Thí Thiên Đao
Chương 1630: Vợ chồng (2)
Sở Mặc gãi đầu, cảm thấy hình như người ta nói cũng có lý, vì thế, hắn hỏi:
- Thế ngươi là ai?
- Đúng vậy… Ta là ai mới được chứ? Thiếu nữ lập tức nhíu chặt đôi mày lá liễu, trên khuôn mặt tuyệt đẹp hiện lên chút đau đớn và mờ mịt.
- Rốt cuộc ta là ai?
- Hình như ta có thể nhớ mang máng tên ta…
- Ơ kìa, ngươi thật đáng ghét!
- Ta là ai thì mắc mớ gì tới ngươi?
Kỳ Tiêu Vũ xem tới đây không nhịn nổi bật cười thành tiếng, sau đólại cười khẽ, lẩm bẩm nói:
- Sao cả đời này của ta lại mất trí nhớ đủ kiểu như vậy chứ? Mất trí theo các hình thức nhau… Thật quá đáng! Huyết Ma lão tổ, hóa ra là y, hại ta trở thành thế này. Bảo sao ta mới bước chân tới đây đã thấy toàn thân khó chịu! Nhất định ta phải giết y! Không tiếc giá nào.
Thái độ của Kỳ Tiêu Vũ dần dần trở nên kiên quyết, sau đó, nàng dịu dàng nhìn Sở Mặc, cho ta xem hình ảnh ngươi chiến đấu với y.
- Sao ngươi biết ta từng chiến đấu với y?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ. Kỳ Tiêu Vũ chỉ vào lồng ngực của mình.
Sở Mặc nhìn thoáng qua:
- Hơi phẳng.
- Ai bảo ngươi xem cái đó!
Kỳ Tiêu Vũ nổi giận, như chú mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, hung hăng trừng mắt Sở Mặc:
- Trái tim của ta nói cho ta biết, nhất định ngươi đã trải qua một trận huyết chiến với Huyết Ma lão tổ. Trí nhớ của ta cũng nói cho ta biết, ngươi hận y tới nhường nào. Sở Mặc cười cười, sau đó truyền toàn bộ hình ảnh từ khi hắn tới đây, nhập vào phân thân hoàn hảo, đánh bại hai kẻ hùng mạnh là Huyết Ma lão tổ và Tần Thương cho Kỳ Tiêu Vũ.
Đối với nàng, Sở Mặc cũng không hề giữ kẽ, không cần phòng bị.
Giống như nàng tin tưởng hắn vậy.
Kỳ Tiêu Vũ xem thấy mới mẻ, kinh ngạc nói:
- Phân thân cảnh giới Chí Tôn, thật là lợi hại! Chém chết y! Chém! Trời ơi… Thật đáng tiếc, nếu có thể cố thêm chút nữa, thì cho dù không thể tiêu diệt lão bất tử kia, cũng nhất định giết cho y tụt cảnh giới. Sở Mặc gật gật đầu:
- Lần sau y sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.
Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu:
- Chúng ta cùng nhau giết y!
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Trong phong nhãn ngươi đã gặp chuyện gì? Vì sao ngươi lại quên hết mọi thứ, vì sao ma diệm trên người ngươi cũng biến mất không thấy?
Sở Mặc không dùng Thương Khung Thần Giám tra xét Kỳ Tiêu Vũ, hắn không muốn làm vậy.
Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Ma diệm không biến mất, ta cũng không giải thích được chuyện gì xảy ra trong phong nhãn. Nhưng linh hồn nhập ma kia vẫn ở trong cơ thể ta, hẳn là đang bị phong ấn. Ta vẫn cho rằng ta là người, bị ma nhập. Không ngờ ta lại là tinh linh, bị một ác ma chiếm giữ thể xác lâu như vậy.
- Ngươi chỉ là người phụ nữ của ta.
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ với ánh mắt thâm tình:
- Còn nữa, linh hồn ác ma trong cơ thể ngươi, ta cũng biết y là airồi. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta đuổi được nó ra khỏi cơ thể ngươi.
Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu, nói:
- Hiện giờ nó đã chìm vào giấc ngủ say, ta tin tưởng ca ca.
Nói xong, nàng đỏ mặt nhìn Sở Mặc:
- Mà bây giờ ta đã là người phụ nữ của ngươi đâu…
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Muốn không?
- Muốn!
Kỳ Tiêu Vũ gật đầu chắc nịch. Khắp ngân hà Huyết Ma, vô số hệ sao, hầu như đã không tìm được nổi mấy hành tinh còn sự sống, Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ miễn cưỡng mới tìm được một ngôi sao hoang vắng như vậy, bắt đầu định cư.
