Thí Thiên Đao
Chương 1675: Ếch tôn (2)
Sở Mặc một bên luyện hóa quả cầu màu đen, một bên lạnh lùng nói:
- Cút nhanh lên, đừng có ý niệm gì không nên trong đầu. Nếu không, ta hoàn toàn luyện hóa ngươi đó!
Cái đầu mọc lại của Hắc Kim Điểu lập tức run người, không ngờ không dám cãi lại. Trực tiếp vỗ cánh, hướng về phía tinh vân cực lớn kia.
Trong ánh mắt của Sở Mặc nhìn mảnh tinh vân kia, mang theo vài phần hào quang khác thường. Không ngờ tới bên trong loại tinh vân kì lạ này trong vũ trụ lại có thể sinh ra loại linh vật như vậy!
Lần đầu tiên, hắn thật là hoàn toàn bị lừa!
Bởi vì lúc ấy trong mắt hắn, đây là một con chim to màu đen sống động chân thật vô cùng, khi một đao đi xuống, thân thể của con chim khổng lồ này giống với tất cả sinh linh khác, có lục phủ ngũ tạng, có máu có thịt. Ai có thể ngờ tới thần kim này có thể sinh ra linh trí, hóa thành sinh linh!
Nếu không phải hai con ếch tôn đến, Sở Mặc thậm chí có thể đã bỏ lỡ cơ duyên này!
Kỳ thật nếu trong lòng Sở Mặc không phải vướng bận động tĩnh của Ma tộc bên kia, bình tĩnh lại, bản thận cũng có thể nghĩ đến. Thần vật thần kỳ trong vũ trụ tuy rằng nhiều không kể xiết, nhưng bình thường mà nói, sinh linh hình thể lớn như vậy thật sự quá ít thấy!
Bởi vì chỉ cần là sinh linh, sẽ có nhu cầu ăn uống!
Cho dù là có tồn tại của cảnh giới Chí Tôn, đồng dạng cũng như thế! Đương nhiên, chí tôn đối với nhu cầu ăn cơm chắc chắn không phải là cơm canh những thứ này, mà là tinh khí thiên địa vô tận.
Giống như Hắc Kim Điểu lớn như vậy, một bữa nó ăn bao nhiêu? Suy nghĩ thôi cũng cảm thấy khủng bố.
Lúc này, Kỳ Tiêu Vũ đã đem đoạn lưỡi mà Sở Mặc chém đứt luyện hóa thành phôi thô, vui vẻ nói:
- Ca ca … Con ếch tôn cũng là thần kim hóa linh!
Những lời này của Kỳ Tiêu Vũ vừa nói ra, hai con ếc canh không ngờ đã xoay người bỏ chạy!
Ộp!
Ộp!
Mỗi con tự kêu lên một tiếng lớn, nháy mắt nhảy xa hướng tới vũ trụ xa vô tận chạy thoát.
Trong nháy mắt biến mất trong trăm dặm vũ trụ hư không.
Sở Mặc cũng không đuổi theo, muốn thật sự trấn áp hai con ếch màu xanh này, cũng không có dễ dàng như vậy.
Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Ta rốt cuộc hiểu rồi, vì sao chúng nó có hơi thở chí tôn, nhưng không có chiến lực chí tôn, hoá ra, không ngờ là sinh linh thần kim hóa thành, bọn họ đi với sinh linh tu đạo chân chính có bản chất khác nhau.
Kỳ Tiêu Vũ nói xong, vung giật đoạn lưỡi đã được luyện hóa thành dây phôi thô trong tay.
Bốp!
Trong vũ trụ hư không phát ra một tiếng nổ vang.
Thứ này, một phôi thô luyện chế ra, không ngờ không thua gì uy lực chí tôn khí!
- Không hổ là thần kim!
Trên mặt Kỳ Tiêu Vũ lộ ra sắc mặt vui mừng.
Sở Mặc đem viên hình cầu màu đen to hơn mười trượng thu hồi vào trong Thương Khung Thần Giám, quả cầu này, càng là một loại thần kim khó lường, trong đó ẩn chứa dao động, khiến Sở Mặc có cảm giác hết hồn.
Cũng may là cả khu vực Viêm Hoàng đều bị phong ấn rồi, nếu không thì ếch tôn cũng được, hay là Hắc Kim Điểu cũng được, chỉ sợ là đã đột phá đến cảnh giới Chí Tôn!
Nếu như vậy, bây giờ mà Sở Mặc nhìn thấy, chỉ sợ cũng chỉ đành chuồn mất mà thôi.
