuyện như vậy, muốn lấy thân báo đáp cũng không kỳ quái.Trong lòng Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, cười ha ha nói:
- Nếu thật như vậy, thì đây cũng là chuyện tốt.
Hai người Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông cũng gật gù:
- Đúng vậy, là chuyện tốt.
Trong ba thế lực Đại Hạ, Đại Tề, Vương đình trên thảo nguyên, thoạt nhìn Vương đình có vẻ yếu nhất, không có tư cách so với Đại Hạ và Đại Tề. Nhưng người thảo nguyên dũng mãnh thiện chiến, chiến mã thảo nguyên nổi tiếng thiên hạ. Nếu bên nào có thể cùng thảo nguyên kết minh, bên kia sẽ phải lo lắng mười phần.Đây là một trợ thủ vô cùng to lớn, đến Hoàng thượng cũng sẽ động tâm.
Thật ra Sở Mặc cũng muốn giải thích rằng giữa hắn và công chúa thảo nguyên là thanh bạch. Nhưng hắn hiểu được, nếu hắn nói thật, chắc chắn Hoàng thượng sẽ nổi bão. Cũng không thể nói với Hoàng thượng, vợ hắn chẳng qua chỉ là một phân thân ở thế giới này, đã sớm biến mất rồi. Chuyện như vậy ai nghe xong cũng nghĩ hắn đang nói dóc mà thôi.