Thời gian năm năm nhanh như điện xẹt, hai người chưa bái thiên địa, nhưng cũng đã thành vợ chồng.
Lời hứa với nhau, giấu sâu trong lòng, không cần phải nói. Cũng không cần người khác chúc phúc. Chỉ cần được ở bên nhau, đã là ân huệ lớn nhất trời ban rồi. Bọn họ không thèm để ý vận mệnh trắc trở thế nào, chỉ hy vọng có thể cố hết sức nắm lấy tay nhau.
Năm năm qua đi, cảnh giới của hai người cũng không ngừng củng cố. Chẳng những vết thương của Sở Mặc đã hoàn toàn khôi phục, mà đạo hạnh của hắn cũng tiến bộ, gần như đã bước chân vào lĩnh vực Chuẩn Chí Tôn. Mà Kỳ Tiêu Vũ thì lại đã tiến vào lĩnh vực đó rồi.
Trở thành một Chuẩn Chí Tôn chân chính! Nhưng, ngay cả khi đã đạt tới cảnh giới này, họ vẫn bó tay hết cách với linh hồn đang bị phong ấn trong trái tim thất khiếu linh lung kia. Cũng may mà mấy năm nay đối phương vẫn chìm trong trạng thái ngủ say, không nhảy ra làm chướng mắt mọi người.
Bởi vậy, cuộc sống của Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ vẫn rất êm đềm.
Hôm ấy, ngân hà mênh mông lại có tiếng rống giận dữ của Tần Thương truyền ra, giọng của y, dường như ngày càng suy yếu. Có thể thấy, y sắp không chống đỡ nổi rồi! Sợ là chẳng kiên trì được mấy chốc nữa. Những xạ tuyến ở không trung trên đỉnh đầu cũng bắt đầu dày lên, có thể Huyết Ma lão tổ đã chuẩn bị xong để hoàn toàn tiêu diệt Tần Thương rồi.
- Ca ca, có phải đến lúc chúng ta cần ra tay rồi không?
Cho dù đã trở thành người phụ nữ của Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ vẫn thích gọi Sở Mặc như vậy.
- Chờ thêm một chút xem sao.
Sở Mặc ngẩng đầu, đôi tròng mắt thâm thúy, nhìn không trung vô tận bên trên, hạ giọng nói:
- Còn chưa tới lúc.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, tóc nàng đã búi cao lên, chải thành kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng. Nhưng dung nhan của nàng thì chẳng hề thay đổi. Vẫn xinh đẹp vô song như vậy.
Nàng biết rằng mấy năm nay thuật tính toán của Sở Mặc đã càng thêm hùng mạnh, nếu hắn nói chưa đến lúc, thì chính là chưa đến lúc.
Trên thực tế, năm năm trước Sở Mặc cũng đã hoàn toàn khuấy động trận pháp đang trấn áp ngân hà này rồi. Tuy rằng hắn không thể hoàn toàn khống chế trận pháp này, nhưng lại có thể khiến nó dừng tấn côngmình. Điểm đó, là Huyết Ma lão tổ có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Thực ra Sở Mặc vẫn luôn nghi ngờ một việc. Chuyện Huyết Ma lão tổ và Tần Thương trở mặt, biến thành kẻ địch ngươi sống ta chết hẳn là không giả, nhưng hai tên khủng bố này, thực sự có thể mặc hắn trốn ngay dưới mí mắt mình, mà chiến đấu một trận sinh tử sao?
Nếu đổi thành Sở Mặc, hắn tự hỏi một chút cảm thấy bản thân rất khó lòng làm được chuyện như vậy. Nằm bên cạnh giường, sao có thể để cho người khác ngủ say? Trong mắt Huyết Ma lão tổ và Tần Thương, Sở Mặc hắn nhất định cũng được coi như mối uy hiếp lớn nhất. Không phải hắn kiêu ngạo, mà sự thực là như vậy. Cho nên, điều mà Sở Mặc sợ, chính là một khi hắn lao ra, sẽ lập tức lọt vào trận địa mai phục khủng bố của Huyết Ma lão tổ và Tần Thương.
Tuy phân thân Chí Tôn đỉnh cao của hắn có thể trấn áp hai người này, nhưng căn bản chẳng thể kiên trì lâu dài. Cho dù hôm nay năm năm đã trôi qua, cảnh giới của hắn nâng cao trên diện rộng so với năm đó, vẫn không thể ở lại lâu trong phân thân như cũ.