Sở Mặc cùng Kỳ Tiêu Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy niềm vui sướng trên mặt đối phương.
Lần này thu hoạch rất lớn.
Tuy rằng không hoàn toàn trấn áp triệt để Hắc Kim Điểu, ít nhiều cũng hơi tiếc nuối, nhưng thời gian cũng có chút không kịp. Trong Tinh Vân kia, có rất nhiều nguy hiểm, ngay cả loại cảnh giới của hai người Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ này, chỉ đành đợi cơ hội lần sau. Sau khi cảnh giới nâng cao, lại đến một chuyến cũng được.
Sở Mặc trước sau cảm thấy mảnh tinh vân cực lớn kia, trong đó, có thể còn cất dấu càng nhiều bí mật nữa.
Hai người vội vã theo hướng Huyết Ma ngân hà mà về. Sau đó liền ngừng lại ở đó, không trở về Thiên giới nữa. Nơi này là tuyến đầu tiên, bọn họ phải trấn thủ ở đây.
Chỉ còn cách thời gian phong ấn hoàn toàn giải trừ một tháng mà thôi. Rất nhiều tu sĩ từ Thiên giới bên đó vội chạy qua bên đây.
La Quật, Hồng Nguyệt, Tử Yên, còn có hơn mười mấy vị tu sĩ Thiên giới bước vào cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, tất cả mọi người đều vội chạy đến đây.
Khoảnh khắc giữa sinh tử tồn vong, mỗi người đều biểu hiện rất anh dũng. Tổ bị lật rồi thì còn trứng nào nguyên vẹn chứ, đạo lý này ai cũng hiểu rõ mà. Đây không phải nói ngươi thoát khỏi Thiên giới, chạy trốn đến bên cạnh vũ trụ thì có thể tránh khỏi thảm họa. Một khi Ma tộc chiếm lĩnh Thiên giới sẽ lấy Thiên giới làm trung tâm, không ngừng tiến về toàn bộ khu vực Viêm Hoàng.
Khi chỉ cách mười ngày Ma tộc hoàn toàn giải trừ phong ấn, rất nhiều Đế Chủ đỉnh cao lần nữa xuất hiện ở bên ngân hà Huyết Ma.
Chủ lực vẫn là những đại nhân trẻ tuổi năm đó, đương nhiên, còn vô số tu sĩ được nâng cao trong hai mươi năm gần đây đều tập hợp đến nơi này, có rất nhiều một bộ phận đều là tán tu không có gốc rễ. Nhìn thấy Sở Mặc, tất cả đều xưng Vương Thượng!
Vương của Thiên Giới, vẫn chưa từng lên ngôi, nhưng đã được mọi người công nhận.
Đám người kia thật ra là xuất phát cùng với Chuẩn Chí Tôn, tuy nhiên tốc độ của bọn họ, chậm rất nhiều. Nhưng chung quy trước khi Ma tộc giáng lâm, bọn họ đã đuổi kịp xuất hiện ở nơi này.
Người của dòng dõi họ Sở được Sở Mặc dẫn theo năm đó lặng lẽ xuất hiện ở nơi này. Đám người kia tuy rằng trong thân thể nhiệt huyết sôi trào, nhưng bọn họ kỳ thật đều rõ ràng. Giờ khắc nhìn thấy Ma tộc, đó là lúc phân sinh tử. Rất nhiều người trong bọn họ có thể sẽ không trở về được.
Nhưng bọn họ vẫn phải tới! Làm việc nghĩa không được chùn bước. Trước khi đến, gần như tất cả mọi người đều sắp xếp xong xuôi hậu sự của mình.
Một số tu sĩ đối mặt với sự khuyên can của người thân và bằng hữu trong gia tộc, tất cả đều biểu hiện ra ý chí cực kỳ kiên định, thái độ của bọn họ rất kiên quyết.
- Đây là chiến tranh liên quan đến toàn bộ Nhân Tộc! Không có người nào có thể may mắn thoát khỏi. Chớ nói chi là ta chịu ân huệ vương thượng nhiều năm như vậy, mới tu luyện đến cảnh giới này. Vương thượng đều đang canh giữ ở đó? Ta có lý gì không đi chứ?
- Lui bước? Có thể lui đi đâu? Phía sau chúng ta, chính là các ngươi! Chính là người thân của ta, người ta để ý! Cho nên, ta không thể lui!
- Một kỷ nguyên trước, Ma tộc từng rục rịch nhưng bị cường nhân Sở thị nhất mạch đánh đuổi. Một kỷ nguyên sau, chúng ta mặc dù không có mạnh như vậy nữa, nhưng không thể làm mất mặt tổ tiên được! Chúng ta đều là con cháu của Viêm Hoàng!