Cho nên Sở Mặc đang đợi!
- Thế ngươi là ai?
- Đúng vậy… Ta là ai mới được chứ? Thiếu nữ lập tức nhíu chặt đôi mày lá liễu, trên khuôn mặt tuyệt đẹp hiện lên chút đau đớn và mờ mịt.
- Rốt cuộc ta là ai?
- Hình như ta có thể nhớ mang máng tên ta…
- Ơ kìa, ngươi thật đáng ghét!
- Ta là ai thì mắc mớ gì tới ngươi?
Kỳ Tiêu Vũ xem tới đây không nhịn nổi bật cười thành tiếng, sau đólại cười khẽ, lẩm bẩm nói:
- Sao cả đời này của ta lại mất trí nhớ đủ kiểu như vậy chứ? Mất trí theo các hình thức nhau… Thật quá đáng! Huyết Ma lão tổ, hóa ra là y, hại ta trở thành thế này. Bảo sao ta mới bước chân tới đây đã thấy toàn thân khó chịu! Nhất định ta phải giết y! Không tiếc giá nào.
Thái độ của Kỳ Tiêu Vũ dần dần trở nên kiên quyết, sau đó, nàng dịu dàng nhìn Sở Mặc, cho ta xem hình ảnh ngươi chiến đấu với y.
- Sao ngươi biết ta từng chiến đấu với y?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ. Kỳ Tiêu Vũ chỉ vào lồng ngực của mình.
Sở Mặc nhìn thoáng qua:
- Hơi phẳng.
- Ai bảo ngươi xem cái đó!
Kỳ Tiêu Vũ nổi giận, như chú mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, hung hăng trừng mắt Sở Mặc:
- Trái tim của ta nói cho ta biết, nhất định ngươi đã trải qua một trận huyết chiến với Huyết Ma lão tổ. Trí nhớ của ta cũng nói cho ta biết, ngươi hận y tới nhường nào. Sở Mặc cười cười, sau đó truyền toàn bộ hình ảnh từ khi hắn tới đây, nhập vào phân thân hoàn hảo, đánh bại hai kẻ hùng mạnh là Huyết Ma lão tổ và Tần Thương cho Kỳ Tiêu Vũ.
Đối với nàng, Sở Mặc cũng không hề giữ kẽ, không cần phòng bị.
Giống như nàng tin tưởng hắn vậy.
Kỳ Tiêu Vũ xem thấy mới mẻ, kinh ngạc nói:
- Phân thân cảnh giới Chí Tôn, thật là lợi hại! Chém chết y! Chém! Trời ơi… Thật đáng tiếc, nếu có thể cố thêm chút nữa, thì cho dù không thể tiêu diệt lão bất tử kia, cũng nhất định giết cho y tụt cảnh giới. Sở Mặc gật gật đầu:
- Lần sau y sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.
Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu:
- Chúng ta cùng nhau giết y!
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Trong phong nhãn ngươi đã gặp chuyện gì? Vì sao ngươi lại quên hết mọi thứ, vì sao ma diệm trên người ngươi cũng biến mất không thấy?
Sở Mặc không dùng Thương Khung Thần Giám tra xét Kỳ Tiêu Vũ, hắn không muốn làm vậy.
Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Ma diệm không biến mất, ta cũng không giải thích được chuyện gì xảy ra trong phong nhãn. Nhưng linh hồn nhập ma kia vẫn ở trong cơ thể ta, hẳn là đang bị phong ấn. Ta vẫn cho rằng ta là người, bị ma nhập. Không ngờ ta lại là tinh linh, bị một ác ma chiếm giữ thể xác lâu như vậy.
- Ngươi chỉ là người phụ nữ của ta.
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ với ánh mắt thâm tình:
- Còn nữa, linh hồn ác ma trong cơ thể ngươi, ta cũng biết y là airồi. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta đuổi được nó ra khỏi cơ thể ngươi.
Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu, nói:
- Hiện giờ nó đã chìm vào giấc ngủ say, ta tin tưởng ca ca.
Nói xong, nàng đỏ mặt nhìn Sở Mặc:
- Mà bây giờ ta đã là người phụ nữ của ngươi đâu…
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Muốn không?
- Muốn!
Kỳ Tiêu Vũ gật đầu chắc nịch. Khắp ngân hà Huyết Ma, vô số hệ sao, hầu như đã không tìm được nổi mấy hành tinh còn sự sống, Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ miễn cưỡng mới tìm được một ngôi sao hoang vắng như vậy, bắt đầu định cư.
Thời gian năm năm nhanh như điện xẹt, hai người chưa bái thiên địa, nhưng cũng đã thành vợ chồng.
Lời hứa với nhau, giấu sâu trong lòng, không cần phải nói. Cũng không cần người khác chúc phúc. Chỉ cần được ở bên nhau, đã là ân huệ lớn nhất trời ban rồi. Bọn họ không thèm để ý vận mệnh trắc trở thế nào, chỉ hy vọng có thể cố hết sức nắm lấy tay nhau.
Năm năm qua đi, cảnh giới của hai người cũng không ngừng củng cố. Chẳng những vết thương của Sở Mặc đã hoàn toàn khôi phục, mà đạo hạnh của hắn cũng tiến bộ, gần như đã bước chân vào lĩnh vực Chuẩn Chí Tôn. Mà Kỳ Tiêu Vũ thì lại đã tiến vào lĩnh vực đó rồi.
Trở thành một Chuẩn Chí Tôn chân chính! Nhưng, ngay cả khi đã đạt tới cảnh giới này, họ vẫn bó tay hết cách với linh hồn đang bị phong ấn trong trái tim thất khiếu linh lung kia. Cũng may mà mấy năm nay đối phương vẫn chìm trong trạng thái ngủ say, không nhảy ra làm chướng mắt mọi người.
Bởi vậy, cuộc sống của Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ vẫn rất êm đềm.
Hôm ấy, ngân hà mênh mông lại có tiếng rống giận dữ của Tần Thương truyền ra, giọng của y, dường như ngày càng suy yếu. Có thể thấy, y sắp không chống đỡ nổi rồi! Sợ là chẳng kiên trì được mấy chốc nữa. Những xạ tuyến ở không trung trên đỉnh đầu cũng bắt đầu dày lên, có thể Huyết Ma lão tổ đã chuẩn bị xong để hoàn toàn tiêu diệt Tần Thương rồi.
- Ca ca, có phải đến lúc chúng ta cần ra tay rồi không?
Cho dù đã trở thành người phụ nữ của Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ vẫn thích gọi Sở Mặc như vậy.
- Chờ thêm một chút xem sao.
Sở Mặc ngẩng đầu, đôi tròng mắt thâm thúy, nhìn không trung vô tận bên trên, hạ giọng nói:
- Còn chưa tới lúc.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, tóc nàng đã búi cao lên, chải thành kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng. Nhưng dung nhan của nàng thì chẳng hề thay đổi. Vẫn xinh đẹp vô song như vậy.
Nàng biết rằng mấy năm nay thuật tính toán của Sở Mặc đã càng thêm hùng mạnh, nếu hắn nói chưa đến lúc, thì chính là chưa đến lúc.
Trên thực tế, năm năm trước Sở Mặc cũng đã hoàn toàn khuấy động trận pháp đang trấn áp ngân hà này rồi. Tuy rằng hắn không thể hoàn toàn khống chế trận pháp này, nhưng lại có thể khiến nó dừng tấn côngmình. Điểm đó, là Huyết Ma lão tổ có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Thực ra Sở Mặc vẫn luôn nghi ngờ một việc. Chuyện Huyết Ma lão tổ và Tần Thương trở mặt, biến thành kẻ địch ngươi sống ta chết hẳn là không giả, nhưng hai tên khủng bố này, thực sự có thể mặc hắn trốn ngay dưới mí mắt mình, mà chiến đấu một trận sinh tử sao?
Nếu đổi thành Sở Mặc, hắn tự hỏi một chút cảm thấy bản thân rất khó lòng làm được chuyện như vậy. Nằm bên cạnh giường, sao có thể để cho người khác ngủ say? Trong mắt Huyết Ma lão tổ và Tần Thương, Sở Mặc hắn nhất định cũng được coi như mối uy hiếp lớn nhất. Không phải hắn kiêu ngạo, mà sự thực là như vậy. Cho nên, điều mà Sở Mặc sợ, chính là một khi hắn lao ra, sẽ lập tức lọt vào trận địa mai phục khủng bố của Huyết Ma lão tổ và Tần Thương.
Tuy phân thân Chí Tôn đỉnh cao của hắn có thể trấn áp hai người này, nhưng căn bản chẳng thể kiên trì lâu dài. Cho dù hôm nay năm năm đã trôi qua, cảnh giới của hắn nâng cao trên diện rộng so với năm đó, vẫn không thể ở lại lâu trong phân thân như cũ.
Cho nên Sở Mặc đang đợi!