- Cút nhanh lên, đừng có ý niệm gì không nên trong đầu. Nếu không, ta hoàn toàn luyện hóa ngươi đó!
Cái đầu mọc lại của Hắc Kim Điểu lập tức run người, không ngờ không dám cãi lại. Trực tiếp vỗ cánh, hướng về phía tinh vân cực lớn kia.
Trong ánh mắt của Sở Mặc nhìn mảnh tinh vân kia, mang theo vài phần hào quang khác thường. Không ngờ tới bên trong loại tinh vân kì lạ này trong vũ trụ lại có thể sinh ra loại linh vật như vậy!
Lần đầu tiên, hắn thật là hoàn toàn bị lừa!
Bởi vì lúc ấy trong mắt hắn, đây là một con chim to màu đen sống động chân thật vô cùng, khi một đao đi xuống, thân thể của con chim khổng lồ này giống với tất cả sinh linh khác, có lục phủ ngũ tạng, có máu có thịt. Ai có thể ngờ tới thần kim này có thể sinh ra linh trí, hóa thành sinh linh!
Nếu không phải hai con ếch tôn đến, Sở Mặc thậm chí có thể đã bỏ lỡ cơ duyên này!
Kỳ thật nếu trong lòng Sở Mặc không phải vướng bận động tĩnh của Ma tộc bên kia, bình tĩnh lại, bản thận cũng có thể nghĩ đến. Thần vật thần kỳ trong vũ trụ tuy rằng nhiều không kể xiết, nhưng bình thường mà nói, sinh linh hình thể lớn như vậy thật sự quá ít thấy!
Bởi vì chỉ cần là sinh linh, sẽ có nhu cầu ăn uống!
Cho dù là có tồn tại của cảnh giới Chí Tôn, đồng dạng cũng như thế! Đương nhiên, chí tôn đối với nhu cầu ăn cơm chắc chắn không phải là cơm canh những thứ này, mà là tinh khí thiên địa vô tận.
Giống như Hắc Kim Điểu lớn như vậy, một bữa nó ăn bao nhiêu? Suy nghĩ thôi cũng cảm thấy khủng bố.
Lúc này, Kỳ Tiêu Vũ đã đem đoạn lưỡi mà Sở Mặc chém đứt luyện hóa thành phôi thô, vui vẻ nói:
- Ca ca … Con ếch tôn cũng là thần kim hóa linh!
Những lời này của Kỳ Tiêu Vũ vừa nói ra, hai con ếc canh không ngờ đã xoay người bỏ chạy!
Ộp!
Ộp!
Mỗi con tự kêu lên một tiếng lớn, nháy mắt nhảy xa hướng tới vũ trụ xa vô tận chạy thoát.
Trong nháy mắt biến mất trong trăm dặm vũ trụ hư không.
Sở Mặc cũng không đuổi theo, muốn thật sự trấn áp hai con ếch màu xanh này, cũng không có dễ dàng như vậy.
Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Ta rốt cuộc hiểu rồi, vì sao chúng nó có hơi thở chí tôn, nhưng không có chiến lực chí tôn, hoá ra, không ngờ là sinh linh thần kim hóa thành, bọn họ đi với sinh linh tu đạo chân chính có bản chất khác nhau.
Kỳ Tiêu Vũ nói xong, vung giật đoạn lưỡi đã được luyện hóa thành dây phôi thô trong tay.
Bốp!
Trong vũ trụ hư không phát ra một tiếng nổ vang.
Thứ này, một phôi thô luyện chế ra, không ngờ không thua gì uy lực chí tôn khí!
- Không hổ là thần kim!
Trên mặt Kỳ Tiêu Vũ lộ ra sắc mặt vui mừng.
Sở Mặc đem viên hình cầu màu đen to hơn mười trượng thu hồi vào trong Thương Khung Thần Giám, quả cầu này, càng là một loại thần kim khó lường, trong đó ẩn chứa dao động, khiến Sở Mặc có cảm giác hết hồn.
Cũng may là cả khu vực Viêm Hoàng đều bị phong ấn rồi, nếu không thì ếch tôn cũng được, hay là Hắc Kim Điểu cũng được, chỉ sợ là đã đột phá đến cảnh giới Chí Tôn!
Nếu như vậy, bây giờ mà Sở Mặc nhìn thấy, chỉ sợ cũng chỉ đành chuồn mất mà thôi.
Sở Mặc cùng Kỳ Tiêu Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy niềm vui sướng trên mặt đối phương.
Lần này thu hoạch rất lớn.
Tuy rằng không hoàn toàn trấn áp triệt để Hắc Kim Điểu, ít nhiều cũng hơi tiếc nuối, nhưng thời gian cũng có chút không kịp. Trong Tinh Vân kia, có rất nhiều nguy hiểm, ngay cả loại cảnh giới của hai người Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ này, chỉ đành đợi cơ hội lần sau. Sau khi cảnh giới nâng cao, lại đến một chuyến cũng được.
Sở Mặc trước sau cảm thấy mảnh tinh vân cực lớn kia, trong đó, có thể còn cất dấu càng nhiều bí mật nữa.
Hai người vội vã theo hướng Huyết Ma ngân hà mà về. Sau đó liền ngừng lại ở đó, không trở về Thiên giới nữa. Nơi này là tuyến đầu tiên, bọn họ phải trấn thủ ở đây.
Chỉ còn cách thời gian phong ấn hoàn toàn giải trừ một tháng mà thôi. Rất nhiều tu sĩ từ Thiên giới bên đó vội chạy qua bên đây.
La Quật, Hồng Nguyệt, Tử Yên, còn có hơn mười mấy vị tu sĩ Thiên giới bước vào cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, tất cả mọi người đều vội chạy đến đây.
Khoảnh khắc giữa sinh tử tồn vong, mỗi người đều biểu hiện rất anh dũng. Tổ bị lật rồi thì còn trứng nào nguyên vẹn chứ, đạo lý này ai cũng hiểu rõ mà. Đây không phải nói ngươi thoát khỏi Thiên giới, chạy trốn đến bên cạnh vũ trụ thì có thể tránh khỏi thảm họa. Một khi Ma tộc chiếm lĩnh Thiên giới sẽ lấy Thiên giới làm trung tâm, không ngừng tiến về toàn bộ khu vực Viêm Hoàng.
Khi chỉ cách mười ngày Ma tộc hoàn toàn giải trừ phong ấn, rất nhiều Đế Chủ đỉnh cao lần nữa xuất hiện ở bên ngân hà Huyết Ma.
Chủ lực vẫn là những đại nhân trẻ tuổi năm đó, đương nhiên, còn vô số tu sĩ được nâng cao trong hai mươi năm gần đây đều tập hợp đến nơi này, có rất nhiều một bộ phận đều là tán tu không có gốc rễ. Nhìn thấy Sở Mặc, tất cả đều xưng Vương Thượng!
Vương của Thiên Giới, vẫn chưa từng lên ngôi, nhưng đã được mọi người công nhận.
Đám người kia thật ra là xuất phát cùng với Chuẩn Chí Tôn, tuy nhiên tốc độ của bọn họ, chậm rất nhiều. Nhưng chung quy trước khi Ma tộc giáng lâm, bọn họ đã đuổi kịp xuất hiện ở nơi này.
Người của dòng dõi họ Sở được Sở Mặc dẫn theo năm đó lặng lẽ xuất hiện ở nơi này. Đám người kia tuy rằng trong thân thể nhiệt huyết sôi trào, nhưng bọn họ kỳ thật đều rõ ràng. Giờ khắc nhìn thấy Ma tộc, đó là lúc phân sinh tử. Rất nhiều người trong bọn họ có thể sẽ không trở về được.
Nhưng bọn họ vẫn phải tới! Làm việc nghĩa không được chùn bước. Trước khi đến, gần như tất cả mọi người đều sắp xếp xong xuôi hậu sự của mình.
Một số tu sĩ đối mặt với sự khuyên can của người thân và bằng hữu trong gia tộc, tất cả đều biểu hiện ra ý chí cực kỳ kiên định, thái độ của bọn họ rất kiên quyết.
- Đây là chiến tranh liên quan đến toàn bộ Nhân Tộc! Không có người nào có thể may mắn thoát khỏi. Chớ nói chi là ta chịu ân huệ vương thượng nhiều năm như vậy, mới tu luyện đến cảnh giới này. Vương thượng đều đang canh giữ ở đó? Ta có lý gì không đi chứ?
- Lui bước? Có thể lui đi đâu? Phía sau chúng ta, chính là các ngươi! Chính là người thân của ta, người ta để ý! Cho nên, ta không thể lui!
- Một kỷ nguyên trước, Ma tộc từng rục rịch nhưng bị cường nhân Sở thị nhất mạch đánh đuổi. Một kỷ nguyên sau, chúng ta mặc dù không có mạnh như vậy nữa, nhưng không thể làm mất mặt tổ tiên được! Chúng ta đều là con cháu của Viêm Hoàng!